Nàng giúp anh sửa cổ áo , rồi đứng lui về phía sau. Nàng rất muốn lấy tay đặt lên trái tim mình, bởi vì nó đang đập rất nhanh. Nàng không biết anh có nghe thấy âm thanh đó không, tiếng trái tim nàng đang đập mạnh vì anh. Nàng lén nhìn anh một cái, phát hiện anh đang sửa lại cổ áo, vẻ mặt vẫn bình tĩnh làm người ta đóan không ra anh đang nghĩ gì.
Diệp An An khẽ thở dài, vẻ ửng đỏ trên gương mặt đã biến mất. Nàng chậm rãi quay đầu bước đi, người đàn ông này đã nắm giữ toàn bộ cuộc sống của nàng, kể cả sinh mệnh của nàng, nhưng nàng biết anh không cần nàng, cũng không cần tình yêu của nàng.
Nhưng nàng vẫn yêu anh, thậm chí là càng ngày càng yêu sâu đậm hơn, chỉ cần một ánh mắt, một hành động, thậm chí một câu nói của anh thôi cũng làm cho cảm xúc của nàng hoàn toàn thay đổi.
Cầm lấy bao công văn trên sôfa đưa cho anh, tuy rằng thời gian bọn họ gặp nhau không nhiều nhưng quan hệ giữa nàng và anh cũng rất tốt, bởi vì nàng có tấm lòng, có sự quan tâm đối với anh.
Khi có tấm lòng thì cái gì cũng có thể làm được, không phải sao?
Mục Nham cầm bao công văn đi ra đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Diệp An An. Người phụ nữ này thực sự đã đụng đến giới hạn chịu đựng của hắn. Hắn biết nàng rất vô tâm nên không thể ghét nàng được, nhưng nàng không phải là vợ của hắn sao? Tuy vậy nhưng Mục Nham cũng để ý đến một điều, không biết từ lúc nào trong lòng hắn đã tự nguyện, không hề ép buộc, bắt đầu coi Diệp An An chính là vợ của hắn.
"Anh đi đây" Hắn đột nhiên mở miệng. Tuy giọng nói và vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhưng trong nháy mắt, chỉ một câu nói đó thôi cũng đủ làm cho Diệp An An cảm giác như chạm đến hạnh phúc, như thiên đường xuất hiện.
"Vâng" Diệp An An gật đầu một cái, trong mắt dường như sắp xuất hiện nước mắt, nhưng nàng nhanh chóng kìm nén xuống. Mục Nham quay người đi, cũng không nhìn thấy trong mắt Diệp An An có chút xúc động.
Hắn lạnh lùng xoay người đi, cũng không quay đầu lại, nhưng nếu hắn có thể quay đầu lại một lần, có lẽ có một số việc sẽ không xảy ra. Hắn sẽ hạnh phúc, nhưng cuối cùng hắn cũng đã bỏ lỡ, bỏ lỡ một người phụ nữ yêu hắn say đắm, không hề có một chút giả dối, trong trắng như nước.
Đợi cho tới khi tiếng đóng cửa thật lớn vang lên, Diệp An An mới chạy lên trên lầu, mở cửa phòng mình ra, chạy thật nhanh đến sát cửa sổ, nhìn cánh cửa mở đang ra, chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng lao đi.
Taynàng đặt trên cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, ánh mắt vẫn dõi theo hướng chiếc xe hơi, đợi đến khi chiếc xe khuất bóng, nàng mới dựa mặt sát vào cửa sổ thủy tinh lạnh như băng. Nàng thở một hơi thật dài tạo một mảng màu trắng đục, mặc kệ tất cả, nàng sẽ giấu mọi thứ ở trong lòng. Nàng đứng lên, ngắm nhìn mảng màu trắng mơ hồ.
Ngón tay hơi dùng sức nắm chặt lại. Nàng bỗng nhiên cười, trong nụ cười có một chút buồn bã.
Chồng, anh có biết hay không , em thật sự rất yêu anh, mặc kệ anh là người như thế nào, em vẫn yêu anh.
Chồng, em cũng không mong anh sẽ hết lòng yêu em, chỉ cần một chút là đủ rồi, em không cần toàn bộ con người anh, bởi vì hoàn tòan yêu thương một người thật sự rất đau khổ, em đã trải qua rồi.
Chồng, em không hi vọng anh lại một lần nữa trải qua điều đó, có lẽ anh đã trải qua điều đó từ lâu, nếu có thể, chồng, anh có thể làm cho tình yêu của em vĩnh viễn nhiều hơn tình yêu của anh, có được không?
Trong không khí tự nhiên có mùi thơm ngát, có cả tiếng cười của nàng vang lên. Chỉ có, tuy miệng nàng cười yếu ớt, nhưng sâu trong tâm trí có nhớ ra lời nói vừa rồi đã từng được khắc sâu.
Diệp An An yêu người đàn ông này, thật sự rất yêu.
Nhưng Mục Nham lại hận một người phụ nữ, thật sự rất hận, nhưng không phải hận càng nhiều thì yêu càng sâu sao?
Nàng đột nhiên đứng thẳng lên, liếc nhìn cảnh sắc bên ngoài. Trừ con đường rộng lớn kia, bên ngoài một người cũng không có, không khí thật là trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng
Nàng kéo bức màn màu lục nhat qua một chút, đây là màu mà nàng yêu thích. Ra khỏi phòng, nàng hít một hơi thật sâu, quan hệ của hắn và nàng lúc này đã đi thêm một bước nhưng nàng vẫn có cảm giác khoảng cách giữa nàng và hắn vẫn còn rất xa.
Nhưng ít nhất không phải đã có một chút chuyển biến sao? Không sao, cần bao nhiêu thời gian cũng được, một năm, hai năm hay cả đời, nàng đều có thể chấp nhận, chỉ cần người đàn ông này hạnh phúc
Nàng đi xuống lầu, nhìn bữa sáng nàng làm cho Mục Nham ăn. Hiện tại nàng cũng có chút đói bụng, nên nàng cũng phải chuẩn bị bữa sáng cho mình mới được. Cũng là một bữa ăn sáng giống nhau nhưng nàng tin nơi này còn lưu lại hương vị của hắn
Dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, nàng mới tiến vào bếp, không lâu sau, nàng đem bữa sáng của mình ra phòng khách, chậm rãi ngồi ăn, không biết vì sao, hôm nay nàng cảm thấy ăn rất ngon miệng. Khi nàng mở cửa một lần nữa, nhìn căn phòng được ngăn cách bởi một bức tường với cánh cửa, đáy lòng lại tràn lên một trận đau đớn. Cái loại vui vẻ vừa rồi, dường như cũng không kéo dài quá lâu. Khi nàng bước vào giữa căn phòng này, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại, một chút áp lực lạnh lẽo khó chịu.
Trong phòng, không hề có mùi hương của anh, chỉ có hương nước hoa của phụ nữ, nàng biết, người phụ nữ kia ở lại đây. Nàng thật sự không thích, không thích ở trong căn phòng của anh nhưng chẳng hề có mùi của anh. Trên giường, chăn đệm hỗn loạn, mấy chiếc gối đều bị ném rơi trên mặt đất. Nàng đi qua, cúi xuống nhặt chiếc gối, nhìn đống chăn chiếu hỗn độn kia có thể tưởng tượng ra những gì đã xảy ra đêm qua, chồng của nàng. Trên chiếc giường này nàng mất đi lần đầu tiên của mình, trên chiếc giường này chồng nàng quan hệ với một người phụ nữ khác.
Nàng hít hít mũi, khóe mắt khô khốc đột nhiên đau đớn, nhưng không chảy một giọt nước mắt. Thẳng đến một lúc lâu sau đó, nàng đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ chăn gối mới, thay xong mới ôm bộ kia đi ra ngoài.
Mang chăn gối đi giặt, nàng dùng mu bàn tay lau đi một chút mồ hôi trên trán, cuối cùng khi giặt xong, một việc làm nho nhỏ dường như có thể khiến nàng hạnh phúc thật lâu. Nàng hơi nheo mắt, cảm giác giống như vành trăng non, rất tươi tắn, xinh đẹp. Chỉ là, ngẫu nhiên trong đó lại rơi rớt rất nhiều bi thương.
~~~~ Truyen.Mut.Vn ~~~~
Trong phòng làm việc của tổng tài tập đoàn Mục thị, Mục Nham ngồi ở bàn làm việc, bộ âu phục màu xám bao bọc cơ thể gần như hoàn hảo của anh. Người đàn ông có bờ vai rộng, trên vai anh là cả tập đoàn Mục thị to lớn, chỉ cần anh dậm chân một chút, cũng khiến cho thị trường chứng khoán chao đảo. Mục Nham cũng giống như vua chúa vậy.
Đối diện anh trên ghế sofa, còn lại một người đàn ông nhìn đang rất buồn chán, hắn cũng không mặc âu phục, trên người là một bộ quần áo bình thường màu trắng, đôi mắt khép kín, lông mi dài cong vút, dường như so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn, ngũ quan tuấn mĩ, khí chất nho nhã. So với người đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện, dường như còn hấp dẫn hơn vài phần.
"Mình bảo này, cậu tham công tiếc việc, ngồi ở đây cũng gần một giờ rồi, cậu không sợ bị bệnh trĩ sao?" Hắn không thèm để ý rằng trong lời nói có chút lỗ mãng, dù sao thì bọn họ cũng là bạn bè thân thiết cùng nhau lớn lên từ bé, đều đã thành thói quen.
Mục Nham dừng bút, ngẩng đầu nhìn người đàn ông có gương mặt buồn chán, trong đôi mắt đen tuyền có vài tia nghỉ ngơi.
"Thượng Quan Thuyên, không ai bắt cậu ngồi ở đây, cậu có thể đi bất cứ lúc nào. Cửa ngay 2 bên trái phải của cậu, xin cứ tự nhiên." Anh đưa cánh tay, mặt không chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách.
"Thế nhưng mình không muốn đi, làm sao bây giờ?" Thượng Quan Thuyên duỗi đôi chân dài, đem 2 tay đặt trên đầu, lạnh lùng nói. Anh đương nhiên biết cũng không cho rằng Mục Nham thật sự muốn đuổi mình, nếu như không phải để gặp lại cô gái kia, đánh chết cũng không có chuyện anh ở cùng một chỗ với tảng đá ngốc kia, không muốn một chút nào.
Người phụ nữ bé nhỏ kia, anh thật không có cách nào với nàng, mềm rắn gì đều không được. Ti Hạo nói, nếu biết lỗi thì phải trở về sửa chữa lỗi lầm của quá khứ. Yêu không phải nói biến mất là biến mất ngay được, nếu như ngừng lại không tiến về phía trước, như vậy, người hối hận sẽ chính là anh. Nếu anh thực sự đợi được đến ngày người phụ nữ anh yêu kết hôn, anh có thể thực tâm hướng nàng nói một tiếng chúc mừng không?
Không, không có khả năng, Thượng Quan Thuyên anh không có năng lực lớn như vậy, người phụ nữ đã dằn vặt anh bao nhiêu năm nay. Từ lúc học cao trung đến giờ, anh chưa từng quên nàng, không hề quên đứa con chưa ra đời của bọn họ, không thể nào quên, là 2 tay của anh, là chính anh, tự tay giết chết con mình.
Anh muốn chuộc lỗi, muốn sám hối, muốn dùng cả cuộc đời sau này để bồi thường và yêu thương người phụ nữ của anh. Thế nhưng hiện tại anh làm gì cho nàng cũng vô dụng, anh ôn nhu với nàng vô dụng, nàng nói anh dối trá. Anh tặng nàng thứ gì, nàng cũng tiện tay ném đi. Nàng nói nàng quá quen rồi. Anh mời nàng đi chơi, nàng nói không rảnh. Anh xin lỗi với nàng, nàng lại nói, lời xin lỗi nàng nhận, thế nhưng không có cách nào tha thứ. Thực sự anh là một người không ai có thể tha thứ.
Đó là lý do mà bây giờ, hầu như ngày nào anh cũng tới công ty Mục Nham, bởi vì ở đây, có người phụ nữ của anh. Mặc kệ nàng có thừa nhận hay không, dù muốn hay không, nàng cuối cùng cũng chỉ có thể là người phụ nữ của Thượng Quan Thuyên anh. Nàng lấy mất trái tim anh, khiến anh thấy hổ thẹn suốt đời, như vậy anh phải bồi thường cho lỗi lầm của anh trước đây, còn nàng sẽ phải theo anh suốt đời, như vậy mới công bằng, không phải sao?
Thượng Quan Thuyên anh không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, không bao giờ.