Lão già
Lão già, đầu ba đít chơi vơi sắp bơi sang đầu bốn, người bé tí, hai mắt ti hí, chân tay như hai cái tăm cắm trên cái khung xương di động, vậy mà khỏe đến kinh người, nghe thiên hạ đồn đại rằng trong một lần phang phập, vì quá sung mãn mà cuộc yêu kéo dài đến tận hơn hai giờ đồng hồ, đèo mẹ, khỏe như con trẻ, sung mãn như Thành Cát Tư Hãn…. kinh hồn!!!
Lão già có tài nói chuyện, buôn dưa lê và chém... gió vào bậc nhất Hà Thành, chuyên gia tư vấn kiêm chủ tịch hội phòng chống kế hoạch hóa gia đình, trên người lúc nào cũng thủ dăm ba cái durex với câu châm ngôn: Làm trai cho đáng lên trai, miệng thơm mùi thuốc tay khai mùi lồn…ý nhầm… làm trai cho đáng lên trai, đi đâu cũng giắt 1 vài …cái bao. Một lần nhậu chung với lão, khi anh trình bày hoàn cảnh khó khăn, lão không ngần ngại rút trong ví ra cái durex đéo biết của tàu hay của khựa, xé nửa đưa anh, ngày hôm đó cuộc yêu được trọn vẹn, cả người yêu lẫn người “bị” yêu đều mừng, mừng đến nỗi rớm nước mắt ngay trong khi đang làm chuyện đực cái kinh niên, đèo mẹ.
Lão già ngụ tại cửa Bắc thôn, Hà Thành trấn, nghe giang hồ đồn đại rằng đó một thời là nơi của tệ nạn, nơi bán viagra made in china, thuốc nhỏ giọt làm chị em sung sướng, những lò tẩm quất, mát xa giăng đèn hồng mờ ảo mọc lên như nấm sau cơn mưa, đi ra vài bước xuống bãi là cả bầu trời chất gây nghiện, nơi hội tụ hai đội bóng lừng danh made in VN là Rê an man đờ hít và Man chét tơ ziu nai chích, ngày nay lại có thêm các tráng sỹ đập đá ở Côn Lôn ngang vai vế với phu hồ Keng nam thời thêm hoành tráng, ấy thế mà lão đéo nghiện, đèo mẹ, quá đau cho đội bán rau và quá sướng cho quán con chim nướng? Tại nơi lão ngụ, hội tụ đủ thức trên đời, nhất là nghệ thuật ẩm thực, từ bánh báo chiên, bia cỏ, bo bo cha cha, nộm tá lả đến trà đá vỉa hè!!!?? ngay cả món ngon nổi tiếng mà ngày xưa vua chúa hay dùng như gỏi ** tái chanh hay phò nướng ngũ vị cũng đủ cả, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bồng lai tiên cảnh sướng thấy mẹ…chẳng bù cho thôn anh, chẳng có cái đéo gì…đèo heo, xơ xác, nghèo như thời bao cấp, thanh niên nghiện chiếm số đông, mấy mươi năm chân toàn đi tông cỏ, đéo bao giờ được chạm vào nai đát hay bu ma lát cốt trên Hàng Dầu, cả thôn được tiếng thơm mỗi cái là hít rắm ông cụ nên điện có vẻ ít mất khi nắng về, giá đất có vẻ lúc nào cũng bình ổn và có chiều hướng tăng lên, ngoài ra chẳng có gì sất, chán ốm…
Một ngày đẹp trời, trà chanh với lão già đầu Hoàng Hoa Thám, ngồi ỉ ôi nghe lão kể chuyện trên zời, dưới biển mà xót xa cho cái thân già cũng đéo kém của mình, lão già tâm lí lạ, cứ gặp khó khăn mà đi chém gió với lão kể lể nỗi lòng phanh hết hàng họ ra là răng như ỳ tâm tình nhẹ nhõm tinh thần thoải mãi như rũ được cả tấn *** trong lòng, y dư đi vào nơi cửa phật, tài thấy mẹ, anh nói điêu, anh làm người yêu trăm năm kèn sáo cho lão già luôn đèo mẹ! Chẳng những tâm lí với anh, mà còn tâm lí với tất cả mọi người, lão không chừa một ai cả, có lẽ có danh hiệu nào cao quý nhất về tâm sinh lí, lão đứng tên số hai, đó ai dám đứng số một, phỏng? Lão già mà ẻo lả thêm một tí, tóc dài thêm một tí, có lẽ đẹp zai hơn hẳn, anh giật mình nhìn sang, chợt hoảng hồn khi tưởng tượng đến một nét gay tinh khiết thần thánh, tiên sư nhà dầu ăn ma ve la, thông ass mát da xóa nhòa gới tính, anh giật mình lẩm bẩm gọi: tính tiền!
Chia tay lão già, về gần nhà đầu vẫn nâng nâng, anh quyết định đi oánh lẻ, từ tết đến giờ đã được phang phập phát nào đâu, sợ là bây giờ con chim cũng quên mất đường về rồi, sáo sang sông sổ lồng bay mãi, anh cấn gái nhỏ dãi từng ngày…bất chợt nhớ đến lão già, anh phi vào một nhà thuốc gần đó mua durex…
Hiệu thuốc về khuya, rục rịch đóng cửa, anh cố vớt vát tí ti, bán anh ba mươi nghìn sung sướng, nàng quay lại, trời ơi, một nét đẹp tinh khôi thần thánh hiện lên trong mắt anh, anh dựa vào tường, lặng người, ngẩn ngơ… Anh mua nhanh để em đóng cửa, anh gật gù, em ở đâu? Nàng trả lời: Em ở một nơi trời không biết đất không hay mà mỗi khi say anh mỏi chân tìm đến, ối zời ơi, văn thơ hay đến thế là cùng, cầm kì thi họa đủ cả, em làm tim anh nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực, mặt thơ thẩn như kẻ mất hồn, môi chập chờn nụ hôn nóng bỏng, đầu anh quyết định: phải thịt bằng được. Đi chơi với anh nhé? Anh hỏi vu vơ ỡm ờ nửa đùa nửa thật. Đéo ai ngờ nàng giả nhời luôn… Vâng ạ, nhưng khuya thế này còn đi đâu anh, đừng lừa em nhé…Đậu mẹ mặt anh dán bảo hành khắp nơi, tin chưa…dạ, chờ em thay đồ chút xíu nghen.
Nàng mặc đồ xong đi xuống, đẹp thật, một nét đẹp tinh khôi, cái váy mỏng bó sát, bộ ngực sữa cao vút, đôi chân trắng dài miên man, mặt trang điểm nhẹ, đôi môi phơn phớt hồng trông thật thuần khiết. Anh thấy khô khốc nơi cổ họng, máu mũi chực trào ra, anh nuốt nước bọt cái ực rồi lên xe nổ máy. Anh chở nàng đi khắp Hà Thành, phố khuya mờ ảo trong ánh đèn vàng hiu hắt, khung cảnh lãng mạn đến không ngờ, bất chợt làm anh nhớ người yêu cũ, hồi đó anh cùng nàng cũng đi chơi khuya thế này, ánh đèn vàng như trong truyện cổ tích, nàng bảo vậy, giờ anh đã trả lại cho nàng khoảng trời bình yên, nơi mà không có anh ở đó, vì anh giờ còn mải lo chăm đàn con thơ và một ngàn lẻ một lý do đéo muốn nói…đèo mẹ!
Nàng bất chợt ôm anh, dựa đầu sát má anh rụt rè: mai em nghỉ việc ở đây rồi. Anh ừ: thế tối nay em ngủ đâu? Em không muốn ngủ, muốn lang thang một mình. Đi cùng em nhé? Nhưng vợ anh đang chờ ở nhà. Thế anh về nhà với vợ anh đi. Bỏ mình em sao nỡ? Em quen rồi, đời em vốn vô định. Để anh thuê cho cái nhà nghỉ gần đây nhé. Cô gái nào anh cũng thế à? Không, riêng em thôi.
Anh dong nàng lên một nhà nghỉ quen thuộc, nàng nằm xuống phát ngủ luôn chẳng cởi đồ hay tụt tất mẹ gì, ơ đậu mẹ chưa kịp nói nhời nào thì nàng đã đắp chăn trùm kín, gái đéo gì ngủ nhanh hơn cả nhợn, anh rút thuốc lá ra châm một điếu, rít một hơi dài gục đầu trầm tư ngẫm nghĩ…chẳng lẽ nàng mệt đến thế, hay đó chỉ là giả vờ trước khi chơi trò đực cái kinh niên với sự lả lơi khó cưỡng, đèo mẹ, rức hết cả đầu! Giờ đầu óc anh chỉ nằng nặng chuyện về muộn. Cứ mỗi lần thế anh thấy có lỗi với vợ con lắm lắm. Nhưng nhìn nàng ngon nghẻ thế, sao đặng lòng quay đi. Thấy thấm thía cái sự quân tử dùng dằng đi chả dứt quá thể. Rồi anh quyết chí, đổ ập người xuống chăn, bới mặt nàng lên mà hôn vồ vập. Nàng khẽ cựa mình, ứ hự tí ti rồi ôm cứng lấy anh như người chết đuối vớ phải cọc của thằng thả trâu. Đầu anh trống rỗng, hư vô. Anh chăm chỉ, nhẹ nhàng lột áo nàng, lần giở, từ từ mà thưởng thức. Đẹp như nàng mà ngấu nghiến thì phí lắm, phí lắm hế hế. Anh chìm mình trong cõi nhục dục, đê mê, bất tỉnh nhưng bàn tay anh vẫn mải miết lần tìm, dương cụ nghênh ngang, sẵn sàng trực chiến. Anh lần dò xuống vùng tam giác bí hiểm, hơi giật mình, rõ ràng tay anh đang trên vùng nhạy cảm của nàng nhưng sao cứ như đang mân mê đồ của anh. Trong vô thức, anh rút tay cầm đồ của mình, tay kia véo phát vào bắp đùi non. Ô, của anh đây cơ mà, nguyên vẹn.
Nàng ngóc đầu lên, rành rọt: sao anh? Kèn to chứ! Ối cha mẹ, tiên sư ơi, kèn của nàng hơn của anh gấp bốn.
Lậy thánh a la, lạy chúa giê su, lạy đức mẹ đồng trinh, amen, mô phật, giàng ơi…, ối zời ơi, á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á.
Trong đầu anh văng vẳng lời lão già, dầu ăn ma ve la, thông ass mát da xóa nhòa giới tính…
Âu cũng là do ăn ở. Đèo mẹ !Xem thêm
|