
06-08-2008, 06:11 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Hà Lội
Bài gởi: 3,077
Thời gian online: 2623300
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Một anh chàng có hai vợ, tối đến ngủ chung với vợ cả ở phòng trong, vợ lẽ ngủ phòng ngoài. Vào một đêm khuya, vợ lẽ hát:
Đêm khuya gió lặng sóng yên
Lái kia có muốn ghé thuyền sang chơi!
Anh chàng nọ lòng thì rất muốn ra, nhưng vợ cả giữ chặt quá, liền đáp:
Muốn sang bên ấy cho vui
Mắc đồn lính gác, khó xuôi được đò!
Cô vợ cả nghe thấy vậy liền hát:
Sông kia ai cấm mà lo
Muốn sang thì nộp thuế đò rồi xuôi!
Cô vợ lẽ lo lắng:
Không buôn không bán thì thôi
Qua đồn hết vốn còn xuôi nỗi gì!
____________________
(Khi viết thêm 6 câu cho phần khảo dị, có một số ý kiến cho rằng đọc thơ suông như vậy
khó hiểu quá (?!) Xét ra độc giả phần lớn là thanh niên (!!) tôi xin viết lại. Xin tất cả các bạn
rộng lượng tha thứ cho sự rắc rối bất tiện này.)
____________________
Anh chàng thấy vậy tức lắm. Phàm là lái buôn tất nhiên phải trường vốn lãi nhiều, cớ chi
chịu hẩm hiu như vậy. Bèn hát rằng:
Anh đây buôn một bán nghìn,
Vốn dài lãi nhớn xá chi một đồn !
Vợ cả thấy chồng ba hoa có phần hơi quá, già hai thứ tóc trên đầu rồi đâu còn phong độ
như năm nào nữa, cười khẩy mà rằng:
Khoe khoang chẳng ngượng cái mồm,
Gấp đôi chắc được nghìn đòi đâu ra !
Khi đó vợ hai mới chợt hiểu là vợ cả đã...nhầm. Đâu vì tuổi cao sức yếu, chẳng qua mới
cũ khác nhau! Đầu gối tay ấp những mong được trăm năm, ai ngờ xuân sắc mặn nồng qua
nhanh hơn gió thoảng! Trước nhân tình thế thái như thế mà than rằng:
Hay chăng mới cũ khác ra,
Em đây vẫn thấy một ra ba nghìn !
|