Ở một khoảng không gian tối đen như mực, một quả cầu thủy tinh sáng lấp lánh lơ lửng giữa không trung. Ánh sáng từ nó không chói lọi, chỉ lờ mờ chiếu sáng những thứ xung quanh nó, thấy được cậu thiếu niên đội chiếc nón mũ nhọn, ánh mắt vô cảm nhìn vào hình ảnh trong quả cầu thủy tinh.
Trên vai cậu, con mèo có sừng sơn dương nhàm chán ngáp một cái, ngóc đầu dậy liếm mép nhìn quả cầu.
- Yahhh~ Tuyệt vời quá! “Olez” càng lúc càng nhiều rồi ~
Bên trong quả cầu, thấp thoáng thấy một con người bé nhỏ như búp bê, nhìn kỹ mặt mũi, không ai khác chính là gã thanh niên Lý Hào. Cơ thể hắn được bao bọc bởi một luồng sáng màu vàng nhạt, rực rỡ nghi ngút như một ngọn lửa, càng ngày càng lan rộng ra xung quanh.
- Tôi dám cá gã đã dùng “Chiếc gương của Pandora” rồi. Aiz, tôi đã nhắc nhở gã là phải cẩn thận ~
Alf liên tục liếm mép, tiếp tục nói, không biết nó suy nghĩ gì, nhưng nghe ngữ khí và nhìn hành động của nó, thật là mâu thuẫn.
- Mọi thứ trên thế giới này được sinh ra đều vì duy trì sự cân bằng. – Rey chậm chạp nói, thanh âm lạnh như gió đông – Dám phá vỡ sự cân bằng đó thì phải tiếp nhận trừng phạt. Rồi gã sẽ hiểu được điều đó.
- Nhanh thôi, đúng không ~
Alf nhe răng cười, cái đuôi ngúng nguẩy, lẩm nhẩm một bài đồng ca không nhớ tên.
…
Trên thế giới này đã không còn kẻ đáng ghét tên Phong Luân kia nữa. Lý Hào ngủ dậy sớm, ký ức ngày hôm qua ùa về. Ban đầu hắn hơi sững sờ, nhưng sau đó lập tức khoái trá cười rộ lên.
Lý Hào vui vẻ tới cơ quan, dọc đường còn không quên mỉm cười chào hỏi những đồng nghiệp. Mọi người đều nghe tin đồn rằng hắn sắp được thăng chức lên trưởng phòng, đều rất nhiệt tình đáp lại. Mặc cho nụ cười đó có phải là dối trá hay không, Lý Hào vẫn rất thoải mái tiếp nhận. Cuộc sống tuyệt vời này, từ rất lâu rồi hắn mới cảm nhận được.
Rồi ngày họp công bố chức vụ cũng tới. Lý Hào ôm tài liệu lên phòng họp. Mọi người đều đã tụ tập từ sớm, thấy Lý Hào tới đều ào ào chào hỏi hắn.
Nhưng có vẻ, mọi việc không thuận theo ý muốn của Lý Hào.
- Tổng công ty vừa có công văn quyết định thăng chức một số nhân viên sau, bây giờ tôi sẽ công bố cho mọi người. – Ông giám đốc cười tủm tỉm bóc văn kiện, liếc nhìn rồi chậm chạp nói.
Trên mặt Lý Hào vẫn nở nụ cười tự tin.
- … Về chức vụ trưởng phòng kế hoạch, sẽ do Lưu Tuấn đảm nhiệm!
Mọi người thoáng chốc sững sờ, khó có thể tin lại không phải là Lý Hào. Nhưng rất nhanh, mọi người đều hiểu được tại sao lại như vậy, ào ào chúc mừng Lưu Tuấn.
So với Lý Hào, Lưu Tuấn là nhân viên khá lâu năm ở phòng kế hoạch, năm nay anh đã 32 tuổi. Vốn Lưu Tuấn không phải là một nhân viên đặc biệt nổi bật giỏi giang, nhưng lại là người rất cần cù chịu khó, hòa đồng với mọi người, được rất nhiều người yêu quý. Không có gì ngạc nhiên khi đột nhiên anh được thăng chức. Mặc dù dự án lần này, Lưu Tuấn không biểu hiện đặc biệt xuất sắc, nhưng dù sao cũng có tham gia, được xem như một công trạng không tệ trong hồ sơ của anh ta.
- Đừng buồn nhé Lý Hào. Tư lịch của cậu có phần không bằng anh ta, nhưng cậu rất giỏi, tôi tin cậu sẽ nhanh chóng thăng chức thôi. – Giám đốc cười tủm tỉm đi đến bên cạnh vỗ vai Lý Hào.
Lý Hào cười tỏ vẻ không sao, chào hỏi giám đốc vài câu, sau đó cùng với mọi người chúc mừng Lưu Tuấn.
- Anh Tuấn, chúc mừng anh! – Lý Hào cười vui vẻ bắt tay cùng Lưu Tuấn.
Mọi người thấy Lý Hào đến, đều nhanh chóng dạt ra, không khí có phần xấu hổ. Mọi người cứ nghĩ người sẽ được thăng chức là Lý Hào, ai ngờ lại là người không chút nổi bật như Lưu Tuấn.
- Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Nếu không có cậu, chưa chắc cái ghế trưởng phòng đã đến tay tôi. – Lưu Tuấn ngượng ngùng cười.
Lý Hào lắc đầu:
- Đó là năng lực của anh. Em đâu có giúp được gì đâu. Anh nhớ phải khao mọi người đấy nhé!
- Tất nhiên rồi! – Lưu Tuấn thấy Lý Hào không có vẻ gì bất mãn, thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ gật đầu đáp.
Mọi người vỗ tay hoan hô. Lý Hào nói cảm thấy có chút khó nhịn, muốn đi WC.
…
Trong phòng vệ sinh, Lý Hào sắc mặt âm trầm, cắn răng suy tính.
Giải quyết xong Phong Luân, bây giờ lại lòi ra một gã Lưu Tuấn! Chết tiệt! Tại sao lũ rệp này cứ thi nhau xuất hiện cản đường mình như vậy? Thật khốn khiếp! Đã nhìn thấy cái ghế trưởng phòng trước mắt rồi, đột nhiên lại bị cướp đi! Chó chết! Đáng nhẽ nó phải là của mình! Mình mới là người xứng đáng ngồi trên đó! Gã Lưu Tuấn kém xa mình về mọi mặt. Tổng công ty bị mù mắt sao? Mẹ kiếp! Có lẽ bây giờ gã đang cười mỉa mình là một thằng ngu ngốc!
Còn cả gã giám đốc béo phệ mắc dịch kia nữa! Chắc hẳn lão đang cười rụng răng vì chơi mình một vố thành công! Lão béo chết tiệt! Nhất định có ngày mình sẽ đạp lão khỏi ghế giám đốc!
Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ đành chờ cơ hội khác sao? Mình tài giỏi như vậy, lại cam chịu bị hai tên ngu ngốc hơn mình sai khiến ư?
Dĩ nhiên là không rồi!
Đôi mắt Lý Hào đỏ bừng. Hắn nhìn xuống vạt áo.
“Chiếc gương của Pandora” vẫn ngoan ngoãn nằm trong túi áo trong.
Có nó thật là tốt!
…
- Hào, cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?
Trên sân thượng, Lưu Tuấn nghi hoặc nhìn Lý Hào. Gió trên cao thổi thật mạnh, lúc này, anh đột nhiên cảm thấy Lý Hào có cái gì đó rất đáng sợ. Linh cảm mách bảo anh không nên đến gần hắn, không nên gặp hắn, nhưng anh không cho là đúng. Cùng là đồng nghiệp, tính cách của Lý Hào anh vẫn biết chút ít, có vẻ trầm tính, nhưng không phải là loại người hẹp hòi. Có lẽ cậu ấy có chuyện muốn hỏi, hoặc là tâm sự điều gì đó.
- Anh Tuấn, anh biết không? Cái ghế trưởng phòng lẽ ra phải là của tôi!
Lý Hào quay lưng lại, nhìn thẳng vào Lưu Tuấn, gằn giọng nói.
Lưu Tuấn sững sờ, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống. Anh cũng nghĩ như thế. Anh biết mình không có điểm gì xuất sắc, không xứng đáng là lãnh đạo. Lý Hào bất mãn cũng phải.
- Tôi cũng nghĩ thế. Chúng ta có thể nói với tổng công ty trình bày về chuyện này…
- Anh câm mồm!
Lý Hào quát lên, con ngươi đỏ như máu.
- Đừng tưởng tôi không biết, anh đang cười nhạo tôi. Ha, cướp lấy cơ hội của một người như tôi khiến anh hãnh diện lắm đúng không? Ah~ Một người bình thường như anh cũng có thể chà đạp tôi, điều đó đáng để khoe khoang rồi đấy! Anh đừng làm bộ như hiền lành rộng lượng nữa! Anh khinh thường tôi lắm chứ gì?!
Lưu Tuấn cảm thấy thật sự không ổn. Lý Hào… dường bị có bệnh về thần kinh. Anh không hiểu lắm những gì cậu ta nói, nhưng anh chẳng có lý do gì để cười nhạo khinh thường cậu ấy cả.
- Lý Hào, tôi nghĩ chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện…
- Tao bảo mày ngậm miệng lại cơ mà!
Lý Hào đi từng bước đến gần Lưu Tuấn, sắc mặt dữ tợn.
- Lý Hào, cậu đừng nghĩ đến chuyện giết người. Đừng hủy hoại tiền đồ của cậu! – Lưu Tuấn lo lắng nói, một nửa vì sinh mạng của mình, anh còn có một cô bạn gái âu yếm, hai người đã hứa hẹn sẽ kết hôn vào cuối năm; một nửa vì thật sự suy nghĩ cho Lý Hào, cậu ta là một người tài giỏi, có thể đi được rất xa, không nên lãng phí vì một người bình thường như anh.
- Giết người? – Lý Hào cười nhẹ, lắc đầu – Tao không làm chuyện hủy hoại tiền đồ như vậy.
Lưu Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Tốt rồi, có lẽ chỉ cần để cậu ấy đánh một trận, cậu ấy sẽ bình tĩnh lại. Chỉ cần không phải là giết người, cái gì cũng có thể.
- Tao ghét những thứ sâu bọ cản đường tao. Tao muốn chúng nó phải biến mất! – Lý Hào cười quái dị - Cho nên… Mày biến mất đi!
Lý Hào cầm chiếc gương, đối diện với Lưu Tuấn.
- “Pullague”!
Ánh sáng chói lòe phát ra từ mặt gương, con quái vật núc ních ghê tởm lại xuất hiện. Nó ôm chặt lấy Lưu Tuấn, kéo anh ta vào trong gương.
Tất cả trở về bình tĩnh. Bên trong mặt gương, xuất hiện hai bóng người nhỏ xíu ngồi bệt trong không gian đen tối. Lý Hào ngửa mặt lên trời cười to.
Tất cả kẻ nào cản đường ta, sẽ có kết cục như vậy!
…
Lý Hào trở về phòng làm việc với một tâm trạng cực kỳ sảng khoái. Hắn liếc nhìn về phía góc làm việc của Lưu Tuấn. Trước kia, ở đó có ba cái bàn kề sát nhau. Bây giờ chỉ còn lại hai cái.
Mọi thứ đều biến mất, tất cả dấu vết có liên quan đến hắn đều bị xóa sạch sẽ, không còn ai nhớ đến hắn.
- Vui vẻ nhỉ anh bạn! Đừng quên cuộc họp quan trọng vào sáng mai! – Đồng nghiệp vỗ vai cười nói.
- Đương nhiên rồi! – Lý Hào gật đầu.
Hắn hiểu cuộc họp mà đồng nghiệp nói là gì. Lưu Tuấn đã biến mất, văn kiện bổ nhiệm Lưu Tuấn làm trưởng phòng cũng sẽ biến mất. Tổng công ty sẽ gửi về một công văn mới. Dĩ nhiên, lần này không còn ai đủ sức cạnh tranh với hắn nữa.
Hắn sắp thành công rồi. Còn có gã giám đốc béo như lợn kia, từ từ rồi xử lý gã! Bây giờ hắn chỉ là một nhân viên quèn, không thể gọi lão ra nói chuyện một mình được. Từ từ, rồi hắn sẽ có thời gian. Cái ghế giám đốc của lão cũng sẽ không chạy thoát đi đâu được.
Lý Hào nhẹ nhàng vỗ chiếc gương trong túi áo, huýt sáo trở về bàn làm việc.
…
- Ố ồ… Rey, xem kìa! Nó lại tăng thêm rồi ~
Alf nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy tinh, thấy nguồn năng lượng đột ngột tăng mạnh, không khỏi háo hức kêu lên.
Rey đột ngột xuất hiện trước quả cầu thủy tinh, giống như vừa đi xuyên qua không gian. Cậu nhìn chằm chằm vào nguồn năng lượng vàng nhạt càng ngùn ngụt xung quanh Lý Hào, không biết đang suy nghĩ gì.
- Chúng ta đi thôi. – Rey nhàn nhạt nói.
- Sắp đến giờ ăn rồi ~
Alf nghêu ngao bài đồng dao không rõ tên, ngúng nguẩy cái đuôi dài, lao vào bóng tối.