La Mật Âu thật sự không muốn làm ra nhiều bánh như vậy, trên trán đổ đầy mồ hôi, cầm cái chảo cách nhiệt với bao tay, ở một bên bắt đầu luyện tập lật mặt bánh.
“Phần của ta chuẩn bị tốt rồi, ta là đổi cho ngươi.”
Mấy phút sau, Chu Lâp Nghiệp lấy cái chảo khác làm được ba cái bánh , quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy bao tay của La Mật Âu đang xoay xở cái bao tay xém chút bay vèo vào trong cái chảo nóng.
“Ta nghĩ là ngươi nên buông tha cho chuyện này đi, ta sẽ giúp ngươi làm tốt, bằng không ta sợ mỗi cái bánh sẽ biến dạng thành những hình thù quái lạ thế nào.”
“Ta vừa mới làm cái thứ nhất rất thuận lợi, chính là ngươi không thấy được.” Cô lúng túng đỏ mặt. “Nhưng rốt cuộc ngươi có cầu nguyện hay không?”
“Đó là chuyện của ta.” Hắn cố ý không nói, chỉ hướng cái chảo hỏi: “Ngươi rốt cuộc có làm được không? Vẫn là nên bỏ qua đi, để ta làm cho?”
“Không cần, ta có dự cảm đến giai đoạn cuối của lật bánh- ta chắc chắn thành công.”
“Phải không?” Hắn cười cười, cầm trong tay đồng xu vứt cho nàng. “Vậy thì phải cần rất nhiều kỳ tích.”
La Mật Âu tiếp được đồng xu, không quên thưởng cho hắn 1 cái liếc mắt, hít sâu hô hấp, bắt đầu động tác ── một bên cầm chảo, một bên nắm chặt đồng xu hứa nguyện, sau đó lật mặt ──
Trong ba giây! Trừ bỏ tiếng ù ù phát ra âm thanh rất nhỏ, thì phòng bếp im lặng không nghe được âm thanh khác.
“Nha nha! Perfecf!”
Ba giây sau, tiếng hoan hô của La Mật Âu vang tận trời xanh.
Kỳ tích thật sự xuất hiện không cần cô phải thử đến đêm khuya, thật thần kỳ cô là lần đầu tiên làm bánh crêpe lật mặt thành công, cô mừng rỡ như được nhận kim bài miễn tử, lôi kéo hai tay Chu Lập Nghiệp làm loạn mừng thắng lợi.(tự giết mình =]] ước nguyện của chị sẽ thành công mĩ mãn)
Chu Lập Nghiệp vẻ mặt dại ra thật không thể tin nhìn cô, hắn nhìn lại cái bánh nằm an phận trong chảo, quả thật không thể tin vận khí của hắn lại xấu đến như vậy.
Chẳng lẽ lại thành sự thật, bởi bì trong chuyện xưa Romeo cùng Juliette vô pháp sống cùng đến già, sinh hoạt trong tương lai của hắn sẽ bị cô làm phiền đến chết?
Hắn, hắn đời trước đã tạo nghiệt gì a! ,
“A, a, bánh tiêu rồi, tiêu rồi! Lửa, lửa lớn quá─ ─”
Nhìn chiếc bánh mới còn nguyên vẹn mấy phút trước, cô vì vội mừng mà quên chưa tắt lửa khiến cho chiếc bánh cháy khét một nửa, tay chân luống cuống không cẩn thận khiến chiếc bánh từ trong chảo nhảy bắn ra bên ngoài, hắn không khỏi lộ ra tiếng cười khổ.
Được rồi, nếu đây là thiên ý trong lời nói– –.
Hắn và cô từ hôm nay dắt tay nhau cùng đi đến già vậy!
Bảy năm sau, Đài loan.
Ở ngoại thành có một tiệm cà phê rất nổi tiếng. Ở dưới cây dù trước cửa tiệm có một đôi tình nhân.
Bọn họ không phải là siêu sao gì! Cũng không phải có cử chỉ hoặc đang giả trang quái dị, đơn giản là một người anh tuấn, vẻ ngoài đắc ý, một người uống cà phê khí chất tao nhã, tư thế hiên ngang. Nhìn thoáng qua trông thật hài hòa tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ không chỉ thu hút ánh mắt của người xung quanh nhìn bọn họ mà cả người đi đường đi qua cũng không nhịn được liếc mắt một cái.
Bộ dáng thoải mái, thư thái Chu Lập Nghiệp bên ngoài mặc cái áo khoác ka-ki màu lam được làm từ lông cừu ngoại, hơn nữa hắn là đang nhàn rỗi không có việc để làm nên mới tới đây, hắn rất là thỏa mãn.
Ngồi bên trái Chu Lập Nghiệp là nam hài tóc ngắn giống La Mật Âu, trên người tây trang màu đen, bên trong lộ ra áo sơ mi trắng cùng dáng người khẻo khoắn. Một đôi mày rậm mắt to sáng ngời, tư thế oai hùng tỏa sáng, phát ra thần sắc một quý công tử cao quý, mặc cho ai đầu tiên nhìn thấy cô đều đem cô trở thành mỹ nam, mà không nghĩ đến cô lại là 1 vị tiểu thư hai mươi sáu xuân xanh.
Chính là cô lần đầu tham gia xem mắt đối tượng hôn phu tương lai trong bộ dáng thế này…..
Sau đó– –
“Sau đó ngươi biết không? Mẹ ta thật tàn bạo mà, người ta chân trước vừa định đi, bà lập tức lấy bắt lấy tay ta! Hơn nữa bà còn dùng cái bóp màu tím có gắn hạt thủy tinh trong suốt, cứng cáp hướng đầu ta nện xuống, cũng không sợ đầu nữ nhi duy nhất bị nở hoa…..”
Cô đang nói không ngừng về việc bị mẹ đối xử tàn nhẫn chỉ vào cái đầu đang sưng đỏ, cô giống như là chịu nhiều oan uổng mà hướng tới người khác khiếu nại.
“….Lớn đến bây giờ, lần đầu tiên ta nghĩ tới mình là được nhặt về, bằng không ngươi nói xem. Trên đời này làm gì có người mẹ nào đem con mình ra đánh như kẻ thù, còn nói sẽ không cho ta mặc quần dài, nếu ta không mặc váy liền trực tiếp cho ta mặc quần ‘tam giác’ ra ngoài đường.” (=]] quá đc)
“Ha ha.”
Chu Lập Nghiệp nhịn cười không được mà khoái chí cười một tràng to, làm cho chính hắn phá bĩnh hình tượng nhàn hạ nãy giờ, hắn là không kịp nuốt xuống ngụm cà phê liền phun ra, đem tách cà phê đặt trở lại trên bàn cười đến tay chân run rẩy, còn rơi ra ngoài vài giọt cà phê.
“Không được cười nữa có biết không?” Nàng là khổ chủ, cười không nổi.
“A, không phải khẩn trương, mẹ ngươi là do nổi nóng mà nói vậy thôi, sẽ không thật sự bắt ngươi không được mặc quần dài nữa.”
Hắn lấy khăn tay ra lau, nhìn nhìn bạn tốt bên cạnh biểu tình rầu rĩ, nhịn không được lắc đầu.
“Không chịu trang điểm là bỏ qua cho ngươi, nhưng mặc như vậy đi xem mắt rất là không ổn, bất kể nam nhân nào nếu nhìn thấy chắc chắn nghĩ bản thân cùng người đồng tính đang ra mắt. Trừ phi ánh mắt đối phương cũng quái dị, nếu không ngươi trong mắt bọn họ xác xuất thành công nhất định là 0%.”
“Phải không?”
Nói như vậy, La Mật Âu liền hết buồn bực, lông mày dãn ra, lộ ra thần thái đắc chí của tiểu nhân.
“Ta chính là có ý định đem đối phương dọa cho sợ mà bỏ chạy.” Cô đắc ý tươi cười. “Kỳ thật lúc đến nơi ta còn đeo thêm 1 cái kính bạc, vô cùng anh tuấn, đi trên đường không biết có bao nhiêu thiếu nữ vụng trộm thưởng thức ta, quả thực vừa đến nhà hàng đối phương thấy ta liền giật nảy mình, miệng rộng đến mức có thể nhét cả nắm tay vào, đáng tiếc mắt kính của ta bị mẹ trong cơn tức giận làm hỏng rồi.”
“Ngươi là đang ngụy biện? Là gặp nạn thoái lui mới đúng.” Chu Lập Nghiệp có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc ấy. “Nghe nói ngươi lần này đi xem mắt cùng đối tượng là vị Tiểu Khai tuấn tú lịch sự, cùng với La gia các ngươi môn đăng hộ đối, dì rất vừa ý nên mới có thể tích cực giới thiệu như vậy, ngươi ngay cả một cơ hội cũng không cấp cho đối phương, ngay từ lần đầu đã phá hư, khó trách dì tức điên, nếu ngươi là nữ nhi của ta. Ta cũng sẽ làm như vậy.”
“Khư, không cần ngươi nói ta xem lại chính mình đi.” Nàng cười nhạt. “Đừng cho là ta không biết, mẹ nuôi mỗi lần giúp ngươi hẹn đi xem mắt, ngươi giả trang bộ dáng vương tử đĩnh đạc, gọn gàng, sạch sẽ nghiêm túc, không phải vì ngươi muốn có vẻ ngoài hoàn hảo mà là vì ngươi muốn cho đối phương tự biết xấu hổ, tự giác biết ngươi với họ là khác nhau một trời một vực, tự động rút lui. Ta là bằng hữu tốt chịu thiệt một ngày đẹp trời nhảy ra cứu bồ, nếu ta cũng được như vậy thì là sung sướng biết mấy không cần phải nặn óc suy nghĩ tính kế dọa người?”
Chu Lập Nghiệp không phủ nhận, hơn nữa chiêu này dùng cả trăm lần đều rất linh nghiệm.
Đắc ý đến cực hạn, tương đương với đại danh từ “nguy hiểm”. Đầu tiên là kinh ngạc, thứ hai là tự ti, thứ ba là mất tự giác không thể khống chế, sau đó, hơn nữa hắn luôn luôn có thái độ ôn hòa đạm mạc– –ân, đến nay còn không có gặp gỡ đối tượng chủ động yêu cầu gặp mặt lần hai.
“Ngươi là còn gặp nhiều phiền toái đây! Ngươi từ nhỏ đến lớn tính tình đều là như vậy không có thay đổi, diện mạo ngươi lại rất tuấn mĩ, nếu ngươi không muốn lập gia đình, vậy dứt khoát nên đổi tính, sửa lại thành yêu lão bà cũng tốt lắm.”
“Chủ ý này cũng không sai.” La Mật Âu ngoài cười nhưng trong lòng không cười quay qua trêu hắn. “ Khéo như vậy! diện mạo ngươi cũng vô cùng xinh đẹp, đối với lấy vợ cũng không có hứng thú, vậy chúng ta cùng đi đổi tính, hai người đồng hành, nếu làm không tốt còn có thể miễn phí cho một người.”
Chu Lập Nghiệp nhíu mày. “Ngươi sẽ không nghĩ là ‘lấy’ ta đi?”
La Mật Âu mắt nhíu lại. “Ta mới hoài nghi ngươi nghĩ sẽ ‘gả’ cho ta đấy!”
Hai người liếc mắt nhau đồng thời bật cười. Nháy mắt, tất cả oán khí tích lũy trong lòng La Mật Âu đều theo gió mà bay.
Quả nhiên, vẫn là ở cùng với Chu Lập Nghiệp là vui vẻ nhất.