- Mẹ, mẹ cho con tiền đóng học phí cho cô Thi nha. Cô nhắc con rồi á.
Trên bàn cơm, Tô Văn nhìn mẹ nói. Mẹ cậu hơi dừng động tác, thở dài nói:
- Sao dạo này học phí cao thế hả con?
- Biết sao được, vật giá tăng thì học phí cũng phải tăng chứ. – Tô Văn lấp liếm.
- Nhưng mà… mẹ chưa nhận được tiền hàng. Phải mấy ngày nữa mới có. Con bảo cô thư thư một chút được không? Nhà mình cũng chẳng dư dả gì…
- Không được đâu. Đã trễ mấy ngày rồi, cô cứ gọi con lên nói chuyện riêng. – Tô Văn lập tức lắc đầu nói.
Bà mẹ thở dài, sắc mặt mỏi mệt.
- Vậy thì để tý nữa mẹ đi hỏi mượn xem. Sáng mai mẹ đưa cho.
Tô Văn nghe vậy, nhất thời nóng nảy:
- Thật sự không thể đưa ngay bây giờ sao?
- Làm gì có dư hả con. Sáng mai cũng được. Tối nay con có đi học gì đâu.
- Tại con sợ… sáng mai mẹ quên…
- Thì con nhớ nhắc mẹ là được. Chứ bây giờ mẹ làm gì có tiền.
Tô Văn im lặng, cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong, cậu vào phòng thay quần áo, chuẩn bị đi tới hội chợ ven biển. Thằng chó Dương Thành nói nếu không tới xem như mình là thằng dối trá, làm sao vắng được. Nhưng khốn nạn, hết tiền rồi lấy đâu ra mà mua di động xịn đây?! Mấy triệu bạc chứ ít à! Có ba trăm ngàn, có sờ người ta cũng không cho sờ chứ đừng nói đến mua!
- Con đi đâu đấy? – Tiếng mẹ gọi với theo.
- Con đi chơi!
Tô Văn trả lời một cách bực bội, chạy thẳng ra ngoài ngõ.
Con đường trải nhựa mới vắng tanh, chỉ có mình Tô Văn chậm rãi bước đi. Cậu vò đầu bứt tóc, nghĩ mãi mà không ra cách nào để qua loa với lũ bạn. Thật là xui xẻo, biết vậy mình chịu khó để dành thêm một ít, hoặc là lo xa hơn chút mua điện thoại từ sớm. Nhưng mà bây giờ điện thoại công nghệ cao nó cứ thay đổi xoành xoạch ý, vừa mua tháng trước tháng sau đã có cái khác xịn hơn, lạc hậu nhanh lắm. Cho dù có mua sớm, sợ là cũng thua thằng Dương Thành thôi.
Làm cách nào bây giờ?
Chẳng nhẽ đi mua nợ? Người ta chịu mới lạ!
- Chết tiệt! Tại sao gia đình mình không giàu có hơn chứ! Mẹ kiếp!
Tô Văn bực bội đá vỏ lon nước trước mặt, hét ầm lên.
Nếu như không tìm được cách xử lý vụ này, tất cả những gì cậu đã mất công dựng lên sẽ tan thành mây khói. Từ một thiếu gia chính hiệu, cậu sẽ rơi xuống thành thằng chỉ biết chém gió, bạn bè sẽ chế giễu cười nhạo cậu… Không, cậu không muốn như vậy!
Thời học cấp II, Tô Văn còn không phải là người như thế này. Trong lớp, cậu vẫn luôn trầm lặng ít nói, làm hết phận sự của mình. Nhưng đám côn đồ trong lớp không để yên cho cậu. Chúng đem cậu ra làm trò mua vui, đánh đập, sai khiến, cười nhạo, nhục nhã… Thậm chí có hôm còn xé rách hết quần áo của Tô Văn, bắt cậu trần truồng về nhà. May mà khi đó, một cậu bạn nhìn không nổi nữa, lén lút đưa cho cậu bộ đồ thể dục cũ mặc tạm, không thì Tô Văn sẽ trở thành trò cười cho cả trường mất.
Lớn lên một chút, Tô Văn dần dần nhận ra sức mạnh của đồng tiền. Cậu để ý rằng đám côn đồ rất thích nịnh bợ những thằng lắm tiền trong trường. Chỉ cần có tiền, cậu sẽ được yên thân.
Lên cấp III, Tô Văn hoàn toàn thay đổi. Đi cắt kiểu tóc mốt nhất, mua những bộ quần áo sành điệu, bắt đầu đi đến những địa điểm tụ tập ăn chơi đốt tiền. Đám bạn bè cùng trường đi cùng cậu luôn được cậu chiêu đãi từ A tới Z. Bọn họ tin vào những câu chuyện bốc phét của Tô Văn, rằng cậu là con trai một địa chủ trong vùng, gia đình rất giàu có, tiền tiêu không hết, rằng cha mẹ cậu thường xuyên đi buôn bán ở nước ngoài, đồ dùng của cậu đều được mua ở khắp nơi trên thế giới, toàn là hàng hiệu…
Tô Văn lột xác, biến hóa thành người cầm đầu trường. Không ai dám làm trái ý cậu, bởi vì có một đám học sinh cá biệt được Tô Văn đãi ăn đãi chơi muốn nịnh bợ cậu sẽ sẵn sàng giải quyết những kẻ khiến Tô Văn khó chịu.
Nếu như lớp vỏ bọc hào nhoáng Tô Văn tự tạo cho mình bị xé rách, cậu sẽ bị trở về nguyên hình! Nhớ lại những ngày tháng nhục nhã ở trường cấp II, sắc mặt Tô Văn tái nhợt. Cậu không muốn như vậy, không thể như vậy!
- Giá như bây giờ có một cái điện thoại từ trên trời rơi xuống…
- Vậy thì… Có muốn thử trò chơi may rủi không?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh tanh vang lên giữa trời vắng khiến Tô Văn giật nảy mình. Cũng thường thôi, đường xá vắng tanh vắng ngắt, trời lại tối, đang đi trên đường một mình lại nghe thấy có tiếng người gần đó, không dấm đài ra quần đã là gan dạ lắm rồi.
Tô Văn định thần lại, nhìn thấy một thiếu niên trạc tuổi mình xuất hiện trước mắt. Cậu ta ăn mặc thật quái dị, giống kiểu một phù thủy nghèo rớt mồng tơi, quần áo cũ kỹ, vạt áo choàng rách bươm, phong cách như một gã cosplay chán đời. Cậu ta xách chiếc valy cũng dị hợm và cũ nát không kém. Quỷ dị nhất là con mèo trên vai cậu ta, nó hẳn là con mèo đi? Nhưng thay vì đôi tai lại là một cặp sừng sơn dương, thay vì đôi mắt lại là hai hốc tối có những đốm lửa đỏ lập lòe, trông lạnh cả người.
Cái gì vậy? Còn lâu mới tới tháng mười, bây giờ không phải là lễ hội Halloween! Tô Văn đực mặt ra nhìn thiếu niên.
- Xin chào! Chúng tôi là Người Bán Hàng Rong ~
Con mèo trên vai cậu ta đột nhiên nói chuyện. Tô Văn lại giật mình. Nói bụng à? Bày trò quá đấy!
- Đồ điên! Đừng có cản đường tôi!
Tô Văn đang bực mình vì không có cách đối phó với đám bạn và thằng công tử xấc xược Dương Thành, lại ở đâu ra một tên điên cản đường, thái độ không khách khí một chút nào.
- Đừng nóng nảy. Chúng tôi tới để giúp đỡ mà, anh bạn ~
Con mèo nhe răng cười, giọng nói bông đùa đủ để khiến người đối diện muốn đấm nát bộ mặt quỷ dị của nó.
Tô Văn trừng mắt nhìn Rey và Alf, bực bội quát:
- Được rồi, nếu chúng mày có thể cho tao một cái điện thoại ngon hơn iPhone 5 thì hãy nói. Bằng không đừng có trách tao độc ác!
Nói xong, nghĩ đến cái gì đó, Tô Văn lại cười khinh bỉ, liếc nhìn Rey từ đầu tới chân:
- Nhìn bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của mày, có khi còn chả biết iPhone 5 là cái gì ấy chứ… Tao đúng là điên rồi.
- Tại sao không nhỉ? – Alf phe phẩy đuôi – Điện thoại á? Thực ra, cậu muốn bao nhiêu cũng sẽ có thôi!~
Nghe Alf nói, Tô Văn lại nghệch mặt ra.
- Có lẽ cậu cần một “ma pháp” để giúp đỡ ~
- “Ma pháp”? Trò lừa đảo nào vậy? Thời đại này cho dù là con nít lên ba cũng biết ma pháp chỉ là trò bịp bợm thôi! – Tô Văn ôm bụng phá lên cười.
- Người Bán Hàng Rong chúng tôi chuyên bán “ma pháp” cho những người cần nó như cậu đấy ~
- “Đồng xu may rủi của Ahetos”!
Không quan tâm đến thái độ bất lịch sự của Tô Văn, Alf và Rey vẫn nói. Trên tay Rey xuất hiện một đồng xu bạc cổ xưa, tỏa ra hơi thở hỗn loạn đến mức khiến Tô Văn ngừng cười, sống lưng lạnh toát.
- Well~ Rey, cậu nghĩ nó ổn chứ? Ý tôi là, bọn họ sẽ không đánh nhau chứ? – Alf nhìn đồng xu đột nhiên trở nên khác lạ, hơi thở nồng nặc mùi máu khiến nó cũng phải dựng đứng lông tơ.
- Yên tâm đi. Phong ấn của Ahetos rất an toàn. – Rey liếc nó một cái, bình tĩnh đáp.
Nghe Rey tự biên tự diễn với con rối hình mèo của mình, Tô Văn rốt cục tỉnh táo lại. Nhưng không hiểu sao, cậu đột nhiên thấy sợ thiếu niên trước mắt mình. Từ y phục, thái độ, lời nói cho tới cái thứ quỷ quái trong tay hắn kia, đều cho người ta cảm giác không tầm thường. Cũng có thể lắm chứ! Không phải trên thế giới vẫn có những hiện tượng siêu nhiên mà khoa học không thể giải thích được sao?
- Cái quái gì vậy? – Tô Văn cố giữ bình tĩnh nói.
- Nhìn nó này. – Rey chỉ vào đồng bạc trên tay – “Đồng xu của Ahetos” có hai mặt, một mặt là con ngựa một sừng, tượng trưng cho may mắn; mặt kia là đầu quỷ dữ, tượng trưng cho bất hạnh. Cậu chỉ cần tung nó lên, khi đồng xu rơi xuống, mặt nào ngửa lên trên, cậu sẽ nhận được điều tương ứng với nó.
- Mày nói điên rồ gì vậy hả? Chỉ là trò tung đồng xu rẻ tiền thôi mà! Làm gì có chuyện may rủi thật sự ở đây chứ! – Tô Văn nhất thời thất vọng, gầm lên.
- Tại sao cậu không thử nhỉ? Chúng tôi đâu có lấy tiền ~
Alf liếm mép cười cợt, khinh bỉ Tô Văn là kẻ nhát gan. Tô Văn nhất thời nóng đầu, quát lên:
- Lấy thì lấy, đằng nào cũng chẳng mất tiền. Tao sợ à!
Nói xong, cậu giựt lấy đồng xu trên tay Rey. Nhất thời, khi vừa tiếp xúc với đồng xu, Tô Văn cảm giác được lạnh sống lưng, rồi lại ấm áp toàn thân, luân phiên vài lần như vậy mới trở về bình thường.
Thứ này… thật sự là kỳ quái.
- Thật sự là miễn phí? – Tô Văn nghi ngờ hỏi lại.
- Không. – Rey đáp, trước khi Tô Văn biến sắc mặt, cậu mới nói tiếp – Giá của nó là toàn bộ “Olez” của cậu.
Vừa dứt lời, Rey đã quay người bước đi. Một cơn gió thổi qua, bốc lên bụi đất trên đường. Tô Văn che mắt, lờ mờ thấy được bóng lưng Rey. Cậu hét lên:
- “Olez”? Đó là cái quỷ gì vậy?
Alf quay đầu lại, cười ma mị.
- Giống như xe máy cần xăng để chạy ấy. “Olez” cũng vậy thôi ~
…
Nhìn Rey và con rối của cậu ta biến mất ngay trước mắt mình, Tô Văn cảm thấy có phần không thể tin nổi. Đây là cuộc sống thật, không phải là phim! Vậy mà lại có người biến mất trước mắt mình! Một trò ảo thuật sao? Hay “ma pháp” thực sự có thật?
Nắm chặt đồng xu trong tay, Tô Văn âm thầm suy tính kỹ. Nhưng rồi cậu mặc kệ, không thèm quan tâm nữa. Cứ giữ lấy nó, có chết ai đâu mà sợ!
“Olez”? Giống như xăng để cho xe máy chạy ư? Chẳng lẽ là một cái gì đó liên quan đến sức lực? Ý cậu ta là mình sẽ bị đuối sức vài ngày? Nếu như vậy thì chẳng có gì phải sợ cả!
Nghĩ kỹ, tự cho là mình đã phán đoán đúng, Tô Văn bỏ đồng xu vào túi áo, lại tiếp tục đi đến hội chợ.