Chương 15: Đào hoa?
Ngày đi làm thứ ba, Phạm Hồng Vũ đã “thăng quan” rồi, từ đồng chí Phạm Hồng Vũ biến thành “Phó trưởng ban Phạm”.
Thì ra là Giám đốc nhà máy Ngô đi công tác trở về, thấy lão Vương báo cáo như vậy, liền đánh tiếng để Phạm Hồng Vũ đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Nhân sự. Giám đốc Ngô và Quản Lệ Mai là đồng nghiệp lâu năm của nhau, có thể nói là ông đã chứng kiến Phạm Hồng Vũ lớn lên, Phạm Hồng Vũ còn là cán bộ từ cơ quan Địa ủy xuống rèn luyện, nói thế nào thì cũng phải treo một cái “quan hàm” mới được.
Còn việc này có đắc tội với lãnh đạo Địa ủy hay không thì Giám đốc Ngô không quan tâm.
Khoảng cách giữa lãnh đạo Địa ủy và ông quá xa, với không tới, mà lão Ngô cũng không muốn với.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ biến thành Phó trưởng ban, điểm tốt trực tiếp nhất chính là mỗi tháng được thêm hơn hai mươi tệ tiền phụ cấp trực đêm.
Cán bộ trực ca đêm, từ nhiều năm đã hình thành một quy tắc.
Đầu những năm sáu mươi, nhà máy Cơ khí nông nghiệp vô cùng náo nhiệt, phải làm hai ca thì mới có thể hết việc được. Bắt đầu từ thời điểm đó, nhà máy sắp xếp cho cán bộ làm ca đêm, quy định này đưa xuống cho đến tận bây giờ vẫn chưa thay đổi. Cán bộ của nhà máy, chỉ cần có “quan hàm”, bất kể là nam hay nữ, một tháng đều được phân công bốn buổi làm ca đêm, ngày hôm sau không được nghỉ bù, như vậy mỗi ca được trợ cấp 5 tệ. Thời điểm năm 1986, mỗi tháng hai mươi tệ cũng được coi là một khoản thu nhập nho nhỏ rồi. Những cán bộ mới vào, lương tháng còn chưa nổi sáu mươi tệ một tháng!
Hơn nữa, nói là làm ca đêm, nhưng cơ bản chỉ là hình thức, cán bộ có thể đến phòng trực ban mà ngủ, hoặc có thể về nhà ngủ, chẳng có ai để ý cả. Nói trắng ra, đơn giản chỉ là vì để việc cấp cho cán bộ hai mươi tệ mỗi tháng, trở nên danh chính ngôn thuận mà thôi.
Ban Nhân sự không nhiều việc như vậy. Trước đây một Trưởng ban một cán sự đã chẳng có việc gì làm, hiện tại còn thêm một vị Phó trưởng ban nữa, ngoài việc lúc nói chuyện phiếm được thêm một cái miệng góp vui thì chẳng có tác dụng gì cả.
Kiều Phượng lại tỏ ra khá thích thú việc này.
Trưởng ban Vương chất phác ít lời, tuổi lại lớn hơn những mười mấy tuổi, căn bản không có tiếng nói chung với Kiều Phượng. Văn phòng của ban Nhân sự lúc nào cũng yên lặng, đôi khi khiến cho Kiều Phượng cảm thấy khó chịu. Hiện giờ có thêm một người trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ đến, chắc chắn phòng làm việc sẽ trở nên náo nhiệt hơn. Kiều Phượng thường xuyên hỏi tình hình của tỉnh thành và thị xã Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ đã có ba năm học ở tỉnh thành, trong con mắt của người dân huyện Vũ Dương thì Hồng Châu là một thành phố rất lớn.
Tuy nhiên, điều mà Kiều Phượng quan tâm là trên tỉnh người ta đang thịnh hành mốt quần áo, dày dép, đồ trang điểm gì. Những điều này thì Phạm Hồng Vũ không hiểu rõ lắm, cho nên cái gì hắn cũng nói là không biết.
Những lúc như vậy, Kiều Phượng đều cười khanh khách, hoặc là lấy tay vuốt tóc, hoặc sờ hai má…
Phạm Hồng Vũ vóc dáng cao lớn, đẹp trai phong độ, tất cả các cô gái trẻ đều bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của hắn.
Hôm nay, Trưởng ban mới ra ngoài, Kiều Phượng liền dứng dậy, tiếng giày lộp cộp lộp cộp đi đến chỗ bàn làm việc của Phạm Hồng Vũ, mặt dí sát lại, cười hì hì nói:
- Này, tôi nói cho cậu nghe chuyện này…
Trông bộ dạng của cô có chút thần bí.
Dáng người của Kiều Phượng không tệ, hôm nay cô mặc một chiếc áo len mỏng màu đỏ, cúi đầu xuống, khiến cho đôi gò bồng đảo càng trở nên đồ sộ hơn, dí sát như vậy, như thể “đập” vào mắt Phạm Hồng Vũ vậy. Phạm Hồng Vũ không kìm nổi, hơi ngửa người ra đằng sau, cười nói:
- Có chuyện gì vậy?
Hắn quả thật không thích tiếp cận quá mức với Kiều Phượng như vậy.
Thứ nhất, bởi vì Kiều Phượng không phải là mẫu con gái mà hắn thích. Thứ hai, trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ thì sau này Kiều Phượng sẽ lấy Phương Văn Phong. Đây chính là “đại án” của nhà máy Cơ khí nông nghiệp này, sau khi vợ con của Phương Văn Phong tự sát thì Kiều Phượng mới gả cho Phương Văn Phong.
Đối với bà xã tương lai của Phương Văn Phong, Phạm Hồng Vũ cảm thấy nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
- Chậc chậc…
Kiều Phượng không nói vội, mà liên tục lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức, cười nói:
- Phó trưởng ban Phượng, cậy sợ cái gì vậy? Sợ tôi ăn thịt cậu à? Nói thật nhé, nếu như tôi nhỏ tuổi hơn cậu thì chắc chắn tôi sẽ tán tỉnh cậu. Nhưng mà hiện tại, tôi tự biết rõ bản thân mình, cậu cứ yên tâm đi, tôi không có ý đồ gì với cậu đâu…hi hi. Phạm gia của cậu cao quý như vậy, tôi biết là mình không thể vào đó được mà.
Phạm Hồng Vũ lập tức trở nên bối rối.
Kiếp trước, Phạm Cảnh Quan được cho là có kiến thức rộng rãi, kiểu phụ nữ mạnh mẽ nào cũng đã từng gặp qua. Nhưng lại không có cô đồng nghiệp Kiều Phượng này.
- Chị Kiều, đừng nói đùa nữa, nói đi, chuyện gì thế?
Phó trưởng ban Phạm chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác.
- Cậu ấy à, thật là đào hoa đấy. Triệu Ca nhắn với cậu là, tối nay đến chỗ cô ấy ăn cơm.
Kiều Phượng cười hì hì nói.
Phạm Hồng Vũ cười đáp:
- Hay đấy, nhưng làm gì mà mời khách vậy?
Kiều Phượng nói:
- Cậu không biết thật hay giả vờ không biết đấy? Chính vì hôm trước êm đẹp như vậy nên hôm nay người ta mới mời cậu đi ăn đấy. Hôm đó, nếu như không có cậu thì cô ấy nhất định sẽ thua thiệt lớn, những bốn trăm tệ cơ mà. Tuy nhiên từ nay về sau, quán của cô ấy sẽ không có ai dám đến quấy rối nữa, người con gái mà nhị công tử của Phó chủ tịch huyện Phạm nhắm trúng rồi thì có ăn gan báo cũng chẳng có ai dám đến quấy rối nữa đâu.
Phạm Hồng Vũ lập tức trở nên nghiêm nghị nói:
- Chị Kiều, đừng nói đùa như vậy.
Bản thân Phạm Hồng Vũ thì không sao cả, kiếp trước nhiều năm làm cảnh sát hình sự, Phạm Hồng Vũ đã sớm trở thành kẻ lõi đời rồi, lời đồn đại nào cũng không để trong lòng. Thân là cảnh ssats hình sự, ngày ngày phải đụng chạm với các mặt của xã hội, bị đồn một chút, thì cũng chẳng làm sao.
Tuy nhiên, liên quan đến “danh tiết” của Triệu Cam Phạm Hồng Vũ cảm thấy không thển phớt lờ được. Mặc dù ‘thanh danh’ của Triệu Ca vốn đã không tốt rồi, nhưng đó là chuyện của người khác, không phải là do Phạm Hồng Vũ hắn gây ra.
Kiều Phượng liền vuốt tóc, miệng nói:
- Nhìn cậu căng thẳng kìa, chỉ đùa cậu chút thôi mà, làm gì phải căng thẳng như vậy chứ? Tuy nhiên, tôi nói với cậu này, cậu có thể ngăn được miệng tôi nói, nhưng có ngăn được miệng của đám Trương Đại Bảo kia không? Tên đó là một đống rác, lời nào cũng có thể nói ra được, việc gì cũng có thể làm được. Tôi đoán, việc giữa cậu và Triệu Ca sớm đã bị chúng truyền đi rồi. Phạm nhị công tử vì bảo vệ một bà chủ xinh đẹp phong lưu, nên đã giáng cho Trưởng ban Trương ở phòng Nông nghiệp một cái bạt tai, cậu nói xem tin đồn này có giật gân hay không?
Phạm Hồng Vũ không khỏi sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu.
Những điều mà Kiều Phượng nói đều rất đúng.
Lúc ấy tức giận, nên đã giáng cho Trương Đại Bảo một cái tát. Giờ nghĩ lại, e rằng sẽ có chuyện như Kiều Phượng vừa nói thật, nhất là đối với loại người như Trương Đại Bảo.
- Người khác nói như thế nào, tôi không quản được. Còn chúng ta không nên ồn ào lên, chị thấy có đúng không?
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ thành khẩn nói.
Thấy Phạm Hồng Vũ tưởng thật, Kiều Phượng liền đứng thẳng người lên nói:
- Cậu cứ yên tâm đi, người của nhà máy này sẽ không đồn đại lung tung đâu. Mọi người đều rất thông cảm cho Triệu Ca. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, chuyện này đối với Triệu Ca mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu cả. Ít nhất còn có thể lấy cậu làm tấm bùa hộ mệnh, mặc dù việc này khiến cậu chịu thiệt thòi một chút. Có tiếng mà chẳng hề có miếng.
Câu trước, Phạm Hồng Vũ nghe xong thì gật đầu lia lịa, còn câu cuối cùng này lại khiến cho hắn cảm thấy sửng sốt.
Giống như Phạm Hồng Vũ đang có ý định đối với Triệu Ca vậy.
Chỉ có điều, Kiều Phượng nói chuyện, từ trước đến giờ đều với cái giọng như vậy, Phạm Hồng Vũ cũng không thèm so đo nhiều với cô.
- Cũng may, mà tôi chưa được miếng gì.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói.
Kiều Phượng vốn định đi rồi, vừa nghe thấy vậy liền quay mặt lại, trêu ghẹo nói:
- Nói như vậy, đúng là Phó trưởng ban Phạm động tâm thật rồi. Tôi đã nói rồi mà, Hồng Vũ, dựa theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần cậu muốn “ăn” thì chắc chắn là có thể “ăn” được thôi. Một nhân tài như cậu, Triệu Ca mà không động lòng mới là lạ đấy!
Phạm Hồng Vũ lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
Óc liên tưởng của Kiều Phượng này thật là nhanh nhạy.
Còn nói dựa vào kinh nghiệm của cô nữa chứ!
Theo trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, thanh danh của Triệu Ca bị hủy hoại bởi những lời đồn đại như vậy. Biệt danh “chén lớn” của Kiều Phượng này quả là đúng với con người cô. Xét cho kỹ thì hai người hoàn toàn không thể so sánh được với nhau. Phạm Hồng Vũ nếu như muốn “ăn” Kiều Phượng thì chỉ cần “há miệng” ra là có thể ăn được. Phạm Hồng Vũ tin, chỉ cần mình lộ ý ra là Kiều Phượng sẽ bám lấy mình ngay. Nhưng đối với Triệu Ca thì không có khả năng đó. Nếu như Triệu Ca là loại người như vậy thì hồi đó đã đáp ứng Trương Đại Bảo rồi.
- Được rồi được rồi, chị Kiều, chị đừng có lôi tôi ra làm trò đùa nữa. Chút nữa là Trưởng ban Vương về rồi đấy, chúng ta đi làm việc thôi.
- Làm việc gì? Có việc gì để làm chứ.
Kiều Phượng bĩu môi, nói.
- À mà tôi nhắc lại nhé, tối nay cậu qua bên đó đi, đừng để cho người ta phải chờ đấy nhé.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc hỏi lại:
- Sao thế, chị không đi cùng à?
Lẽ ra, Triệu Ca nhắn qua Kiều Phượng, về tình về lý, cho dù chỉ là khách sáo thì cũng phải mời Kiều Phượng một câu mới phải chứ.
Kiều Phượng cười nói:
- Cô ấy cũng mời tôi, tuy nhiên tôi nhìn ra được đây không phải xuất phát từ trong lòng. Người ta căn bản chỉ muốn mời cậu đi thôi, tôi đi theo làm gì cho vô duyên. Cậu cứ yên tâm mà đi đi.
Phạm Hồng Vũ cười, không nói gì nữa.