Trần Hạo Minh ngồi nơi đó chìm trong những suy nghĩ ưu tư, không để ý đến thời gian đang dần dần trôi qua, mặt trời đang mọc lên từ phía chân trời.
Ở một nơi cách đó hơn chục cây số, bên một bãi biển vắng lặng vô danh, từng con sóng rì rào vỗ vào bờ cát, âm thanh du dương như từng bản nhạc nên thơ lúc bình minh rạng rỡ.
Mấy hôm nay, biển có vẻ dao động hơi lạ thường, giống như ngoài xa kia đang có biến cố gì vậy. Sóng vỗ vào bờ cũng mạnh và cao hơn nhiều, nếu Trần Hạo Minh ở đây thì cũng chỉ thầm bĩu môi vì Trish và Hải Mẫu giao chiến hơi bị “nhiệt tình” quá mà thôi.
Ở trên bãi biển đó, có một vùng không gian hơi vặn vẹo quỷ dị, dần dần lộ ra một thân hình thon dài đang nằm rạp trên mặt đất. Đó là một cô gái, nàng mặc một bộ đồ đen bó sát làm lộ ra những đường cong mê người, mái tóc đen nhánh để xõa bên vai, có vẻ hơi rối nhưng lại tạo thành cho nàng cái vẻ lười biếng.
Nàng khẽ nhúc nhích mi mắt, mơ hồ nhìn tình hình xung quanh. Nàng lắc lắc đầu vài cái, cố xua tan đi sự đau nhức của hệ thần kinh, công pháp trong người cũng vận hành một vòng, lúc này, nàng mới lấy lại được sự tỉnh táo của mình.
Thứ đầu tiên mà nàng chú ý đến chính là chiếc hộp dài dẹt được để bên cạnh mình. Ánh mắt nàng sáng lên, hấp tấp chạy tới nhặt chiếc hộp ấy lên, vui mừng mở ra xem thế nào.
Nhưng vừa mới mở ra, sắc mặt nàng đã tối sầm lại.
Bên trong đó là một chiếc lá, viền lá có đầy răng cưa, điều quỷ dị nhất chính là lá này không có sống lá, thuần túy chỉ là một màu xanh lục mà thôi.
Nhưng, tối hôm qua chiếc lá này còn có màu lục thâm đậm, nàng chỉ vừa liếc qua đã biết mình tìm đúng rồi. Nhưng bây giờ, chiếc lá ấy có một màu xanh tươi sáng, tràn đầy sức sống, thậm chí, bên cạnh chiếc lá còn có một ít dung dịch gì đó màu nâu đang tỏa ra từng đợt mùi khó ngửi.
Nàng bất giác cắn chặt đôi môi, không thể nào tin được nhìn chằm chằm vào chiếc lá kia, lại nhìn sang thứ dung dịch đang bốc mùi kia, sắc mặt tỏ ra vô cùng đau khổ, khóe mắt đã rưng rưng, chảy ra hai dòng lệ thê mỹ.
Thứ dung dịch kia vốn chính là độc dược, là độc dược không hơn không kém. Nhưng độc dược này lại là một liều thuốc để cứu người mà nàng đang cực kỳ cần.
Chiếc lá này vốn có tên là “Thực Độc”, đặc tính của nó chính là có thể hấp thu độc dược mà sống. Vì thế, người ta đã thả loại cây thực độc này vào trong độc dược để nuôi dưỡng, làm nó dần trưởng thành trong môi trường đầy độc vật. Cái màu xanh thẫm mà cô gái nhìn thấy tối qua chính là vì độc dược này mà ra.
Thực Độc này đã được rất nhiều gia tộc, dòng họ sử dụng. Bởi khi nuôi dưỡng Thực Độc bằng các loại độc dược khác nhau thì nó có thể chuyển hóa thành đủ loại thuốc bổ, thậm chí có khi còn không kém thiên tài địa bảo một chút nào.
Quan trọng hơn, Thực Độc còn có thể hấp thu các loại chất thải độc hại trong môi trường, có tác dụng cực lớn cho nền công nghiệp ở trong đại lục. Vì thế, loại Thực Độc này được vận dụng cực kỳ rộng rãi trên toàn bộ Vô Thần đại lục, là một trong những thứ không thể nào thiếu, là một trong những bản sắc của Vô Thần đại lục.
Như đã nói, Thực Độc được nuôi dưỡng bằng các loại độc dược khác nhau thì có tác dụng khác nhau. Và thứ cô gái này muốn chính là lá Thực Độc được nuôi dưỡng bởi tộc Ikenami. Đó là loại lá độc nhất vô nhị, có tác dụng tu dưỡng linh hồn, nghe nói là do tộc Ikenami tình cờ có được phương thuốc từ một vị Bụt thời xa xưa. Tuy rằng nghe nói, Thực Độc của tộc Ikenami là loại không hoàn thiện, tu dưỡng được linh hồn nhưng độc dược lại làm thân thể bị tổn hại, thoái hóa nhanh chóng, nhưng đây đã là biện pháp cuối cùng mà cô gái có thể nghĩ đến, nàng không còn cách nào nữa rồi.
Cô gái này cũng đã phải liều mạng, ăn trộm nó từ tộc Ikenami, lại chạy trốn suốt cả đêm, vốn còn tưởng nó bị ném đi, nhưng bây giờ lại ở ngay bên cạnh mình, nàng cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Nhưng…
Chiếc lá Thực Độc này lại bị ép sạch những độc tố bên trong ra, trở thành một chiếc lá cực kỳ bình thường. Đây là loại lá Thực Độc được nuôi dưỡng bằng cách thông thường, màu sắc tươi sáng, trông khá đẹp, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Còn những thứ độc dược kia, rõ ràng đã bị biến chất hoàn toàn, bốc lên mùi hôi thối, dù bây giờ có mang về phân tích nguyên tố thì cũng không thể nào tái tạo lại được. Mà dù có làm được thì cũng cần mất một thời gian dài mới có được chiếc lá Thực Độc giống như nàng cần. Mà cha nàng thì không chịu nổi nữa rồi…
Cô gái vô thức siết chặt nắm tay, làm nó trở nên trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng lóe lên từng tia phẫn nộ và không cam lòng, thậm chí còn có sự khuất nhục dào dạt.
Chẳng lẽ… phải thật sự chấp nhận cái điều kiện khốn kiếp kia hay sao? Không được… làm như vậy thì thà chết đi còn hơn! Nhưng… nếu không làm vậy thì cha sẽ…
Cô gái biết, đặc tính của Thực Độc chính là chính bản thân chiếc lá cũng bị độc dược dần ăn mòn, dần dần từ thuốc bổ biến thành thuốc độc. Vì vậy, “hạn sử dụng” của Thực Độc được quy định cực kỳ nghiêm ngặt, bởi không ít trường hợp dùng lá Thực Độc quá hạn mà bị độc công tâm chết đi.
Chiếc lá này vốn đã trong thời kỳ biến chất, nhưng khi tiếp xúc với sinh cơ mà Trần Hạo Minh tỏa ra, nó đã hồi phục được sinh cơ của chính mình, bài trừ toàn bộ độc tố kia ra, trở lại với trạng thái nguyên thủy nhất, tinh khiết nhất, nhưng cũng… vô dụng nhất.
Cô gái giận dữ cầm chiếc lá kia lên, xé nát nó ra. Không ngờ, một thứ bằng kim loại nhỏ bé chợt rơi ra từ chiếc lá. Nếu không phải mắt của cô gái cực tinh tường thì cũng không thể nào chú ý đến cái chi tiết nhỏ kia.
Cô gái nhặt thứ đó lên, sắc mặt như bừng tỉnh, lại càng thêm oán giận:
- Không ngờ lại là chip định vị! Bây giờ tao mới hiểu được chúng mày vì sao lại tìm ra vị trí của tao ở mọi nơi! Không ngờ… một nữ hoàng công nghệ như Shiba Koriko lại có ngày thất thủ vì thứ này! Cũng phải, cũng là do tao quá coi thường công nghệ trên thánh đảo này!
Rõ ràng chỉ là một loại chip “lạc hậu” vô cùng, không ngờ lại làm mình trở thành con cá trong chậu, trở thành Tôn Ngộ Không trong tay Phật Tổ! Nếu như mình mang mấy thứ công nghệ siêu cấp trong đại lục tới đây, vậy thì đâu đến lượt bọn người kia ra oai chứ?
Khoan đã!
Chẳng phải mình đã thất bại! Bị đánh ngất đi rồi hay sao? Hơn nữa còn tiêu hao rất nhiều sinh mệnh lực! Tại sao bây giờ…
Rốt cuộc đã trôi qua bao lâu rồi?
Tối hôm đó còn hai người? Chẳng nhẽ là họ cứu mình? Rốt cuộc là ai?
Hàng loạt câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu của Koriko, nhưng nàng cũng không thể trì hoãn thêm nữa, không biết cha thế nào rồi?
Koriko nhanh chóng chạy về một phía. Không di chuyển thì thôi, di chuyển rồi nàng mới bất ngờ về thân thể của mình. Không ngờ chỉ ngủ một giấc, cơ năng của thân thể đã tăng lên một chút, di chuyển còn nhanh hơn lúc trước gấp hai phần. Đây… rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chạy về phía một căn nhà nhỏ, cô gái khựng lại. Dường như trong nhà có người đang nói chuyện với nhau, là giọng của hai cô gái… hay nói cho đúng thì là hai cô bé.
- Chị! Rốt cuộc chị Koriko đi đâu rồi? Tình trạng bên kia có vẻ không hay lắm, từ hôm qua tới giờ, thân thể của dì đã xảy ra một vài dị biến, có vẻ không để lâu được nữa đâu.
- Chị cũng làm sao mà biết được? Chị Koriko đã đi từ chiều hôm qua, cho tới giờ vẫn chưa về! Còn bắt chị trông chừng ông bác kia nữa…
Sau đó, hai người lại sốt ruột nói đi nói lại, Koriko cũng nhịn được nữa, đẩy cửa bước vào bên trong.
Bên trong căn nhà là hai cô bé xinh xắn khoảng mười lăm tuổi, dung mạo giống nhau như đúc, vừa nhìn đã biết chị em sinh đôi hoặc người nhân bản (đùa thôi). Một cô bé mặc áo sơ mi và váy màu đỏ rực, nhìn qua cực kỳ chói mắt, sau lưng còn in hình một chon chim lửa, cả người nàng nhìn qua giống như một ngọn lửa bất diệt.
Cô bé còn lại mặc đồ trắng, cực kỳ thanh nhã thoát tục, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đầy anh khí và linh động trong mắt cô bé, rõ ràng cũng không phải là dạng con gái hiền thục chịu ngồi im thêu thùa như người cổ đại.
Thấy Koriko trở về, hai cô bé đều vô cùng mừng rỡ chạy tới. Cô bé mặc đồ trắng gấp gáp nói:
- Chị Koriko! Dì bọn em bên kia có vẻ không ổn rồi, chị qua đó xem một chút được không?
Koriko chưa đi ngay mà hỏi:
- Tình trạng cha chị thế nào rồi?
- Không có gì cả, mọi chỉ số đều ổn! Chị vào nhìn qua là biết! Hay là… chị đi với Tiểu Miêu nhanh đi! Nếu bên này có gì không ổn thì em sẽ báo cho chị ngay! Dù sao từ đây đến chỗ đó cũng chỉ mất khoảng ba phút mà thôi.
Koriko gật đầu, vào nhìn thoáng qua tình trạng của cha mình, thấy không có gì bất ổn thì hơi yên tâm, đi ra khỏi nhà theo cô bé gọi là Tiểu Miêu kia.
…
Trần Hạo Minh đã đợi đến gần sáng.
Cho tới lúc này, tình trạng của Lạc Hoàng Yến cũng chưa có gì tốt hơn. Hắn nhất thời không biết phải dứt ra thế nào.
Đúng lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người dần dần xuất hiện. Trần Hạo Minh chẳng đoán ra đó là ai, nhưng cũng không có gì khó chịu, hắn chỉ bình tĩnh chờ người kia tới.
- Chị Koriko! Tình hình có vẻ không lạc quan lắm, các chất dinh dưỡng bị ứ đọng trong thân thể, bây giờ, công nghệ chẳng những không giúp ích gì mà còn làm thân thể ngày càng tệ thêm, chị mau vào xem đi…
Hai cô gái rất tự nhiên đẩy cánh cửa ra, bước vào trong phòng. Nhưng khi vào rồi, hai người bất giác sững lại.
Trong đó có một người đàn ông đang trầm lặng ngồi trên ghế, tay vân vê cằm như đang suy nghĩ cái gì đó. Hai người bước vào trong, người đàn ông kia giương mắt lên nhìn họ, dường như cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó là sự vui mừng và thả lỏng.
Phản ứng ngạc nhiên là vì… cô gái Koriko kia rõ ràng là người mà hắn đã cứu hôm qua! Tại sao bây giờ nàng lại đến đây?
Còn con bé kia…
- Là Tiểu Miêu sao? - Trần Hạo Minh mừng rỡ nói. Mặc dù bé con năm nào cũng đã lớn hơn nhiều, tính ra cũng mười bốn mười lăm rồi, hắn nhất thời không nhận ra được. Nhưng cái miếng ngọc bội trên cổ cô bé, khí tức Tứ Thần dồn dập trên người Tiểu Miêu thì không thể nào che giấu được. Chỉ giây lát là hắn đã nhận ra…
- Sư… sư phụ! Con không nằm mơ đấy chứ? - Tiểu Miêu ở nơi kia cũng run rẩy, ánh mắt linh động đã đầy sương mù, trong lòng ngơ ngác, cứ ngỡ mình nằm mơ.
Sư phụ nói rằng chỉ đi ba năm mà thôi!
Nhưng ba năm trôi qua, Tiểu Miêu vẫn chờ, vẫn đợi, còn cả sư mẫu nữa! Nhưng… hình bóng của sư phụ vẫn không xuất hiện.
Cho tới bây giờ, Tiểu Miêu đã tưởng tượng ra cảnh sư phụ trở về không biết bao nhiêu lần rồi.
Cho đến khi hắn thực sự xuất hiện trước mắt, cô bé vẫn đang nghĩ là mình nằm mơ.
Tiểu Miêu có rất nhiều chuyện muốn nói cho sư phụ, từ khi hắn đi, có nhiều chuyện đã xảy ra ở cái nơi này. Trong đó hầu hết là việc mà cô gái nhỏ như Tiểu Miêu không giải quyết được, đến sư mẫu Linh Vũ là người lợi hại nhất cũng lực bất tòng tâm… Đến nay, cái nơi này trở nên tan hoang không bóng người, bản thân Tiểu Miêu cũng không biết phải làm sao.
Đang chìm trong hồi ức, giọng nói bình tĩnh lãnh đạm của Koriko lại vang lên:
- Mau đi xem người bệnh thế nào đã! Hoài niệm gì thì để sau đi!
Tiểu Miêu cũng sực tỉnh, hơi ái ngại nhìn Trần Hạo Minh, sau đó dẫn Koriko về phía sau, đi thẳng vào căn phòng của ba cô gái kia.
Trần Hạo Minh cũng không có gì bất mãn, người ta vì lo cho người bệnh nên mới thế, mình có gì mà phải bất mãn đây.
Chỉ là… cuối cùng hắn cũng nhớ ra cô gái tên là Koriko kia, tại sao lại quen như vậy rồi!
Nàng… thật giống Rin!
Hắn còn nhớ, Rin chính là Phật Tử được Thích Liên Tâm mời đến chăm sóc cho mấy cô gái. Hắn và Rin cũng chỉ gặp mặt một lần, trong ấn tượng của hắn, Rin rất đẹp, nhưng thực sự thì nhan sắc cũng hơi tàn phai rồi, thực sự không giống với Koriko trẻ trung và đầy nhựa sống ở trước mắt.
Là con gái của Rin sao?
Vậy Rin đâu rồi? Rin còn rất trẻ, chẳng lẽ mới chỉ có sáu năm thôi mà đã có nhiều chuyện xảy ra như thế sao?
Trong lòng của Trần Hạo Minh ngày càng nhiều nghi vấn, nhưng vẫn phải cố mà nhịn xuống, chờ chuyện của ba cô gái kia được giải quyết, hắn mới có thể yên tâm mà tìm hiểu những chuyện này là như thế nào.