TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 1: Âm u (1)
“Anh đứng trên vạn người và chỉ cúi đầu trước em.” – Can’t Lose You.
[…]
Tám năm sau——
Mưa dầm đến đầu chiều, tí tách tí tách tựa như không thấy có chút dấu hiệu ngớt, đầu ngõ âm u ẩm ướt, đầy những tiếng cãi vã của phụ nữ cùng tiếng bọn trẻ con.
“Con nhãi thối tha, còn chạy đi đâu hả?”
Một người phụ nữ nhìn khoảng bốn mươi tuổi hung hăng tóm lấy một bé gái gầy gò yếu ớt, dùng cây roi quất mạnh vào người bé…
“Mày nghĩ mày là thiên kim tiểu thư hả? Còn muốn trộm tiền trong nhà để đi học hả? Mày ăn của tao, uống của tao, kết quả hóa ra lại là tao nuôi hổ để làm loạn hả? Hôm nay tao không dạy dỗ mày cho tốt, thì phí công nuôi mày lớn như này!”
Cây roi vung lên, cùng với hạt mưa, tạo thành một lực mạnh, từng chút từng chút đánh lên người cô bé. Chỉ thấy trên người cô bé rướm máu, mái tóc quăn tự nhiên phủ trên đầu vai. Không biết là do bẩm sinh hay do thiếu dinh dưỡng mà khuôn mặt cô bé tai tái, bàn tay mảnh khảnh run nhẹ, cánh tay gầy yếu ôm chặt lấy cơ thể. Nhìn bộ quần áo cũ nát thì không khó để thấy được, cuộc sống của cô chẳng tốt đẹp gì.
Thậm chí, trên người cô bé còn rõ ràng có mấy vết thương cũ bầm tím.
Cô bé cắn chặt môi, bờ môi tái nhợt, nhưng cũng không mở miệng cầu xin nửa lời.
“Con ranh chết tiệt kia, còn không nhận lỗi hả?”
Mụ đàn bà hung ác quát, nhìn bộ dáng cứng đầu của đứa bé gái thì lại càng thêm tức tối, vừa muốn vung tay lần thứ hai——
“Ôi dào, bà xã, bà đánh nó một trận như vậy, cũng coi như xong đi, nó cũng biết lỗi rồi mà!”
Một gã đàn ông trung niên tiến lên phía trước, bắt lấy tay bà ta, lại thuận đà nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, giọng điệu nghe thế nào đi chăng nữa vẫn thấy có vẻ bất cần tùy tiện.
“Bảo bối, mau nói không dám nữa đi, nếu không ba làm sao giúp con được?”
Gã đàn ông chuyển hướng sang phía bé gái, bàn tay mập mạp tham lam vỗ nhẹ lên người cô bé, nhưng mà ý đồ thì đã quá rõ ràng.
“Ông làm gì đấy hả?”
Bà vợ nhìn thấy thế thì kéo gã đàn ông lại, “Ông ngay cả đứa trẻ con nhỏ như vậy mà cũng không tha? Ông thật sự là ý đồ không để đâu cho hết, không thuốc nào chưa nổi!”
“Bà xã, đâu có, đâu có, con bé là do chúng ta nhận nuôi, trên danh nghĩa tôi cũng là ba con bé, sao có thể làm gì với nó chứ!” Gã đàn ông lập tức bày ra vẻ mặt tội nghiệp.
“Hừ!”
Bà vợ oán giận lườm gã một cái, rồi lập tức trừng mắt với cô bé con, “Nhỏ như vậy đã biết quyến rũ đàn ông, thật không hiểu nổi là cái loại con gái gì nữa! Đúng là mẹ nào con nấy, chắc cũng một ruột đê tiện.”
Cô bé rốt cuộc cũng có phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự phẫn nộ, đối diện với vẻ mặt khinh thường của bà kia.
“Còn dám trừng mắt với tao? Mày muốn chết hả?” Bà ta nổi giận, lập tức lại vung cây roi lên.
“Haiz, bà xem bà đánh nó bị thương rồi này!”
Gã đàn ông bảo vệ cô bé, lại nhân cơ hội thò tay vào quần áo cô bé, “Đến đây, để ba nhìn xem con bị thương ở chỗ nào. Á——”
Lời nói của gã còn chưa hết thì liền vang lên tiếng hét như sói rú, cô bé con hung hăng cắn vào mu bàn tay gã, thừa dịp gã buông tay, cô liền bỏ chạy.
“Con ranh chết tiệt, dám cắn tao à, mày đứng lại cho tao, hôm nay tao không đánh chết mày không được!” Gã ta hoàn toàn bị chọc giận, nhìn thấy máu chảy ở tay thì hung tợn đuổi theo sau.
Trong con ngõ nhỏ hẹp, cô bé hoảng sợ chạy về phía trước, phía sau là gã đàn ông như hung thần đang đuổi theo.
Không ai chú ý đến, ở gần đầu ngõ, một chiếc xe cao cấp xa hoa đang chuẩn bị rẽ vào. Trong một thoáng, con ngõ vốn đã nhỏ hẹp lại càng có vẻ thêm chật chội.
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện .
|