
Mệt mỏi, cảm giác này cứ đeo bám mình không biết bao nhiêu ngày hôm nay rồi, sau một thời gian dài nghiên cứu, chuẩn đoán và điều trị, các nhà khoa học về sinh lý mà trưởng nhóm nghiên cứu là mình đã cho ra kết luận đúng đắn và nghiêm túc nhất: "Ô nhiễm môi trường", ờ thì HN bây giờ không được như những gì còn lại về kí ức thời thơ ấu của mình nữa, ồn ào, ô nhiễm, và hối hả, và càng đi xa, càng...... đéo muốn về.
Gió lạnh lại sắp về rồi, ô hay năm nay mới tháng 9, trung thu còn chưa đến mà đã mấy đợt không khí lạnh về rồi, ừ thì lạnh có vẻ lãng mạn hơn đấy, những vòng tay, những cái ôm ấm áp, những câu chuyện vui vẻ quanh nồi lẩu nghi ngút khói, quanh đĩa khoai tây chiên vàng rộm, quanh đĩa ốc nóng nước chấm cay xè quện với xả, lá chanh tỏi ớt, quanh đĩa nem chua rán béo ngậy bùi bùi, quanh bát bún ốc thịt bò hay bát bún riêu ngồi xổm cay nóng bỏng tay, nghi ngút khói với đĩa rau sống thái sợi và đĩa quẩy mềm thật mềm, quanh bếp nầm nướng với bánh mì ngậy mùi bơ.... lãng mạn và ấm áp biết bao...xin chia buồn với các thanh niên alone nhé, tặng các thanh niên câu hát quen thuộc: "thu qua đông tới cho lòng nỗi hiu quạnh.. cô đơn chiếc lá cuốn bay theo chiều hoang vắng..."bất chợt, lại nhớ tới câu nói đã đi vào huyền thoại khi nghĩ về bản thân mình: "là một cốc cà phê ấm áp cho các em gái mới lớn ủ tay khi lạnh"... mùa đông này, mình ko lạnh, ko cô đơn....
Đèo mẹ quanh năm suốt tháng than thở, đéo biết bao giờ đời anh mới khá được lên đây, hồng xiêm giờ sắp chín, cái gối đã chùn cái lưng đã mỏi, chẳng biết dăm ba năm nữa anh có ngồi "thong thả buông cần trúc" như ông cụ không?, đéo ai nói trước được, nhưng anh biết chắc chắn một điều là, khi mà anh kiên trì và thong thả buông cần trúc trong suốt một ngày dài, thì lúc đó, hồng xiêm đã chín, chuối đã lốm đốm trứng cuốc mẹ nó rồi....Khi ấy, chắc anh cũng chỉ ngẩng đầu lên hé mắt nhìn rồi lại cúi gằm mặt xuống mà hồi tưởng lại cái thời hoàng kim của mình, thời của hồng xiêm và chuối xanh chưa dấm...
Đàn ông, nếu đã 30, nếu chưa 35.....
|