Vì vậy, trên thực tế, toàn bộ Hư Thiên Tông hiện tại, người có quyền chủ đạo chân chính là Thái Hư Cung, thủ lĩnh toàn bộ đạo môn là đạo nhân Ngọc Dương Tử.
Lúc này hai mắt Ngọc Dương Tử chớp động quang mang, nói:
- Cổ Thần trở về Hư Thiên Tông từ khi nào? Tại sao ta không hề biết?
Hư Tương Trần, Đạo Vô Nhai cùng với các cường giả cái thế khác đều lộ ra vài phần kinh hãi, nói:
- Chúng ta cũng không hề biết được, hắn dĩ nhiên có thể dưới tình huống chúng ta không chút hay biết lẻn vào trong Hư Thiên Tông, thực sự vô cùng kỳ quái.
Trong giọng nói của mấy vị cường giả cái thế đều tiết lộ một tia kinh ngạc, cho dù là cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ cũng không có khả năng dưới tình huống bọn họ không hề hay biết một chút lẻn vào trong Hư Thiên Tông, mà Cổ Thần hơn một tháng trước mới chỉ là tu sĩ Giá Vụ hậu kỳ.
Ánh mắt Ngọc Dương Tử rơi vào người Hư Tương Trần, nói:
- Hư sư đệ, ngươi thân là chưởng giáo Hư Thiên Tông, dĩ nhiên có người tiến vào Hư Thiên Tông cũng không biết, thực sự quá tắc trách rồi, nhanh nhanh truyền lệnh xuống dưới, phát động toàn bộ đệ tử Hư Thiên Tông tìm cho ra Cổ Thần. Hắn trở về Hư Thiên Tông khẳng định là tới tìm người nhà rồi, xem sư phụ hắn, hậu nhân Cổ gia hắn đã gặp mặt hắn hay không!
Sắc mặt Hư Tương Trần có chút khó coi, nói:
- Ngọc Dương sư huynh, hiện tại ba tộc nhân, vu, yêu liên thủ công kích Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, việc quan trọng lúc này hẳn phải là đi ngăn cản ba tộc tấn công chứ không phải là tìm kiếm Cổ Thần! Cổ Thần bị ba tộc truy sát, trở về Hư Thiên Tông cũng là vì muốn tị nạn, chúng ta nên nhờ vào Thiên Tinh Hóa Hư đại trận ngăn cản địch nhân bên ngoài trận, thay hắn hóa giải trận tai kiếp này.
Ngọc Dương Tử sờ sờ râu, mỉm cười nói:
- Hư sư đệ, ngươi sai rồi, Thiên Tinh Hóa Hư đại trận sao có thể dễ dàng phá hủy như vậy, ngăn cản ba tộc tấn công không cần phải nóng vội nhất thời, nhưng Cổ Thần trở về Hư Thiên Tông ngay cả chúng ta cũng không nhìn thấy là đạo lý gì? Trước tiên nên tìm ra Cổ Thần rồi nói!
…
Bách Thảo Phong, động phủ Dược Tiên.
Trong tầng thứ tư Như Ý Linh Lung bảo tháp biến nhỏ như hạt bụi, hai mắt Cổ Thần mở ra, trong ánh để lộ một tia kinh hỉ.
Trải qua hơn năm tháng bế quan tu luyện, rốt cuộc thì cũng hoàn toàn dung hợp hai đại trận pháp thổ, kim trong Ngũ Hành đại trận vào Phá Thiên Chỉ, giúp Phá Thiên Chỉ thành công đột phá tới cảnh giới đệ nhị trọng.
Cổ Thần xoay chuyển ánh mắt, tựa hồ xuyên thấu qua vô cùng vô tận hư không, nhìn về nơi nào đó, phương hướng chính là Đô Thiên Phong.
Cho dù đang ở trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra trong phương viên vạn dặm xung quanh Bách Thảo Phong đều nằm trong cảm ứng của Cổ Thần, những chuyện phát sinh trong Hư Thiên Điện Cổ Thần đều biết rõ ràng.
Lúc này ba tộc nhân, vu, yêu liên thủ vây công Hư Thiên Tông, công kích mãnh liệt đối với Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, chúng cường giả đạo môn Hư Thiên Tông cần phải làm chuyện quan trọng nhất chính là nghĩ biện pháp ngăn cản công kích của cường giả tam tộc.
Thế nhưng, sự thực không như vậy, trọng điểm trong lòng Ngọc Dương Tử không đặt trên vấn đề ba tộc vây công Hư Thiên Tông, mà là trên người Cổ Thần.
Cổ Thần và Ngọc Dương Tử hoàn toàn là người thuộc hai thời đại khác nhau, không quen không thân, không nhận thức.
Ngọc Dương Tử có hứng thú đối với Cổ Thần như vậy tự nhiên không có khả năng lo lắng cho Cổ Thần, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, Ngọc Dương Tử có hứng thú đối với Chiến Thần Lệnh trên người Cổ Thần.
Ánh mắt Cổ Thần lạnh lùng, đối với tâm tư của Ngọc Dương Tử đã suy đoán được tám chín phần mười, thầm nghĩ trong lòng:
“Ta mới luyện thành Phá Thiên Chỉ đệ nhị trọng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nguyên bản ta nghĩ dùng cường giả Thánh đình Cơ gia mở ra huyết tế cho Phá Thiên Chỉ đệ nhị trọng của ta, Ngọc Dương Tử, nếu như ngươi đã không biết tốt xấu, trong lòng nảy sinh tham lam, ta cũng không ngại để ngươi làm người thứ nhất nếm thử uy lực Phá Thiên Chỉ đệ nhị trọng.”
Trong lúc suy nghĩ, Cổ Thần thôi động Như Ý Linh Lung bảo tháp nhỏ như hạt bụi lẻn xuống dưới lòng đất, dần dần phi độn về phía Đô Thiên Phong.
Đô Thiên Phong, Hư Thiên Điện.
Lúc này tình thế trong đại điện trở nên rất vi diệu.
Ngọc Dương Tử mặc kệ đám cường giả ba tộc nhân, vu, yêu đang vây công Hư Thiên Tông mà muốn tìm Cổ Thần trước, tâm ý cho dù chưa hoàn toàn nói rõ nhưng cũng có thể suy đoán được, hắn coi trọng Chiến Thần Lệnh trong tay Cổ Thần.
Hư Tương Trần nén giận trên mặt, nói:
- Ngọc Dương sư huynh, Cổ Thần là chưởng giáo tiền nhiệm của Hư Thiên Tông ta, là hắn đã mang truyền thừa bị chặt đứt nghìn năm của Thái Hư Cung tiếp tục truyền thừa tại Hư Thiên Tông, ngươi thân là thủ lĩnh Đạo môn, lẽ nào cũng giống như đám gian tặc Thánh đình và Phật môn, đối với Chiến Thần Lệnh của Cổ Thần muốn dấy máu ăn phần?
Hư Tương Trần nén giận trong lòng, giọng nói oán giận sục sôi, lời lẽ nghiêm trang chính nghĩa.
Thiên Đạo Tông và Hư Thiên Tông từ khi sáng lập tới nay luôn luôn tương giao tâm đầu ý hợp, lịch đại trưởng giáo hai tông đều là huynh đệ kết nghĩa, Đạo Vô Nhai và Hư Tương Trần cũng không ngoại lệ, lên tiếng phụ giúp nói:
- Ngọc Dương sư huynh, Đạo môn chúng ta quang minh chính đại, là danh môn chính phái, há có thể làm chuyện cướp giật đồ vật của hậu bối, để người khác chế nhạo, bị mất thân phận!
Ngọc Dương Tử biến sắc, nếu hai người Hư Tương Trần và Đạo Vô Nhai đã nói rõ, hắn cũng không muốn tiếp tục chơi trò giấu giấu diếm diếm, nói:
- Hai người các ngươi muốn nói cái gì? Cái gì gọi là dấy máu ăn phần? Cái gì gọi là cướp đoạt đồ vật của hậu bối? Ba tộc nhân, vu, yêu liên thủ có thực lực cường đại như thế nào? Ngươi cho rằng bằng vào điểm người Đạo môn chúng ta có thể ngăn cản được ba tộc tấn công? Bản tọa muốn tìm Cổ Thần chính là ý định tạm thời mượn dùng Chiến Thần Lệnh của hắn mới có thể áp được đám người Cơ Lăng Hư, Kim Thai tôn giả một đầu, mới có hi vọng đánh đuổi được ba tộc tấn công.
Hai gã cường giả cái thế Thái Hư Cung một trái một phải Ngọc Dương Tử quát lớn:
- Hư sư đệ, Đạo sư đệ, Ngọc Dương sư huynh vì tốt cho mọi người, Chiến Thần Lệnh đặt trên người Cổ Thần căn bản không có tác dụng gì, chỉ có Ngọc Dương sư huynh mới có thể phát huy được tác dụng của Chiến Thần Lệnh, đẩy lui cường giả ba tộc.
- Đúng vậy, Ngọc Dương sư huynh công tham tạo hóa, pháp chấn tuyên cổ. Chiến Thần Lệnh phải để Ngọc Dương sư huynh sử dụng thì có thể nói cử thế vô địch. Nếu như Cổ Thần đã trở về Hư Thiên Tông, nên giao Chiến Thần Lệnh cho Ngọc Dương sư huynh, như vậy Ngọc Dương sư huynh mới có thể bảo hộ được Hư Thiên Tông, không bị cường giả ba tộc hủy diệt…
Một vị chưởng giáo Cửu Hoa Tông chi nhánh Đạo môn tên là Cửu Hoa đạo nhân lớn tiếng nói.
Cửu Hoa đạo nhân vừa nhìn Ngọc Dương Tử và Hư Thiên Tông ở mặt đối lập, lập tức cho thấy thái độ, rất nhanh đứng thành hàng, cùng với những Ngọc Dương Tử đại biểu thế lực Thái Hư Cung đứng với nhau.
Hư Tương Trần cười lạnh một tiếng, nói:
- Chiến Thần Lệnh thuần dương thuần cương, chỉ có những tu sĩ tu luyện công pháp hệ hỏa chí dương chí cương mới có thể phát huy được lực công kích mạnh nhất, Ngọc Dương sư huynh, mặc dù trong tên của ngươi có một chữ dương, nhưng công pháp tu luyện lại là Thái Hư chân kinh, thuộc về đường lối âm nhu, so với thuộc tính của Chiến Thần Lệnh hoàn toàn tương phản, sao có thể phát huy được uy lực của Chiến Thần Lệnh? Có Chiến Thần Lệnh hay không đối với thực lực của ngươi căn bản không có bao nhiêu khác biệt, hà tất phải nói đàng hoàng như vậy, lời lẽ chính nghĩa như vậy? Tất cả mọi người đều rất sáng suốt, người nào không thấy rõ ràng trong mắt? Người nào không hiểu rõ trong lòng?
- Hắc hắc hắc hắc…
Trên mặt Ngọc Dương Tử co rúm, phát ra tiếng cười hắc hắc, Hư Tương Trần hoàn toàn đã vạch trần mặt mũi của hắn, nếu còn tiếp tục giả bộ rõ ràng chính là làm trò cười cho người khác, lập tức không còn ra vẻ, quát lớn:
- Ta chính là muốn Chiến Thần Lệnh thì tính sao? Nếu cường giả ba tộc nhân, vu, yêu đã vây khốn Hư Thiên Tông, Hư Thiên Tông ngay cả con ruồi cũng không bay ra ngoài được, nếu Cổ Thần đang ở trong Hư Thiên Tông, hắc hắc, vậy thì hắn chắp cánh cũng khó thoát, ngươi không tìm ra Cổ Thần vậy thì bản tọa tự đi tìm, bản tọa sẽ lật toàn bộ Hư Thiên Tông lên trời, nhìn xem Cổ Thần có thể trốn tới đâu?
Lời này đã triệt để bộc lộ suy nghĩ trong lòng Ngọc Dương Tử, Chiến Thần Lệnh thế nhất định phải có, Cổ Thần không giao cho hắn thì hắn cũng muốn đoạt vào tay.
Nguyên bản vóc người Ngọc Dương Tử rất nhỏ bé, là người thấp lùn nhất trong những cường giả cái thế có mặt tại đây, trên khuôn mặt nhỏ gần theo thanh âm càng lúc càng cao, thần thái càng lúc càng hung ác, bộ dáng vô cùng ghê tởm vặn vẹo.
Biểu tình của Ngọc Dương Tử hoàn toàn phá vỡ hình tường thường ngày, không ít cường giả Đạo môn đều sinh cảm giác chán ghét trong lòng, thế nhưng bởi vì e ngại thực lực cường đại của Ngọc Dương Tử, vì vậy không người nào dám chỉ trích.
Ngọc Dương Tử chính là người có thực lực cường đại đứng hàng thứ nhất trong những cường giả thượng cổ thoát khốn ra ngoài, hoàn toàn cùng cấp bậc với năm người Cơ Lăng Hư, Thánh Ưng đại vương, Kim Thai tôn giả, Thiên Mục đại vu, Long Nguyên, thực lực hơn xa tu sĩ Hợp Đạo sơ kỳ bình thường khác.
Thấy thần thái Ngọc Dương Tử bừa bãi, Hư Tương Trần cả giận nói:
- Nơi này chính là Hư Thiên Tông ta, Ngọc Dương Tử, sợ rằng không phải do ngươi có thể làm càn như vậy, Thiên Tinh Hóa hư đại trận của bản tông…
- Ha ha ha ha…
Ngọc Dương Tử cười ha hả, cắt đứt lời Hư Tương Trần nói:
- Hư Thiên Tông thoát thai từ Thái Hư Cung, Thiên Tinh Hóa Hư đại trận cũng thoát thai từ rất nhiều cổ trận của Thái Hư Cung, ngươi nghĩ rằng Thái Hư Cung sẽ không có phương pháp phá giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận hay sao? Hư Tương Trần, bản tọa niệm tình ngươi là Đạo môn nhất mạch ta, tìm Cổ Thần cho bản tọa, bản tọa có thể bỏ qua chuyện ngươi dám làm càn, nếu không ngươi nhất định phải trả giá lớn đối với hành động hôm nay.
Hư Tương Trần xì một tiếng, nói:
- Hư Tương Trần ta đúng là muốn chết, thế nào? Ngọc Dương Tử, chẳng lẽ ngươi còn muốn diệt trừ ta hay sao? Hừ! Tuy ngươi mạnh hơn ta, nhưng muốn đánh bại ta chỉ sợ không quá dễ dàng!
Lời vừa nói ra, trong Hư Thiên Điện lập tức xuất hiện một cỗ sát khí.
Đạo Vô Nhai đứng ngay bên cạnh Hư Tương Trần, đầy tình nghĩa nói:
- Muốn hại Hư sư huynh, trước tiên phải vượt qua Đạo Vô Nhai ta!
Tiếng bước chân dồn dập, hai mươi tám vị cường giả thượng cổ Hư Thiên Tông và Thiên Đạo Tông nhất thời đứng phía sau Hư Trương Trần và Đạo Vô Nhai, một bộ biểu tình thấy chết không sờn.
Đồng thời, càng nhiều cường giả thượng cổ đứng phía sau Ngọc Dương Tử, hai bên đối lập kịch liệt, còn có một bộ phận thì nhìn cả hai bên, thế khó xử, trong lòng bọn họ hướng về phía Hư Thiên Tông, thế nhưng lại không dám đứng cùng một chỗ với Hư Thiên Tông.
Bất quá Hư Tương Trần và Đạo Vô Nhai liên thủ, thực lực đã không kém, đồng thời còn có chưởng giáo một mạch chi nhánh Đạo môn đứng bên phía hai người, cũng là một vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, càng đáng giá để Ngọc Dương Tử phải coi trọng.
Hiện tại bên ngoài Hư Thiên Tông bị ba tộc mạnh mẽ công kích, hiện tại tuy rằng bên phía Ngọc Dương Tử có tới bảy vị cường giả cái thế, thực lực hơn xa một phương Hư Tương Trần, thế nhưng cũng không tiện khiến nội bộ Đạo gia tranh đấu.
Ngọc Dương Tử sờ sờ chòm râu, hai mắt chuyển động, cười hắc hắc nói:
- Hư Tương Trần, thực lực của ngươi không kém, ta cũng lười động ngươi, thế nhưng, hắc hắc, Hư Thiên Tông có hơn vạn đệ tử, trưởng lão hơn một nghìn, nếu như ngươi đối địch với bản tọa, bản tọa sẽ lấy đồ tử đồ tôn của ngươi tiễn tới quỷ môn quan một chuyến, giết ngươi tương đối khó khăn, thế nhưng giết bọn chúng lại vô cùng dễ dàng, hắc hắc…
Hư Tương Trần quả nhiên biến sắc, quát lớn:
- Ngọc Dương Tử, ngươi dám!
Đạo Vô Cực lạnh lùng nói:
- Ngọc Dương Tử, ngươi thân là lĩnh tụ Đạo môn, dĩ nhiên dám hạ độc thủ đối với đệ tử Đạo môn, ngươi chính là một tên đại ma đầu, các vị sư huynh đệ Thái Hư Cung, hôm nay hắn có thể hạ độc thủ với Hư Thiên Tông, ngày sau nhất định sẽ hạ độc thủ đối với các ngươi, các ngươi không thể chạy thoát được tâm lang cẩu phế của tên đại ma đầu này!
- Ngọc Dương sư huynh, ngươi thực sự quá phận rồi.
Hại vị cường giả cái thế bên phía Thái Hư Cung vẫn chưa mở miệng nói chuyện, vừa rồi bọn họ có chút do dự, hiện tại dĩ nhiên thấy Ngọc Dương Tử nói ra loại lời này, càng thêm thất vọng, trực tiếp chuyển biến đội ngũ, đứng sang bên phía Hư Tương Trần.
Xoạt…
Theo Thanh Dương Trên Thượng Dương Tử chuyển biến phương hướng, một số cường giả thượng cổ nguyên bản đang do dự trong lòng, rốt cuộc cũng làm ra lựa chọn, đi tới bên cạnh đám người Hư Tương Trần.
Lúc này, cả hai bên đều có năm vị cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ, thế nhưng Ngọc Dương Tử có tu vi thông thiên, bên phía Hư Tương Trần hiển nhiên vẫn yếu thế hơn một chút.
Lời nói ngoan độc của Ngọc Dương Tử vừa ra, kết quả khiến hắn phải hối hận, ngược lại khiến lực lượng bên phía chính mình giảm nhiều, biết nếu như giết chết đệ tử Hư Thiên Tông, tất nhiên càng khiến các tu sĩ thượng cổ khác thất vọng, nhưng lúc này Cổ Thần đang ở trong Hư Thiên Tông, Ngọc Dương Tử đối với Chiến Thần Lệnh thèm chảy nước miếng, thực sự không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Ngọc Dương tử nói:
- Được lắm, Hư Tương Trần, hôm nay ngươi dám chống đối ta, ta không nghiêm phạt ngươi, đệ tử Hư Thiên Tông ta cũng không động chạm tới, thế nhưng Chiến Thần Lệnh ta nhất định phải có, sư phụ Cổ Thần, hậu nhân Cổ gia, ta nhất định phải bắt giữ, nếu Cổ Thần không ra, ta sẽ giết sạch toàn bộ bọn chúng, ta xem Cổ Thần cuối cùng có chịu hiện thân hay không…