- Vâng, rất thuận lợi, đã xử lý xong. Trên mặt Diệp Phàm hiện lên một tia vui mừng, nói.
- Vẫn là đồng chí Tiểu Diệp làm việc nhanh nhẹn, các đồng chí đều có thể như vậy thì quốc gia không muốn phú cường cũng không được. Chủ tịch Đường tán thưởng khẽ gật đầu.
- Ha ha, tôi chỉ là làm tốt chức trách của mình thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Đồng chí Diệp Phàm lúc nào cũng tỏ vẻ khiêm tốn! Thủ trưởng Cung xen vào một câu, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm nghẹn họng.
- Khiêm tốn, là nét đẹp đạo đức dân tộc Trung Hoa mà, tôi một khắc cũng không dám quên. Có điều, là người ta có đề xuất một điều kiện.
Diệp Phàm kiềm chế phì cười, nói.
- Ồ, nói nghe xem, chỉ cần chúng ta có thể đáp ứng, nhất định làm.
Cung Khai Hà hơi sửng sốt, hỏi.
- Thật ra cũng không có gì, chỉ là vấn đề hôn sự của Vương Nhân Bàng con cả đồng chí Thành Trạch với Tiếu Thập Lục muội. Ý Vương lão là muốn mời Cung tổ trưởng làm ông mai tác hợp chuyện này. Hơn nữa, lúc ấy đồng chí Vương Thành Trạch vẻ mặt nghiêm túc nói, ngày nào Nhân Bàng kết hôn cùng Tiếu Thập Lục muội đó chính là ngày ông ấy vào Tổ, đúng là song hỷ lâm môn vui càng thêm vui. Diệp Phàm nói.
- Việc này dễ thôi, đồng chí Khai Hà, anh làm ông mai cũng đáng lắm. Đến lúc đó, Tiếu Vương hai nhà xem không chừng đều đã cảm tạ anh đó. Chủ tịch Đường vẻ mặt tươi cười, nói.
- Chủ... Chủ tịch, việc này chỉ sợ không dễ dàng. Cung Khai Hà vừa nghe, nụ cười trên mặt còn chưa rớt, vội vàng nói.
- Không dễ dàng, có cái gì không dễ dàng. Chẳng lẽ Vương Nhân Bàng chỉ là tương tư đơn phương, nếu là như vậy đúng thật không dễ dàng. Chủ tịch Đường nói.
- Không phải nguyên nhân này, hai người bọn họ thật ra yêu nhau vô cùng. Vương gia nếu bảo tôi ra mặt làm ông mai, thì bên phía Vương gia đã định xong. Chính là bên Tiếu gia có chút phiền phức.
Trên mặt Cung Khai Hà hiện lên một tia cay đắng.
- Tiếu gia có thể có phiền phức gì chứ?
Chủ tịch Đường không ngờ cũng cảm thấy thú vị, nhìn Cung Khai Hà hỏi.
- Tiếu Thập Lục muội là con gái đồng chí Tiếu Thiết Phong, nghe nói vốn là muốn tác thành với con trai đồng chí Tạ Thắng Cường bên nội các Chính phủ.
Nếu đồng chí Thành Trạch vào Tổ trước, mang chức cố vấn, thì có thể nói là môn đăng hộ đối với Tiếu gia có phải không?
Vấn đề mấu chốt là người ta muốn chờ tới ngày kết hôn mới vào Tổ. Điều này rất rõ ràng , nước ta, một số đồng chí vẫn có tư tưởng môn đăng hộ đối.
Đồng chí Thành Trạch nếu không giữ chức cố vấn, Tiếu gia sao có thể xem trọng một gia đình thường dân. Hơn nữa, đồng chí Thiết Phong cũng vừa mới đảm nhiệm chức Bộ trưởng bộ quốc phòng.
Về chuyện của Vương gia ông ấy còn chưa rõ lắm. Mà Vương gia lại là bí mật tối cao của nước cộng hoà. Cho dù là đồng chí Tiếu Thiết Phong cũng không thích hợp biết việc này.
Cung Khai Hà nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói, - Thật ra việc này, Chủ nhiệm Diệp ra mặt làm ông mai lại là thích hợp.
- Không được không được, đây là ý của Vương lão. Phân lượng của tôi còn quá nhẹ, tôi lại chưa kết hôn, sao có thể làm ông mai?
Hơn nữa, nếu muốn kéo đồng chí Vương Thành Trạch vào Tổ, thì phải làm cho người ta thoải mái trước mới được. Vụ Vương Nhân Bàng lần trước khẳng định đã để lại một cái nhọt cho Vương gia.
Nếu không trừ cái nhọt này kịp thời, chỉ sợ nó bám rễ sẽ càng phiền phức.
Diệp Phàm vội nói.
- Nói ra việc này tôi thật sự muốn hỏi cậu, đồng chí Tiểu Diệp, chuyện cá nhân của cậu cũng không có thể kéo dài lâu. Kèm theo trọng trách của cậu tăng dần, sau này còn phải hướng tới cương vị lãnh đạo quan trọng hơn. Phải sớm quyết định chuyện hôn sự. Việc này về phương diện công tác, cuộc sống của cậu đều có lợi. Không thể ngờ được chủ tịch Đường lại nói ra lời này.
- Đúng đúng, đồng chí Tiểu Diệp cũng hai bảy hai tám rồi , cũng tới tuổi kết hôn rồi. Cứ để thế thì thành thanh niên luống tuổi rồi. Huống chi, cán bộ đảng cao cấp, tốt nhất là kết hôn trước thì hơn. Có lợi cho phát triển công tác.
Cung Khai Hà vui vẻ vì người khác gặp họa cười nói.
- Tôi rõ rồi, sẽ mau chóng giải quyết. Diệp Phàm gật đầu nói.
- Chủ tịch, ông xem, chuyện mai mối này?
Cung Khai Hà liếc mắt nhìn chủ tịch Đường, nói.
- Ha ha, đó là chuyện tốt, đồng chí Khai Hà. Tin rằng anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi. Chuyện này đối với anh mà nói chính là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Hôn sự một khi đã định, có thể vì xây dựng tổ A giữ lại một người rất mạnh . Nếu có chuyện tốt như vậy thì Đường Hạo Đông tôi cũng muốn làm mai vài lần.
Chủ tịch Đường vui vẻ cười. Quyết định việc này giao cho đồng chí Cung Khai Hà.
Lão già này vẻ mặt nhăn nhó gật đầu, nói: - - - Chủ tịch yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Chính là vì đảng và quốc gia, vì xây dựng tổ A, tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mai mối này.
- Thủ trưởng Cung, theo như anh nói, hình như chấp hành nhiệm vụ hỷ sự làm mai mối này còn khó hơn nhiệm vụ mê cung tử vong vậy. Vụ này, khoai hơn vụ kia phải không?
Diệp Phàm trêu một câu, lập tức khiến chủ tịch Đường cười ha hả.
- Tiểu tử nhà cậu, không khó cậu đi thử xem?
Cung Khai Hà tức giận hừ một tiếng, ngay cả từ ‘tiểu tử’ cũng nói ra, xem ra, đồng chí Cung thực sự có chút nổi nóng. Tuy nhiên, chủ tịch Đường chỉ ở bên cạnh như cười như không.
- Tôi cũng muốn làm vụ mai mối này, làm tốt thì sẽ nở mày nở mặt. Tuy nhiên, Vương lão chướng mắt tôi, có cách gì nữa đâu phải không? Nếu không, vị trí chúng ta đổi lại xem sao?
Diệp Phàm nói.
- Tiểu tử cậu cũng đừng tưởng đã thoát, hai ngày nữa tôi rảnh đi Tiếu gia, cậu đi cùng tôi. Tôi đang cần một tay xách đồ.
Cung Khai Hà đột nhiên xoay mũi nhọn, thốt ra một câu thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm phải nhảy dựng lên .
- Vụ này, không ổn. Diệp Phàm nói.
- Ừ, đồng chí Tiểu Diệp đi cùng cũng tốt. Thêm một người thêm một cái miệng mà! Hai cái miệng luôn lợi hại hơn một cái miệng!
Không thẻ ngờ được chủ tịch Đường cũng phụ họa thêm, Diệp Phàm còn có thể nói gì. Cung Khai Hà trừng mắt nhìn anh, ý là tiểu tử cậu định chỉnh chuyện gì, hiện tại chúng ta cùng trên một con thuyền rồi.
- Tôi chỉ là theo gót, làm chân lon ton xách đồ cho thủ trưởng.
Diệp Phàm nói một câu, Đồng chí Cung Khai Hà bĩu môi thiếu chút nữa làm cho phì cười.
Nhìn bóng Diệp Phàm, chủ tịch Đường thản nhiên cười nói:
- Đồng chí Khai Hà, thường xuyên có người đấu võ mồm với anh cũng khá thú vị phải không?
- Thường xuyên, đâu có, cậu ta rất ít ở cùng một chỗ với tôi.
Cung Khai Hà lắc đầu, liếc nhìn chủ tịch Đường, mới nói,
- Kỳ thật, tiểu tử này rất giảo hoạt. Tôi nghĩ, vụ ông mai lần này rất có thể là cậu ta giật giây Vương gia đổ lên đầu tôi.
- Ồ?
Chủ tịch Đường hơi sửng sốt, liếc nhìn Cung Khai Hà, cười mỉm, nói,
- Chúng ta ở tứ hợp nông trang cho cậu ta một vố, vụ này thật ra là huề nhau.
- Tôi nghĩ khẳng định là như vậy, tiểu tử này trách tôi đổ chuyện thuyết phục Vương Thành Trạch lên đầu cậu ta. Bây giờ lại đổ vụ Vương gia lên đầu tôi. Thủ đoạn, thật ra là càng ngày càng cay độc. Chủ tịch Đường, anh nói xem, cán bộ như vậy, làm việc là làm việc mà, lại muốn nói chuyện điều kiện với tôi. Cái khác đều tốt, chỉ điểm ấy còn cần rèn luyện mới được.
Cung Khai Hà nói.
- Không thể nói như vậy đồng chí Khai Hà, anh buộc cậu ta đi làm việc trong lòng cậu ta không phục, đương nhiên phải sòng phẳng trả lại cho anh cái gì đó.
Đồng chí Diệp Phàm là người khéo léo, lại có cá tính, không thể so sánh cậu ta với cán bộ bình thường.
Tỷ như, nếu là công tác của ban đốc tra văn phòng chính phủ cùng với của phòng cảnh vệ bên tôi, anh xem cậu ta có từng thoái thác sao? Người ta còn làm thêm việc tổ A nữa.
Việc trong việc ngoài cậu ta vẫn phân rất rõ ràng phải không? Hơn nữa, đồng chí Diệp Phàm cũng là đồng chí có năng lực, tinh lực tràn đầy, nếu nhiều chuyện như vậy giao cho một vài đồng chí bình thường, sớm đã mệt đến bò đi rồi.
Cho nên, đồng thời với trọng trách, chúng ta cũng phải cho Diệp Phàm không gian tự do nghỉ ngơi nhất định. Bằng không, thực sự quân bài chủ lực của chúng ta gục ngã, thì sẽ là tổn thất lớn cho quốc gia.
Chủ tịch Đường lại nói tốt cho Diệp Phàm.
- Ôi...
Cung Khai Hà không hề nghĩ ngợi thở dài, nói,
- Tôi hiểu, cậu ta không bằng lòng làm việc cho Tổ đặc nhiệm A? Tôi vẫn luôn buồn bực, việc này, thi thoảng làm việc cho Tổ đặc nhiệm A thì có gì không tốt? Quốc gia cho cậu ta vinh dự với đãi ngộ bên Tổ đặc nhiệm A, cao hơn nhiều so với ở văn phòng trung ương.
- Không giống nhau, việc này có quan hệ với sở thích của cậu ta. Ví như, cậu ta không thích đến Tổ đặc nhiệm A công tác, tự nhiên làm mấy việc có chút ướt át bẩn thỉu.
Mà văn phòng trung ương bên này, anh xem, cậu ta không phải rất tích cực sao? Đương nhiên, tính khí cậu ta trải qua rèn luyện nhiều năm như vậy cũng trưởng thành không ít.
Tuy nhiên, tuổi cậu ta còn trẻ, tôi nghĩ, trải thêm vài năm rèn giũa cũng được. Hơn nữa, một người không có cá tính, tôi nghĩ, cũng không thể thành đại sự.
Cá tính phải có, khi xử lý sự việc có thể làm cho thuận lợi, thích hợp, có thể xem xét đến quan hệ giữa các phương diện, đây là dấu hiệu trưởng thành.
Theo sự gia tăng tầm quan trọng của cương vị cậu ta đảm nhiệm, không suy xét phương diện này khẳng định là không được. Khi anh là Chủ tịch huyện, lúc anh tức giận có lẽ lãnh đạo sai cả một huyện.
Khi anh là Chủ tịch thành phố thì là cả một thành phố. Gậy chỉ huy của anh lệch khỏi quỹ đạo cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Cho nên, vì sao càng lên cao tuổi các cán bộ càng lúc càng lớn. Đây cũng là một loại quy luật vô hình.
Không có thời gian dài công tác, quá trình rèn giũa, sai lầm, tự kiểm điểm, tiếp thu kinh nghiệm v.v, người ta không thể lập tức trưởng thành được.
Đương nhiên, sau này chúng ta còn phải tiến thêm một bước đề xướng trẻ hóa cán bộ. Việc này, cũng chính là chú trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ trong khâu các khâu đề bạt, rút ngắn chu kỳ trưởng thành của bọn họ.
Tin rằng cùng với sự phát triển của xã hội, sau này cũng sẽ xuất hiện hiện cán bộ cấp tỉnh khoảng 40 tuổi.
Chủ tịch Đường tán gẫu, liếc mắt nhìn Cung Khai Hà, lại quay lại chủ đề chính nói,
- Sau khi đồng chí Thành Trạch vào Tổ, thực lực tổ A sẽ thực sự được nâng cao.
Ít nhất, ở phương diện thực lực người đứng đầu đối với xây dựng tổ A có tác dụng uy hiếp rất lớn. một khi Đồng chí Thành Trạch gia nhập.
Ít nhất, ở tổ A chúng ta, đã có hai vị cao thủ cửu đẳng cấp hai trở lên. Sau này khi gặp phải đại sự giống mê cung tử vong việc điều phối nhân sự của chúng ta cũng sẽ không căng thẳng như trước.
- Đương nhiên, có điều, chủ tịch Đường, tôi có một nghi vấn.
Cung Khai Hà nói.
- Ồ?
Chủ tịch Đường nhìn ông ta.
- Đồng chí Thành Trạch này theo chúng ta đoán, thực lực ít nhất cũng là cửu đẳng cấp cao nhất. Vì sao khi tính mạng Vương lão ở Sahara gặp phải nguy hiểm anh ta lại không ra tay. Lúc ấy sau khi em trai anh ta ra tay cũng lại bị thương, chẳng lẽ anh ta thật sự có thể bỏ rơi Vương lão cha mình không lo, việc này, thật đáng ngờ?
Cung Khai Hà có chút nghi hoặc, nói.