Mụ già
Mụ già, trăng xế của đầu ba, trăng non mới nhú của đầu bốn, người gầy đét xì đê mô na, hai hàm răng vàng ươm, mắt ti hí, nói chung là xấu như ma ăn quà như mỏ khoét mắt toét lại còn hay đưa tình, thế gian có lẽ ngoài thị nở với chung vô diệ...m thì mụ đứng hàng thứ 3, đứa nào bảo không phải, anh vả rụng răng.
Nhà mụ giàu nhất nhì An Nam quốc, đấy là anh nghe giang hồ đồn đại thế chứ cũng chẳng bao giờ được tận mắt chứng kiến cái tài sản kếch xù của mụ ý bao giờ, chỉ biết rằng mụ thay ô tô như trẻ sơ sinh thay bỉm, nay bê mờ vê kép mai đã phe la ri, chưa kịp đến ngày kia đã thấy đi con lam bót gi ni mới cóng, có lần anh cố tình lấy khóa rạch cửa xe mụ cho xước, xem mụ có tiếc của không, bất ngờ thay mụ vớ ngay viên gạch chọi vào chỗ đấy một phát nữa rồi điều ngay bọn đệ đến... thanh lý con xe đểu đi cho đỡ ngứa mắt, chưa đi đã xước thế này thì siêu xe lìn gì, mai đặt mẹ nó tiền chờ con xe bay sáu mấy tỉ về đi cho sướng, nguyên văn nhời mụ. Anh nói dối hai đầu gối anh bằng nhau, anh nói sai hai tai anh mọc ngược, anh nói điêu....nhiều người chết.
Thường thì khi càng giàu có, người ta càng sợ phải chia sẻ tài sản của mình, đã bao lần anh lừa mụ hòng kiếm tí ti mua cho con hộp sữa nhưng mụ dứt khoát đéo móc hầu bao, mụ bảo ăn chơi thì thoải mái, chứ mua quà về nhà thì có lìn. Anh tự ái, anh xin đàng hoàng chứ có lừa tình đéo đâu, mà anh cũng có mặt dày đi xin xỏ mụ bố thí cái đệch gì cho ra nhẽ, anh chỉ rủ mụ oánh tá lả cho vui thôi mà, nhỡ trách oan anh, anh cạch mẹ mặt....
Giận dỗi được vài hôm bất chợt mải mê đi với bồ trẻ anh bẵng quên mẹ mất mụ, anh đang miên man tận hưởng niềm sung sướng vô bờ bến ở một căn gác nhỏ tại Nguyễn Chí Thanh xờ chét nơi mà giang hồ thường gọi với một cái tên đầy quen thuộc và thân mật: nhà nghỉ. Đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại trong niềm hân hoan vui bờ biến thì bất chợt mụ gọi điện, nghĩ đến mụ, như có phép màu, như bạch tuyết vớ được nụ hôn sau khi cắn phải trái táo, trym anh đang thẳng đứng bỗng dưng héo mẹ mất, thâm sì, gọi mấy cũng không dậy, dỗ mấy cũng rúc đầu, bồ anh dỗi, bỏ về trước khi đóng cửa còn kèm một câu đầy trách móc: Đồ bất lực. Đm xấu hổ pha lẫn giận dữ, anh gọi lại rủa tổ sư tám chín đời nhà mụ, bên kia có tiếng cười khà khà: đồ bất lực.
Anh mặc quần áo, phi đến địa điểm mụ hẹn anh, hôm nay mụ già điệu đà gớm, nước hoa thơm rúc mũi, mùi hôi nách mọi hôm bay mẹ đâu hết, hôm nay mụ đạp con xe đạp mua hơn 3 ngàn từ mẽo chuyển về, giày thể thao tháo thun quần lửng bó, đm nhìn như vận động viên chứ đéo phải mụ già giàu có hôi hám tởm lợn. Hóa ra anh đoán đúng thật, hôm nay mụ hẹn hò, mụ gọi anh ra check hàng cho mụ vì mụ bảo anh có con mắt và giác quan thứ 6 nhìn người chuẩn, đm nhìn người chuẩn mà anh lại đi chơi với một người ki bo xấu xí và hôi hám như mụ à, xấu người xấu cả nết, đm.
Một chàng trai cao ráo sáng sủa có mái tóc đã chuyển dần sang màu thứ hai phi xe đến, cũng phải trăng tròn của những năm 1 chín 5x, nhìn cũng có vẻ tử tế, lại trí thức, đm không phải anh nói điêu chứ cái bọn càng tri thức thư sinh càng hãm lọ, những người dân dã bỗ bã như anh thế này này, đấy mới là đáng tối cao thần thánh đáng tin yêu, chứ mấy chú tri thức nửa mùa, đểu bỏ mẹ he he.
Nghe phong phanh họ quen nhau qua mạng, ở một câu lạc bộ xe đạp Hà Lội gì đó, những chuyến xe đạp đi khắp mọi miền, anh cười khẩy, thầm nghĩ, đi xe đạp nhiều, hỏng mẹ bi, hỏng luôn cả súng há há.
Phần sau có lẽ đéo phải bàn, anh tung hô tâng bốc lão già kia như thần thánh, cặp đôi tiến tới với nhau mà đéo gặp phải trở ngại nào, một trai già góa vợ, gà trống nuôi con, một gái xấu ế chồng, ở nhà làm nông nghiệp trồng rau mồng lốt ( mồng lốt tức là cái ... lồn mốc ý he he) mèo mả gà đồng, trai mù gái điếc gặp nhau hợp quá còn đéo gì nữa. Anh nhanh chóng tiếp cận làm quen và thân thiết với người thứ 3 he he, lão già dâm lắm, chơi gái suốt ngày như thanh niên, mỗi lần đi chơi tuyền rủ anh đi cùng mới lạ, hỏi dò ra, lão bảo tao mê cái đống tài sản của mụ, nên phải cắn răng bán đất ở quê, cho con vợ già về nhà mẹ đẻ giả vờ lên phố làm ăn, chứ đạp xe với tao nhã cái đầu buồi, mụ ý mà đéo giàu, tao có làm quen cặc, anh hùng hổ: ông đéo sợ tôi nói với bà ý à? Lão già cười rất dâm tiện: Mày mà nói, thì mày nói mẹ lâu rồi, quan trọng tao thấy, hình như mày có phần nghiêng về phía tao, yên tậm, xong vụ này, tao cho mày con BMW, mày nhớ kỹ giúp tao là được. Bụng thì hoan hỉ lắm rồi, nhưng mặt anh cũng phải giả vờ làm người chính nghĩa ngay thẳng: Tôi thấy chị ý có tình cảm với ông nên mới để thế, chứ tôi thiếu cặc tiền, của biếu là của lo, của cho là của nợ, ông muốn tôi vừa lo, lại vừa phải đi trả nợ cả đời à, có đứa con gái nào hay cháu chắt lên thành phố học đại học hay kiếm việc làm, đá qua cho tôi dìu dắt, lão già trợn mắt: Dắt cái lồn, đưa cho mày thì một năm sau tao bế cháu ngoại à, tao ngu đéo, Đm lão già, già rồi mà vẫn khôn phết.
Bẵng đi một thời gian, anh bận không liên lạc với đôi già mù điếc nữa, một ngày đẹp trời, đang xả hơi ở chốn thần tiên quen thuộc, mồ hôi mồ kê lại nhễ nhại như cày đồng đang buổi ban trưa, lại thấy số phone quen thuộc: Mụ già. Trời đánh thánh vật nhà mụ, chuối đương xanh bỗng trở thành chuối chín, héo teo lại, thâm sì. anh hét lên: Tiên sư mụ già, toàn gọi giờ oái oăm lúc anh đang sung sướng. Đối tác trước khi đi, quay đầu lại nói câu quen thuộc mà anh đã từng nghe: Đồ bất lực. Ối zời ơi, tiên sư mụ già ngàn lần nhé.
Gặp mụ thấy mụ như già đi thêm chục tuổi, mụ thở dài bảo: anh ý đi rồi, không một lời từ biệt, ngày đưa anh ấy đi, mưa trắng đường. Tiên sư mụ già, khô như ngói mà lần đầu tiên nghe được câu nói như trong phim hay tác phẩm văn học nào đó anh đéo nhớ. anh hỏi dò: đang sức khỏe tràn trề xe đạp đạp quanh hồ tây bỗng dưng sao éo le vậy? Mụ nói nhỏ: Anh ấy chết vì... thượng mã phong. Anh cự lại: ông ý khỏe lắm, sao lại bị cái bệnh của người lười lao động sức khỏe yếu kém này? Mụ già lí nhí: Tại lâu quá rồi mới biết hơi trai nên bắt anh ý làm 1 đêm liền 4 nhát, sáng dậy thấy kêu đói nên bắt làm thêm cái nữa rồi mới cho đi ăn sáng, ai ngờ vừa nhấp nhổm được mấy cái thấy anh ấy rũ mẹ người ra, ngất tại chỗ, hoảng quá gọi cứu thương hô hào bà con thì không kịp... nói đến đây, nước mắt mụ ào ào rơi, hỡi ôi, nếu có thể đổi tiền thành sinh mạng được, mụ sẵn sàng đổi tất cả để lấy lại anh. Anh thở dài, mụ giàu có, lại hay đi chùa chiền công đức nên trời thương đấy, mối tình kết thúc như vậy là đẹp rồi. Anh gợi ý mụ chuyển tiền cho anh đưa về quê lo hậu sự, chứ bây giờ mụ mà lộ diện ra, thì con cái ông ý giết mụ ngay, mụ già tin anh như con chiên tin chúa, chuyển ngay 500 quả cho anh lo hậu sự, anh ra hàng mã, đặt mua 1 con BMV với mấy con hình nhân, lấy bút dạ ghi: Phò, khu vực công tác: Nguyễn Chí Thanh sờ trét, về anh đốt cả xe lẫn hình nhân, quên mẹ mất không đốt tiền cho lão già ở dưới đấy thuê nhà nghỉ, thôi kệ mẹ cái đấy lão tự lo, kiểu đéo gì chẳng có tí ti dắt đít. Anh về quê, gửi tiền tận tay vợ con lão, bảo anh nhà bị tai nạn lao động, giờ đã hỏa thiêu, tro cốt gửi lại chị, đây là tiền anh ý tiết kiệm gửi tôi giữ nay gửi lại chị để chị nuôi các con, người vợ trẻ độ hăm tám mắt rưng rưng, thì thầm một câu làm anh giật thót...
Ngủ lại với em đêm nay cho em đỡ cô đơn....
Bỏ mẹ rồi, lại phải đi mua cái bao cao su màu đen để tưởng nhớ người đã khất...
Xin lỗi lão già nhé, vợ con lão, để anh lo....
Lão ở trên trời có thiêng hãy mỉm cười thật tươi vào nhé....
Đêm hôm đó....
Nữa đi anh...ôi ...ôi...
A...a..ơ hơ..ơ..
ơ...ôi ôi...aaa...ôi
Bỗng có tiếng điện thoại, anh rút máy trong lúc đang mồ hôi nhễ nhại, Nhìn vào phone, dòng chữ to đùng đập vào mắt anh:
Mụ già!
Chết mẹ anh rồi!
Tiên sư mụ già, như u hồn quỷ đói, lại chơi anh rồi!
Tiên sư 8 đời nhà mụ già!!!!!!!!!!!!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!X em thêm
|