Du Quân cũng phát hiện ra người lái xe này không giống tầm thường. Muốn nói luống cuống không nói lên lời, nhưng thần sắc của hắn có nửa điểm luống cuống nào đâu.
Lâm Vân đang chuẩn bị rời đi, nơi này không hề có thông tin nào hữu dụng với hắn. Tiếp tục ngồi ở đây cũng không hề có ý nghĩa gì.
- Chị Hi, chị Quân, Linh Tố, ba người đều ngồi đây à.
Một người trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng lịch sự đi tới.
- Chào cậu, thiếu gia Thành. Cảm ơn cậu đã tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi.
Du Quân đứng lên nói câu cảm ơn.
Chu Linh Tố cũng đứng lên chào hỏi. Nhưng Xung Hi thì không hề động đậy. Lâm Vân đương nhiên là càng không động đậy. Du Quân và Chu Linh Tố bắt chuyện với y, thấy Xung Hi vẫn ngồi, đành phải ngồi xuống.
- Vị này là?
Tay thiếu gia Thành thấy Lâm Vân ngồi không nhúc nhích. Nhìn quần áo của hắn rất bình thường, thậm chí còn là bộ quần áo kém cỏi nhất trong này. Trong nội tâm rất căm tức, tên này là tên quái quỷ nào vậy, lại ra vẻ kiêu ngạo như thế?
Lâm Vân không trả lời. Những người khác cũng không trả lời y. Du Quân thì chưa quen thuộc gì với Lâm Vân. Chu Linh Tố lại không muốn đứng dậy giúp hắn giới thiệu.
Tuy nhiên đảo mắt đã có một thanh âm vang lên từ phía sau của thiếu gia Thành:
- Thiếu gia Thành, vị này là lái xe của chị Giang Á.
Tào Kỳ vừa đi tới đã châm chọc Lâm Vân.
“Hừ, lái xe mà cũng trang bức nửa ngày. Một lái xe thì có tư cách gì ngồi đối diện với Xung Hi cơ chứ. Chỗ ngồi đó phải do ta ngồi mới đúng”
Tay thiếu gia Thành âm thầm nghĩ, nhưng bên ngoài vẫn nói:
- À, nguyên lai là lái xe, kính đã lâu, kính đã lâu.
Tên thiếu gia Thành nói xong, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho một người nam tử phía sau lưng. Trong lòng y hiện tại rất tức giận. Một tên lái xe thấy mình tới còn không tranh thủ thời gian chủ động nhường chỗ ngồi. Chứng tỏ hắn coi thường mình. Hắn tưởng hắn là ai cơ chứ?
- Mộc Vân, vị này chính là một trong Lưỡng Long của Thanh Hóa, thiếu gia Liên Phấn Thành…
Chu Linh Tố nói vào tai của Lâm Vân, còn chưa dứt lời đã bị cắt đứt.
- Lái xe, cậu đứng dậy nhường một chút, để cho thiếu gia của tôi ngồi ở chỗ này.
Một tên to cao một mực đi theo phía sau của Liên Phấn Thành lập tức đi tới, đến trước mặt của Lâm Vân nói. Đồng thời vươn bàn tay ra, muốn chộp vào bả vai của Lâm Vân.
Lửa giận của Lâm Vân bốc lên. Mấy tên chó chết này, tưởng lão tử dễ bị khi dễ chắc? Lúc lão tử ngồi một mình ở đây cũng không thấy bọn mi đi tới ngồi. Hiện tại đến đấy vài vị mỹ nữ thì lập tức giống như ruồi bọ cũng bám theo tới vậy.
Bả vai run lên, tên to khỏe kia không giải thích được chụp hụt. Lâm Vân giơ chân lên rồi đạp một cái, rõ ràng đã đá bay tên bảo tiêu kia ra 5,6 mét. Y lập tức ngã xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy được. Xem ra là bị thương không nhẹ.
Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn Lâm Vân, âm thầm tự nhủ, tay lái xe này thật quá hung hãn.
- Mộc Vân, sao anh lại đánh nhau ở đây, mau theo tôi rời đi.
Nói tới đây, Giang Á thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, trong lòng rất hối hận vì đã mang hạng người này vào đây.
- Hắn chỉ là lái xe mà tôi mới thuê, chứ không phải lái xe chính thức của tôi. Tôi mặc kệ hắn.
Nói xong, Giang Á vội vàng chạy ra đằng sau. Nàng biết vấn đề này mình không thể xen vào được. Thử hỏi xem, dám đánh người của thiếu gia Thành sẽ có kết quả tốt sao?
Liên Phấn Thành lửa giận ngút trời . Y thật không ngờ tên lái xe kia lại bưu hãn như vậy. đang muốn tiến lên quát lớn.
- Cút đi.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua Liên Phấn Thành, chỉ nói một câu đơn giản.
Liên Phấn Thành tức giận đến phát run. Ở cả Thanh Hóa này, y đã khi nào gặp một người kiêu ngạo như vậy? Một lái xe còn dám bảo mình cút đi. Liền không nhịn được, muốn bắt lấy Lâm Vân. Y thầm hận hôm nay mình chỉ mang theo một bảo tiêu. Nếu không thì y cần gì phải tự thân động thủ.
Lâm Vân đột nhiên đứng dậy, bắt lấy ngực của Liên Phấn Thành, giống như xách một con gà, xách y lên nói:
- Ngươi tên là Liên Phấn Thành phải không? Ta cho ngươi mặt mũi, mà ngươi lại không biết xấu hổ. Vậy thì đừng trách ta.
Nói xong, vung tay tát vài cái. Đáng thương Liên Phấn Thành bị Lâm Vân liên tiếp tát cho nhổ ra năm sáu cái răng, kèm theo cả máu tươi. Cái này còn chưa tính, sau khi Lâm Vân tát xong, liền ném Liên Phấn Thành đi ra xa. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc truyền tới. Không biết là đã đứt một chân hay là hai chân.
Mọi người trong phòng đều ngây người nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, đi tới trước mặt Tào Kỳ. Một cước liền đá bay Tào Kỳ lên. Rơi đúng vào bên cạnh của Liên Phấn Thành, đồng dạng vang lên hai tiếng Răng rắc. Phỏng chừng hai cái đùi cũng không giữ được.
“Lại có người dã man như vậy?”
Tất cả mọi người ở đây đều bị sự hung hãn của Lâm Vân làm cho kinh trụ. Tuy trong mắt của bọn họ, loại chuyện này rất bình thường, nhưng không ai trong bọn họ có thể làm công khai trong một cuộc tụ hội như vậy.
- Ngươi xong đời rồi. Ngươi chờ đấy, ngươi mà có thể ra khỏi Thanh Hóa, thì ta liền đổi thành họ của ngươi.
Liên Phấn Thành đau đến chảy mồ hôi đầy trán, chỉ vào Lâm Vân thét gào. Lúc này y đã quên mất cả việc giữ gìn phong độ.
- Hừ, lão tử không cần một đứa con khốn kiếp như ngươi. Lần sau thấy mặt ta thì tránh ra. May mà tâm tình của lão tử hôm nay tốt, không so đo gì với ngươi. Lần sau thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng nói.
Ngươi xung quanh bị những lời này của tên lái xe làm cho đánh bại. Đánh gãy hai chân của một trong Lưỡng Long Thanh Hóa, tát văng vài cái răng của y, rõ ràng còn nói là do tâm tình tốt. Nếu tâm tình của hắn không tốt, thì không biết hắn sẽ làm thế nào? Tuy nhiên, tên lái xe này phỏng chừng xong đời rồi. Có lẽ hắn không biết thế lực của Liên gia ở Thanh Hóa.
Chu Linh Tố cũng thật không ngờ Lâm Vân lại bạo lực như vậy. Đang muốn nói cái gì đó, thì đột nhiên đại sảnh tối thui, đèn điện xung quanh đều tắt.
Lâm Vân phóng thần thức ra ngoài, lập tức biết có người giở trò. Là hai tên bảo vệ đã ngắt cầu dao. Không biết bọn chúng là nhắm vào ai. Nhưng đảo mắt Lâm Vân đã nhìn thây bọn chúng ngắm bắn về phía Xung Hi.
Bốn tên bảo vệ của Xung Hi đã đồng thời bị trúng đạn. Lâm Vân đang lo lắng có nên cứu cô gái băng giá mà đã giúp mình giải vây này không. Thì phát hiện trong sát na cô ta đã chui xuống cái bàn. Khiến Lâm Vân thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cô gái này đúng là lạnh lùng như băng, nhưng không phải là người đần độn. Biết là bọn chúng đang nhằm vào mình. Tuy nhiên cảnh cô ta nấp ở dưới cái bàn thật là khôi hài.
Đèn vừa tắt, tiếng súng vang lên chỉ cách nhau vài giây mà thôi. Với phản ứng của Xung Hi như vậy, coi như là nhanh. Nếu chậm một chút, không chừng cô ta đã bị bắn trúng.
Lúc này tất cả mọi người trong đại sảnh mới la hoảng lên. Tràng diện cực kỳ hỗn loạn.
Lâm Vân đang chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi, chuyện này không hề có quan hệ gì tới hắn, cho nên hắn không muốn liên quan vào trong đó. Đang lúc hắn muốn rời đi, thì một mùi thơm nhẹ nhàng truyền tới. Là Xung Hi đã chui ra từ dưới cái bàn rồi rõ ràng chạy tới núp sau lưng hắn. Còn nắm chặt góc áo của hắn nữa.
Không ngờ cô nàng này lại lấy mình làm tấm mộc. Lâm Vân tức giận không làm gì được. Muốn đi ra ngoài, nhưng Xung Hi nắm lấy áo của hắn, cũng đi theo.
- Cô muốn làm gì?
Lâm Vân đứng lại hỏi. tuy bốn phía là tiếng kêu sợ hãi, nhưng thanh âm của Lâm Vân vẫn rất rõ ràng truyền tới tai của Xung Hi.
- Có người muốn giết tôi.
Thanh âm của Xung Hi coi như tỉnh táo.
- Tôi biết, nhưng cô nắm lấy áo tôi làm gì. Cũng không phải là tôi muốn giết cô.
Lâm Vân không có ý định anh hùng cứu mỹ nhân nào.
Xung Hi sửng sốt một chút. Trong lòng tự nhủ, nếu anh muốn giết tôi, tôi có thể nắm lấy áo anh sao? Tuy nhiên vẫn nói:
- Chỉ cần anh dẫn tôi đi ra ngoài, bao nhiêu tiền tôi cũng cho.
- Làm sao cô biết tôi có thể dẫn cô đi ra ngoài?
Lâm Vân cảm thấy cô nàng này thật là kỳ quái.
- Tôi có cảm giác anh là người có bản lĩnh. Mà vừa nãy anh xuất thủ tôi cũng đã nhìn thấy. Mạng sống hiện giờ của tôi giao hết cho anh. Nếu anh giúp tôi, thì chuyện của Liên gia, tôi sẽ giúp anh giải quyết. Xem như là giao dịch công binh. Mà tiền đương nhiên không phải là vấn đề.
Xung Hi vừa nói xong, thì có vài cỗ gió lạnh xông tới bên người cô ta.
Lâm Vân nhấc chân tung ra vài cước. Mấy tên muốn tập kích Xung Hi kia, còn chưa kịp vung dao về phía cô ta thì đã bị Lâm Vân đá bay ra vài mét. Liên tục là tiếng hét thảm vang lên, hiển nhiên là bị trọng thương.
“Lão tử đứng ở đây rồi mà cũng dám đánh lén, quả thực mù mắt chó.”
- Cảm ơn anh.
Xung Hi biết Lâm Vân vừa giúp mình, liền nói câu cảm ơn. Bàn tay thì càng nắm chặt góc áo của Lâm Vân.
Lâm Vân măc kệ cô ta, trực tiếp đi tới cửa ra vào.
Xung Hi do dự một chút nói:
- Lúc này chắc chắn có người mai phục ở cửa ra vào. Hiện tại anh đi ra đây không phải dính bẫy của bọn chúng sao?
- À.
Thanh âm của Lâm Vân giống như bừng tỉnh đại ngộ vậy, đứng lại hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không cô ở lại đây, tôi đi ra ngoài một mình. Chắc bọn chúng không gây hại cho tôi đâu nhỉ.
Xung Hi không biết nói gì cho phải. Âm thầm suy nghĩ, thân thủ của người này không tệ, nhưng đầu óc sao lại giống câu ngu si tứ chi phát triển thế? Khó trách ngay cả Liên Phấn Thành cũng dám ra tay.
Nhưng vẫn vội vàng nói ra:
- Hiện tại bất kỳ ai đi ra ngoài cũng là mục tiêu của bọn chúng. Những người này làm việc rất hung tàn.