28-07-2013, 11:01 PM
|
Đội Xung Kích
|
|
Tham gia: Nov 2010
Đến từ: Ở em gọi bằng căn hộ còn chổ anh họ gọi là ổ
Bài gởi: 32,436
Thời gian online: 33080695
Thanks: 4,167
Thanked 413,187 Times in 24,845 Posts
|
|
Say Mộng Giang Sơn
Tác giả: Nguyệt Quan
Chương 2: Đứa trẻ ăn xin trong ngõ Ba Tiêu.
Nguồn: MT
Chương 2: Đứa trẻ ăn xin trong ngõ Ba Tiêu. Đây là giang sơn của Đại Đường, bất cứ người nào cũng là con dân của Đại Đường. Tại sao quân đội Đại Đường lại gây khó dễ với dân chúng? Người trong thôn không phải sơn tặc thổ phỉ. Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng a Sửu vẫn theo lời tỷ tỷ ngồi im trong bụi cỏ không nhúc nhích.
Móng sắt đạp vỡ những hòn đá vụn hai bên đường. Hai con tuấn mã chậm rãi đi lên sườn núi. Từ góc độ của a Sửu chỉ có thể thấy được viên quan văn. Còn viên võ tướng do bị viên quan văn che khuất nên thi thoảng chỉ thấy chiếc áo choàng của y tung bay.
Nguyệt Dung vừa cuốn cái khăn trên đầu vừa chạy, đồng thời gọi vào trong thôn:
- Cha! Mẹ! Quan binh tới đây. Quan binh tới đây.
- Giết! Giết hết! Không tha cho một ai.
Khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh đó là câu nói lạnh lùng vọng vào tai của a Sửu. A Sửu thôi không nhìn theo tỷ tỷ mà nhìn về phía viên quan văn vừa phát lệnh. Người đó có vóc dáng rất gầy, khuôn mặt dài như ngựa.
Khi y quay ra lệnh cho đám binh lính sau lưng liền theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác. Ngay lập tức cả khuôn mặt của y liền đập vào mắt a Sửu. A Sửu có thể nhìn rõ khuôn mặt với cái mũi ưng cùng với đôi môi mỏng. Thứ âm thanh đầy sát khí đó chính là từ trong miệng của y phát ra.
Vị tướng quân mặc chiến bào đứng bên cạnh y từ từ rút đao ra khỏi vỏ. Tiếng đao sắc lạnh khiến cho a Sửu nổi da gà. Viên tướng quan giơ đao thúc ngựa lao về phía trước đồng thời quát:
- Giết.
Ngay lập tức, con ngựa của y tung vó lao xuống dưới.
Phía sau y đám quân sĩ cầm đao cũng lao xuống như điên.
A Sửu nhìn tỷ tỷ cố gắng chạy trên con đường núi. Viên tướng quân thúc ngựa chạy như bay gi như một tên thợ săn. Chưa tới nửa khắc, y đã đuổi kịp tỷ tỷ của a Sửu. A Sửu nhìn thấy cảnh đó mà nghẹn họng.
“ Phụp! “
Cây đao nâng lên, một tia sáng lạnh xuất hiện rồi kéo theo là muôn chùm máu.
- Mẹ! Quan binh tới...
Âm thanh của Nguyệt Dung biến mất. Cây đao lướt qua không trung kéo theo một làn sương máu. Viên tướng quân vung thanh đao dính đầy máu vượt qua người nàng. Rồi sau đó vô số vó ngựa lao qua thân thể mềm mại của thiếu nữ mà vọt vào trong thôn.
- Tỷ tỷ.
Hai mắt của a Sửu tối sầm, rồi ngất đi.
Mấy trăm tên lính từ trên con đường núi lao xuống vang lên tiếng vó ngựa và tiếng đá vụn vỡ nát che khuất âm thanh của nó.
Viên quan văn mặc áo xanh đứng trên sườn núi nở nụ cười cay độc. Y chỉ cây roi ngựa về phía trước:
- Giết! Giết hết! Một tên cũng không tha.
......
Hôm sau, phủ Thiệu Châu dán một tờ cáo thị tuyên bố thôn Đào Nguyên xảy ra ôn dịch khiến cho toàn bộ dân trong thôn chết hết. Đề phòng ôn dịch lay lan, quan phủ liền cho đốt hết toàn bộ thôn đồng thời cũng báo cho dân chúng xung quanh không được vào trong thôn Đào Nguyên để đề phòng dính ôn dịch. Vì vậy mà thôn Đào Nguyên biến mất cũng đột ngột giống như khi nó xuất hiện.
Không một ai dám đi vào trong cái thung lũng đó. Sau mấy năm, không còn ai nhớ tới cái tên thôn Đào Nguyên. Mọi người chỉ nhớ cách Thiệu Châu hai mươi dặm về phía Đông bắc có một cái cốc bị ôn dịch. Rất nhiều người thậm chí không biết tới sự tồn tại của nó.
Tháng bảy năm Vĩnh Thuần thứ hai, tại phủ Quảng Châu.
Trên con đường người qua lại tấp nập. Thương lữ và cửa hàng khiến cho con đường trở nên chen chúc.
Bình dân mặc áo vải thô, người hổ mặc áo chật tay và tu sị mặc áo ngăn tay đi lại khiến cho cả con phố trở nên náo nhiệt.
Hai bên đường những người Thiên Trúc khoác áo bố, đeo vòng tai dùng thứ tiếng Đại Đường lơ lớ để chào hàng thứ đàn hương của mình. Còn người tới tử Côn Luân ở Nam Dương thì ra bán thứ cao rất tốt...
Còn có một vài người Ba Tư đầu đội mũ hoa, mặc áo ngăn tay buôn bán nước và phấn trang điểm. Ngoài ra trên vỉa hè còn bày bán rất nhiều hồ tiêu được người Đường ưa thích.
Những người đẩy xe trên đường thì cất tiếng rao thật to với đủ mọi loại nào là giúp cho nam nhân bổ thận tráng dương, nữ nhân thì thoải mái vui vẻ thu hút vô số người. Không một ai là không muốn người đàn ông của mình là một vị trượng phu cho dù ngay cả khi ở trên giường.
Phía sau dãy hàng xén mọc hai bên đường là hai dòng sông nhỏ được kè bằng đá. Có một cây cầu nhỏ bắc ngang qua sông. Bên bờ sông có trồng một rặng chuối. Phía sau rặng chuối là một quán rượu. Mùi rượu thơm phức từ trong quán bay ra khiến cho cả con đường lớn thêm đủ mọi màu sắc.
Nhưng rõ ràng cái thế giới phồn hoa này không thể so sánh được với thế giới miêu tả trong sách. Trong sách viết thì ngươi có thể bỏ qua tất cả nhưng cái thế giới thật thì lại không được như thế. Bất cứ lúc nào cũng có những người nghèo khó. Vào lúc này, có một đứa trẻ ăn xin đang cố gắng bỏ chạy khỏi hai người đàn ông tráng niên hùng hổ đuổi theo.
Đứa bé ăn xin chạy tới một con ngõ nhỏ thì kiệt sức, bị hai người đàn ông đuổi kịp. Cả hai người vung tay vung chân đấm đá khiến cho đứa nhỏ chỉ biết ôm đầu, cuộn mình lại như một con chó nhỏ. Mặc dù bị đánh như vậy nhưng nó vẫn chẳng hề kêu đau, không xin tha. Mãi cho tới khi bị một người đá văng xuống rãnh nước, nó mới kêu lên đau đớn rồi ngất đi.
Hai gã đàn ông buông tay áo mà mắng:
- Thằng ăn mày khốn kiếp dám ăn trộm đồ ăn. Nếu còn để cho ông mày nhìn thấy sẽ đánh chết ngươi.
Trên đường mặc dù dòng người qua lại như mắc cửi nhưng không một ai để ý.
Cũng không biết được bao nhiêu lâu thì một phụ nhân mặc chiếc váy rách dắt theo một tiểu cô nương đi tới con ngõ nhỏ. Cô bé nhìn thấy đứa ăn xin nằm lăn lóc bên rãnh nước thì dừng chân. Sau khi như cãi nhau với mẫu thân một lúc, cô bé thắng lợi liền chạy nhanh tới bên rãnh nước.
Cô bé ngồi xổm nhìn cậu bé đang ngất. Rồi sau đó, cô bé đón lấy một cái hũ từ tay mẫu thân rồi cho hắn ăn cháo. Thằng nhóc ăn xin có thể nói là rất đói bụng cho nên mặc dù đang hôn mê nhưng khi lớp cháo trắng chảy vào trong miệng nó vẫn theo bản năng mà nuốt.
Thằng nhóc ăn xin từ từ tỉnh lại. Khi nó mở mắt ra thì lập tức cảm nhận được một sự đau đớn khắp toàn thân. Một con mắt của hắn bị sưng lên gần như chỉ còn lại một khie nhỏ. Sau phút chóng mặt, hắn mới hé mắt nhìn cô bé trước mặt.
Cô bé đó chừng sáu, bảy tuổi, vóc dáng rất gầy. Khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với mái tóc rối bù do thiếu chất. Chỉ có đôi lông mày vừa đen vừa dài. Nếu đôi lông mày đó mà có ở một người đàn ông thì nhất định sẽ khiến cho người đó có phong thái bừng bừng. Nhưng xuất hiện trên người một cô gái thì dường như lại hơi khác một chút.
Cô bé mặc một chiếc áo ngắn màu trắng, đầu vai hơi rách một chút để lộ cả da thịt. Bên dưới cô bé mặc một chiếc váy kiểu lá trúc. Giờ phút này, cô bé ngồi xổm trước mặt đứa bé ăn xin nên để lộ hai cái đầu gối trơn nhẵn.
Đứa bé ăn xin nhanh chóng hiểu rõ hoàn cảnh của mình, cũng hiểu được thân phận của đối phương. Hắn cũng không nói lời cảm ơn mà chỉ kinh ngạc nhìn cô bé. Cô bé nhếch môi nở nụ cười với hắn. Đại khái là do đang thay răng cho nên nụ cười của cô bé thoáng nhìn hơi xấu một chút.
Cô bé nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi lấy trong áo ra một cái bánh bao bẻ làm hai nửa. Nàng cầm hai nửa so sánh rồi đặt nửa to hơn lên người đứa bé ăn xin rồi lại nở nụ cười với hắn. Sau đó, cô bé đứng lên. Người phụ nữ đi tới dắt tay cô bé đồng thời liếc mắt nhìn đứa bé ăn xin một cái, sau đó hai mẹ con đi dọc theo con hẻm nhỏ.
Đứa bé ăn xin cố gắng đứng dậy cảm thấy toàn thân đau nhức. Hắn xắn quần áo, nhìn hai bên rồi theo bản năng đi theo hai mẹ con cô bé kia.
Cô bé nắm tay mẫu thân, thi thoảng quay đầu lại xem. Cậu bé kia xem ra tình cảnh còn khó khăn hơn so với hai mẹ con họ. Quần áo của nó rách nát chỉ có thể che đậy cơ thể. Nơi cổ để lộ đôi xương quai xanh. Gương mặt của hắn gầy yếu vàng vọt. Trên mặt những vết máu bầm tím cộng với những vết thương mới chồng lên vết cũ.
Cô bé nhìn hắn mà nhếch miệng cười.
Từ từ, con đường càng lúc càng hẻo lánh. Một cái miếu đổ nát xuất hiện ở phía trước.
Phụ nhân nắm tay cô bé đi vào trong ngôi miếu đổ nát. Đứa bé ăn xin đứng ở bên ngoài miếu một lúc rồi cũng đi vào theo.
Trong ngôi miết đổ nát ngoài một tên ăn mày ra còn có một lão ăn mày đang ngồi dưới ánh nắng mặt trời. Lão cởi chiếc áo rách để lộ một vóc dáng chỉ có da bọc xương. Tên ăn mày khỏe hơn một chút thì nằm trong bụi rậm, hai chân bắt chéo mà hát rì rầm.
Người phụ nữ dân cô bé vào trong ngôi miếu đổ nát, tìm một chỗ mà ngồi xuống. Cô bé bắt đầu ăn cái gì đó còn người phụ nữ thì lấy một ít cỏ mềm bắt đầu bện.
Thằng nhóc ăn xin như con thú nhỏ đang sợ hãi cảnh giác đi vào trong miếu. Nhưng nó vẫn cố chấp đi về phía hai mẹ con kia. Nó rất ít khi được đối xử tốt. Vì vậy mà lòng tốt của cô bé khiến cho nó cảm thấy vô cùng thân thiết. Không có chỗ nương tựa nên nó theo bản năng muốn gần gũi với hai mẹ con cô bé.
Cô bé dùng đôi hàm răng nhỏ cố gắng gặm. Mãi cho tới khi nước bọt thấm ướt cái bánh, nó mới ăn được một miếng. Cô bé vui vẻ nuốt miếng bánh bao rồi nhìn đứa bé mà hỏi:
- Ta tên là Nữu Nữu. Ngươi tên là gì?
Thằng bé ăn xin hơi ngơ ngác. Mất một lúc, ánh mắt nó như có gì đó chua xót. Nó nhẹ nhàng trả lời:
- Ta...tên a Sửu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
|