Chị
Thằng cu nhà chủ đâu rồi rửa anh cái xe phát....
Nhường em rửa trước được không anh, em đang vội...
Nhường cái con cặc, bố cũng đang vội...ơ... chị .....
Mới có vài năm không gặp, mà càng ngày em càng thiếu đi sự ga lăng tối thiểu nhỉ...chẳng hiểu bao nhiêu cô gái cứ chết mê chết mệt vì em bởi cái gì, chị cũng không hiểu được....
Thì chị cũng nằm trong số những cô gái đó thôi....
... Phải gió cái thằng khỉ....
Chị, 197x, thành đạt, trẻ trung, giới trẻ vẫn gọi với cái tên thân mật đầy tính mạo hiểm:"máy bay", quen nhau trong một ngày xầm xì mưa gió, cũng tại con đường ấy, hàng cây ấy, tiệm rửa xe ấy, cảnh vật chẳng thay đổi, chỉ có con người là ngày càng già đi với thời gian thôi, ôi chao nghĩ lại sao thấy mình già đi nhiều quá. Ngày ấy mình nông nổi chơi bời xốc nách, chị điềm đạm nhẹ nhàng thoáng ưu buồn, hai nỗi niềm gặp nhau như ruồi bu phải mật, quyện lại, dính chặt hơn keo con voi....
Phải chăng ông trời xui khiến nguyệt lão tác thành, hai con người trầm lặng ấy không một câu nói, không một ánh mắt, cứ im lặng từ đầu chí cuối ở tiệm rửa xe, phải chăng hai thân xác ấy không có tình huống đặc biệt thì mãi mãi không bào giờ úp vào nhau trong tư thế nguyên thủy nhất của tạo hóa, phải chăng…
Con chó này, đi rửa cái xe cho bố mày mà lâu thế để bố phải đi bộ ra tận đây, con chó này láo…
Xong rồi anh ơi, hôm nay tiệm người ta hơi đông khách…
Lại dám cãi bố mày à…bốp… láo này… bốp…
Hai cái tát như trời giáng khiến người con gái đó ngã lăn ra, má đỏ ửng vì đau rát, mắt ươn ướt vì căm hờn, nhưng đôi môi vẫn luôn mím chặt không một lời oán trách, phải chăng cái số con người khổ thì mãi vẫn khổ, cái số lận đận thì cả đời mãi lận đận lao đao, nhiều lúc muốn vùng lên mà không thể được, nhiều lúc muốn có một chút tiếng nói thôi mà phát biểu sao cũng gượng ép khó khăn…thoáng liếc xéo qua một cái, một cảm giác thương xót chua chát pha lẫn bất lực chạy dọc từ sống lưng lên đến não bộ, và nhìn vào khuôn mặt ấy, một chút tình cảm chợt lóe lên, le lói như ánh đèn giữa đêm khuya thăm thẳm, mỏng manh như cánh chuồn chuồn giữa đêm giông, một chút anh hùng trong anh chợt ùa về, lóe lên rồi lại tắt lịm đi như sao băng rạng sáng… chuyện thiên hạ…chẳng liên quan đéo đến anh….
Chợt anh thấy cổ lành lạnh, một con dao của khựa hay nhìn thấy trong phim hành động Mỹ đã kề vào cổ anh từ lúc nào, một mặt có răng cưa, mặt kia anh đéo biết có sắc hay không nữa, tim anh đập liên hồi, nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh…anh chờ cơ hội.
Đm thằng chó này, hẹn con ** ra đây thấy bố mày định chuồn phải không ? Hôm này mày chết rồi con chó…
Ấy chú ơi, chúng tôi là cửa hàng rửa xe nhỏ, chú nể mặt bà già này mà không gây rối lạn trật tự ở đây được không?
Nể cái con mẹ mày….
Chỉ chờ câu nói đấy, tay trái anh bóp chặt cổ tay cầm dao của bậc đàn anh hổ báo cáo chồn kia, tay còn lại theo đà anh vung một thế chém đẹp theo đường xẻ quạt vào giữa hầu bậc tiền bối, gọi thế cho nó đỡ tủi thân, chứ chẳng lẽ trong bài văn anh lại viết là cái thằng mặt lồn tâm hồn chó dại, hỏng mẹ hết văn anh, đang gay cấn tự dưng dính đến lồn chẳng hóa ra là đang viết dâm thư hay chuyện xếch, phỏng ? Có lẽ con chưa hả giận, anh sút bồi thêm phát giữa háng, chỉ nghe một tiếng kêu xé trời và một thân thể nằm quằn quại, chẳng tốn bao nhiêu công, anh rút di động gọi cho ông già điều công an đến tóm ông kễnh lên phường....oánh tiếp =))
Nhẹ nhàng đỡ chị dậy, đưa chị về tận nhà, nhà chị mặt phố, nằm chềnh ềnh chắn hết một góc của thủ đô ( chém gió tí =)) ), chị bảo lên nhà uống li nước, mình bảo không sợ chồng chị về à ? Chị bảo đây là nhà riêng của chị, sợ chi bố con thằng nào...mà chị bây giờ cũng chai lì với thằng đó rồi, kệ đời đi em ạ.
Ngồi buồn buồn kể chuyện trăng hoa chim bướm dưới biển trên trời, chị lặng yên ngồi nghe mình chém gió, thỉnh thoảng lại phì cười vì cái bậy bạ của mình. Rồi cũng đến lượt chị tâm sự, nhà chị ngày xưa nghèo lắm, có hai anh em, chị là em út, người anh đã qua đời trong trại, một mình chị gồng gánh lo toan chuyện gia đình, rồi chị bắt đầu buôn bán vật liệu xây dựng, khởi đầu thành công tốt đẹp, mua được đất, mua được nhà, lấy được tấm chồng mỗi tội mắc phải cái tật hơi xấu tí... nghiện, chính vì thế mà cho đến tận bây giờ chị vẫn chưa thể có con, phần vì chồng không còn khả năng sinh sản, phần vì chị cũng khó đậu thai. Nói về chuyện con cái hai mắt chị đỏ hoe, rưng rưng nước, một cơn gió lạnh bất chợt ùa vào phòng, tấm thân nhỏ bé của chị run rẩy, rung lên bần bật, rồi chị òa khóc to, khóc như cơn mưa rào đầu hạ, khóc như cơn lũ đổ về từ thượng nguồn, khóc như cơn giông bất chợt ập đến trong ngày hè oi ả. Anh luống cuống chẳng biết làm gì, với tạm tờ giấy ăn trên bàn đưa chị lau mắt, bỗng một cái gì đó liều lĩnh và táo bạo trong anh trỗi dậy, anh ngồi xuống cạnh chị, vòng tay qua ôm chị vào lòng, chị cũng cứ để kệ cho anh ôm, gục đầu vào ngực khóc ướt đẫm cả bờ vai anh. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc chị lau nước mắt lấm lem trên khuôn mặt chị, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi bờ môi của chị, cảm nhận cái ngọt ngào của nụ hôn, pha lẫn vị mằn mặn đặc trưng của nước mắt, anh và chị lao vào nhau như nắng hạn gặp mưa rào, chiếc ghế sô pha trở lên nóng hơn bao giờ hết, tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng xào xạc của gió lùa trên những hàng cây, tiếng rên rỉ nỉ non kèm theo điệu nhạc nhún nhảy dập dồn, từng hơi thở, từng ngón tay, từng đường cong lả lướt quện chặt lại, mơ hồ, hoang mang, bàng hoàng, đê mê sung sướng...Anh gục đầu vào ngực chị, bàn tay anh cào trên da thịt chị, vòng tay chị rộng mở đón chào, đôi chân chị vòng qua, kẹp chặt lấy lưng anh, hai tay chị bóp chặt ngực anh, nắm tóc anh, hổn hển, khoảnh khắc hai tâm hồn giao thoa, nâng nâng, dìu dịu, nóng bỏng, miên man...
Chồng chị sốc ma túy chết, anh định mua chiếc bao cao su màu đen để tưởng nhớ người đã khuất.... đùa thôi chứ anh ở trần quen rồi, mặc áo mưa vào lại tỏ ra vướng víu. Tang lễ tổ chức đơn giản và gọn gàng, anh sớm tối tất bật chạy bàn trà thuốc, bố trí xe, điều đào khiêng quan tài, vật vã vất vả ba hôm thì cuối cùng cũng xong xuôi hết mọi việc, tắm giặt xong anh ngủ một giấc thật dài, cuộc đời anh có lẽ chưa bao giờ mệt thế, trong mơ anh thấy chồng chị mỉm cười với mình, bất chợt quần anh ươn ướt, hóa ra anh sợ vãi cả đái ra, phải chăng ma có thật, phải chăng nụ cười đó muốn gửi gắm gì ở nơi anh, phải chăng anh... thận yếu ?
Từ ngày quen chị anh bắt đầu thăm thú tăm tia chùa chiền, có thể nói là anh bắt đầu biết đi chùa vào mỗi dịp rằm và mồng 1, tay xách nách mang, anh đi theo chị, mắt nhắm, miệng niệm tâm tìm bình an, chẳng biết có phải trời phật phù hộ không nữa, nhưng mỗi lần anh xin xỏ thì tần suất ịch của anh lâu và trâu hơn hẳn những lần không xin xỏ, tâm linh là có thật, rất thật nữa he he.
Một ngày, sau khi ân ái triền miên, chị chợt khóc, anh ôm chị thật chặt vào lòng, dỗ dành, hỏi han tâm sự, chị im lặng, không nói, chỉ rướn lên hôn anh một nụ hôn thật dài, rồi chìm vào trong im lặng, sau hôm đó, anh không gặp chị nữa.
Trong đầu anh có hàng ngàn câu hỏi vì sao, hàng triệu điều trách móc, hàng tỉ nỗi tiếc nuối nhớ nhung...nhưng tất cả đều đã muộn, nhà chị đã bán, di động chị đã cắt liên lạc, bạn bè không môt ai hay biết chị đi đâu, chị tan biến, như khói tan trong không khí, như bong bóng xà phòng vỡ tan ra dưới ánh nắng ban mai, mãi mãi không trở lại....
Một ngày anh check mail....
Lại một ngày....
Rồi lại một ngày...
Cho đến một ngày....
" Em yêu quý của chị.
Từ ngày gặp em, từ ngày em giúp chị ở cửa hàng sửa xe máy đó, chị đã biết tình cảm của mình dành hết cho em, chị đắm chìm trong hạnh phúc, trong sự quan tâm mà em dành hết cho chị, nhưng đến lúc chị phải ra đi, chị không thể ích kỉ độc chiếm em làm của riêng cho chị được, đất trời bao la, tình cảm của một người đàn ông tiếc là cũng bao la và rộng hơn cả đất trời, đến một lúc nào đó, em sẽ có một người con gái khác, trẻ trung hơn chị, dịu dàng hơn chị, xinh đẹp hơn chị và có tất cả những thứ mà người con gái dành trọn cho người đàn ông của mình, điều đó chị không làm được.
Chị phải ra đi rồi, tạm biệt tình yêu của chị, trong sâu thẳm trái tim, chị rất muốn xin em một đứa con để mỗi lần nhớ đến em, chị toàn tâm mà chăm sóc nó. Nhưng chị không làm được, không thể em à.
Trái đất tròn, một ngày nào đó gặp lại, xin hãy coi chị như một người chị, một người bạn thân được không em?
Chị xin lỗi, xin lỗi em ngàn lần.
Tình yêu của chị...
Hôn em...
Tạm biệt chàng trai đa tình...
Forget me not, honey "
................
Cảm xúc bất chợt ùa về, như lũ tràn qua con đê vỡ... mắt mình cay cay, hai tay nắm chặt, móng tay bấu vào bàn tay... ứa máu.
Bên cạnh chị vẫn lặng im...
....
....
....
Trong nhà nghỉ....
Đừng ...đừng... ôi..., ôi...ơhhh, a..a..
Đừng xa em nữa....
Chị hứa....ôi...ôi...
Hứa nhé.....
Gió vẫn qua hàng cây, nhẹ nhàng, xào xạc, xào xạc...
Biết bao mùa khoai sọ...
Đến tận bây giờ mới được lọ mọ cùng ai...
Và cũng ngần ấy mùa khoai...
Cuối cùng cũng làm cho ai đó sung sướng...
Xin lỗi các bạn, nhưng anh viết thành mẹ nó chuyện xếch mất rồi...
Bất chợt lại nhớ đến câu nói của Mr Bình
Mạnh mẽ lên!
Ừ, mạnh mẽ...
Ôi...ôi...chị chết mất...đừng dừng lại....ôiii.......
ôi.....ôi...
.................................................. ....
|