- Ố ồ… Đây là Thế Giới Con Người sao?
Thanh âm khàn khàn quái dị vang lên. Trong một ngõ hẻm tăm tối bẩn thỉu nào đó, đột ngột xuất hiện một bóng người. Lúc này đã là nửa đêm, sẽ chẳng ai quan tâm đến người lạ ở trong ngõ hẻm bẩn thỉu này.
Dưới ánh đèn lờ mờ từ con đường lớn chiếu vào, thấp thoáng thấy được một bóng người không cao cũng không lùn, chiếc áo choàng rách nát cũ kỹ che khuất thân hình, một chiếc mũ chóp nhọn có đính ba cọng lông vũ sặc sỡ, một sự kết hợp quái dị giữa phù thủy và thổ dân. Không thể nhìn thấy rõ bóng người đó là nam hay nữ, gầy hay béo, mặt mũi như thế nào. Hắn ta đứng đó, gần như hòa nhập vào bóng đêm lạnh lùng.
- Rey, cuộc hành trình của chúng ta đã bắt đầu!
Một cái bóng đen nhỏ thó nhảy từ mặt đất lên vai hắn, hai luồng sáng đỏ rực như máu lập lòe trong bóng đêm, quỷ dị đến đáng sợ.
Rey thản nhiên liếc nhìn người bạn đồng hành của mình, giọng mũi phun ra một chữ “Uhm” rồi im bặt.
Trong một ngõ nhỏ của thành phố sa hoa sầm uất, không ai biết, có hai kẻ lữ hành ở thế giới khác vừa đặt chân đến.
…
Thành phố Loa Kèn, trong công ty Thiên Lạc.
- Lý Hào, cậu nghe tin gì chưa?
Nhận lấy cốc cà phê từ tay đồng nghiệp, Lý Hào tò mò nhìn hắn, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Đồng nghiệp chép miệng, thần thần bí bí nói:
- Dự án của tổ B đã được tổng giám đốc xét duyệt qua rồi. Nghe nói tổng giám đốc rất hài lòng về bản dự án của bọn họ. Đợt này thì Phong Luân sắp được thăng chức rồi!
Nghe thấy ngữ khí của đồng nghiệp, biết hắn đang ganh tỵ với Phong Luân, Lý Hào lơ đễnh cười cười, nhấp một ngụm cà phê.
Hôm nay, cà phê thật là đắng…
Giờ tan tầm, Lý Hào thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt đồng nghiệp trong văn phòng, rời khỏi công ty.
Ra đến cổng công ty, hắn thấy một nhóm người đang tụ tập trước cổng, bá vai ôm cổ cười cười nói nói thật vui vẻ. Mà nổi bật nhất trong đó là một người đàn ông tầm 25 – 26 tuổi, tướng mạo sáng sủa, nụ cười hiền lành, vẻ mặt điềm tĩnh, rất có phong phạm của lãnh đạo. Anh ta không ai khác, đúng là Phong Luân.
Lý Hào nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của bọn họ, biết bọn họ chính là thành viên của tổ B. Bản dự án được tổng giám đốc khen thưởng, đương nhiên là phải đi ăn mừng một phen. Mà thân là tổ trưởng tổ B, Phong Luân không thể vắng mặt được.
- Dự án lần này thành công, người có công lớn nhất chính là tổ trưởng.
- Đúng vậy! Tổ trưởng lần này thăng chức nhất định phải mời chúng tôi một bữa đấy!
- Nhất định là như vậy rồi! Hơn nữa, còn phải ăn mừng to! Mà khi nào thì tổ trưởng cho chúng tôi ăn tiệc cưới vậy?
- Tiệc cưới gì cơ?
- Cậu hâm à? Tổ trưởng đã bắt đầu hẹn hò với nàng Oanh bên phòng nhân sự rồi!
- Ồ!!! Vậy thì phải khao lớn!
Tiếng kêu to của anh em càng lúc càng lớn, Phong Luân chỉ cười cười, bình tĩnh nói:
- Vẫn chưa chắc được thăng chức cơ mà. Còn nữa, tôi và Lệ Oanh chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nhau thôi, ai nói chắc chắn sẽ cưới được chứ. Các cậu cứ quá lời!
- Tổ trưởng đừng khiêm tốn quá thế.
- Đúng vậy! Chỉ có người như anh mới xứng với chị Oanh!
Anh em lập tức phản bác, khiến Phong Luân cười khổ không ngừng, nhưng trong mắt lại lộ vẻ hạnh phúc vui mừng.
Chợt Phong Luân thoáng thấy Lý Hào đang nhìn bên này, không khỏi mừng rỡ kêu lên:
- Hào, cậu có rảnh không đi cùng chúng tôi cho vui!
Lý Hào nghe thấy Phong Luân gọi, hơi giật mình một chút, sau đó lắc đầu cười:
- Tớ về trước có việc. Chúc mừng cậu nhé! Đừng quên khao tớ đấy!
Nói xong, liền nhanh chóng rảo bước đến bãi đỗ xe. Lúc dắt xe máy đi ra cổng, Lý Hào liếc nhìn sang chỗ Phong Luân, liền thấy anh đang đứng nói chuyện với một cô gái mặc đồ công sở xinh đẹp, hai người mỉm cười ngượng ngùng, không khí hạnh phúc.
Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng nắm tay lại siết chặt lại, nổi lên gân xanh…
…
Lý Hào và Phong Luân vốn là một đôi bạn rất thân, hai người là hàng xóm với nhau từ nhỏ, vì đều là con trai, nên có rất nhiều sở thích giống nhau, dần dần trở thành một đôi bạn thân thiết.
Hai người cùng học chung một trường tiểu học, trường cấp hai, thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, rồi đồng thời trúng tuyển vào đại học Văn Lạc nổi tiếng, cùng học ngành quản trị kinh doanh. Tốt nghiệp ra trường, lại đều được công ty Thiên Lạc tuyển nhận. Có thể nói, nhân sinh của bọn họ giống nhau đến kỳ lạ, hoặc là nói tình bạn của bọn họ thật đáng ngưỡng mộ, vẫn luôn kề vai sát cánh bên nhau. Trên đời này có mấy ai được giống như bọn họ? Rất nhiều người đều ngưỡng mộ cặp đôi Lý Hào – Phong Luân, coi đó là ước mơ của mình. Muốn có được một tình bạn giống như bọn họ.
Nhưng sự thay đổi cũng bắt đầu từ đó. Không biết từ khi nào, tình bạn của họ bắt đầu rạn nứt.
Mặc dù đều là những học sinh xuất sắc, từ lĩnh vực học tập cho tới thể thao, vui chơi giải trí, nhưng Phong Luân vẫn luôn nhỉnh hơn Lý Hào. Phong Luân luôn đứng hạng nhất trong các cuộc thi, Lý Hào chỉ là người đứng thứ hai. Các thầy cô luôn đặt niềm tin vào Phong Luân, liên tục khích lệ ưu ái cậu ấy, còn Lý Hào luôn là người đi kèm. Các câu lạc bộ thể thao ra sức chiêu mộ Phong Luân tham gia, đơn giản vì họ nghĩ nếu Phong Luân gia nhập, Lý Hào cũng sẽ vào câu lạc bộ của bọn họ.
Lý Hào luôn đi sau Phong Luân, trở thành cái bóng bị ánh sáng che mờ.
Nhưng Lý Hào chưa bao giờ thể hiện sự bất mãn của mình. Cậu luôn mỉm cười với Phong Luân, gật đầu trước mọi quyết định của cậu ấy. Đơn giản vì Phong Luân vẫn luôn là người bạn tốt của cậu. Và cậu ấy thực sự xuất sắc. Mọi người xem nhẹ cậu, không phải là Phong Luân xem nhẹ cậu, cậu không có lý do gì để đánh vỡ tình bạn của mình và cậu ấy cả.
Cho đến khi cả hai lên đại học.
Trong số những người hướng dẫn sinh viên năm nhất, có một nữ sinh viên năm ba tên là Ngọc Linh. Đó là một cô gái rất xinh đẹp, nụ cười tỏa nắng, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn. Mặc dù là đàn chị, nhưng cái tính lóc chóc đáng yêu của cô ấy luôn khiến tất cả các thằng con trai phải nở nụ cười cưng chiều, xem cô ấy như em gái. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lý Hào đã gục ngã trước vẻ đẹp ngây thơ cùng cá tính hoạt bát của Ngọc Linh.
- Cái gì cơ? Cậu thích chị Ngọc Linh á? – Phong Luân suýt nữa sặc nước, ngạc nhiên nỏi cậu bạn nối khố.
Lý Hào đỏ mặt gật đầu. Lần đầu tiên trong 18 năm qua, cậu nghe được tiếng gọi của con tim, biết thế nào là tiếng sét ái tình. Cậu thật sự rất thích cô ấy, cô gái đáng yêu tên Ngọc Linh. Ngủ cũng mơ thấy cô ấy, ngẩn ngơ khi nhớ đến nụ cười trong vắt như ban mai ấy.
Phong Luân thích thú che miệng cười. Cảm thấy rốt cục thì hai đứa cũng đã lớn, Lý Hào không còn trầm lặng ít nói như ngày xưa nữa, cậu ấy đã có người mình thích, như vậy cậu ấy sẽ trưởng thành hơn, cậu không cần phải lo cho cái tính im lìm của cậu bạn này nữa rồi.
- Uhm… Nếu như vậy, tớ sẽ giúp cậu theo đuổi chị ấy. OK?
- Thật… Thật á? – Lý Hào vui vẻ ra mặt. Nếu có thể để Ngọc Linh trở thành bạn gái mình, đó sẽ là việc tuyệt vời nhất trên đời!
- Đương nhiên rồi, tớ có số điện thoại của chị ấy nè!
- Sao cậu lại có số điện thoại Ngọc Linh? – Lý Hào ngạc nhiên hỏi, sắc mặt hơi khó coi.
- Tớ có hỏi chị ấy để có thể trao đổi thêm nếu có gì thắc mắc ấy mà. – Phong Luân lơ đễnh trả lời, không chú ý vẻ mặt là lạ của cậu bạn.
Cả hai người đều chìm đắm trong kế hoạch cưa đổ cô gái xinh đẹp, không hề biết trước, bóng tối đã phủ kín tương lai.
Mọi chuyện diễn biến chệch quỹ đạo…
Ngọc Linh không trở thành bạn gái Lý Hào. Ngược lại, cô ấy tỏ tình với Phong Luân.
Tại sao lúc nào cũng là Phong Luân? Tại sao lúc nào cũng là hắn? Mình thua kém hắn chỗ nào chứ? Tại sao mọi người chỉ nhìn thấy hắn mà không biết đến mình? Tại sao? Tại sao? Tại sao?!!!
!!!
- Hào, cậu nghe tớ nói đã! Tớ không biết mọi chuyện sẽ như vậy! – Phong Luân cố gắng giải thích.
Lý Hào chỉ lạnh lùng cúi đầu, không thèm nhìn vẻ mặt buồn bã của bạn mình.
Đừng có trưng cái vẻ mặt như thể tôi mới là người có lỗi vậy! Tất cả là tại cậu! Nếu như cậu không có trên đời này…!
Đúng thế, nếu như cậu ta không có trên đời này, mọi người sẽ biết đến mình, sẽ chỉ biết đến người tên là Lý Hào này thôi!
Sắc mặt Lý Hào trở nên dữ tợn.
Nhưng cậu còn chưa mất đi lý trí. Cậu biết không thể giết chết Phong Luân được. Giết người để đi tù ư? Cậu không có ngốc nghếch như vậy! Làm như thế, mất nhiều hơn được.
- Cậu đã làm gì với cô ấy? – Lý Hào vẫn không ngẩng đầu lên nhìn Phong Luân.
Phong Luân thấy Lý Hào rốt cục chịu nói chuyện với mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức thành thật đáp:
- Tớ từ chối rồi. Người thích cô ấy là cậu chứ không phải tớ. Lý Hào à, cố gắng lên, tớ tin nhất định sẽ có ngày Ngọc Linh động lòng vì cậu!
Lý Hào cười cười, trong lòng lạnh lùng. Mày đang nói cái chó gì vậy? Mày từ chối cô ta rồi lại khuyến khích tao theo đuổi cô ta? Thằng khốn nạn! Đừng tưởng tao không biết mày lợi dụng việc tao thích cô ta, nói là giúp tao để tán tỉnh cô ta, sau khi cô ta “đổ” vì mày, mày lại đá cô ta như một đám rẻ rách! Mày làm như thế chỉ để chứng minh tao chỉ đáng ăn đồ thừa của mày thôi chứ gì? Thằng đạo đức giả!
Từ ngày đó, quan hệ giữa Lý Hào và Phong Luân càng trở nên lạnh lùng. Mặc dù Phong Luân làm hết mọi việc để cứu vãn, nhưng Lý Hào vẫn thản nhiên như không. Phong Luân nghĩ đó là lỗi do mình, cậu càng thêm quan tâm đến người bạn này hơn. Nhưng trong mắt Lý Hào, những việc đó lại biến thành những hành động dối trá, thể hiện cậu ta có bao nhiêu cao thượng, bao nhiêu vị tha.
Mầm móng của sự đố kỵ đã gieo xuống, nó sẽ càng lúc càng tươi tốt, bóp nghẹt trái tim con người…