Thành phố Loa Kèn chìm vào bóng đêm. Trên sân thượng tòa nhà cao tầng chọc trời khổng lồ nhất thành phố, một bóng người đứng thẳng, như hòa vào đêm tối. Chiếc áo choàng rộng bay phấp phới theo hướng gió. Trên vai nhấp nhô một sinh vật nhỏ nhắn, cái đuôi ngoe nguẩy, hai mắt là hai đốm đỏ lập lòe.
Rey đứng trên cao, nhìn xuống thành phố xa hoa sầm uất. Bầu trời trên cao u ám không một ánh sao, thành phố bên dưới đèn đóm hoa lệ, rực rỡ như dải ngân hà nhân tạo.
Không hiểu sao con người lại thích cái vẻ đẹp nhân tạo ấy.
- A… Tôi ghét Thế Giới Con Người! – Alf lắc lắc đuôi, nhàm chán nói – Đất đai chật chội, không khí hôi hám, toàn những thứ giả tạo! Được mỗi cái là nhiều “Olez” ~
Nói rồi, Alf quay sang nhìn Rey:
- Tôi dám cá là cậu đang nhớ quê hương của chúng ta, Rey nhỉ! Ôi ~ Ở đó mới tuyệt vời làm sao… Bầu trời trong vắt, không khí trong lành, không bao giờ thiếu những đồi cỏ và rừng cây xanh mượt mà, lại còn rộng lớn bao la nữa chứ…
- Ý cậu là… Thung Lũng Chết và Rừng Nguyền Rủa hả? – Rey nói.
- Cậu đừng có làm tôi mất hứng như vậy chứ! – Alf gắt lên – Được rồi, mặc dù Thế Giới Bên Kia có hơi nhiều quỷ và phù thủy, nhưng nói gì thì nói, nó cũng là gốc rễ của chúng ta…
- Lần này chúng ta đi đâu? – Rey ngắt lời Alf.
Mặc dù Rey vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, Alf vẫn tinh tế nhận ra Rey không muốn nhắc đến những thứ đó.
- Phía đông. Một nguồn “Olez” rất có tiềm năng. Tôi còn ngửi thấy mùi biển, tôi muốn ăn sushi~
Rey kéo vành nón xuống che khuất nửa gương mặt, nhảy vào bóng đêm, biến mất theo cơn gió.
…
- Wow~ Cái điện thoại này thật là tuyệt, Dương Thành à!
- Đúng vậy, thật là hiện đại!
- Uhm, con nhà giàu thích thật đấy!
Nhìn đám con gái vây quanh thằng học sinh mới chuyển tới, tụi con trai trong lớp chỉ có thể cắn răng thầm hận, nhưng không biết phải làm gì. Bởi vì sự thực là mình không bằng người ta.
Hận nhất vẫn là con nhỏ xinh nhất lớp, Tú Hà đối xử rất thân thiết với thằng đó. Mà thằng Dương Thành cũng có vẻ rất là thích Tú Hà. Nếu như không làm gì đó, có khi tụi nó sẽ thành một đôi thật mất. Đó là điều mà chẳng thằng nào trong lớp 11A9 mong muốn cả.
Dương Thành, học sinh mới chuyển trường, bắt đầu trở thành một thành viên của lớp 11A9 từ một tuần trước. Ngoại hình khá là ưa nhìn, ăn mặc sành điệu, đồ dùng đều là hàng mua ở nước ngoài (nó kể thế), lại còn rất ga lăng với đám con gái. Từ ngày nó vào lớp, tụi con trai thường xuyên phải nuốt bồ hòn làm ngọt khi thấy liên tục có ba bốn đứa con gái vây quanh nó. Nói chung nó là một thằng công tử nhà giàu chính hiệu, rất biết ăn chơi và tán gái.
Hôm nay lên lớp, thằng chảnh chọe lại bắt đầu khoe điện thoại mà chị gái nó đi mua sắm ở Mỹ gửi về, một chiếc iPhone 5 màu trắng sành điệu. Đám con gái tha hồ lác mắt với những tính năng hiện đại của nó, có thể nghe nhạc, xem phim, lướt web vù vù… Ở cái thành phố nhỏ bé vùng biển này, đám học sinh chỉ cần có điện thoại riêng là đủ hãnh diện với bạn bè rồi, huống chi là loại hiện đại như iPhone. Số tiền mua một chiếc điện thoại thậm chí đủ cho gia đình bọn họ tiêu dùng mấy tháng. Khó trách mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị với Dương Thành.
- Hừ, chẳng qua chỉ là một cái điện thoại thôi mà!
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, cả lớp lập tức im lặng. Mọi người nhìn về người vừa nói. Đó là một nam sinh mặt mũi bình thường, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Dương Thành. Nhưng nếu tinh ý nhìn kỹ, sẽ phát hiện sâu trong mắt cậu ta có một chút ghen tị, ước ao, hâm mộ.
- Là Tô Văn… Phải rồi, gia đình cậu ta cũng rất giàu có mà.
Nam sinh lập tức ồn ào nói. Còn có người vẻ mặt sùng bái nhìn Tô Văn. Tô Văn lườm bọn họ một cái, nghiêng người nằm ngả ra bàn.
- Mày vừa nói cái gì đấy hả?
Mặt mũi Dương Thành cau có nhìn Tô Văn, giọng nói khó chịu.
- Chẳng qua chỉ là một cái iPhone thôi. Thời buổi nào rồi mà còn xài iPhone chứ! – Tô Văn cười nhạo, vẻ mặt kiêu căng.
- U… Mày mua nổi không mà nói? Cái loại như mày chỉ sợ cả đời cũng không rờ nổi vào iPhone chứ đừng nói! – Dương Thành lập tức khinh bỉ lại. Giỡn gì chứ, gia đình hắn đường đường là trọc phú, cho dù ở thành phố lớn cũng có máu mặt chứ đừng nói chỉ là loại nhà quê như cái thành phố bé tí tẹo này. Vậy mà cũng có đứa dám cười nhạo hắn. Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng lời Dương Thành không chiếm được sự ủng hộ của học sinh trong lớp. Mọi người im lặng nghe hai người tranh chấp. Vài nam sinh kề vai nói nhỏ:
- Thằng này láo thật đấy. Có nên dạy nó một bài học không nhỉ? Nhìn người ẻo lả thế kia sợ không chịu nổi mấy đấm ấy chứ…
- Đừng đùa, nhà nó lắm tiền lắm, khéo cha mẹ nó mách hiệu trưởng là tụi mình tiêu đời.
- Thằng này ngu vãi… Thằng Tô Văn cũng chả thiếu tiền đâu. Lần nào đi chơi nó chả bao hết từ A tới Z. Dương Thành đã là gì!
- Chuẩn rồi. Mấy cái điện thoại đó sợ là Tô Văn có cả đống ấy.
Nghe học sinh trong lớp xì xào bàn tán, sắc mặt Dương Thành rất khó coi. Xem ra ở cái vùng lạc hậu này cũng có địa chủ. Nhưng Dương Thành vẫn rất tự tin về gia thế của mình. Nghĩ vậy, Dương Thành lập tức cười khẩy:
- Ồ, xem ra mày rất khinh thường điện thoại của tao. Thế điện thoại của mày đâu? Lấy ra cho tao xem!
- Ah, tao cũng chưa được thấy điện thoại của nó. – Một nam sinh chợt kêu lên. Nghe thế, Dương Thành lập tức khinh bỉ cười rộ lên. Hóa ra là loại chỉ biết chém gió.
Tô Văn hơi nhíu mày, nói bằng giọng bực bội:
- Bố mẹ tao không cho mang điện thoại lên lớp. Đồ xịn như vậy, lỡ mất thì sao?!
Nghe Tô Văn nói cũng có lý, không thèm quan tâm sắc mặt khó coi của bạn bè trong lớp, Dương Thành suy nghĩ rồi nói:
- Vậy đi, tối nay ở gần biển có tổ chức hội trợ, cả lớp chúng ta sẽ cùng tụ tập đi chơi. Lúc đó mày cũng phải mang điện thoại ra cho tao xem! Đừng có viện cớ này nọ, nếu không thì có nghĩa là mày chỉ chém gió thôi!
Tô Văn lặng lẽ nuốt nước bọt, ngoài mặt lại tỏ vẻ không để ý, hào phóng phất tay:
- OK!
- Mọi người nghe nhé! 8 giờ tối nay đấy! Nhớ đi đầy đủ!
Dương Thành lập tức quay sang nói với cả lớp. Mọi người hoan hô vỗ tay. Có hai thằng đại gia bao hết mà, bại não mới không đi!
…
Giờ tan học, Tô Văn đạp xe chạy như bay về nhà. Vừa dắt xe vào nhà cất, không kịp liếc nhìn bố mẹ vừa đi làm về, Tô Văn lập tức phắn thẳng vào phòng mình.
Lấy xấp tiền để dành cất trong tủ quần áo ra, Tô Văn bắt đầu đếm thử. 1… 2… 3… Chỉ có 300 ngàn, một cọng lông của iPhone cũng không mua được chứ đừng nói là điện thoại xịn hơn nó.
Đúng vậy, gia cảnh Tô Văn cũng chẳng giàu có gì, chỉ có thể xem là bình thường. Nhưng trước mặt bạn bè, cậu vẫn làm bộ như một thiếu gia chính hiệu, đi chơi tiêu xài gì đều hào phóng trả tiền thay mọi người. Dần dần, địa vị của cậu trước mặt bạn bè cao hơn, nói gì bọn họ cũng nghe răm rắp. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc túi tiền của cậu cứ cạn dần, có bao nhiêu cũng như muối bỏ biển.
Để bù lại cho số tiền ăn chơi càng ngày càng thiếu, Tô Văn bắt đầu xin tiền của cha mẹ. Dĩ nhiên là không nói thật rồi, phải nói rằng tiền học thêm tăng, rồi lấy số tiền dư đó để tiêu xài. Dần dần, Tô Văn bỏ luôn học thêm, lại càng nhận được nhiều tiền từ cha mẹ. Không chỉ có thế, Tô Văn còn bắt đầu xin các khoản nho nhỏ như mua sách, mua máy tính học tập… Nhưng thực chất số tiền đó cậu đều đem đi để dành, lại tiếp tục đi chơi với bạn bè.
Cha mẹ Tô Văn rất ít khi ở nhà. Bọn họ làm việc buôn bán, vận chuyển hàng qua các thành phố, suốt ngày vắng nhà, có khi đi suốt cả tháng không về. Nên việc Tô Văn thường xuyên đi chơi đêm, học hành sa sút, bọn họ không có thời gian để ý. Hàng hóa lại không phải quý hiếm hay đắt đỏ gì, cho nên thu nhập của gia đình chỉ có thể coi như tạm đủ, không có cơ hội làm giàu.
Xin tiền “ảo” nhiều như vậy, Tô Văn cũng cảm thấy có lỗi với cha mẹ. Nhưng đã trót chơi sang rồi, bây giờ mà không trả tiền cho bạn bè nữa, chúng nó khinh cho. Hơn nữa, nhận được ánh mắt ái mộ từ Tú Hà, cô bạn xinh nhất lớp, Tô Văn lại cảm thấy mình làm vậy là đáng giá. Với loại con trai bình thường từ trong ra ngoài như cậu, muốn nhận được sự chú ý từ hoa khôi Tú Hà, ngoài tiền ra còn có gì nữa đâu?
Cứ như vậy, Tô Văn càng lún càng sâu, đến mức không thể tự thoát ra được nữa, và coi đó là một điều đương nhiên.
Nhưng gần đây, học sinh mới Dương Thành chuyển tới, một gã thiếu gia coi tiền như rác chính hiệu, hoàn toàn cướp đi hào quang của Tô Văn. Nhìn Dương Thành tân trang từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, đôi giày của hắn cũng có giá gần chục triệu, điện thoại cũng phải mua từ Mỹ về, mà lại là loại tiên tiến nhất… Tô Văn cảm thấy thật không công bằng, càng nhiều hơn nữa là ghen tị, đố kỵ, tự ti, ganh ghét…
Hơn nữa, Tú Hà bắt đầu lơ là cậu mà suốt ngày bám theo Dương Thành, điều đó khiến Tô Văn cảm thấy bị sỉ nhục nghiêm trọng! Cậu nhất định phải vượt qua Dương Thành! Nhất định phải cho hắn biết, ai mới là “đại ca” của lớp!
Nhưng mà bây giờ… Hết tiền rồi! Làm sao mới mua được điện thoại xịn đây? Điện thoại của Tô Văn là do mẹ mua cho, một chiếc Nokia đập đá cũ mèm. Lấy ra chắc chắn sẽ bị cười thối mặt. Học sinh bình thường còn vậy, huống chi người “nổi tiếng giàu có” như Tô Văn.
Chết tiệt! Tại sao nhà mình không giàu có chứ? Tại sao lại là một gia đình bình thường như vậy?!
Có lẽ vậy… Đành phải nói dối bố mẹ một lần nữa vậy.