Trên chiếc bàn gỗ vuông, bày đầy thức ăn nóng hổi, thơm ngon. Tất cả được đựng trong bát điã bằng sứ tinh xảo. Mọi thành viên trong gia đình Nam quây quần lại bên nhau, ánh mắt hiền lành, nụ cười ấm áp. Không khí rất dễ chịu, hài hòa nếu không nhiều ra một người thứ năm.
Tiến "lùn" ngồi cạnh Nam, cười híp mắt trông như mặt lợn. Nó hớn hở- "Mời cả nhà ăn cơm". Rồi cầm đũa gắp thịt gắp rau cho mọi người, hết sức tự nhiên. Ông nội Nam vốn lập dị, không tỏ thái độ gì. Còn bố mẹ hắn lại vui vẻ nói:
- Để mặc hai bác. Cháu ăn đi, không cần để ý đâu.
Nam quá quen với cảnh này. Tiến "lùn" mặt dày làm khách mà tự nhiên như chủ nhà luôn. Cảm giác gia đình Nam đang dùng bữa ở nhà nó vậy.
- Dạo này mày . . . à. . . cậu hay ăn ở nhà mình nhỉ? Ăn cơm bên ngoài không sợ bố mẹ trách à?
- Bố mẹ mình bận công chuyện hết, tối rất ít khi về. Chỉ có mình với bà giúp việc thôi. Buồn lắm - Tiến "lùn" nói có chút ngập ngừng, còn không quên lấy lòng mẹ Nam - Với lại, bác gái nấu ngon lắm ạ. Cháu rất thích.
Mẹ Nam mừng ra mặt. Tiến "lùn" khéo miệng, lại ăn khoẻ, bữa nào cũng xử lý hết đồ ăn, có khi còn đòi thêm nữa. Đó là niềm vui rất lớn đối với người nội trợ. Bà xúc động nói:
- Tay nghề của bác học từ bà ngoại thằng Nam đấy! Thế mà bố con nó cứ chê. Cháu thấy ngon là tốt rồi. Khi nào muốn thì cứ đến đây, bác nấu cho. Nhưng nhớ hỏi bố mẹ trước, đừng để họ lo lắng. - Bà nhìn Tiến "lùn", thương xót - Khổ thân, không được gia đình quan tâm. Để đến nỗi thằng bé phờ phạc thế này.
Nghe câu này, Nam suýt nghẹn. Thằng Tiến thì mồm nhai miếng to, giật mình vâng dạ. Mẹ Nam ngừng một chút, tiếp đoạn:
- Cháu chơi thân với Nam, hai đứa bảo nhau mà học. Sau này ra ngoài cũng kiếm được cái nghề. Không có bằng cấp, việc làm, khổ lắm cháu ạ.
Đến chủ đề này thì Nam và Tiến đành giả ngơ, không chú ý, lỡ mồm là gặp sấm sét ngay. Bố mẹ Nam thay nhau hỏi, hai thằng chỉ đáp qua loa. Ăn mà như bị tra tấn hỏi cung, vô cùng khổ sở. Cố nhanh nhanh cho xong bữa.
Bất ngờ là ông nội Nam bình thường ít khi hỏi chuyện, hôm nay cũng tỏ vẻ quan tâm. Mặt ông già nhăn nheo, tóc bạc từng đám mỏng, ánh mắt mờ đục, dưới đèn neon chiếu từ trên xuống, phân thành mảng sáng tối, thình lình mang một vẻ yêu dị. Ông nhìn Nam, hỏi:
- Gần đây ở trường có gặp chuyện gì lạ không cháu? Trong người có khoẻ không?- Ông đổi giọng- Làm gì mà cứ ngó ông trừng trừng thế? Cái thằng này, mặt ông có nhọ sao?
Nam sững sờ trước sự thay đổi của ông nội. Có chút không thích ứng kịp, lắp bắp nói:
- Dạ không có gì ông ạ. Cháu thấy vẫn ổn! - Hắn tự an ủi, chắc mình hoa mắt, suy nghĩ nhiều - Không có chuyện gì đâu ạ. Ông Nam nghe vậy thì không nói gì nữa. Gật nhẹ đầu, ra vẻ tạm chấp nhận, cho anh qua.
Không khí rơi vào trầm mặc. Sắp kết thúc bữa tối, ông nội Nam bỗng lên cơn ho mạnh, bệnh kinh niên. Bố mẹ Nam lo lắng, sai hai thằng đi mua thuốc cho ông. Nam vội vàng lôi kéo Tiến "lùn" đang nhiệt tình đánh chén ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại, ông già chợt ngừng ho, cả người khí thế thay đổi. Tấm lưng bình thường cong khom thì lúc nay dựng thẳng tắp, đôi con ngươi lóe sáng lấp lánh có thần. Chẳng ai nghĩ là một ông già bênh tật. Nếu Nam ở đây sẽ phải trợn mắt, mắng to: "Ông già thiện biến."
Bố mẹ Nam dường như nhận ra sự khác lạ. Bố Nam nhăn cái trán hói, hỏi giọng trầm trọng:
- Sao vậy ông? Thằng Nam gây ra chuyện gì?
Ông nội Nam im lìm, tay vung lên trong không khí bắt lấy thứ gì đó. Rồi giơ lên trước mặt:
- Hai vợ chồng xem đi!
Trong bàn tay già nua là một sợi đen mỏng không biết được làm từ chất liệu gì, đang chuyển động nhẹ. Bố Nam nuốt ngụm nước bọt:
- Là sự việc ba ngày trước, đây là . . .
- Đúng vậy, chính là nó.
Mẹ Nam hốt hoảng lay người chồng:
- Phải làm sao bây giờ, liệu thằng Nam có xảy ra chuyện? Tôi sợ lắm.
- Để tôi suy nghĩ.
Cả ba người im lặng, tình hình có vẻ nghiêm trọng. Cuối cùng, ông nội cắt đứt sự trì trệ:
- Hiện tại không thể hành động thiếu cân nhắc. Phải có chuẩn bị. Dù vậy vẫn có nguy cơ nhất định. - Ông nhấn mạnh - Nhưng ta có cách khác nữa. Có thể đây là một cơ hội cho thằng bé! Anh chị có nhớ chuyện của ông cố tổ không?
- Ý ông là khống chế ngược?
- Chính xác.
Họ nhìn nhau, nở nụ cười. Xem qua thấy hết sức gian xảo.
****
Nam cùng Tiến đi dọc theo con đường dẫn ra ngoài khu nhà cao cấp. Ánh trăng bạc lót dưới từng bước chân của hai cậu thanh niên, kèm theo đó là từng luồng gió thổi mát lạnh trên da. Hai thằng vừa đi vừa chuyện trò.
- Mày nói xạo hả? Làm gì có chuyện bố mẹ mày bận công chuyện như vậy. Ở nhà bắt giảm béo nên mày lấy lý do bạn mời đến chơi. Rồi sang ăn trực ở nhà tao cho thoải mái phải không?
- Mình nói thật mà cậu. Ai da! Đừng đánh em, em lỡ mồm.
Tiến "lùn" kêu thảm vì bị Nam đánh, thở hổn hển:
- Em nào dám dối anh, đại ca. Em rất ghen tị với anh. Mỗi tối cả nhà sum họp bên nhau rất vui vẻ. Em thì lâu lắm rồi chưa được hưởng cảm giác như vậy. - Tiến "lùn" vẻ mặt đau thương - Từ khi kiếm được nhiều tiền hơn, bố mẹ em ngày càng bận rộn. Ở nhà lạnh lẽo và buồn lắm, em chỉ muốn ra ngoài cho đỡ ngột ngạt.
Nam bắt đầu nhìn Tiến bằng con mắt khác. Hắn chưa trải qua hoàn cảnh đó. Nhưng nghe lời Tiến "lùn" nói, có vẻ không dễ chịu chút nào. Mắt hắn tự nhiên ướt ướt:
- Thằng chó, đừng làm trò. Tham ăn thì cứ nhận, kể chuyện buồn ai tin. Mày thích thì cứ đến nhà tao dùng cơm, bố mẹ tao dễ tính lắm. Tự nhiên như ở nhà, tao coi mày như anh em.
- Thì em vẫn tự nhiên mà. - Tiến "lùn" cười hề hề, mà mặt như sắp khóc - Đại ca tốt quá.
- Gọi là anh. Tao không thích xưng hô kiểu giang hồ.
****
Ngã tư đường gần nhà thuốc, cột đèn không sáng. Vì đã đêm nên ít có xe cộ qua lại nơi đây. Một đám thanh niên đang vây quanh một cô gái. Âm thanh lộn xộn, tiếng cười đê tiện cùng những lời tục tĩu vang lên. Cô gái có vẻ hoảng sợ, nhưng không tìm được người cứu giúp.
- Anh xem, có trò hay kià. - Tiến "lùn" chỉ tay vào đám người - Định tập thể à? Dã man quá.
Nam không để ý, nói:
- Có gì mà xem, chuyện thường ở phố huyện. Trêu nhau vậy thôi, tý nữa đứa con gái khóc là bọn kia giải tán ngay ấy mà. Mà con gái nhà ai đêm hôm ra đường một mình thế này? Thôi kệ nó, chán òm, không có gì đặc sắc.
Tiến lùn hóng hớt thành quen, lại hào hứng:
- Hay là mình kêu công an, dọa bọn kia chơi.
- Mày đừng có điên, toàn thằng to con, có khi nó mang "hàng" theo đấy. Chán sống thì cứ nghịch dại đi.
- Ơ, không phải đùa, thằng kia hình như định xé áo em nó. Mình làm gì? Chẳng nhẽ để em nó bị hủy trong tay lũ khốn đó. Em gọi công an nhé, hai thằng mình đánh không lại bọn đó đâu.
Nam nghĩ lung lắm, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh:
- Có ngu mới dùng tay chân, mình phải dùng đầu óc. Tao không mang điện thoại. Mày có không? Gọi 113 trước, rồi hãy đến đồn công an.
- Ừ he. Em ngu quá, có điện thoại mà không biết dùng. Không có anh nhắc chắc em quên mất.
Tiến "lùn" mở điện thoại, bấm số đặt lên tai nghe. Đầu dây vừa kết nối, Tiến "lùn" đã nói với giọng gấp gáp:
- Chào anh, em muốn báo một sự việc. Mong các anh cho người đến nhanh. Ở ngã tư Thác đang có vụ quấy rối. Một cô gái trẻ bị . . . Ah - Tiến "lùn" ngừng lại khiến đầu dây bên kia phải giục - Vâng, em vẫn giữ máy. Có cô gái trẻ đang đánh đập một đám thanh niên dã man ạ.
Nam đứng cách một đoạn còn nghe thấy giọng gay gắt từ trong loa điện thoại: "Cậu đùa tôi đấy à? XX YZ#@ . . .". Tiến "lùn" rối rít xin lỗi, rồi cúp máy.
Không trách được Tiến "lùn". Nam cũng không biết nói gì với tình cảnh hiện ra trước mắt. Cô gái nhìn nhỏ bé, yếu đuối, tưởng đang hoảng sợ, bỗng nhảy dựng lên như một con mãnh thú săn mồi. Đám côn đồ ỷ đông người, bắt nạt cô gái, bị đánh cho một trận nhừ tử. Đôi tay, đôi chân mảnh khảnh kia không ngờ lại mạnh đến vậy. Mỗi lần chuyển động là có âm thanh kêu gào thảm thiết vang lên. Những động tác đẹp mắt, đầy uy lực như trong phim võ thuật khiến hai thằng phải ngây người.
Vài phút sau, đám thanh niên bỏ chạy gần hết. Chỉ còn vài thằng nằm lăn lóc đang cố gượng dậy để rời khỏi cái nơi kinh khủng này.
- Quá đã! - Thằng Tiến vỗ tay, phấn khích - Cơ hội đến rồi anh, chiến thuật anh hùng cứu mỹ nhân. Biết đâu mình kiếm được một vệ sĩ miễn phí.
Nam gật đầu hiểu ý. Hai thằng nhặt mỗi đứa một viên gạch vỡ, hét ầm lên- "Bọn bay đừng có làm bậy". Rồi lao vào mấy tên côn đồ đang say đòn, đấm đá sướng tay. Nạn nhân bị đau từ trước, chẳng còn hơi sức đâu để ý xem kẻ hành hạ mình là ai. Chúng khốn khổ van xin, lóp ngóp bỏ chạy.
Chiến thắng oanh liệt, Nam và Tiến mới quay lại chỗ cô gái. Hai thanh niên cố điều chỉnh tư thế sao cho hùng dũng nhất. Dùng phong thái thân sĩ nửa mùa, ân cần hỏi thăm:
- Cô có bị thương ở đâu không? Cô yên tâm! Chúng tôi đã đánh đuổi hết bọn côn đồ đi rồi.
Cô gái mặc bộ quần áo trắng giống như nhân vật trong phim cổ trang, trên mặt đeo khăn lụa cùng màu che nửa khuôn mặt. Nhưng từ đôi mắt trong sáng, cặp lông mày thanh mảnh và dáng người mềm mại là biết cô rất xinh đẹp. Nam và Tiến đều đoán cô là diễn viên, hồi hộp chờ đợi được làm quen. Nhưng để hai thằng thất vọng, cô gái không đáp lời, lầm bầm bỏ đi. Sau lưng có tiếng bàn tán:
- Lạnh lùng quá!
- Hình như mình không có duyên với gái xinh.
****
Tình cờ, người con gái bịt mặt ấy lại là Trúc Hạ, người mà Nam đã thấy trong giấc mơ. Cô lúc này rất buồn bực, nhiệm vụ thất bại, Xuyên mất tích, lại còn bị Thần Sử trách phạt nữa. Cô vẫn bức xúc những lời của Thần Sử:
"Tính cách trẻ con bốc đồng, không tuân mệnh lệnh, gây tổn thất nghiêm trọng cho Đền Thánh. Nay hủy chức vụ, thu hồi năng lực. Lệnh đi bắt Cánh Đen. Khi nào giải tội phạm về giao nộp, sẽ được phục chức."
Giữa thành phố lớn như thế này, việc tìm bắt con qủy chẳng khác chi mò kim đáy biển. Thần Sử đã giao cho cô Kính Săn, dùng để phát hiện con qủy khi ở trong bán kính 300 mét. Vậy mà cô lỡ làm rơi mất. Xui xẻo cứ bám theo cô mãi. Hết bị bọn thanh niên quấy rối, lại gặp hai tên cà chớn. Thật không chịu nổi.
- Lão già chết tiệt. Nếu lão đến sớm hơn thì con qủy đã không chạy thoát được. Mình đã cố gắng hết sức. Không động viên, còn đối xử với mình như vậy! Cả đám người này nữa, tất cả đều đáng ghét.
****
Đây là nơi bí ẩn, nằm ở đâu đó. Chỉ biết có Đền Thánh ở khu này. Bầu trời luôn quang đãng. Ban ngày không nắng gắt mà luôn xanh nhẹ nhàng, lơ thơ vài đám mây trắng bay bay. Về đêm trăng sáng vằng vặc, sao nhấp nháy, cùng ánh đèn khắp các chỗ hòa lẫn vào nhau mông lung. Dưới mặt đất là những con đường lát đá rộng, xen kẽ nhau. Bên đường trồng nhiều loại cây xanh, leo lên cả những bức tường ở cạnh. Mười tòa tháp hình chóp nhọn hoắt chọc thẳng lên cao. Mỗi tòa vẽ trên thân một biểu tượng ký hiệu riêng. Tòa ở giữa cao nhất, những tòa còn lại xếp vòng tròn vây quanh. Giữa chúng có những cầu nối dùng cho việc qua lại. Bên ngoài có nhiều ngôi nhà nhỏ được sắp xếp, xây dựng trong những vùng riêng biệt. Giữa không trung có những bóng người đang bay lơ lửng. Đôi lúc họ dừng lại chào hỏi nhau.
"Hắt xì"
- Ai rủa ta vậy! Kỳ lạ.
Lão già lẩm bẩm khó hiểu. Chân sải bước trên những bậc cầu thang leo lên đỉnh một ngọn tháp. Vừa đi vừa thầm mắng: " Không chịu lắp thang máy, lại không cho bay. Bắt leo bộ thể hiện sự tôn kính! Một lũ hâm."
Lão này râu tóc trắng phau, lông mày rậm tua tủa. Con ngươi trong mắt lúc nào cũng như muốn bắn ra ngoài, trông rất hung dữ. Lão chính là người xuất hiện muộn sau vụ tự nổ của Cánh Đen.
Lông mày tua tủa đến một gian đại điện tối tăm, không nhìn rõ trong đó bố trí những gì. Lão đứng giữa đại điện lẳng lặng nhắm mắt chờ đợi. Bên tai nghe tiếng nước rơi xuống chạm vào nền tí tách như đếm nhịp. Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, khoảng không gian tăm tối ấy chợt bừng sáng chói lóa. Lão già từ từ mở mắt ra, thấy một bóng người mờ ảo.