Chiếc hộp kia bị mất đi làm cô gái gần như phát điên, trên người nàng bộc phát ra một luồng uy áp vô thượng, làm tất cả đám ninja xung quanh cũng phải biến sắc. Vẻ mặt cô gái có vẻ thống khổ, nhưng hai gò má lại trở nên hồng nhuận tràn đầy sức sống. Tên ninja cầm đầu nhìn thấy thì trầm giọng nói:
- Là bí pháp thiêu đốt sinh mệnh để liều mạng. Đây là bí pháp đặc hữu samurai tộc Shiba. Một lũ ngu xuẩn không cần mạng. Không cần sợ, chỉ việc du đấu kéo dài thời gian, chờ ả ta kiệt sức là chúng ta có thể có tất cả mọi thứ.
Cô gái mặc kệ những lời hắn nói, chỉ điên cuồng công kích về phía đám ninja kia. Mỗi chiêu mỗi thức của nàng đều liều mạng, giống như không muốn sống, chỉ muốn làm thịt lũ người kia vậy.
Nhưng, trận chiến này chỉ kéo dài được nửa phút, hai âm thanh như tiếng thứ gì đó đáp xuống đất đã vang lên rõ ràng bên tai lũ người kia.
Tiếng bước chân vang lên, người tới có bước chân khá nhẹ, nhưng lại “không thể thoát khỏi” thính lực của những tên ninja chuyên ẩn nấp nơi này.
Trên thực tế, Trần Hạo Minh còn chẳng muốn che giấu hành tung, chẳng qua thực lực của hắn quá cao, bước chân nhẹ nhàng đã thành một thói quen khó bỏ mà thôi.
Hai phe chợt ngừng tay lại, xem người đến là ai.
Dần dần, hai bóng người cũng đã xuất hiện dưới ánh trăng lập lòe của màn đêm đen.
Đó là một nam một nữ, khuôn mặt trong đêm không quá rõ ràng, nhưng trên tay họ còn đang bế hai đứa trẻ nữa. Nhìn giống như một đôi vợ chồng trẻ. Chỉ là… tại sao bọn họ lại xuất hiện giữa đêm tối thế này? Chẳng lẽ… là một đôi vợ chồng đi tìm cảm giác mới lạ hay sao?
- Cái hộp này là do các người ném ra? - Người con trai lên tiếng hỏi.
Đến lúc này, mọi người mới chú ý đến, trên tay người con trai đang cầm một cái hộp khá dài và dẹt, chính là chiếc hộp mà tên thủ lĩnh vừa ném đi.
Tên thủ lĩnh thấy hơi nghi hoặc, rõ ràng mình ném cực mạnh, tại sao hắn lại bắt được? Nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, người trên Thánh đảo đều tu luyện, có chút công phu cũng không lạ gì. Việc bắt lấy một cái hộp do mình ném đi cũng đâu có gì chứ.
Tên thủ lĩnh đánh giá Trần Hạo Minh một chút rồi nói:
- Xin hỏi mấy người là người của nhà nào? Bọn tôi là ninja trực thuộc tộc Ikenami, đang thi hành nhiệm vụ bắt tên trộm cắp báu vật của tộc! Hai vị đột nhiên xen vào, nếu như là người của nhà nào khác, có lẽ chúng ta có hiểu lầm. Còn nếu các vị là kẻ không rõ lai lịch, chúng tôi có quyền nghi ngờ các vị là đồng đảng của kẻ này, xử cùng một lượt.
Trong khi nói, tên thủ lĩnh liên tục liếc nhìn dáng người của Fity. Cô gái này có dáng người rất tốt, có thể nói là cực phẩm, không biết dung mạo ra sao… Nếu như thực sự xinh đẹp, vậy thì… mang về cho Đại Gia cũng coi như có công rồi.
Cô gái đứng đằng sau chợt điên cuồng lao về phía Trần Hạo Minh, nhưng lại bị bọn ninja nhanh chóng ngăn cản. Cô nàng phẫn hận hét lên:
- Đưa cái hộp đó cho ta! Sau đó nói ra lai lịch cho bọn chúng rồi đi đi! Đừng nhúng vào chuyện này, nếu không bọn chúng sẽ giết các người diệt khẩu đó!
Trần Hạo Minh cau mày.
Tên thủ lĩnh lại tiếp lời:
- Đúng thế, hai vị không nên nhúng vào quá nhiều. Tốt nhất là nên bỏ cái hộp đó lại cho bọn ta, sau đó nói về lai lịch của mình một chút là được rồi…
- Nếu bọn ta không có lai lịch gì? - Trần Hạo Minh hỏi.
- Vậy thì… giết không tha! - Tên ninja lóe lên từng tia hung tàn. Cùng lúc đó, cô gái kia cũng vì kiệt sức mà bị đánh bại, nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất. Tên ninja cười đắc ý, giương cặp mắt như trêu tức nhìn Trần Hạo Minh.
- Thế nào? Hai vị cũng nên phối hợp một chút…
Tách…
Hắn còn chưa nói xong, Trần Hạo Minh đã búng tay một cái.
Theo âm thanh của cái búng tay này, thân thể của bọn ninja chợt cứng đờ lại.
Một giây sau, thân thể bọn chúng dần dần sụp đổ, tan thành bụi khói rồi bay đi theo làn gió.
- Một lũ bệnh! Giết người diệt khẩu dễ như vậy sao? - Trần Hạo Minh lẩm bẩm buồn bực, nhưng thực tế thì cũng chẳng coi cái chuyện “tày đình” này vào đâu.
Còn cô gái kia…
Vừa rồi hình như nàng có lòng tốt nhắc nhở bọn hắn nữa. Kể ra cũng khá có khí phách, khả năng cũng khá, coi như là một người tốt.
Hắn cúi đầu xuống, bắt mạch cho nàng xem sao.
Cô gái này bị thương khá nặng, nguyên do là tiêu hao quá độ, lại thiêu đốt sinh mệnh lực để chiến đấu. Với thương thế này, rất có khả năng nàng sẽ bị di chứng vĩnh viễn nếu không được cứu chữa kịp thời.
Nhưng với Trần Hạo Minh, thương thế mức này không có nhiều thử thách, dù sao cô gái này vẫn còn sống, sinh cơ khá mạnh, không có gì đáng lo. Còn về việc tiêu hao sinh mệnh lực, chẳng phải chính hắn cũng có truyền thừa của Sinh Mệnh hệ hay sao?
Khẽ đặt tay lên trán cô gái này một cái, truyền sinh mệnh lực cho nàng. Đến khi hơi thở cô gái ổn định trở lại, hắn mới buông tay ra.
Trong lúc đó, hắn cũng đã quan sát qua dung mạo của nàng. Cô gái này cũng là một mỹ nhân vạn dặm khó cầu. Da trắng muốt, mũi cao, lông mày dài và sắc xảo, môi hơi mỏng nhưng lại hồng nhuận tươi tắn. Dung mạo của nàng không khác mấy một tiên nữ hạ phàm, có thể làm bao đàn ông điên đảo. Trần Hạo Minh nhận xét, chỉ riêng dung mạo này cũng đã không kém mấy so với mấy người vợ của mình.
Nhưng chỉ chừng đó cũng chưa đủ làm Trần Hạo Minh động tâm, hắn gặp mỹ nhân nhiều rồi, định lực kiếp trước cũng dần dần được lấy lại. Hơn nữa, bây giờ hắn có nhiều vợ con quá rồi, không nên đi trêu chọc vào mỹ nữ thêm làm gì nữa. Dù sao thì nhiều người quá, bản thân hắn có tài thông thiên cũng không kham nổi, đến lúc không chịu nổi nữa, trở nên thờ ơ với gia đình, để trong nhà loạn như ma, vậy chẳng phải giống mấy tên hoàng đế làm khổ hậu cung hay sao?
Cái làm hắn chú ý là dung mạo cô gái này hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhớ được đã gặp ở đâu! Hắn có trí nhớ khá tốt, hơn nữa, cô gái này lại còn là một mỹ nhân khó cầu, như thế nào mà hắn lại có thể quên được nhỉ? Chính hắn cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thôi đi! Chắc cũng chỉ là người nào đó mà mình nhìn lướt qua, còn chưa giao tiếp bao giờ…
Trần Hạo Minh nghĩ thế rồi đứng lên, dắt tay Fity đi tiếp về nhà.
- Chàng không giúp cô ta sao? - Fity hỏi.
- Giúp rồi đó thôi! Ta đã chữa trị cho cô ta, còn để lại cái hộp mà cô ta muốn! Còn bày cả một cấm chế xung quanh đó. Cho đến khi cô ta tỉnh, cả khu vực ấy sẽ là bất khả xâm phạm, khỏi sợ bị kẻ khác ám hại! Đó! Giúp đến đó thôi chứ còn giúp thế nào?
Fity cũng chỉ là dò hỏi, nhưng khi thấy hắn nói với cái giọng đương nhiên như thế, trong lòng Fity cũng thấy có chút vui mừng. Nếu như Trần Hạo Minh cứ sấn sổ tới, nhiệt tình với cô gái kia, vậy thì nàng mới cảm thấy đáng lo đó.
- Nhưng… hình như ai đó ngày xưa cũng giúp thiếp mà! Đâu có hờ hững như bây giờ đâu.
- Ừ! Nàng nói đúng đó! Vậy thì bây giờ nàng mới phải mang cả đời ra mà trả nợ! Hắc, nàng cũng muốn cô gái kia giống nàng hay sao? Hơn nữa! Lúc đó hình như ai kia còn mở trừng cặp mắt đáng thương nhìn ta, làm ta rất là mềm lòng nha. Nhưng cô ta thì cứ nhắm nghiền mắt, nếu cô ta mở mắt ra, nhìn ta đắm đuối như nàng hồi trước thì có lẽ ta còn suy nghĩ lại… Aiz, chung quy cũng tại ta quá tốt bụng, quá mềm lòng mà.
Fity trừng mắt, véo cho hắn một cái vào hông, Fairy từ đầu không nói gì cũng véo hai tay hắn, liên tục hô hoán: “Cha hư, cha xấu!”
Nhanh chóng đi về phía con đường cũ, Trần Hạo Minh lướt qua khu Hải phố sầm uất về đêm. Hắn không bay, bởi nơi đây có lực cảm ứng với vật thể bay rất mạnh, với tốc độ chậm rãi khi dẫn theo ba người nữa thế này thì rất dễ bị phát hiện, vì thế tốt nhất là đi bộ.
Khu Hải phố vẫn như tết năm nào, náo nhiệt và đầy cảnh sắc, có chỗ tràn ngập tiếng mặc cả, có chỗ huyên náo tiếng hò reo phấn khích, lại có chỗ tràn ngập tiếng la hét thống khổ khi vài tên trộm vặt bị bắt.
Nhưng Trần Hạo Minh cũng không có nhiều thời gian quan tâm, hắn cứ thế tiến lên phía trước, chạy phăm phăm về hòn đảo Phù Tang, hòn đảo tôn sùng đạo Phật năm xưa.
Không thông báo gì, hắn chỉ lặng lẽ dẫn Fity và hai đứa con vào sâu bên trong, tới trước một căn viện khá rộng rãi.
Nhưng… khi vào tới căn viện này thì sắc mặt của Trần Hạo Minh đã trở nên tăm tối.
Không có một ai!
Năm xưa, trong căn viện này ít nhất cũng phải có hơn mười người, bao gồm cả Thủy Linh Vũ và mấy đứa bé con nữa. Nhưng giờ phút này, không có một ai ở nơi này cả, một chút hơi thở cũng không có…
Khẽ dùng thần thức cảm nhận một chút, Trần Hạo Minh thở phào khi ba “người” Lạc Tuyết Nhan vẫn âm thầm nằm bên trong một căn phòng, các dụng cụ lắp đặt đầy đủ, không ngừng duy trì hoạt động của các cơ quan trong cơ thể. Nhưng… hình như tình trạng của cô em vợ Lạc Hoàng Yến không tốt lắm.
Thân thể nàng có vẻ bắt đầu hơi bài xích các chất dinh dưỡng kia, không chịu hấp thu chúng, gây nên tình trạng ứ đọng trong thân thể. Vì thế, làn da Lạc Hoàng Yến đã nổi lên vài vết đỏ và phù thũng.
Khốn kiếp!
Tình trạng này cũng không nói làm gì, sự cố là không tránh khỏi. Nhưng tại sao vào lúc này, không có một ai ở nơi đây cả?
Trần Hạo Minh cuống quýt chạy vào bên trong phòng, vận dụng lực lượng điều hòa mấy chất dinh dưỡng thừa trong cơ thể Lạc Hoàng Yến một chút, giúp thân thể nàng ổn định hơn, sau đó mới âm trầm ra ngồi trong phòng khách.
Tình hình bây giờ có vẻ khá nguy cấp rồi. Thiên Sinh có thể duy trì cho Lạc Hoàng Yến ba năm, cái công nghệ cao này duy trì được đến năm năm đã làm hắn vui đến phát khóc. Nhưng cứ để như vậy thì cũng không hay.
Phải cho các nàng ăn thần thể quả, sau đó sớm giải trừ phong ấn linh hồn mới được!
Nhưng… trước đó Trish đã từng nói, thần thể quả cũng không phải muốn dùng là dùng. Đặc biệt là với những thân thể yếu đuối thế kia lại càng phải cẩn thận. Nếu như có nàng giúp đỡ thì hiệu quả sẽ được nâng lên cực cao, gần như chắc chắn thành công. Vì vậy Trần Hạo Minh kiên quyết ngồi chờ nàng trở về. Hơn nữa, sáng hôm sau cũng phải đi tìm trụ trì Thích Liên Tâm hỏi một số việc.
Không hiểu người đi đâu hết rồi? Dù có đi thì cũng phải để lại vài người thay phiên chăm sóc chứ? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Biến cố quái lạ này làm Trần Hạo Minh lo lắng, lòng như có lửa đốt. Nhưng hắn chưa muốn rời đi, bởi tình hình của Lạc Hoàng Yến không lạc quan cho lắm, phải ở bên trông coi nàng nốt đêm nay coi sao mới yên tâm được.