Alf nhàm chán nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy tinh, lim dim muốn ngủ. Đột nhiên, ánh sáng từ quả cầu cứ yếu dần xuống, mặc dù không nhiều lắm, nhưng đối với kẻ nhạy cảm như Alf, cũng đủ khiến nó chấn động.
- Well~ Chuyện gì thế này? “Olez” đang dần biến mất!~
Cho dù nói chuyện như đang bông đùa, nhưng Alf vẫn cảm thấy thật khó chịu. Phải biết rằng nó và Rey đến Thế Giới Con Người chỉ vì “Olez” của bọn họ. Nếu như lần này bị thất thu, như vậy sẽ rất mất thời gian.
Rey cầm lấy chiếc mũ chóp nhọn, ánh mắt liếc nhìn về phía quả cầu thủy tinh.
- Này, cậu định làm gì vậy? Bực thật đấy, cái quái gì đang xảy ra vậy chứ!~
Alf không kiên nhẫn nói, hai chân trước bồn chồn dẫm đạp vào bóng tối, giống một con mèo đang bực bội nổi giận.
- Chúng ta đi thôi! – Rey đội mũ lên, nhàn nhạt nói.
- Có phải cậu biết gì không hả Rey? – Alf vội vàng chạy theo.
- Không.
- Vậy thì tại sao?
- Linh cảm!
- Aiz, cái linh cảm của cậu nó cũng dị hợm chẳng kém gì con người cậu đâu Rey. Này, chờ tôi với…
Thanh âm chìm nghỉm trong bóng đêm vô tận.
…
Sau hôm ở văn phòng, nhờ chung sở thích đọc truyện trinh thám, Tâm Lan và Diệp Huy đã thân với nhau hơn một chút. Có vẻ như mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng tích cực. Mọi thứ đều tốt đẹp, ít nhất đối với Tâm Lan là như vậy.
- Thật khó tin đấy, con người như cậu ta lại thích đọc truyện trinh thám sao? – Nhã Huyên sột soạt hút sữa, nhàm chán nói.
- Cái gì mà khó tin chứ? Người thông minh như cậu ấy đọc truyện trinh thám là bình thường! – Tâm Lan lập tức phản pháo.
Đây là suy tư logic kiểu gì vậy? Nhã Huyên giựt giựt khóe miệng, cuối cùng kiềm chế không nói ra điều khiến cô bạn mất hứng.
- OK, tùy cậu vậy. Nhưng cậu và cậu ta thân thiết hơn rồi, đó là một tín hiệu đáng mừng đấy.
- Uhm, tớ cũng nghĩ vậy.
Tâm Lan cười vui vẻ, sau đó cô bạn nhìn xung quanh, đảm bảo trong lớp không có người đứng gần hay chú ý chỗ này, mới nhỏ giọng nói tiếp.
- Tớ… Tớ nghĩ tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy.
- Thật á? – Nhã Huyên kinh ngạc kêu lên.
Tâm Lan đỏ mặt gật đầu.
- Cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ đi đã. Tớ nghe nói Diệp Huy đã từ chối 5 nữ sinh rồi, trong đó có cả cô bạn hoa khôi nổi tiếng xinh đẹp lớp B2. Ah, đúng là dzai đẹp có khác, vừa đến đã đốn tim của biết bao cô nàng! – Nhã Huyên nói bằng cái giọng không biết là đang mỉa mai hay than thở.
- Nhưng… Tại vì trước đó bọn họ đâu có quen nhau…
Tâm Lan vội vàng biện minh. Có lẽ thực sự là như vậy. Dù sao so với bọn họ, rõ ràng là mình có lợi thế hơn. Đúng thế, nhất định mình sẽ thành công!
- Yah… Cứ làm những gì cậu muốn đi. Tớ hy vọng cậu sẽ không thất vọng.
Nhã Huyên biết Tâm Lan cố chấp đến đáng sợ, dạo này lại còn rất dễ kích động, nên không khuyên can. Chỉ hi vọng nếu gặp trắc trở, cô bạn sẽ không hoàn toàn suy sụp. Có lẽ cô nên chuẩn bị mọi thứ để giúp đỡ… Oh, chính xác là lo hậu sự.
…
- Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?
Sau sân trường, Diệp Huy có chút không kiên nhẫn nhìn Tâm Lan. Gần đây mới quen được một cô bạn cùng sở thích, Diệp Huy có phần thư thái hơn, bù lại tâm trạng bực bội khi vừa chuyển đến trường này không lâu đã bị một đám con gái làm phiền. Nhưng mà hôm nay, Tâm Lan lại gọi cậu ra sau sân trường. Diệp Huy đã lờ mờ đoán được mục đích của cô nàng, trong lòng bắt đầu phiền chán. Hóa ra cô ta cũng chẳng khác gì đám con gái tầm thường. Cậu cứ nghĩ cô ta có gì đó khác biệt hơn cơ.
- Diệp Huy… Tớ… Tớ thích cậu… Tớ có thể hẹn hò với cậu không?
Tâm Lan đỏ bừng mặt, lấy hết can đảm thổ lộ.
Trong lòng kích động chờ mong câu trả lời, Tâm Lan cúi đầu, hồi hộp không dám nhìn thẳng vào mặt Diệp Huy.
- Xin lỗi. Tôi có bạn gái rồi!
Nói xong, không quan tâm Tâm Lan phản ứng như thế nào, Diệp Huy quay người trở về lớp.
Tâm Lan hoàn toàn hóa đá. Câu trả lời của Diệp Huy giống như một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân, không khác gì sấm sét giữa trời quang!
Tôi có bạn gái rồi tôi có bạn gái rồi tôi có bạn gái rồi…!
Tại sao lại như vậy chứ???
Nhã Huyên núp sau thân cây, nghe thấy Diệp Huy trả lời vậy chỉ thở dài. Quả nhiên…
Cô bạn đi ra, đến bên cạnh vỗ vai Tâm Lan, mong có thể an ủi chút nào cho bạn mình. Nhưng nhìn Tâm Lan vẫn đứng im cúi đầu không nhúc nhích, Nhã Huyên bắt đầu cảm thấy lo lắng.
- Cậu đừng buồn nữa. Để tớ nói cho mà nghe, thời buổi này dzai đẹp nếu không phải là gay thì cũng là hoa đã có chủ. Có khi Diệp Huy không có bạn gái, cậu ta chính là gay, để che giấu nên mới nói là có bạn gái vậy thôi. Đừng phí thời gian trên người một gã như vậy…
Tâm Lan hất tay Nhã Huyên ra.
- Tớ không hiểu. Tại sao thế giới này lại tồi tệ như vậy?
Không đợi Nhã Huyên hiểu rõ ràng, Tâm Lan đã ôm mặt chạy mất.
- Lan, bình tĩnh, đừng dại dột! Nghe tớ nói này!
Nhưng Tâm Lan đã biến mất trước mắt cô.
…
Tâm Lan chạy ùa về nhà, lao vào phòng mình.
- Ơ kìa Lan! Con làm gì về nhà giờ này vậy? Trốn học đấy à?
Dưới lầu vang lên tiếng gọi giận dữ của mẹ. Tâm Lan đang bực bội trong lòng, lập tức hét to:
- Để con yên!
- Ơ cái con bé này!
Bà mẹ ngạc nhiên không hiểu tại sao, nhưng rốt cục không có cố gắng hỏi thêm gì nữa. Bà chỉ nghĩ con cái lớn rồi, đến tuổi phản nghịch, có thái độ như vậy cũng là bình thường. Thôi mặc kệ nó, ngày mai lại hỏi tội!
Tâm Lan nằm trên giường, úp mặt vào gối khóc nức nở.
Tại sao lại như vậy? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế?
Rõ ràng mình và cậu ta còn đang rất tốt… Nhưng tại sao cậu ta lại có bạn gái rồi? Tại sao?
Thật phũ phàng… Hiện thực thật phũ phàng… Mình không thể chịu được nữa, không thể chịu được nữa!
Tâm Lan nhớ đến Tần Dật. Chỉ có cậu ấy là đối xử tốt với mình, sẽ không bao giờ phản bội mình… Chỉ có cậu ấy là hoàn hảo nhất!
Tâm Lan ngồi dậy, lục ngăn tủ lấy ra hộp gỗ. Bên trong vẫn còn một nắm hương trầm. Tâm Lan nhìn chằm chằm vào chúng.
“Mỗi lần chỉ được đốt một cây thôi đấy nhé ~”
Hừ! Ai quan tâm đến điều đó chứ! Mình chỉ muốn được gặp Tần Dật lâu một chút thôi mà. Đốt nhiều hơn thì cùng lắm là ngủ lâu hơn chứ gì. Đằng nào mà chả phải tỉnh lại. Mình muốn được mơ lâu hơn!
Tâm Lan cầm hai cây hương trầm, cắm vào giá đốt lên.
Mùi hương trầm lắng lan tỏa khắp căn phòng. Tâm Lan dần chìm vào giấc ngủ.
…
- Lan, Lan, em không sao chứ?
Giọng nói thanh mát dịu dàng vang lên bên tai, Tâm Lan ngẩng mặt lên, bắt gặp vẻ lo lắng yêu thương trong mắt Tần Dật.
- Anh…
- Em đang khóc kìa. Có chuyện gì vậy?
Tâm Lan vuốt lên má mình, nhận ra hai má đã ướt đẫm từ lúc nào. Khóc ư? Đúng rồi, lúc nãy cô đã khóc một trận…
- Em… Em nằm mơ thấy anh nói anh có bạn gái!
Tâm Lan không nhịn được nức nở nói.
Tần Dật hơi ngớ ra, sau đó không nhịn được cười lên.
- Em ngốc quá, vì vậy mà khóc sao?
Sau đó, Tần Dật ôm lấy Tâm Lan, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc dài của cô.
- Anh không có bạn gái đâu. Nếu em muốn, người đó sẽ là em…
Tâm Lan không thể tin được nhìn Tần Dật. Đây là thổ lộ sao? Thật sự sao?
Trong ánh mắt Tần Dật chỉ có cô…
Tuyệt quá… Dù chỉ là trong mơ, nhưng mình cảm thấy rất hạnh phúc… Mình muốn được mơ mãi mãi như vậy…
- Dĩ nhiên rồi, em đồng ý.
…
- Tâm Lan! Tâm Lan!
Tiếng quát tháo inh ỏi bên tai khiến Tâm Lan nhíu mày. Cái quái gì vậy? Cô mơ màng mở mắt ra, lập tức thấy khuôn mặt béo mọng cùng đôi mắt kiếng dày cộp kề sát.
Thế này là thế nào?
- Sao em dám ngủ trong giờ học hả?! Tôi giảng bài chán đến thế à?
Thầy dạy Toán ưỡn bộ ngực núc ních mỡ, ánh mắt hung ác xuyên qua lớp kính cận thành từng tia laze bắn phá vào người Tâm Lan. Cô giật mình, phản xạ đứng dậy.
- Em xin lỗi thầy ạ!
- Xin cái gì mà xin! Ra ngoài hành lang đứng cho tôi!
Thầy Toán quát lên, không tha một chút đường sống. Tâm Lan ỉu xìu rời khỏi lớp.
Đứng ngoài hành lang, Tâm Lan nhìn quanh mà chẳng thấy có ma nào đi qua đi lại cả. Phải rồi, đang trong giờ học mà. Chán thật đấy…
Khoan đã, tại sao mình lại ở lớp học? Mình nhớ là mình đang ngủ trong phòng mà?!
Tâm Lan nghi hoặc nghĩ, rốt cục thì tại sao lại như vậy?
Chuông báo hết giờ vang lên. Học sinh ùa ra khỏi lớp. Nhã Huyên vội vàng chạy đến bên cạnh Tâm Lan, tò mò hỏi:
- Cậu làm sao vậy? Hôm qua thức khuya học bài à? Biết thầy Toán dữ như vậy mà còn dám khiêu khích ổng! Cậu liều thật đấy.
Hm? Hôm nay Nhã Huyên là lạ… Cậu ấy thừa biết mình thường xuyên thức khuya vì đọc truyện chứ không phải vì học bài. Hơn nữa… thầy dạy Toán của lớp mình không có mập mạp dữ tợn như vậy!
- Ngẩn người gì nữa! Bạn trai tới đón cậu đi ăn trưa kìa. – Nhã Huyên thọt thọt tay cô, cười nham nhở.
Bạn trai?
Tâm Lan phản xạ quay sang nhìn, Diệp Huy đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, đang mỉm cười yêu thương nhìn cô.
- Chúng ta đi ăn trưa thôi.
- Huh? A…
Chưa kịp suy nghĩ, Tâm Lan đã bị cậu ta kéo đi.
Thế này là thế nào? Diệp Huy là bạn trai mình? Từ khi nào vậy?
Tâm Lan mù mịt bị kéo đi, lại không cẩn thận vấp ngã, trước mắt tối sầm.
…
- Lan… Lan! Cậu không sao chứ?
Nghe tiếng Nhã Huyên gọi bên tai, Tâm Lan mơ màng tỉnh lại. Lần này cô thấy mình nằm trên thảm cỏ ở rừng cây sau trường. Nhã Huyên đỡ lấy cô, lo lắng gọi cô dậy.
- May quá, cậu tỉnh lại rồi. Rốt cục cậu làm sao vậy? Tự nhiên bỏ ra sau trường rồi ngất xỉu! Nếu không phải tớ lo lắng chạy theo, sợ rằng cậu đã gặp chuyện không may rồi.
Vườn cây sau trường? Cô vừa tỏ tình với Diệp Huy ở đây sao?
- Uhm… Tớ không sao…
- Ổn thật chứ? – Nhã Huyên nghi hoặc hỏi lại.
- Tớ ổn mà. Yên tâm đi, tớ không lo lắng về Diệp Huy nữa đâu. – Tâm Lan cười nói.
- Diệp Huy? Đó là ai vậy? Cậu thực sự ổn chứ? Tớ nghĩ cậu nên đi khám bác sĩ…
Nghe Nhã Huyên nói, Tâm Lan cảm thấy đầu óc lại bắt đầu quay mòng mòng.
Chuyện gì vậy? Thế giới bị đảo lộn sao? Tại sao từ nãy đến giờ, cô không hiểu bọn họ đang nói gì?
Diệp Huy là bạn trai… Diệp Huy không có…
Tâm Lan chợt cảm thấy lạnh người, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngạt thở.
…
Sáng sớm, mẹ Tâm Lan tỉnh dậy, nhìn đồng hồ. Vừa đúng 6 giờ 30 sáng. Bà lên tầng trên gọi con gái dậy như bình thường.
- Lan, Lan! Dậy đi học!
Nhưng bà gọi mãi mà không thấy tiếng trả lời. Nghi hoặc, bà càng gõ mạnh hơn. Nhưng một lúc lâu, trong phòng vẫn im thin thít.
Bà lo lắng chạy vội xuống nhà lấy chìa khóa mở cửa phòng Tâm Lan.
Tâm Lan vẫn nằm ngủ trên giường, vẻ mặt an tường. Bà chạy đến bên giường con gái, vỗ vỗ hai má muốn gọi cô dậy, thậm chí là tát thật mạnh, nhưng Tâm Lan vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn.
Trên bàn, hai nhúm tro tàn của hương trầm bị một cơn gió nhẹ thổi qua, tan biến.
…
Rey và Alf xuất hiện trong một khoảng không tối đen. Hai người đưa mắt nhìn vào vệt sáng duy nhất, đó là một cô gái mặc bộ đồ ngủ trôi lơ lửng, vẻ mặt an tường, vẫn đang say ngủ.
- Cô ta hoàn toàn chìm vào những giấc mơ rồi. Anw… Đã bảo là chỉ được đốt một cây thôi mà ~
Alf liếm mép cười cợt.
Rey lẳng lặng cầm chiếc bình gắn đầu rồng. Đầu rồng há to miệng, nguồn năng lượng nghi ngút vây quanh cơ thể cô gái lập tức thi nhau chui vào miệng rồng, cô đọng thành một giọt chất lỏng vàng nhạt lấp lánh, rơi vào trong bình.
- Như vậy tốt lắm. – Rey thoáng liếc nhìn vẻ mặt an tường hạnh phúc của cô gái – Cô ta sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, ở trong giấc mơ của cô ta.
Thấy Rey rời đi, Alf vội vàng chạy theo chân cậu. Nó không quên liếc nhìn Tâm Lan lần cuối.
- Chúc một ngày vui vẻ. Cám ơn quý khách ~