Một buổi tối thanh tĩnh, trắng sáng chiếu lên Hạ thành cổ xưa, Lý Vinh ngồi trong phòng uống rượu, thỉnh thoảng lại ngân nga một điệu nhạc vui tai. Lão cũng đang vui vẻ. Trong phòng Bạch Vô Thiên, “đôi tình nhân” cũng đang vui vẻ quay cuồng. Từ trên mặt đất đến bàn rồi giường, mọi nơi đều có dấu vết của cuộc chiến. Dường như xuân dược trong Vũ giao thảo vẫn chưa tan hết hoặc là đôi trai gái trẻ đang cố gắng hưởng thụ hương vị trái cấm. Đêm xuân cứ như vậy mà qua đi; trong phòng, tiếng hoan lạc vẫn tiếp tục như không có dấu hiệu mệt mỏi.
Sáng hôm sau, Bạc Vô Thiên tỉnh dậy và cảm thấy thư thái vô cùng, dường như cả thế giới lúc này hắn là người hạnh phúc nhất. Hắn không hiểu là cái cảm giác này đến từ việc hắn đã thành công trong việc loại bỏ cấm chế năng lượng trong cơ thể hay là từ việc hắn đã là đàn ông từ hôm nay. Hắn nhìn sang cô kĩ nữ mình đã điên cuồng cùng tối qua, trông cũng thật xinh đẹp, làn da trắng hồng, mặt ngọc tóc đen, đôi mắt còn vương ít lệ - có lẽ đêm qua hắn đã quá mức rồi. Chắc là kĩ nữ hạng sang đây, Lý Vinh cũng biết hưởng thụ đấy chứ.
Nhưng khi hắn mở chăn đi ra khỏi giường thì một vệt máu hồng làm hắn hoảng hốt. Đây là dấu hiệu quan trọng của một người con gái. Hắn suy nghĩ “Ặc, ta đã nhớ là bảo tên kia kêu kỹ nữ cơ mà, ơ nhưng ta không bảo là còn hay đã mất” hắn thở phào nhẹ nhõm. Dính đến trinh tiết của phụ nữ thì phiền lắm, hồi còn ở Bạch gia, hắn đã nghe bao nhiêu câu chuyện về cái chuyện này. Gái trinh tuy không hiếm nhưng nếu dính vào thì như dính vào tổ kiến lửa. Không cưới thì bị dọa tự tử ngay. Hắn chỉ muốn ăn bánh trả tiền thôi (:D)
Lúc này đây, cô gái khẽ mở đôi mi ra, nhưng khi vừa mở mắt ra thì cô đã hét toáng lên rồi ngất xỉu. Bạch Thiếu thấy vậy thì mặt thành dấu hỏi “Có cần thiết phải như vậy chứ?”. Lý Vinh bước vào thì ngạc nhiên nhìn Bạch thiếu khiến bạch thiếu cũng phải lên tiếng.
-Có việc gì mà nhìn ta kinh vậy?
-Thiếu gia, xin người hãy soi gương đi.
Sau khi nhìn vào trong gương thì Bạch Vô Thiên vỡ lẽ, trông hắn như quỉ vậy, da mặt một nửa sần sù trông khá dữ tợn. Hắn cũng gật đầu, hồi hắn nghiên cứu về độc dược thì trong công pháp này cũng ghi là trong một thời gian ngắn khuôn mặt sẽ bị biến đổi. Bây giờ thì hắn hiểu rõ rồi, do lượng độc mạnh hơn cấm chế năng lượng nên số còn lại sẽ ăn vào máu. Hắn cũng sẽ phải mất một thời gian để điêu chỉnh cơ thể hấp thụ số độc dược này. Nhưng không sao, thế này thì còn ai nhận ra hắn nữa. Hắn có thể thoải mái đi ra ngoài rồi.
-Không sao, mất một ít thời gian là sẽ trở lại bình thường thôi. Thôi ngươi hãy sắp xếp cho cô ta về chỗ cũ đi, cho cô ta ít tiền tài.
-Bạch thiếu gia sao lại bạc tình như vậy, đây là cháu gái của ta. Dẫu gì nó cũng phục vụ người một đêm, nó còn đem trinh tiết dâng cho người nữa. Chả lẽ người nỡ dùng rồi vứt nó sao.
Câu nói này xứng đáng để được bình chọn là câu nói hay nhất trong ngày. Bạch thiếu nghe xong thì đứng phỗng đó. Tránh của nào trời trao của đó. Thế này là xong rồi. Hắn quay lại nhìn Lý Vinh đang cười tủm tỉm như là gian kế đã xong.
-Ta... ta nhớ là kêu ngươi gọi kĩ nữ cơ mà. Sao ngươi dám trái lệnh còn không báo cho ta.
-Thuộc hạ đâu dám để thiếu gia xài kĩ nữ, chủ mẫu biết sẽ giết thuộc hạ mất. Còn hôm qua thiếu gia vội vàng đuổi thuộc hạ ra cửa nên thuộc hạ không kịp bẩm báo.
Bạch thiếu ngồi phịch xuống ghế. Mất vài phút thì hắn lấy lại được bình tĩnh. Hắn nhìn về phía Lý Vinh với ánh mắt phẫn nộ rồi cũng nghĩ lại, tên thuộc hạ này hình như muốn đòi tiền lãi với hắn; 10 cây độc thảo rồi viên thượng phẩm linh thạch. Nghĩ về viên thương phẩm linh thạch, hắn sờ vào ngực thì không thấy còn, hắn nhìn xung quanh thì không thấy, hắn vội bảo:
-Lý Vinh, tìm mau xung quanh phòng viên thượng phẩm linh thạch của ngươi.
Nhắc đến viên thượng phẩm linh thạch, cả hai người đều vội vã tìm. Lý Vinh là sốt ruột hơn cả, gia tài của hắn đấy chứ có phải ít đâu. Nhưng sau một lúc tỏa thần thưc thì cả hai cũng trố mắt nhìn nhau. Bạch thiếu trầm ngâm suy nghĩ rồi đi tới giường nhìn vào cô gái đang ngủ. Đôi mắt còn đẫm lệ làm cô như một tác phẩm của thiên nhiên. Sau đó hắn thở dài:
-Khỏi cần tìm nữa, viên linh thạch đã biến mất rồi. Chúc mừng ngươi nhé, cháu gái ngươi đã có Ngũ hành linh căn.
Sau đó Bạch Vô Thiên giải thích cho Lý Vinh hiểu, trong người cô gái này vốn có hỏa linh căn nhưng lại có qua nhiều tạp chất và độc tố. Hôm qua khi hút máu của Bạch Vô Thiên và song tu với hắn. Bằng cách nào đó, máu của hắn thành chất dẫn đẩy tạp chất và độc tố từ thân thể cô sang người hắn còn thiên địa nguyên khí trong viên thượng phẩm linh thạch đã trở thành vật gột rửa thân thể cả hai. Vết sần sùi trên mặt hắn là dấu vết của Hỏa độc trong cơ thể cô gái. Chả hiểu là ai chịu thiệt ở đây nữa, hắn trở thành người hấp thụ toàn bộ những thứ độc hại
Điều ma hắn không biết đó là trong người cô gái có tồn tại năng lượng Hỏa cấm chế giống như trong người hắn nên nó đã giúp câu dẫn thiên địa nguyên khí trong linh thạch và Thổ hệ cấm chế trong người hắn ra nhưng quá trình này đã vô tình gột rửa cho thân thể cô gái. Vấn đề là cô không biết tu luyện nên toàn bộ lượng tạp chất này được gửi lại cho Bạch Thiếu xử lí, nhưng hắn cũng nào có phương pháp tu luyên đâu nên toàn bộ lượng tạp chất này vô tình lại tập trung ở trên mặt hắn, chỉ cần hắn tu luyện là sẽ đẩy hết nó ra.