Đứa bé lúc này gãi gãi đầu nói: “Ta đồng ý chúng ta sẽ làm mồi nhử!” Đứa bé lẳng lặng nhìn về phía mấy người tân nhân nói: “Các ngươi cũng hiểu chúng ta sẽ đối mặt với một đoàn đội khác mà đường sống duy nhất chúng ta có thể sống sót là giựa vào họ…”
Tần Chuế Ngọc phản bác nói: “Vậy tại sao chúng ta phải đi làm mồi nhủ như vậy không phải chúng ta sẽ chết sao. Ô, ô… ta không muốn đi làm mồi nhử đâu!”
Tiêu Hoành Luật lúc này ứt lấy một cọng tóc xuống, hắn lạnh lùng nói: “Chọn giữa việc bị giam trong này không có tí hy vọng nào thì tôi thà chọn 1 phần vạn cơ hội đi ra ngoài làm mồi nhử.Tôi nghĩ mấy người cũng thế, chọn làm mồi như hay bị giết tại chỗ? Hơn nữa các ngươi cũng quá rõ bất kỳ tư thâm nhân nào bị nguy hiểm cũng liên quan đến an toàn của chúng ta. Nếu như chúng ta không bị đội viên của đội khác giết chết thì cũng bị chủ thần mạt sát. Chắc hẳn các người cũng không thích việc này!”
Bốn người nghe thấy thế gật đầu một cái. Thiếu nữ Chu Văn lúc này mở miệng nói: “Các vị có kiếm không có thể cho tôi một thanh không?”
Trịnh Xá nhíu mày lên tiếng nói: “Cô cần kiếm làm gì?”
Chu Văn không lạnh không không nóng nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Tôi cũng tập qua một chút võ công có thể sử dụng một thanh kiếm!”
La Lệ nghi hoạc hỏi: “Chu Văn tỷ tỷ chị biết võ công sao?”
Zero mặt cũng có chút nghi ngờ lên tiếng: “Cô ấy chẳng lẽ là một cổ võ thế gia nào?”
Chu Văn nghe thấy thế lắc lắc đầu: “không phải? Vì trước đây gia đình nói tôi bị mất tích trong một thời gian ngắn. Sau khi tôi trở về thì nhận được một bộ võ công, cùng với một lượng tiền lớn. Nhưng kỳ lạ là trí nhớ tôi cũng không nhớ rõ số tiến cùng võ công mà tôi học được là từ đâu. Tôi chỉ nhớ là trong đầu rôi có một bí kíp võ công mà thôi!”
Chiêm Lam nhìu mày lên tiếng hỏi: “Chu Văn tỷ tỷ, không biết chị luyện võ công là gì vậy?”
Chu văn lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không biết nữa nhưng quyển kiếm pháp của tôi hình như có tên là Vạn Kiếm Quy Tông!”
Nghe thấy thế mấy người hít lấy một hơi lạnh. Minh Yên Vi thì cau mày một cái nhìn về phía Lý Sơn. Mấy nữ nhân cũng là giác quan vô cùng linh mẫn bắt đầu nhìn về Lý Sơn. Lý Sơn nhìn không khí quỷ dị này hắn tự chỉ vào chính bản thân mình lên tiếng nói: “Hey đừng nhìn anh với cách àm mấy bà vợ bắt được quả tang ông xa mình đi ngoại tình vậy. Anh nhưng vẫn chưa làm gì có lỗi với bất kỳ người nữ nhân nào a!”
Mấy nam nhân nghe thấy thế bĩu môi nhìn về ohía Lý Sơn. Mấy người có chút khing thường Lý Sơn. Ngươi tuy không làm hại nữ nhân nhưng ngươi lại đem trái tim của các nư nhân trộm đi còn đáng khinh bỉ hơn mấy người đó gấp trăm lần.
Chu Văn lúc này đột ngột lên tiếng nói: “Tôi cảm thấy O’Conneil trên người anh ta… màu xám tro càng ngày càng dày đặc!”
Tiêu Hoành Luật lại nhổ một sợi tóc, thổi bay rồi nói: “Tôi cũng có năng lực giống tỷ tỷ đây! Nếu tôi đoán không nhầm thì tình tiết phim đang thay đổi, không hiểu sao tôi cảm thấy O'Conneil sẽ chết trên giá treo cổ, tôi không biết trong phim làm sao được cứu, nhưng nếu mấy người không muốn tình tiết thay đổi do nam nhân vật chính chết thì ra tay cứu anh ta đi.”
Lý Sơn lên tiếng nói: “Thế nào Zero khoảng cách này không làm khó anh chứ?”
Zero mỉm cười nói: “Yên tâm đi ông chủ nhỏ việc này cứ để tôi!”
Lý Sơn nhìn về phía La Lệ lên tiếng: “La Lệ muội muội dùng tinh thần lực không chế họ đi chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây!”
La Lệ gật đầu một cái. Thiếu nữ bắt đầu dùng tinh thần lực không chế tất cả các ngục giam. O’conneil lúc này đang dãy dụa trên cái giá treo cổ thì một phát súng rất nhỏ vang lên làm cho cái dây thừng đứt tung. Anh chàng mới rơi bịch xuống đất. Anh chàng thở ra phì phò mấy tiếng, liên tục ôm lấy cổ mà ho khan. Lý Sơn chẳng thèm để ý lên tiếng nói: “La Lệ muội mau dùng tinh thần lực sai khiến ngục tốt giúp chúng ta ra khỏi đây!”
La Lệ gật đầu một cái nói: “Không có vấn đề gì!”
Tiêu Hoành Luật hứng thù nhìn về phía La Lệ lên tiếng nói: “Đây có phải là một năng lực không chế ktâm thần của người khác!”
Chiêm Lam nghe thấy vậy cười hì hì nói: “Đúng vậy tiểu đệ đệ, La Lệ muội thuộc loại hình không chế nhưng là tỷ thuộc loại công kích nga!”
Theo như cai ngục toàn bộ bị La Lệ không chế tinh thần. Hơn nữa cả đám người Lý Sơn ăn mặc đều là vô cùng sạch sẽ. Mấy người đi ra đều không nghĩ đến đám người Lý Sơn là tội phạm. Thế là cả đám thoải mái ngồi chờ ở trước cửa ngục tốt chờ O’conneil đi ra.
Chu Văn lúc này nghi hoặc lên tiếng hỏi Lý Sơn nói: “Chúng ta đã từng gặp qua nhau chưa. Tôi cảm giác anh rất quen thuộc nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu!”
Lý Sơn thấy ba nữ nhân trong đó có Chiêm Lam, Minh Yên Vi, Triệu Anh Không nhìn về phía hắn với con mắt săm soi. Lý Sơn chẳng quản việc này, hắn nở ra một nụ cười đầy dụ dỗ nói: “Cũng có thể là duyên phận chăng?”
Nghe thấy thế Chu Văn mặt mũi đỏ bừng. Chiêm Lam khó chịu ngước mắt nhìn Lý Sơn một cái. Hàn Nguyệt và Dạ Nguyệt lúc này ném cho Lý Sơn một cái nhìn khinh bỉ. Minh Yên Vi thì lẳng lặng thở dài một cái. Triệu Anh Không lạnh lùng lên tiếng nói: “Theo trong sách nói không sai, đàn ông tất cả đều là đồ háo sắc, không sai vào đâu?”
Lý Sơn khoanh tay nhún nhún vài bật ra một câu: “Ta ghét họ Triệu, huh!”
Lý Sơn ngay về phía Chu Văn cùng Tiêu Hoành Luật lên tiếng hỏi: “Vậy các người có cảm nhận được tử khí từ người chúng ta?”
Chu Văn gật đầu nhìn về phía đám người lên tiếng: “Mọi người tử khí không nhiều lắm đặc biệt là anh cũng không có chút tử khí nào!” Chu Văn chỉ vào phía Lý Sơn. Lý Sơn nhún nhún vai cũng không phản ứng gì nhiều. Tiêu Hoành Luật cũng gật đầu đồng ý
Nữ minh tinh Tàn Chuế Ngọc cười hi hi, ngồi xổm xuống cạnh Tiêu Hoành Luật, vừa hỏi vừa đưa tay vuốt tóc chú nhóc: “Em xem cho chị xem chị có khí tức chết chóc không nào?”
Tiêu Hoành Luật lãnh đạm gạt tay Tần Chuế Ngọc ra, trả lời: “Tuy trên người chị, màu tử vong không đậm như anh ta, nhưng nếu tôi là chị thì đã viết di chúc rồi, trong số chúng ta, người dễ chết nhất là chị.”
Mặt mũi Tần Chuế Ngọc lập tức trắng bệch, tay giơ ra ngừng trong không khí, không biết nên làm sao. Tiêu Hoành Luật không thèm liếc nhìn, ngồi xuống đất, chơi trò quấn tóc nói: “Hiện thông tin quá ít, họ tên, năng lực của mấy người tôi còn chưa biết, không thể suy luận phân tích gì, chờ O'Conneil ra rồi tính vậy.”
Lý Sơn phẩy phẩy tay nói: “Trí khôn không tệ bất quá chỉ đến mức ấy!” Lý Sơn nhìn chăm chú về phía Sở Hiên lên tiếng hỏi: “Sở Hiên sao ta cảm giác ngươi như đang âm mưu cái gì hay sao ấy nhỉ?”
Sở Hiên cắn trái táo một cái, hắn lẳng lặng lên tiếng: “Không có!”
Lý Sơn cău mày cúi xuống nhìn nói: “Thật không?”
Sỏ Hiên gật đầu nói: “Không có!”
Lý Sơn bắt đầu nhìn về phía mấy người lên tiếng nói: “Lần này tôi sẽ không tham gia chiến đấu với mấy người. Mấy người hiện tại tự lo đến thân!”
Mấy người nghe thấy thế hốt hoảng. Trịnh Xá nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Tại sao đây Lý đại ca, thực lực anh mạnh nhất ở đây nếu anh không tham gia nhất định đoàn đội chúng ta thực lực sẽ giảm một nửa!”
Lý Sơn phẩy phẩy tay nói “Với thực lực của tôi cộng với trí tuệ Sở Hiên đủ áp đảo Ấn Châu đôi nhưng hiện tại tình trạng của tôi thực sự không thể…”
Trịnh Xá nhíu mày lên tiếng hỏi: “Lý đại ca chuyện này là sao?”
Lý Sơn khoanh tay lắc đầu lên tiếng: “Hiện nay tôi đang ở cấp độ ba cơ nhân tỏa đỉnh phong rất có thể là lên cấp bốn…”
Trịnh Xá lúc này mừng rỡ lên tiếng nói: “Như vậy chúng ta không phải tăng phần thắng hơn sao?”
Chiêm Lam vỗ vỗ chán lên tiếng nói: “Phải là tâm ma đi, đúng không Lý dại ca!”
Lý Sơn gật đầu nói: “Đúng vậy là tâm ma. Trận chiến trước suýt làm tôi mở ra cơ nhân tỏa. Hiện tại thực sự không tốt cho việc tôi mở ra cơ nhân tỏa. Mặc dù tôi mở ra cơ nhân tỏa tầng thứ bốn sẽ áp đảo hoàn toàn thực lực của Ấn Chấu đội nhưng các ngươi phải hiểu đến lúc đó tôi rất có thể sẽ bị tâm ma không chế mà giết chết toàn bộ mọi người ở đây!”
Trịnh Xá nghi hoặc lên tiếng nói: “Vậy phải làm sao đây!”
Lý Sơn nhếch miệng nói: “Mặc dù là như thế nhưng thực chất thực lực chúng ta thông qua chủ thần đánh giá chưa hắn đã đúng. Nếu tôi đoán không nhầm thì thực lực của chúng ta so với Ấn châu đội là ngang nhau!”
Chiêm Lam vỗ vỗ chán: “Chắc chắn là do chúng ta kiếm được nhiều điểm tưởng thưởng nhưng không có cường hóa quá nhiều, hầu như chúng ta đổi thời gian là luyện tập!”
Lý Sơn nghe thấy vậy đật đầu một cái, hắn lạnh lùng nói: “Lần này tôi sẽ giao chiến dịch cho Chiêm Lam làm tạm thời thay mặt đội trưởng đi!”
Chiêm Lam nghe thấy vậy giật mình lên tiếng nói: “Không được đâu, Lý đại ca em không thể đảm nhiệm chức vụ đội trưởng!”
Lý Sơn dùng tâm linh ống khóa liên lạc với Chiêm Lam nói: “Chiêm Lam, em hãy nghe anh nói đây. Yên tâm đi trận này anh sẽ làm toàn bộ nhưng anh muốn em làm đội trưởng thay mặt tạm thời có lý do của nó. Mong em hãy hiểu cho anh được chứ! Yên tâm đi anh sẽ hướng dẫn em toàn bộ!”
Chiêm Lam nghe thấy thế gật đầu một cái. Lý Sơn lênt iếng hỏi: “không ai phản đối gì chứ!”
Trịnh Xá cười khổ nói: “Ta không có phản đối tùy theo ý của Lý đại ca!”
Zero và Bá Vương mỉm cười nói: “Tất cả nghe theo ông chủ của chúng ta!”
Triệu Anh Không lên tiếng nói: “Ta không phản bối!”
Minh Yên Vi thâm ý nhìn về phía Lý Sơn rồi gật đầu một cái: “TA cũng không có phản đối!”
La Lệ hì hì keo tay của La Lệ nói: “A, a, a, cũng đến ngày phụ nữ trong đội của chúng ta quật khởi a. Hì hì hì!”
Lý Sơn nhìn về phía Sở Hiên nói: “Sở Hiên giúp ta lo thật tốt vụ này!” Nghe thấy thế Sở Hiên cũng lặng lẽ gật đầu một cái.
Tiêu Hoành Luật lúc này liên tục dùng tay vân vê ngọn tóc rồi dựt lấy một cọng. Cậu bé lên tiếng nói: “Nghe các ngươi nhắc đến cơ nhân tỏa, có vẻ thứ ấy liên quan đến việc chúng ta đoàn chiến!”
Chiêm Lam gật đầu mỉm cười nói: “Hì hì không sai tiểu đệ đệ, chuyện này nếu em muốn nghe thì để chị kể cho a…”
Tiêu Hoành Luật dứt một sơi tóc, để trên tay quan sát hồi lâu rồi mới thổi bay đi, lẩm bẩm nói: “Ra là thế, như vậy là đúng với các suy nghĩ của tôi, nếu mục đích của Chủ thần không phải là để chúng ta sống sót mà thông qua nguy hiểm tiến hóa thì suy đoán chính xác... Lúc trước tôi tự hỏi tại sao các đội không trao đổi người mới, đôi bên giết cùng một số lượng, không những có thể lừa được Chủ thần mà còn có dư điểm để cường hóa, giờ thì đã hiểu”.
Tiêu Hoàng Luật nhíu mày nhìn về phía Lý Sơn lên tiếng hỏi: “Vì sao tôi nghe ra giống như Trung Châu đội mạnh hơn so với Ấn Châu đội mạnh hơn vậy! Chẳng lẽ chủ thần đánh giá cũng có sai sót?”
“Ha” Lý Sơn nhếch miệng cười nhìn về phia Tiêu Hoành Luật lên tiếng: “Chủ thần là một cái máy tính với toàn bug là bug nếu cậu có đủ chỉ số thông minh hoàn toàn có thể lách luật một cách dễ dàng. Nhắc đến đánh giá của chủ thần thì phải nói đến cách tính độ khó của chủ thần…” Nói đến đây Lý Sơn bắt đầu cặn kẽ giải thích cho mấy người về cách tính độ khó của chủ thần.
Tiêu Hoành Luật vân vê một sơi tóc lên tiếng hỏi: “Vậy theo như anh nói thì mọi người cường hóa rất ỉt nhưng rõ ràng anh lại nhận định Trung Châu đội so với Ấn châu đội có thể là mạnh hơn!”
Lý Sơn phẩy phẩy tay nói: “sau này nếu cậu sống sót trở vè chủ thần không gian cậu sẽ rõ!”
Tiêu Hoành Luật tiếp tục sự nghiệp nhổ tóc thì Chiêm Lam ngăn lại nói: “Đừng nhổ tóc nữa, nếu không thì bị hói đấy.”
Tiêu Hoành Luật gạt tay nàng nói: “Không sao đâu, da đầu của em cũng bị biến dị, tóc mọc rất nhanh, dù nhổ sạch thì không bao lâu lại mọc ra như cũ, trong khi suy nghĩ thì da đầu rất ngứa, lại không thể gãi, chỉ có nhổ tóc cho đỡ khó chịu thôi... đừng lo cho em.”
Trịnh Xá nghi hoặc lúc này chợt nhớ đến cái gì lên tiếng hỏi Lý Sơn nói: “Lý đại ca như vậy thực lực hai bên cân bằng vì cái gì mà chúng ta không chúng sống một cachs hòa bình!”
Lý Sơn cảm giác rất bực bội với Trịnh Xá, hắn quay về phía Sở Hiên lên tiếng nói: “Sở Hiên người giải thích cho hắn hộ ta cái!”
Trịnh Xá lúc này nhìn về phía Sở Hiên. Sở Hiên cắn một miếng táo do Dạ Nguyệt đưa cho. Hắn nâng lên mắt kính nhìn về phía Trịnh Xá nói: “Đúng là người phàm trí khôn, ngươi sao không nghĩ tới chủ thần đã có ý định cho chúng ta giết nhau. Ngươi nghĩ thử xem nó muốn chúng ta sống hòa bình sao.”
Chiêm Lam vỗ vỗ chán mình nói: “Chắc chắn là không. Chủ thần ném chúng ta vào nơi này hẳn là muốn chúng ta chiến đấu với đối phương!”
Sở Hiên phẩy phẩy tay nói: “Thế nên đừng hy vọng sẽ chung sống hòa bình với đối phương mặc dù rất có thể trường hợp ấy sẽ xảy ra. Nhưng các ngươi thử nghĩ xem liệu các ngươi nhìn một đống điểm tưởng thưởng đang nhởn nhơ trước mắt các ngươi các ngươi sẽ không động tâm sao. Người có câu nói người chết vì tiền, chim chết vì mồi các ngưoi hẳn nghĩ đến việc này. Hơn nữa chủ thần rõ ràng đánh giá chúng ta yếu hơn so với đội của họ. Các ngươi nghĩ họ sẽ thực sự để yên cho các ngươi sao?”
Lý Sơn thở dài một cái: “Ta biết Trịnh Xá ngươi rất hy vọng tất cả mọi người đều an toàn trở về mà không tổn thương ai nhưng ngươi hiểu nơi đây là luật rừng nếu như ngươi muốn thay đổi nó hãy mạnh lên đi đến lúc đó ngươi sẽ có thể làm được mọi thứ theo ý thích của ngươi!”
Lúc bấy giờ, ba người đằng trước bỗng dừng lại, bàn bạc gì đó, tiếp theo Evelyn và anh trai bỏ đi, còn O’Conneil thì đi vào ngõ hẻm, mọi người nhìn nhau rồi do Lý Sơn dẫn đầu đi theo. Không ngờ vừa qua chỗ rẽ đã thấy O’Conneil mặt mũi đầy cảnh giác đứng chờ.
“Các bạn tù, tớ không nghĩ là các cậu cố ý đi theo tớ đâu nhỉ?”
Trịnh Xá hơi ngẩn ra, hắn nhớ lại trong Resident Evil cũng có tình huống tương tự xảy ra, khi đó Chủ thần quy định than phận của họ là nhân viên bảo vệ Hive, lần này là bạn tù của O’Conneil. Hắn cười cười nói: “Lúc trước vừa nghe cậu nhắc đến Thành phố của người chết Hamunaptra phải không?”
O’Conneil phản ứng rất nhanh, đưa tay xuống thắt lưng, có điều anh chàng quên béng mất rằng mình vừa từ trong ngục ra, làm gì có súng, lại thấy trên tay Trịnh Xá cầm một khẩu súng hình dạng kỳ lạ ( súng tiểu liên mini), chàng ta bèn giơ tay lên nói: “Ha ha, chắc là cậu nghe nhầm rồi, làm gì mà có Hamunaptra chứ…”
Lý Sơn nhếch miệng cười nói: “Vậy sao! Ta cũng không nói nhiều với ngươi. Hiện giừo ngươi đi theo ta hoặc ta sẽ dùng vũ lực!” Lý Sơn nhìn về phía Zero nói: “Giúp hắn khai nhãn mắt một chút!”
Zero nhếch miệng cười. Hắn đưa súng lên hướng thẳng một cột sắt cách đó trăm mét. Một phát súng nổ ra cả thanh cột sắt bị lổ ra một cái lỗ lớn. Cột sắt bắt đầu ầm ầm đổ xuống. O’Conneil kinh ngạc quay lại, vừa lúc thấy Zero đang thu một khẩu súng ngắn hình dạng kỳ dị vào áo. Lúc bấy giờ còn chưa có súng trường tự động nữa là súng ngắn bắn gẫy sắt ở cự ly 1000 m, khẩu súng của Zero là vũ khí còn hiện đại hơn cả thế kỷ 21, thêm vào kỹ năng bắn tỉa đủ để O’Conneil há mồm cứng đờ người, hồi lâu mới lắp bắp: “Đừng có chĩa khẩu đó vào ta..đừng nha! Ta đi với các người là được!”
Lý Sơn nhếch miệng nói: “Được rồi chúng ta đi thôi!” hắn nhìn về phía O’Conneil lạnh lùng lên tiếng nói: “Ngươi nghĩ có thể trốn cũng không sao nhưng ta dám đảm bảo ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai!” Lý Sơn bắt đâì tỏa ra chút sát khí lúc này cả người O’Conneil run lẩy bẩy.
Chiêm Lam lúc này lên tiếng mắng: “Lý đại ca anh thôi đi, anh hông biết rằng anh đã dọa anh ta sợ đến thế nào đâu!”
Lý Sơn nhếch miệng cười nói: “Được rồi!” Lý Sơn từ trong tay hất vào người O’Conneil ba khôi vàng. Hắn lẳng lặng lên tiếng nói: “Yên tâm đi. Chỉ cần anh giúp chúng tôi lần này chúng tôi sẽ đảm bảo trả anh gấp mười lần thế này sau khi xong việc!”
O’Conneil hit lấy một hơi lạnh. Hắn cầm chút vàng kinh ngạc phát hiện ra đây là vàng thật không có giả. O’Conneil lên tiếng nói: “Tôi thật không hiểu rõ ràng các người rất giàu a, cần gì phải mạo hiểm đi đến Hamunaptra!?”
Trịnh Xá lúc này cười khổ lên tiếng: “Nếu tôi nói với cậu rằng nếu chúng tôi không đi đến đó chúng tôi sẽ chết cậu tin sao?”
O’Conneil nghe thấy vậy lên tiếng hỏi: “Các cậu là bị nguyền rủa sao. Cái này thì tôi đã nghe nhiều nhưng chưa thấy bao giờ!”
Lý Sơn nhếch miệng cười nói: “Vậy được rồi chúng ta mau khởi hành thôi chứ!”