Bản Thể Tông cũng không im lặng, ngược lại ở đế quốc Thiên Hồn lên tiếng khiển trách, khiển trách Minh Đức Đường vơ đũa cả nắm phát ra lệnh tuyệt sát với bọn họ. Hơn nữa cương quyết biểu thị việc này không liên quan đến Bản Thể Tông. Nếu ai dám có hành động gì nữa, tự gánh lấy hậu quả.
Nhưng vô luận Bản Thể Tông có thừa nhận hay không, sau chuyện này, địa vị của Bản Thể Tông trên đại lục chợt tăng lên, mơ hồ vượt qua Học viện Sử Lai Khắc cùng Minh Đức Đường, có xu hướng trở thành đệ nhất thế lực trên đại lục.
Hoắc Vũ Hạo sau khi tỉnh lại mới biết được những biến động này. Hắn ngủ tròn bốn ngày mới tỉnh lại ở phòng cứu thương. Đây cũng không phải hắn giả vờ, mà là ngủ thật.
Sau khi tỉnh lại, Hoắc Vũ Hạo có cảm giác kỳ dị, giống như ở trong thế giới tinh thần của mình mở ra một đại môn, trí óc trở nên đặc biệt sáng sủa, một ít áo nghĩa của Vong Linh Ma Pháp trước kia không rõ cũng trở nên rất rõ ràng.
Y Lai Khắc Tư lâm vào ngủ say, Tuyết Đế cũng như vậy. Băng Đế cùng Thiên Mộng nói cho Hoắc Vũ Hạo Tuyết Đế đã hoàn thành phong ấn, lực lượng của nàng phải chờ tu vi của Hoắc Vũ Hạo đột phá đến cấp bậc Hồn Thánh thất hoàn mới có thể phá giải phong ấn. Tuyết Đế cũng chữa trị linh thức của mình trong lúc ngủ say.
Hắn hết thảy vẫn bình thường, tu vi của Hoắc Vũ Hạo cũng không vì Tuyết Đế phong ấn thành công mà gia tăng. Nhưng trong lòng hắn cũng rất chờ mong hai chữ tiến hóa mà Y Lai Khắc Tư nói kia. Tuyết Đế dung hợp với mình như thế nào? Phương diện nào lại tiến hóa lớn đây? Nếu Y Lão không lâm vào ngủ say, hắn thật muốn hỏi rõ ràng.
Bên trong Minh Đức Đường loạn như thế nào cũng không liên quan đến Hoắc Vũ Hạo, nhưng mà, sau khi hắn tỉnh lại, trong lòng hắn vẫn không yên. Dù sao, ngay bên trong Hồn Đạo Khí trữ vật của hắn chính là khối tinh quang ngọc bích Hồn Đạo Khí trữ vật và người kim loại khổng lồ a! Không cần nghĩ cũng biết ý nghĩa của thứ đồ chơi này đối với Minh Đức Đường, Minh Đức Đường chắc chắn sẽ không tiếc đại giới mà tìm kiếm nó.
Hoắc Vũ Hạo lo lắng nhất chính là bọn họ sẽ lục soát Hồn Đạo Khí trữ vật của mọi người. Nếu như vậy, mình thì không thể che dấu rồi.
-Đệ tử không sao rồi, có thể trở về ký túc xá chứ?
Hoắc Vũ Hạo hỏi Y Sinh.
Y Sinh kiểm tra lại thân thể hắn rồi gật đầu:
-Không vấn đề gì. Thật là kỳ quái, đầu óc của ngươi cũng không có dấu hiệu bị chấn động mạnh, sao lại hôn mê lâu như vậy.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
Đệ tử cũng không biết a! Lão sư, phiền ngài một chút, lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có người dám tập kích Minh Đức Đường?
-Suỵt!
Không đợi hắn nói tiếp, Y Sinh đã lập tức làm động tác chớ lên tiếng với hắn rồi thấp giọng nói:
-Chuyện này không thể thảo luận. Đường chủ hạ lệnh cấm. Mấy ngày nay trong học viện luôn luôn sợ bóng sợ gió. Toàn bộ đệ tử, lão sư đều được yêu cầu không được rời khỏi học viện.
Mỗi người đều bị học viện kiểm tra. Ngươi là bị hôn mê, nếu không cũng giống như vậy. Ngươi sau khi khôi phục lại thương thế, chúng ta sẽ lập tức báo lên, chờ học viện tiến hành kiểm tra ngươi xong, mới có thể để cho ngươi quay về ký túc xá, ngươi chờ, ta đi kêu người kiểm tra.
Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó a! Hoắc Vũ Hạo trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Làm sao bây giờ? Tâm tình Hoắc Vũ Hạo cấp bách, đại não cũng vận chuyển với tốc độ cao.
Kiểm tra? Có thể nhẹ, có thể nặng, Hoắc Vũ Hạo tự nói với mình, hết thảy chỉ là trường hợp xấu nhất. Nghĩ đến đây, hắn quan sát bốn phía, lập tức hành động.
Y Sinh đi không lâu, một lát sau liền dẫn đến một lão sư vẻ mặt nghiêm túc. Hoắc Vũ Hạo ở trong Minh Đức Đường chỉ có một thời gian ngắn, trong trí nhớ tựa hồ đã gặp qua.
-Ngươi là Hoắc Vũ Hạo?
Lão sư lấy ra một bản danh sách, nhìn thoáng qua, lạnh giọng hỏi.
-Vâng, là đệ tử.
-Đến từ Học viện Sử Lai Khắc?
Lão sư tiếp tục hỏi.
-Vâng.
-Ngày Minh Đức Đường bị tập kích, ngươi nhìn thấy gì? Đã làm cái gì?
Lúc hỏi điều này, lão sư phất phất tay, ý bảo Y Sinh đi ra ngoài trước.
Hoắc Vũ Hạo hơi suy nghĩ rồi nói:
-Hôm đó đệ tử đang chế tạo Hồn Đạo Khí, vừa mới hoàn thành xong hạng nhất. Sau đó bỗng có tiếng nổ lớn, đệ tử là Hồn Sư Hệ Tinh Thần nên cảm giác rất mẫn tuệ với nguy hiểm, thấy bất thường nên đệ tử lập tức nấp dưới bàn thí nghiệm. Sau đó, bên ngoài một mảnh nổ vang, do Hồn Lực dao động khủng bố áp bách nên đệ tử lại càng không dám đi ra ngoài. Đến lúc chiến đấu bên ngoài hơi lặng xuống vài phần, đệ tử mới trộm đi ra ngoài nhìn, chạy tới bên Minh Đức Đường. Sau đó, đệ tử lại cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đụng vào người, kế tiếp đệ tử không biết gì nữa.
Lúc trả lời vấn đề này, Hoắc Vũ Hạo cũng không nói láo, một câu cũng không. Những gì hắn nói đều là việc hắn làm. Hắn biết trong trụ sở dưới đất của Minh Đức Đường có Hồn Đạo Khí theo dõi, tuy rằng không biết Hồn Đạo Khí theo dõi có còn tồn tại trong lúc chiến đấu hay không nhưng những việc này hắn không cần thiết phải nói dối, một khi bị phát hiện lại khiến người khác hoài nghi!
Nghe xong lời của hắn, vị lão sư này gật đầu:
-Còn có gì nữa không? Ví dụ như phát hiện cái gì đặc biệt?
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt mờ mịt lắc đầu. Trong kế hoạch huấn luyện Cực Hạn Đan Binh có một hạng chính là nhằm vào tiến hành thẩm vấn. Lúc trả lời mấy vấn đề này, tần suất tim đập, ngữ khí của Hoắc Vũ Hạo đều vô cùng bình thường, ngay cả ánh mắt cũng không có nửa phần sơ hở.
Lão sư nghiêm túc nhìn hắn mấy cái, chậm rãi gật đầu, lấy ra một cây gậy kim loại lớn từ Hồn Đạo Khí trữ vật trên cổ tay:
-Ta muốn tiến hành kiểm tra hoàn toàn ngươi một lần. Mau đem toàn bộ Hồn Đạo Khí thu vào Hồn Đạo Khí trữ vật, sau đó giao lại Hồn Đạo Khí trữ vật cho ta, không được quên thứ gì.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo trầm xuống:
-Thực xin lỗi, lão sư. Đây là đồ cá nhân của đệ tử nên không thể để ngài kiểm tra. Đệ tử là trao đổi sinh của Học viện Sử Lai Khắc, coi như không phải trao đổi sinh mà là một học viên bình thường ở đây thì ngài cũng không có tư cách kiểm tra vật riêng tư của đệ tử.
Lão sư cười lạnh một tiếng:
-Không có tư cách? Đừng quên học viện của chúng ta tên là gì. Học viện Hoàng Gia Nhật Nguyệt Hồn Đạo Sư, thuộc quyền quản lý của hoàng gia. Đệ tử học tập trong học viện đều phải tuyên thệ nguyện trung thành với hoàng gia. Thực hiện quản lý bán quân sự hóa. Lần này là bệ hạ tự mình hạ lệnh, người không chịu nhận kiểm tra, xử theo tội phản quốc. Ta mặc kệ ngươi từ đâu tới, ngươi đã ở trong học viện, hơn nữa đang ở bên trong Minh Đức Đường thì nhất định phải nhận kiểm tra nghiêm mật nhất. Không trực tiếp kiểm tra trong lúc ngươi dưỡng thương, đã là giữ lại tôn nghiêm cho ngươi.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo đỏ lên, vẻ mặt phẫn uất:
-Được, kiểm tra thì kiểm tra. Xin ngươi chuyển lời cho Đường chủ Kính Hồng Trần, chuyện này ta sẽ báo lại chi tiết cho Học viện Sử Lai Khắc chúng ta, ngươi hãy cầu mong trao đổi sinh của các ngươi không nhận đãi ngộ như vậy ở học viện của chúng ta đi.
( lúc này nó giả vờ tức giận nên đổi xưng hô - biên )
Nói xong, hắn đem toàn bộ Hồn Đạo Khí trên người, kể cả Hồng Trần Tí Hữu cũng tháo xuống, để vào trong vật phỏng chế Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ cùng với Hồn Đạo Khí trữ vật ở hai cổ tay, giao cho vị lão sư này.
Nghe Hoắc Vũ Hạo uy hiếp, sắc mặt lão sư dịu đi vài phần, than nhẹ một tiếng, nói:
-Tiểu tử, ngươi cũng đừng nóng giận, đây cũng không là gì. Đừng nói là ngươi, cho dù là hoàng tử ở trong học viện, cũng đã bị kiểm tra.
Nói xong, hắn đem vật kim loại lớn cần trong tay quét trên người Hoắc Vũ Hạo một lần, sau đó kiểm tra giường lúc trước Hoắc Vũ Hạo ngủ một lần, xác nhận trên người Hoắc Vũ Hạo không có bất kỳ Hồn Đạo Khí gì mới nhận lấy vài món Hồn Đạo Khí trữ vật trong tay hắn, cẩn thận kiểm tra.
Kiểm tra Hồn Đạo Khí trữ vật rất dễ dàng, chỉ cần rót vào tinh thần lực của mình. Đương nhiên, Hồn Đạo Khí trữ vật cao giai có thể liên hệ với tinh thần lực của chủ nhân, vậy thì cần cách khác. Ít nhất trước mắt, Hoắc Vũ Hạo còn chưa làm ra được Hồn Đạo Khí trữ vật như vậy.
-Hả? Trên người ngươi sao lại có Hồn Đạo Khí cấp chín?" Rất nhanh, vị lão sư phụ trách kiểm tra đã bị Hồng Trần Tí Hữu trong Hồn Đạo Khí trữ vật của Hoắc Vũ Hạo hấp dẫn.
Hoắc Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng:
-Việc này thỉnh lão đi hỏi Đường chủ Kính Hồng Trần.
Lão sư lấy Hồng Thần Tí Hữu trong Hồn Đạo Khí trữ vật của Hoắc Vũ Hạo ra rồi nói:
-Ngươi theo ta một chuyến.
Vừa nói, trong ta đã xuất hiện một kiện Hồn Đạo Khí từng để lại cho Hoắc Vũ Hạo ấn tượng sâu sắc.
Một đôi còng tay màu vàng...
Hoắc Vũ Hạo đưa jao tau ra, nói:
-Trước tiên ngươi có thể khóa tay ta. Niêm phong Hồn Lực của ta.
Lão sư hơi nghi hoặc nhìn hắn một cái, nhưng vẫn lập tức đem cặp còng tay màu vàng kia khóa cổ tay hắn lại.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói:
"Hiện tại ta không thể phản kháng? Tốt lắm, xin ngươi kêu Đường chủ Kính Hồng Trần tự mình đến mang ta rời khỏi đây. Nếu không, ta sẽ không đi theo ngươi. Ta đã nhận đãi ngộ không công chính, ta sẽ phản ứng với Học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Còn có, cái gì ngươi đã kiểm tra, trả lại cho ta.
Lão sư hiển nhiên không nghĩ tới Hoắc Vũ Hạo khó chơi như vậy, nếu đổi lại là đệ tử của Học viện, hắn đã sớm đánh một cái, lôi đi. Nhưng thân phận của Hoắc Vũ Hạo vô cùng mẫn cảm, trước khi hắn đi, Lâm Giai Nghị còn đặc biệt nhắc nhở hắn phải chú ý thái độ với Hoắc Vũ Hạo, không nên gây phiền phức không cần thiết.
Hắn chần chừ suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Ngươi chờ ở đây.
Nói xong, xoay người rời đi.
Hoắc Vũ Hạo cất kỹ Hồn Đạo Khí hắn trả lại, trên mặt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên. Chậm rãi đi đến góc tường, chụp một cái vào hư không, tựa hồ cầm lên cái gì, sau đó ung dung bỏ vào bên trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của mình.
Đúng vậy, hắn công khai ném bản vẽ mình chép lại cùng với Hồn Đạo Khí trữ vật tinh quang ngọc bích ở trên mặt đất. Hắn đã sử dụng Hồn Kỹ Mô Phỏng, chẳng qua không phải Mô Phỏng bản thân thành đồ gì, mà là dùng Hồn Kỹ Mô Phỏng để che dấu tinh quang ngọc bích cùng với bản vẽ đặt ở trong góc phòng.
Ai có thể nghĩ tới hắn sẽ để vật này ở bên ngoài đây? Vị lão sư kia cũng không bị tâm thần mà đi tra xét góc tường.
Thực ra Hoắc Vũ Hạo thực thích chiếc còng tay này, hiệu quả niêm phong Hồn Lực của thứ này tương đối mạnh, một chút Hồn Lực hắn cũng không thể sử dụng. Nhưng mà, là Hồn Sư Hệ Tinh Thần, nhất là sau khi có Thức Hải thứ hai, hắn liền có được năng lực đặc biệt mà Hồn Sư bình thường không có. Đó là dùng Tinh Thần Lực thay cho Hồn Lực mà phát động Hồn Kỹ.
Dĩ nhiên, chỉ sử dụng được Hồn Kỹ linh mâu, nếu như là Vũ Hồn thứ hai Băng Bích Đế Hoàng Hạt lại không được.
Cho nên hắn luôn luôn duy trì Hồn Kỹ Mô Phỏng, hơn nữa có thể dùng Tinh Thần Lực mở Hồn Đạo Khí trữ vật, cất đồ vật. Mà bộ còng tay lại là bảo đảm làm cho đối phương an tâm nhất.
Về phần Hồng Trần Tí Hữu, đó là Hoắc Vũ Hạo cố ý lưu trên người để hấp dẫn sự chú ý của đối phương. Có lẽ, Kính Hồng Trần sẽ thu hồi cái Hồn Đạo Khí cấp chín, nhưng mà, so sánh với người kim loại khổng lồ kia thì Hồng Trần Tí Hữu là cái gì? Huống chi, chưa chắc Kính Hồng Trần đã lấy cái Hồn Đạo Khí cấp chín này đi.
Sở dĩ hắn không chịu đi cùng đối phương, chính là bởi vì hắn vừa đi, sau khi vượt qua khỏi phạm vi, mấy thứ kia sẽ bị lộ ra a! Chỉ có trong phạm vi xung quanh hắn năm thước, Hồn Kỹ Mô Phỏng mới có hiệu quả.
Hồn kỹ Mô Phỏng nhìn như không có sức chiến đấu thực tế, nhưng đôi khi có thể gọi là thần kỹ. Cho dù đối phương biết hắn có Hồn kỹ Mô Phỏng thì cũng có thể khiến đối phương sơ suất lơ là.
Một lát sau, lão sư phụ trách kiểm tra đã trở lại, đi cùng hắn còn có thầy chủ nhiệm Lâm Giai Nghị.
-Hả, Tiểu Hoắc, ai khóa tay ngươi bằng còng tay cấm chế?
Lâm Giai Nghị nhìn thấy còng tay màu vàng trên cổ tay Hoắc Vũ Hạo liền biết còn cố hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt trả lời:
-Ngài hỏi vị lão sư này.
Lâm Giai Nghị có chút tức giận nhìn vị lão sư này một cái rồi nói:
-Không phân biệt tốt xáu! Còn không mau mở còng tay ra cho Tiểu Hoắc.
Vị lão sư kia ngượng ngùng gật đầu, đi tới mở còng tay cho Hoắc Vũ Hạo. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại tránh ra.
-Đừng a! Lâm chủ nhiệm, không vội mở còng tay. Ngài tới cũng tốt. Đệ tử là trao đổi sinh của Học viện Sử Lai Khắc, cũng không phải kẻ tù tội. Lần trước đã bị bắt đi một lần. Chuyện tình lần đó sau khi thương nghị cùng Đường chủ Kính Hồng Trần đệ tử vẫn còn cắn răng nhẫn nhịn, chính là đánh gẫy hàm răng nuốt máu a! ( bị đánh gãy răng cũng nhịn đau mà nuốt máu vào chứ không nhổ ra - biên ) Cũng vì tình hữu nghị giữa hai Học viện chúng ta. Nhưng mà chuyện này đệ tử thực không thể nhẫn nhịn. Các người dựa vào cái gì mà kiểm tra đồ đạc của đệ tử? Dựa vào cái gì đối đãi với đệ tử như tù phạm? Các ngươi không cho đệ câu giải thích, còng tay này đệ sẽ vẫn mangt. Các người lo lắng đệ tử có thể gây bất lợi với Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sao?
Sắc mặt Lâm Giai Nghị trở nên khó coi, hắn không nghĩ Hoắc Vũ Hạo khó chơi như thế, ho khan một tiếng, nói:
-Tiểu Hoắc, xin ngươi hiểu chỗ khó xử của chúng ta.
-Mấy ngày hôm trước ngươi cũng bị đánh, một đám Hắc y nhân đột nhiên tập kích Minh Đức Đường chúng ta. Làm chúng ta tổn thất thảm trọng. Ngay cả viện trưởng cũng bị bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc. Chúng ta không thể không nghiêm khắc kiểm tra bên trong một lần. Hơn nữa còn tìm ra một Hồn Đạo Khí cấp chín là sản phẩm của Minh Đức Đường, chuyện này, còn cần ngươi giải thích. Chỉ cần ngươi có thể nói rõ ràng, chúng ta tự nhiên sẽ không làm khó ngươi.