Tất cả sinh viên của năm thứ hai hoa y dược lúc này mới biết anh bạn học mới chỉ học có một tiết của lớp mình, hóa ra chính là huấn luyện viên Lâm của Long Ảnh, Lâm Vân.
Tư Nhân ngơ ngác đứng ở đám người. Hiện tại nàng rốt cuộc biết Lâm Vân là ai. Hắn khẳng định chính là Dã Nhân đã cứu nàng kia. Nàng đã từng nghe gia gia nói trụ sở huấn luyện của Long Ảnh gần với dãy núi Vân Quý. Không ngờ mình được cứu ở dãy núi Vân Quý kia, lại liên hệ với huấn luyện viên của Long Ảnh.
Không biết vì sao lúc đó hắn lại để bộ dáng như vậy, lại còn có bản lĩnh như thế. Lúc trước hắn thích thiếu phụ, không muốn ăn cơm với mình, là do hắn không muốn dong dài với mình sao? Cái tên này, chẳng lẽ dung mạo của mình không chịu nổi như vậy? Hừ, lúc đi ra hắn lại không đánh, khiến mình phải lo lắng cho sự an toàn của hắn tới tận hôm nay.
Thấy phía dưới đã bớt ồn áo, Lam Cực tiếp tục nói:
- Không có huấn luyện viên Lâm, sẽ không có Long Ảnh của chúng tôi hiện tại. Sẽ không có tôi, Lam Cực đứng ở nơi này. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.
Từng đợt vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên.
- Tiêu Lam…
Một tiếng kêu nức nở vang lên từ đám người. Tề Dung và Diệp Điềm đang ở gần đại học Yên Kinh làm việc. Vừa vặn trong này có buổi giới thiệu bộ phim “Amazon do ta định đoạt”, Tề Dung liền muốn đi vào đó xem. Bởi vì Lâm Vân đã nói Lam Cực cũng là người của quân đội. Cho nên Diệp Điềm liền đi theo cô ta vào.
Lúc Lam Cực vừa mới lên đài, Tề Dung đã cảm thấy người đó giống như vị hôn phu Tiêu Lam của mình. Chỉ là đứng quá xa, nàng không dám xác định. Mà nhất thời lại không thể chen chúc được lên phía trước.
Cuối cùng lúc Lam Cực nói ra tên của mình, Tề Dung mới xác định người này chính là Tiêu Lam, vị hôn phu của mình. Cô ta liền không khống chế nổi, vừa lao tới vừa khóc.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Tề Dung vừa khóc vừa chen tới. Nhưng trong nháy mắt liền tránh ra, tạo một lối đi cho cô ta.
Lam Cực nghe thấy tiếng gọi của Tề Dung, đã sững sờ tại chỗ. Y chứng kiến Tề Dung chạy về phía mình, mới minh bạch là ai. Micro trong tay không tiếng động rơi xuống. Lam Cực thật không ngờ, vợ chưa cưới của mình còn sống, còn đang chạy đến trước mặt mình như vậy.
- Dung Dung…
Cuối cùng Lam Cực mới phản ứng, hai mắt đẫm lệ, Lam Cực không chút do dự chạy về hướng của Tề Dung. Người xung quanh dường như minh bạch cái gì đó, đều tránh đường cho hai người.
Lam Cực chạy rất nhanh tới trước mặt Tề Dung, rồi ôm chầm lấy nàng. Hai người ôm nhau thật chặt. Một đôi tình nhân trải qua bao nhiêu đau khổ, cuối cùng đã được gặp lại nhau.
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, đều chúc mừng đôi tình nhân này.
Diệp Điềm dẫn mấy người Vương Vĩ tới công ty nghỉ ngơi. Tề Dung và Lam Cực ngồi với nhau hơn hai tiếng, còn không thể tin được đây là sự thật.
- Nói như vậy em cũng là được huấn luyện viên Lâm cứu? Hơn nữa còn đang làm việc trong công ty của huấn luyện viên Lâm?
Lam Cực nghe xong Tề Dung kể lại chuyện của nàng, trong lòng không ngừng tự trách bản thân.
- Vâng, may có chủ tịch, nếu không em đã không còn sống mà gặp được anh rồi.
Tề Dung kể xong chuyện của mình, rồi nói.
- Thực xin lỗi em, Dung Dung. Là do anh mà em phải chịu khổ…Anh vốn tưởng rằng không còn được gặp lại em nữa. Cũng nhờ huấn luyện viên Lâm huấn luyện cho anh mà anh có khả năng để quay về trả thù. Còn được gặp lại em, anh thực sự…
Lam Cực cảm thấy áy náy với Tề Dung, cũng rất cảm kích với Lâm Vân.
- Nếu không anh cũng ở lại tập đoàn Vân Môn với em nhé. Ở lại để trợ giúp chủ tịch làm việc. Em thấy chị Văn hiện tại có vẻ như đang thiếu rất nhiều người thì phải.
Tề Dung gặp lại Lam Cực, cũng vô cùng cao hứng. Về phần báo thù, nàng không còn muốn Lam Cực đi mạo hiểm nữa.
- Ừ, anh cũng phải giúp huấn luyện viên Lâm một chút chuyện. Tuy trong mắt của chúng ta huấn luyện viên Lâm là người không có gì là không làm được. Nhưng hình như hắn cũng có một việc gì đó rất trọng yếu, khiến hắn không vui thì phải. Chỉ tiếc chúng ta không giúp gì được hắn.
Lam Cực trả lời Tề Dung, rồi nhớ lại vẻ bi thương của huấn luyện viên lúc trước.
- Ừ, em cũng nhìn thấy trong ánh mắt của anh ấy luôn có một vẻ u sầu khó nói lên lời. Không biết có phải có liên quan tới vợ của anh ấy không?
Tề Dung cũng nói.
- Huấn luyện viên Lâm có vợ rồi sao?
Lam Cực kỳ quái hỏi. Mình còn chưa nghe ai nói qua hắn có vợ.
- Đúng vậy, em nghe chị Văn nói, anh ấy rất yêu vợ của anh ấy. Nhưng vợ của anh ấy lại bỏ đi không biết tung tích. Hình như chủ tịch đang đi tìm thì phải. Hai người đó cũng giống như chúng ta vậy. Nếu không có chủ tịch, chúng ta đã…
Nói tới đây, đôi mắt của Tề Dung lại đỏ, không nói được nữa.
- Bọn anh chính là người của Vân Môn, thật không ngờ huấn luyện viên Lâm còn thành lập cả tập đoàn Vân Môn. Từ nay về sau tôi cũng muốn tới công ty của huấn luyện viên Lâm làm việc.
Chu Tuần hưng phấn nói. Mấy người Diệp Điềm, Mông Văn và Lý Thanh giờ mới biết chủ tịch chính là huấn luyện viên của Long Ảnh. Khó trách hắn lợi hại như vậy.
Chuyện đội đặc công Long Ảnh dương danh ở Amazon, không ai là không biết. Huống hồ bộ phim “Amazon do ta định đoạt” đã công chiếu khắp cả nước. Ba người rốt cuộc minh bạch chủ tịch là ai. Tuy có chút không tin, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, cho dù không tin cũng không được.
- Vợ chồng cậu chia cắt lâu ngày mới gặp lại nhau, sao không tâm sự nhiều thêm.
Vương Vĩ nhìn Lam Cực và Tề Dung, cười hắc hắc nói.
Lam Cực không cười, chỉ nói với Mông Văn:
- Tôi và Tề Dung đều do huấn luyện viên Lâm cứu, cũng có thể nói, nhờ huấn luyện viên Lâm mà chúng tôi mới được ở bên nhau. Cho nên tôi muốn lưu lại tập đoàn Vân Môn để trợ giúp huấn luyện viên Lâm làm việc.
- Đội trưởng Lâm, cậu không định trở về Long Ảnh à?
Trịnh Quân nghe Lam Cực nói vậy, rất là khó hiểu, thậm chí có chút kinh ngạc.
- Tôi còn muốn về một lần. Dù sao cũng phải quay về thông báo một tiếng, còn làm thủ tục xuất ngũ nữa.
Lam Cực nói.
- Ừ, cứ như vậy đi, có lẽ về sau chúng tôi đều vào đây làm cũng không nhất định. Không phải chúng ta đều là đệ tử của Vân Môn đó sao? Làm việc ở tập đoàn Vân Môn cũng là bình thường.
Vương Vĩ gật đầu nói.
- Tuy nhiên, nếu muốn rời khỏi Long Ảnh thì có chút phiền toái. Tôi nghĩ cậu chỉ cần nói tới huấn luyện viên Lâm, thì chắc thủ trưởng sẽ đồng ý.
Chu Tuần nói. Y biết Tần Vô Sơn rất tôn kính Lâm Vân. Tin tưởng nếu như đội trưởng Lam nói rằng muốn đi ra để làm việc cho huấn luyện viên Lâm. Thì Tần lão chắc sẽ không cự tuyệt.
Mông Văn đương nhiên biết rõ sự lợi hại của đội viên Long Ảnh. Giờ nghe thấy Lam Cực chủ động nguyện ý lưu lại trợ giúp tập đoàn Vân Môn làm việc, sao có thể mất hứng, liền lập tức đáp ứng yêu cầu của Lam Cực. Tuy nhiên do Lâm Vân không có ở đây, mọi người vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
- Tốt rồi, mọi người là huynh đệ của đại ca, thì cũng là huynh đệ của Lý Thanh tôi. Hiện tại chúng ta đi ra ngoài ăn uống chè chén một trận thoải mái đi. Đợi đại ca về thì lại nói sau.
Lý Thanh thấy hào khí có chút nặng nề, vội vàng lên tiếng. Hiện tại người mà y tôn kính và bội phục nhất chính là đại ca Lâm Vân. Thật không nghĩ tới đại ca còn là huấn luyện viên của Long Ảnh.
- Lý Thanh nói đúng, chúng ta đi ăn cơm thôi. Có chuyện gì thì đợi Lâm Vân trở về rồi nói sau. Lần này anh ấy đi ra ngoài cũng mới chỉ ba tháng. Lần trước anh ấy còn biệt tích tới tận nửa năm cơ mà. Không cần phải lo lắng cho anh ấy.
Mông Văn nói xong, vừa định đứng lên đi ăn cơm, thì thư ký đã gõ cửa đi vào nói:
- Tổng giám đốc Văn, công ty của chúng ta nhận được giấy gọi từ tòa án. Bọn họ nói rằng công ty của chúng ta xâm phậm bản quyền của một công ty khác.
Thư ký đưa tới giấy gọi cho Mông Văn. Mông Văn cảm thấy kỳ quái. Sản phẩm của công ty mình toàn bộ là do Lâm Vân một mình làm ra. Sao có thể có chuyện xâm phạm bản quyền của người khác được nhỉ? Quả thực là khó hiểu.
- Em cầm những tư liệu liên quan tới việc này cho chị.
Mông Văn nói xong, trong lòng rất buồn bực. Lại có công ty khác dám khởi tố tập đoàn Vân Môn xâm phạm bản quyền.
Hiện tại ở Yên Kinh, thậm chí cả nước, không có một công ty nào nổi danh hơn tập đoàn Vân Môn. Chẳng những vừa đưa ra vài sản phẩm thuốc mới, còn đồng tổ chức một cuộc đấu giá viên ngọc Dạ Minh Châu chấn động cả thế giới. Hiện tại vài nhân vật cao tầng của tập đoàn Vân Môn thấy có người rõ ràng muốn tố cáo bọn họ, đều có chút không tưởng tượng nổi.
Những sản phẩm của tập đoàn Vân Môn đều có hiệu quả đứng đầu. Trên thị trường thuốc không có hãng nào là tốt hơn.
Nói là bắt chước chế thuốc còn có khả năng. Nhưng công ty kia lại dùng lý do đường hoàng như vậy để tố cáo lên tòa án, thật là có chút thái quá. Mông Văn nhận được văn bản từ pháp viện, mở ra nhìn, thì thấy bên tố cáo là tập đoàn dược nghiệp Liễu thị. Bọn họ tố cáo tập đoàn Vân Môn đã ăn cắp độc quyền loại thuốc Dưỡng Tâm Hoàn của bọn họ.