Những ngày tiếp theo, Bạch Vô Thiên đã biết mình đang ở đâu, đây là một trong nhưng không gian Nhân giới nhưng thiên địa nguyên khí ở đây có vẻ dòi dào hơn ở không gian cũ mà Bạch Vô Thiên đã từng ở. Nơi đây là Phong Vũ đại lục còn nhiều kì bí, đặc biệt ở đây còn tồn tại các ma tu tộc va thú tộc. Bạch thiếu đang ở Hạ thành, một trong Ngũ thành nổi tiếng trên đại lục. Bạch thiếu lấy làm ngạc nhiên khi Lý Vinh lại là thành chủ của Hạ thành. Tuy Hạ thành nổi tiếng nhưng theo Bạch thiếu, nó chỉ là ăn theo cho đủ Ngũ thành. Phía Bắc là Lôi Hải quanh năm sấm sét, không có lấy một tàu bè cho phàm nhân phát triển ngư nghiệp, phía Tây là dãy Viêm Sơn quanh năm núi lưa, nóng nực, các tu giả thì còn có thể xông vào để khai khoáng chứ phàm nhân thì bó tay. Phía Đông là Mê Trúc Lâm với mê trận và cấm chế, phàm nhân xông vào 10 người chết 8, hôn mê 1 còn lại 1 người sống sót cũng là mất tích không rõ.
Khi nghe Lí Vinh than thở thì Bạch thiếu cười lớn, sở dĩ Hạ thành vững chắc là có chỗ dựa vào cha mẹ hắn, nói đến đây thì Bạch thiếu tò mò hỏi thêm. Nhưng Lý Vinh cho thêm mười cái gan cũng làm sao dám nói, nếu gia chủ đã không muốn để thiếu gia biết thì nô tài như hắn nên biết giữ mồm. Điều này khiến Bạch thiếu buồn bực không thôi, hắn chỉ lơ mơ biết về thân thế của cha mẹ hắn. Có ai khổ như hắn không?
Lý Vinh thì thập phần tò mò về vị thiếu chủ này, một người có thể sử dụng Phúc quả thì không phải tầm thường, hắn muốn hỏi thiếu gia về cách sử dụng thì luôn nhận được câu trả lời:
-Ta có biết cách sử dụng đâu, thấy độc tố mạnh thì ta liệt kê cho ngươi thôi.
Điều này làm Lý Vinh điên lên không thôi, hắn tuy là Kim Đan trung giai nhưng nếu có thể phổ biến cách sử dụng Phúc quả thì chẳng mấy chốc hắn sẽ giàu có, không phải lo nghĩ cách phát triển thành nữa. Chính vì vậy nên hắn tiếp tục lấy lòng tiểu thiếu gia, bằng mọi cách phải moi được thông tin quan trọng này. Hắn nịnh nọt, dụ dỗ bằng nhiều hình thức nhưng có vẻ như Bạch thiếu không quá để ý.
Đến một hôm, Bạch Vô Thiên gọi Lý Vinh vào phòng của mình
-Ngươi hãy canh chừng cho ta, hôm nay ta tiểu thành độc công, ngươi có thể xem ta luyện, sau khi xem xong, ngươi sẽ hiểu tại sao ta lại không biết cách chế biến Phúc quả.
Mặt Lý Vinh nghiêm trọng, trong cả tuần này thì Bạch Vô Thiên biểu hiện rất thần bí, không một ai được phép ở gần phòng hắn, kể cả Lý Vinh. Hôm nay, có lẽ những câu hỏi trong lòng Lý Vinh sẽ được thỏa mãn. Hắn cũng không hiểu tại sao thiếu gia tu luyện và cao thủ Kim Đan như hắn không thể nhìn được tiến triển của thiếu gia.
Bạch Vô Thiên không nói gì, hắn cầm lấy lá Hắc tùng ngũ độc rồi thả vào bình trà rồi đặt bình trà lên nồi đun. Sau đó, hắn làm một việc khiến Lý Vinh phát khiếp, hắn ăn trực tiếp Phúc quả. Phúc quả là một loại quả với độc dược cực mạnh, sau khi chế biến có thể từ từ phục dụng để luyện thân thể, nhưng một Luyện Thể sơ giai lại nuốt trực tiếp thì chỉ có thể bị độc chết mà thôi. Quả nhiên, mặt Bạch Vô Thiên tái mét, lúc xanh lúc tím rồi đen dần. Mồ hôi trên trán Bạch Vô Thiên đổ ròng ròng. Hắn cởi áo ra rồi ngồi xuống đả tọa, màu tím đen trên cơ thể dần dần co lại từ trên đầu xuống tim. Một canh giờ sau, màu đen chỉ còn lại trên ngực trái và nó bắt đầu bốc khói. Bạch thiếu thở ra rồi ngồi cười:
-Thế nào, bây giờ ngươi hiểu chưa?
Lý Vinh mặt đầy mồ hôi, sao lại có loại người liều mạng như vậy, nếu như tiểu quỉ này mà xảy ra chuyện gì ở chỗ hắn thì… hắn cũng không dám tưởng tượng nữa. Hắn mở miệng:
-Thiếu gia, người sao lại luyện loại đọc công hại người hại minh như thế này, gia chủ và gia mẫu thừa sức kiếm cho người một công pháp thượng cấp mà.
-Ngươi nói nhiều quá, chuẩn bị cho ta một viên linh thạch, cấp càng cao thì ngươi càng có nhiều lợi ích.
Nói xong rồi Bạch Vô Thiên lấy tay đâm thẳng vào lồng ngực của mình, một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, rồi hắn vớ lấy ấm trà và đổ thẳng cả nước trà Hắc Tùng vào lỗ thủng giữa ngực trái. “Linh thach” hắn kêu lên làm cho Lý Vinh luống cuống lấy ra toàn bộ gia tài của mình, 1 viên linh thạch thượng giai lóng lánh. Tay Bạch Vô Thiên run run cầm lấy viên linh thạch rồi nhét vào lỗ thủng trước ngực mình. Hắn bỏ ba loại Huyết dược thảo vào miệng rồi cắn vào tĩnh mạch tay phải của mình, dòng máu tươi tanh hôi vì độc chảy vào miệng hắn, hắn nuốt ừng ực. Đứng ngoài xem, Lý Vinh có cảm giác rằng kể cả các tu ma giả cũng không thể nào điên cuồng như thế này.
Thiên địa nguyên khí vận chuyển điên cuồng xung quanh Bạch Vô Thiên. Lý Vinh giật mình rồi vội vàng lập kết giới xung quanh phòng, nhưng có vẻ chưa đủ vì dấu hiệu thiên địa nguyên khí vẫn tập trung điên cuồng về đây. Lý Vinh đành cắn răng rồi rút ra một tấm bùa với mấy cây kì trận. Sau vài tiếng niệm thì hắn đã bố trí xong trận pháp, thiên địa nguyên khí tuy vận chuyển điên cuồng nhưng đã thành dòng xoắn nhiều hơn trước, không trực tiếp bay tập trung về đây nữa.
Đâu Lý Vinh căng ra như dây đàn, nếu có cao thủ nhận ra được hiện tượng này thi hắn chắc không thể chống nổi đến khi chờ được Hạo Thiên. Hắn vội truyền âm cho các đội bảo vệ đặt mức canh phòng lên cao nhất. Sau đó hắn lấy ra 3 tấm bùa nữa rồi biến mất. Trong phòng, Bạch Vô Thiên bông nhiên nhớ lại hôm đối mặt với thiên kiếp. Năm luồng năng lương tàn phá cơ thể hắn, hắn không hiểu tại sao mình lại phải đối mặt với thiên kiếp nhưng hắn nhớ một chuyện là các cao thủ càng nhiều tiềm năng khi găp phải thiên kiếp thì càng đáng sợ, khi đó hắn lấy hắn sự tỉnh táo suy nghĩ tại sao mình lại đối mặt với thiên kiếp kinh khủng như thế này. Rồi hắn chợt hiểu ra, tri thức hắn đã tham khảo trong các ngọc giản về tu luyện tiên ma, hắn biết quá nhiều. Hắn vội thử nghiệm loại bỏ một số thứ ra khỏi đầu mình. May mắn thay, nó có hiệu quả hắn, hắn tiếp tục loại bỏ dần dần nhưng thứ mình không cần đến khi chỉ có kiến thức độc dược hắn nghiên cứu một chút thì năng lượng ngũ hành trong cơ thể đã giảm tới mức hắn có thể chống lại, nhưng khi hắn lại không thể loại bỏ hết chúng ra khỏi cơ thể. Bằng cách nào đó chúng tập hợp lại một ít chạy về tâm mạch trái tim của hắn rồi kìm hãm sự phát triển của cơ thể.
Trong kén, thời gian trôi qua 8 năm nhưng bên ngoài mới chỉ là 1 tuần, hắn ở trong kén 8 nắm nhưng không nói chuyện được, không cử động được. Sau đó, năng lượng ngũ hành trong cơ thể hắn giảm đến tối thiểu mà hắn có thể chuyển động phá kén.
Sau đó, hắn muốn rời đi ngay lập tức đi tìm Lý Yên Nhiên nhưng hắn nhìn lại bản thân, việc phong tỏa tâm mạch khiến hắn bị kìm hãm phát triển. 8 năm suy nghĩ, hắn đã diễn biến được rất nhiều cục diện. Tuy phần lớn Lý Yên Nhiên vẫn ổn nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Tuy vậy hắn vẫn kìm nén được, hắn phải tìm được công pháp tu luyện cho mình. Nếu như yếu ơt như thế này thì chỉ như lịch sử lặp lại, hắn sẽ chỉ có thể nhìn mà thôi.