Phần 1, 2, 3, 4, 5
Nguyên bản, tại hạ cố ý quay về sớm để cập nhật chương mới, nhưng trên đường lại vướng phải một số việc nên chậm trễ, trong lòng tại hạ cảm thấy có lỗi vạn phần. (lập tức cúi đầu tạ lỗi với mọi người rồi bước xuống đài) (ôi cái đkm, hóa ra là lời xin lỗi của thằng cha tác giả)
Chương 130: Xuất thủ (nên lấy tên là Thần Ma thủ, xuất thủ, ra tay, hạ thủ, xuống tay nhỉ?)
Không gian đứt gãy rất nhanh liền khôi phục trở lại, cốt chưởng cũng biến mất không thấy đâu nữa.
- Sao cơ?
Tiêu Thần thi triển thần thông sánh ngang với cốt chưởng nên dễ dàng phá vỡ cốt chưởng.
Giờ phút này, tu sĩ khắp nơi đồng loạt hít một hơi lãnh khí, ánh mắt ngây dại nhìn Tiêu Thần. Khi khôi phục tinh thần thì trong tâm lại tràn ngập ý kính sợ. Mọi tu sĩ đều biết rằng, không thể coi thường Tiêu Thần được nữa.
Một quyền phá vỡ cốt chưởng, Tiêu Thần dĩ nhiên là một tu sĩ Bất Trụy. Hơn nữa, từ biểu hiện của Tiêu Thần, tu vi hẳn không chỉ là Bất Trụy sơ kỳ.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hoàng Tuyền lão tổ trở nên vô cùng âm trầm, con ngươi co rút lộ ra sự sợ hãi.
"Tên Tiêu Thần này không ngờ lại đột phá cực hạn cảnh giới Nguyên Anh đạt tới cảnh giới Bất Trụy.... Tuyệt đối không có khả năng này! Mấy năm trước
hắn trở mặt, tu vi hắn nhiều nhất chỉ là Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng lúc này lại có tu vi Bất Trụy... Tốc độ thăng tiến quả là kinh người! Dựa theo sự thăng tiến của hắn thì...". Trong lòng Hoàng Tuyền lão tổ đột nhiên lạnh lẽo, cảm giác không rét mà run.
Sau một khắc, lão ngẩng đầu, ánh mắt âm lãnh bùng ra sát ý nhìn về phía Tiêu Thần.
"Hôm nay nhất định phải lưu lại tên Tiêu Thần này. Hoàng Tuyền tông đã kết thành đại địch với hắn, sau này khó mà thoát khỏi cảnh bị tận diệt."
Sắc mặt Hoàng Cực Cương Vân khẽ biến lộ ra thần sắc nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tiêu Thần càng lộ vẻ âm trầm. Năm đó tư chất hắn tuyệt hảo, nhưng do một lần ngoài ý muốn nên tu vi của hắn không thể tăng tiến, cả đời chỉ dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Nên hễ nhắc đến tu sĩ thiên tài là hắn lại cảm thấy cực kỳ chán ghét. Cảm giác chán ghét của hắn đối với Tiêu Thần lại càng trở nên rõ ràng, niên kỷ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới Bất Trụy. Tốc độ tu luyện kinh khủng như vậy, trong gia tộc sợ rằng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trong mắt Huyền Linh Tử lộ ra vẻ cẩn thận, mặc dù tu vi của Hoàng Cực Cương Vân cả đời không thể thăng tiến thêm được nữa, nhưng Hoàng Tuyền lão tổ đối với Hoàng Cực Cương Vân vẫn cực kỳ yêu qúy nên mới phái Huyền Linh Tử ở bên cạnh bảo hộ Hoàng Cực Cương Vân. Đối với tu vi của mình, Huyền Linh Tử cực kỳ tự tin, nhưng hắn vẫn tiến lên phía trước nửa bước đứng bên cạnh Hoàng Cực Cương Vân để nếu có biến cố gì xảy ra, hắn có thể xuất thủ ngay lập tức.
Đôi mắt đẹp của Tử Yên mở lớn, ngơ ngác nhìn thân ảnh của Tiêu Thần trên không, trong lòng khó có thể tin.
- Hắn đã đạt đến cảnh giới Bất Trụy rồi sao?
Trong lòng nàng nảy sinh một sự kiêu ngạo. Nam nhân này quả thực là nam nhân của nàng.
Sắc mặt Đế Ương trắng bệch, cốt chưởng bị phá hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn. Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Thần, trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi,
độn quang bên ngoài cơ thể loé lên muốn lui về phía sau.
- Tại sao lại có thể như vậy? Sao hắn có thể đạt cảnh giới Bất Trụy? Chẳng lẽ bổn tông chủ ta không có cơ hội được đích thân báo thù? Phải lập tức rời đi, với tu vi của tên Tiêu Thần, lúc này chỉ cần ra tay là dễ dàng giết chết ta. Ta lưu lại Thanh Sơn chăm chỉ tu luyện, sau này tất còn cơ hội báo thù."
Đế Ương lui về phía sau nhanh hơn, ánh mắt oán độc loé lên. Hắn không đánh đã chạy tất nhiên sẽ làm tổn hại danh tiếng của Hoàng Tuyền Tông, nhưng đối với hắn, lúc này giữ được tính mạng đã tốt lắm rồi.
- Tiêu Thần, ngươi dám?
Hoàng Cực lão tỗ tức giận quát lên. Trong lòng Đế Ương máy động, quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt âm u loé lên sát cơ lành lạnh. Sau một khắc, ý niệm của hắn liền tan biến trong cõi hư vô.
Nhìn thân ảnh Đế Ương bị một chưởng liền tan thành bột phấn, hình thần câu diệt (linh hồn và thể xác đều bị tiêu diệt?), vô số ánh mắt các tu sĩ đều trợn to đầy hoảng sợ, trong lòng không thể tin được. Hoàng Tuyền tông chủ Đế Ương làm bá chủ (nên dùng bá đạo, hay bá chủ hay mạnh mẽ hay giữ nguyên hán việt là cường hoành nhỉ?) khắp Đông Nam đại lục suốt mấy trăm năm nay cứ thế biến mất mà không một chút báo trước.
Sắc mặt Hoàng Tuyền lão tổ dữ tợn, cơ thể do tức giận mà run lên, đôi mắt hoá thành một màu huyết sắc.
Lão không ngờ Tiêu Thần lại có can đảm hạ sát thủ, giết chết Đế Ương một cách tàn nhẫn không một chút do dự. Thậm chí còn không cho lão một cơ hội để xuất thủ cứu người.
- Chết tiệt!
Trong lòng Hoàng Tuyền lão tổ gào thét, nếu kẻ chết là tu sĩ Hoàng Tuyền tông khác thì lão cũng không đau lòng. Nhưng kẻ chết lại là Đế Ương, đệ tử duy nhất của lão. Đế Ương thiên tư tuyệt hảo, có hy vọng đột phá lên cảnh giới Bất Trụy, có Đế Ương, Hoàng Tuyền tông chắc chắn có cơ hội hưng vượng.
Nhưng lúc này Đế Ương lại bị Tiêu Thần giết chết, làm toàn bộ kế hoạch trong lòng lão tan biến. Bây giờ, dù lão có hao tổn hết tâm lực cũng chưa chắc có thể bồi dưỡng được một tu sĩ có khả năng đột phá lên cảnh giới Bất Trụy.
- Tên tiểu tử khốn khiếp, lão phu nhất định sẽ rút nguyên thần của ngươi phong ấn vào Ân Hồn Phiên, cho ngươi phải chịu thống khổ bị âm hoả thiêu đốt đến chết! Ngươi chết đi cho lão phu!
Hoàng Tuyền lão tổ phẫn hận xuất thủ, tu vi Bất Trụy sơ kỳ ầm ầm bộc phát không giữ lại một chút nào. Phía sau lão liền xuất hiện vô số gợn sóng đen kịt liên miên bất tuyệt, ngưng kết trên không trung tạo thành một "tấm lưới nước" phát ra hắc khí cuồn cuộn, lộ ra khí tức âm trầm lạnh lùng.
- Gràoo...! (chịu, không biết dùng từ gì để miêu tả)
Trong nháy mắt, "tấm lưới nước" này liền vỡ vụn, một con Đằng Xà toàn thân đầy lân giáp, dài khoảng trăm trượng, trên lưng có hai cánh xuất hiện giữa không trung. Lúc nó há miệng, nọc độc liền rơi xuống đất, tạo ra từng đợt khói xanh do mặt đất bị ăn mòn mà tạo thành một cái hố lớn.
Ngay khi Đằng Xà xuất hiện, Hoàng Tuyền lão tổ đột nhiên cắn đầu lưỡi, phun ra một khối tinh huyết lên thân thể quái xà. Khi khối tinh huyết xâm nhập vào cơ thể, Đằng Xà liền quay cuồng trên không trung, không ngừng phát ra tiếng kêu thống khổ, đôi mắt nhanh chóng biến thành màu đỏ sậm.
- Gràoo...!
Đột nhiên, Đằng Xà dựng thẳng người, ngửa mặt lên trời gầm thét (cái này ảo lòi), vỗ hai cánh sau lưng, thân ảnh hóa thành một đạo ô quang phóng đi.
Sắc mặt Hoàng Tuyền lão tổ trắng bệch nhưng khoé miệng cười lạnh. Thần thông này vốn dĩ không phải của Hoàng Tuyền tông. Trong động phủ của một thượng cổ tu sĩ, lão giết chết một thượng cổ hung thú, sau đó hấp thụ tinh huyết, đem nguyên thần của thượng cổ hung thú dung nhập vào bản thân, sau này liền luyện được chiêu thức cực kỳ âm độc này.
Lực công kích của Đằng Xà vô cùng lớn, không sợ sự tấn công của những thần thông tầm thường, một khi bị độc tố bao vây, dù là tu sĩ Bất Trụy cũng khó lòng toàn thân thoát ra. Nếu không may để độc tố xâm nhập vào Nguyên Anh thì sẽ phải chịu thống khổ trong suốt chín mươi ngày rồi mới hoá thành một vũng máu mà chết.
Đây là thần thông lợi hại nhất của lão, nhưng để giết chết Tiêu Thần, lão đã không tiếc tinh huyết tăng cường sức tấn công của Đằng Xà, khiến Đằng Xà trở nên cuồng bạo không sợ đau đớn, hung thế (khí thế độc ác) tăng vọt.
Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, đột nhiên xuất ra một chưởng về phía trước.
- Thần thông âm độc như vậy không phải chỉ mình các ngươi mới có. Hừ! Để xem thần thông của ai lợi hại hơn.
Thần thông phong khởi!
Chưởng lạc hạ hoạt, lê vân hoành sinh.
Thần thông vân dũng.
Hoạt chí tẫn đầu, song thủ phách hạ.
Thần thông vũ chí.
(mẹ nó chứ, gà mờ dịch thế éo nào được)
Ba thần thông phong khởi, vân dũng, vũ chí trong nháy mắt được thi triển một cách hoàn mỹ.
Âm phong gào thét, lệ vân quay cuồng, huyết vũ phiêu tán (toàn làm khó mình), bao vây Đằng Xà vào bên trong. Ba thần thông này đều vô cùng âm độc, trong lúc thi triển có thể dung hợp hỗ trỡ lẫn nhau, nếu thi triển cùng lúc thì vô cùng lợi hại, trong lúc nhất thời liền trấn áp được Đằng Xà.
Rơi vào thần thông, Đằng Xà liên tục kêu to, cơ thể giãy giụa thống khổ. Bản thân nó có kịch độc, nhưng Tiêu Thần lại thi triển thần thông hơn cả âm độc khiến nó bị thương. Giờ phút này, mặc cho nó kêu to nhưng vẫn bị âm phong, lệ vân, huyết vũ bao vây không có cách nào thoát ra.
Hoàng Tuyền lão tổ kinh sợ không ngớt, lão không ngờ mình toàn lực xuất thủ lại bị Tiêu Thần dễ dàng chặn lại. Mà Đằng Xà và lão có khí tức tương liên, một khi Đằng Xà bị thương, lão tất nhiên cũng bị trọng thương. Trong nháy mắt, ánh mắt của lão xẹt qua vẻ tàn nhẫn.
- Bụp.... Bụp....
Hoàng Tuyền lão tổ xuất ra hai quyền lên ngực, phun ra hai ngụm tinh phách, tựa như có linh tính phiêu phù trong không trung. Sau đó, khí tức của lão cũng trở nên uể oải, uy áp mạnh mẽ cũng giảm đi mấy phần.
- Đằng Xà, hôm nay ta trả hai luồng tinh phách cho ngươi, chỉ cần ngươi toàn lực xuất thủ giết chết người này, ta sẽ trả lại tự do cho ng ươi.
Lão nói xong liền vung tay áo, hai luồng tinh phách liền dung hợp vào cơ thể Đằng Xà. Hung thế của Đằng Xà đại tăng,
tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, đem toàn bộ âm phong lệ vân huyết vũ gạt ra, thân thể tăng lên đến hai trăm trượng, thực lực hiển nhiên đã tăng lên nhiều. Đằng Xà kêu to liên tục tránh né trên không trung, mơ hồ có dấu hiệu thoát thân.
Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, ánh mắt loé lên, hung hăng vỗ một chưởng xuống phía dưới.
- Phúc thủ!
Oanh...!
Trên không trung, âm phong lệ vân huyết vũ đột nhiên chấn động, ngưng tụ thành Thần Ma thủ màu đen lớn gần một ngàn trượng. Trong nháy mắt, Thần Ma thủ đột nhiên bắt chặt Đằng Xà vào trong lòng bàn tay, tùy ý để Đằng Xà giãy giụa gào thét nhưng không có cách nào thoát ra được.
Tiêu Thần giơ cánh tay đang nắm hờ về phía trước, lắc đầu, thản nhiên nói:
- Kể từ ngày hôm nay trở đi, Hoàng Tuyền tông sẽ hoàn toàn bị xóa tên khỏi đại lục này.
Tiêu Thần nói xong liền nắm chặt tay.
- Gràoo...!
Đằng Xà phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, trong nháy mắt thân thể bị Thần Ma thủ bóp nát thành tro bụi, tinh phách cũng tiêu tán trong không trung, triệt để đã chết.
Last edited by Tiểu Long; 30-05-2013 at 08:11 AM.
|