Đứng ở xa, Tô Văn dễ dàng nhận ra cả lớp đang tụ tập trước cổng lớn, nổi bật nhất là thằng Dương Thành ăn mặc lòe loẹt bảnh chọe, chắc là đang đợi hắn. Tô Văn cắn răng, quyết định đi đường vòng. Kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc ấy. Dù sao cũng chưa đến 8 giờ tối.
Nhìn dòng người đông đúc, tiếng cười nói rộn rã, những cặp đôi tình tứ bên nhau, tâm trạng Tô Văn càng lúc càng hạ xuống.
Chết tiệt! Phải làm sao bây giờ.
Đột nhiên, một đám đông tụ tập trước mắt hấp dẫn sự chú ý của Tô Văn.
- Cái quái gì vậy?
Tô Văn lầm bầm tự hỏi. Tiếng ồn ào huyên náo che lấp giọng nói mời chào của nhân viên. Tô Văn cũng chạy lên xem, dù sao bây giờ hắn cũng chẳng có việc gì làm. Suy nghĩ nữa chỉ thêm stress thôi.
- Chào quý vị! Xin mời quý vị tham gia chương trình rút thăm may mắn của công ty chúng tôi! Vâng, đây là sản phẩm mới nhất của tập đoàn Nokia, một chiếc Nokia Lumia 920, với những tính năng vượt trội, tuyệt vời nhất chưa từng có! Giải đặc biệt là sản phẩm mới nhất! Xin mời!
Nhân viên tiếp thị cầm micro nói, thanh âm vang dội một góc. Đám đông vỗ tay hoan hô, một vài người thử vận may bốc thăm thử. Nhưng đều quay trúng viên bi màu trắng, họa chăng có người trúng giải an ủi, một bịch khăn lạnh cho mùa hè bớt nóng.
- Xin mời, xin mời…
Lời mời chào của nhân viên tiếp thị thật hấp dẫn, có không ít người đều hào hứng tham gia. Ngay cả Tô Văn cũng muốn, nhưng rồi hắn lại thôi. Đồ vật mà hắn muốn đang ở ngay trước mắt, một chiếc điện thoại hiện đại tiên tiến nhất, ăn đứt iPhone 5, nhưng chơi thứ này phải cần vận may mới được!
Kệ, quất luôn!
- Cám ơn em. Một lần 5 nghìn. – Nhân viên cười tươi nói.
Cắt cổ con người ta!
Tô Văn cầm lấy cần quay, bắt đầu quay. Những viên bi lạch cạch va chạm trong hộp. Một chốc sau, một viên bi rơi ra khỏi ống trượt.
Màu trắng!
Trò bốc thăm trúng thưởng này chơi theo cách dùng một chiếc hộp tròn bỏ đầy những viên bi đủ màu, gắn với trục quay và ống trượt. Khách chơi sẽ quay cần quay cho đến khi có một viên bi rơi ra ống trượt. Cuối cùng đối chiếu màu của viên bi với phần thưởng tương ứng. Thường thì màu đỏ là giải đặc biệt, màu xanh dương là giải nhất, màu xanh lá là giải nhì… Và màu trắng là “Chúc bạn may mắn lần sau”.
Tô Văn cắn răng nhìn viên bi màu trắng, lòng nóng như lửa đốt. Thực ra xác xuất trúng bi trắng là rất cao, nó có số lượng nhiều nhất trong hộp. Như bi đỏ, bi xanh thì chỉ có một viên. Trong hàng trăm viên bi như vậy, muốn lắc để trúng màu đỏ đâu có dễ dàng.
- Cho em thử lại một lần nữa! – Tô Văn nhìn nhân viên nói.
- OK, 5 ngàn! – Nhân viên vẫn mỉm cười thân thiện.
…
Nhìn trong tay ba bịch khăn lạnh, Tô Văn vẫn không thể tin vào hiện thực. Hắn đã tiêu tốn gần 100 ngàn vào trò này, nhưng chỉ có ba lần trúng giải an ủi, còn lại đều là trượt!
Hôm nay nhất định là ngày xui xẻo nhất trong đời hắn!
- Hoan hô, chúc mừng bạn, bạn đã trúng giải năm: một bộ tai nghe điện thoại Nokia! – Tiếng nhân viên cười nói vang lên bên tai.
Tô Văn nhăn mặt quay lại, thấy một thằng nhóc béo múp đang vui mừng nhận phần thưởng. Chết tiệt! Một thằng như vậy cũng may mắn hơn hắn!
Hắn cần may mắn!
Tô Văn chợt nhớ đến người thiếu niên lúc nãy. Cậu ta đưa cho hắn một đồng xu. Gọi nó là gì nhỉ? “Đồng xu may rủi của Ahetos”…
“Tung nó lên, khi đồng xu rơi xuống, nếu mặt hình ngựa một sừng ngửa lên, cậu sẽ gặp may mắn. Còn nếu là mặt quỷ dữ ngửa lên, bất hạnh sẽ ập đến với cậu!”
Tô Văn móc đồng xu ra. Một đồng xu bằng bạc, rất cũ kỹ, đường viền đã bị mài mòn, có lẽ niên đại từ rất xưa rồi. Một mặt hình đầu ngựa một sừng, ánh mắt uy nghiêm, một mặt hình khuôn mặt quỷ dữ, tràn ngập sát khí.
Hắn cắn răng, tung đồng xu lên. “Bộp” một tiếng, đồng xu rơi xuống mu bàn tay, Tô Văn chụp lại. Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, buông tay ra.
Là ngựa một sừng!
Đột nhiên, ánh sáng chói lòa phát ra từ đồng xu, một con ngựa bay ra, toàn thân trắng muốt lấp lánh, chiếc sừng màu ngà uy nghiêm trên trán. Nó ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, rồi bay quanh Tô Văn mấy ngàn vòng, cuối cùng tan biến.
Tô Văn hoảng hốt chợt tỉnh, lại nhìn xung quanh. Động tĩnh lớn như vậy chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh hoàng. Nhưng chẳng có ai để ý đến hắn cả, mọi người vẫn tự làm việc của mình. Tô Văn chợt hiểu, hóa ra chỉ có hắn mới nhìn thấy hiện tượng đó.
Chứng kiến sự kỳ diệu từ đồng xu, Tô Văn nắm chặt nó trong tay, quay lại trò chơi rút thăm.
- Ồ, lại là thằng nhóc này.
- Nãy giờ nó chơi mấy chục lần rồi, toàn trượt. Chẳng nhẽ còn chưa bỏ cuộc.
- Kệ nó, chúng ta cứ thu tiền là được.
Nghe mấy người nhân viên khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt Tô Văn hơi trầm xuống. Hắn hung hăn nện tờ tiền xuống bàn, đi đến máy rút thăm.
Lọc cọc lọc cọc…
Lạch cạch…
Mọi người nhất thời im lặng. Sau đó bộc phát ra một trận hét to, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang dội.
Một viên bi màu đỏ kiêu ngạo nằm trên đĩa, hung hăng kích thích thần kinh của mọi người ở đây. Giải đặc biệt!
- Wow~ Thật tuyệt vời! Chúc mừng bạn đã giành được giải đặc biệt!
Nhân viên lập tức cầm micro thông báo, không dấu được sự bất ngờ kích động. Người trao giải run run đưa hộp quà cho Tô Văn. Ai, mới tham gia hội chợ có mấy ngày đã có người trúng giải đặc biệt rồi. Thằng nhóc này quá may mắn!
Tô Văn kích động nhận lấy hộp quà, trái tim đập loạn nhịp. Được rồi, thật sự được rồi! Không ngờ đồng xu ấy thực sự hiệu nghiệm như vậy!
- Cậu bé, theo thông lệ, người đoạt giải cao sẽ được chụp ảnh lưu niệm. Cậu có muốn chụp không? – Nhân viên vội vàng hỏi.
Tô Văn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. Nhỡ có người quen trông thấy thì sao? Hắn cần phải đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra!
Tô Văn nhanh chóng rời khỏi gian hàng, từ cổng sau rời đi hội chợ. Đến một góc vắng vẻ, hắn mở hộp quà xem xét chiếc điện thoại. Mới toanh, màu đen bóng loáng sang trọng, cầm êm tay cực kỳ. Tô Văn kích động thay sim, khởi động máy… Chuẩn bị hết tất cả, hắn mới đi tới cổng lớn, làm bộ như vừa mới đến.
…
- Gần 8 giờ rồi, chưa thấy Văn đâu hết nhỉ?
Lớp 11A9 đã tụ tập đầy đủ trước cổng lớn hội chợ, chỉ còn thiếu mỗi Tô Văn. Bữa nay Dương Thành ăn mặc thật là bảnh bao, tóc xịt keo chải chuốt, được một đám con gái vây quanh, liên tục tán dóc. Bọn con trai thấy cảnh đó chỉ có thể cắn răng thầm hận mà không thể làm được gì.
Nếu như Tô Văn không xuất hiện, thể nào thằng Dương Thành này cũng sẽ được dịp vênh mặt lên, chiếm hết nổi bật. Tụi con trai đã sớm không vừa mắt hắn, nếu còn như vậy nữa thì tức chết mất!
- Eh, Tô Văn kìa! – Chợt một nam sinh kêu lên. Cả lớp lập tức ngừng chơi đùa, nhìn về phía cậu ta chỉ.
Cách đó không xa, Tô Văn đang đủng đỉnh đi tới, tư thái nhàn nhã như dạo chơi, không có chút vội vã nào. Hắn vừa đến gần, đám con trai đã ùa lên ôm vai bá cổ, cười trêu chọc:
- Sao đến muộn vậy? Trên đường gặp được em nào xinh à?
- Bọn này còn tưởng ông chết ở chỗ nào rồi chứ!
- Thế nào? Có mang điện thoại đến không?
Tô Văn giơ tay ý bảo mọi người im lặng. Dương Thành khạc nhổ một bãi, sắc mặt khó coi. Hắn đút tay vào túi quần, đi đến trước mặt Tô Văn.
- Còn tưởng mày tìm chỗ nào trốn đi rồi chứ!
- Xì… Việc gì tao phải trốn? Tao xem mày là đứa phải trốn thì hơn! – Tô Văn cười nhạo.
- Mày…! – Dương Thành giận tím mặt mà không dám nói gì, nhưng rồi lại bình tĩnh trở lại, khiêu khích Tô Văn – Điện thoại đâu? Cái mà mày nói xịn hơn iPhone của tao ấy!
Tô Văn cười nhạt vài tiếng, móc trong túi quần ra chiếc Lumia mới cóng. Đám con trai thấy vậy ồ lên, xoa xoa tay muốn mượn xem thử. Còn tụi con gái thì ánh mắt lấp lánh, cũng tò mò muốn nhìn thử.
Dương Thành sa sầm mặt. Đương nhiên thân là đại thiếu gia, hắn chỉ nhìn một cái biết đó là loại hàng nào. Lumia, không ngờ thằng quê mùa này lại có điện thoại xịn như vậy. Thực ra chiếc iPhone của hắn vừa mua mấy tháng trước, hắn đã phải nịnh nọt bà chị đang du học ở Mỹ dữ lắm mới được mua cho một cái. Lumia là sản phẩm mới, tính năng vượt trội hơn cả iPhone, Dương Thành vừa thấy đã thèm nhỏ dãi. Nhưng nếu lại đòi đổi điện thoại, nhất định sẽ bị cha mẹ mắng cho một trận. Hắn chỉ còn cách chờ mấy tháng sau, bố mẹ quên vụ này đi rồi mới xin.
Ai ngờ được lại thua một vố đau như vậy chứ!
- Thế nào? – Tô Văn khiêu khích nhìn Dương Thành. Thưởng thức sắc mặt thối như bánh bao thiu của hắn, trong lòng Tô Văn liền dễ chịu. Mày giàu nhưng mày có may mắn bằng anh không? Chỉ cần có đồng xu thần kỳ kia, ném được mặt đầu ngựa một sừng, tuyệt đối là muốn gì được nấy. Mình sẽ chân chính trở thành “thiếu gia”!
Dương Thành không nói gì, giả lả cười nhạt vài tiếng.
- Vậy là Tô Văn nói thật rồi! Cái này là điện thoại gì vậy? Còn xịn hơn cả iPhone cơ á! – Gã bạn cùng lớp vỗ vai Tô Văn, rướn cổ muốn nhìn.
Nghe hai người kia nói chuyện, mọi người biết chiếc điện thoại này đắt tiền lắm, hơn nữa còn mới cóng như vậy, lỡ như có làm trầy xước hay rơi rớt gì, đào đâu ra tiền mà đền? Mặc dù rất muốn mượn để chiêm ngưỡng, nhưng rốt cục không ai dám mở miệng trước tiên.
- Dĩ nhiên rồi! Lumia mà lỵ, mấy chục triệu chứ đùa à! – Tô Văn làm bộ không thèm để ý, phẩy tay nói.
Mọi người nín thở. Đắt như vậy sao? Bằng tiền tiêu dùng mấy tháng của cả gia đình bọn họ. Quả là con nhà giàu, toàn xài đồ đắt tiền như vậy.
- Mày sướng thật đấy! Mà này, cái này vừa mua à? Nhìn nó mới quá. – Gã bạn bên trái tò mò hỏi.
- Ừ… Bố tao vừa ký xong một bản hợp đồng, nghe nói trị giá mấy trăm triệu gần cả tỷ. Ông ý vui lắm, liền mua cho tao cái này. Còn cái trước của tao là iPhone, tao đem cho thằng em họ tao rồi! – Tô Văn lập tức bật chế độ bốc phét, liếng thoắng kể lể, khiến lũ bạn vừa hâm mộ vừa ao ước.
- Ôi, thằng em mày sướng thật đấy!
Mấy người bạn lập tức lắc đầu than thở, tại sao những kẻ lắm tiền lại có thể sống hoang phí sung sướng như vậy chứ. Chẳng bù cho mình.
- Chúng ta đi chơi thôi mọi người. Đã đến đây rồi mà không chơi thử thì phí lắm!
Chợt cô bạn xinh xắn nhất lớp, Tú Hà lên tiếng. Bây giờ Tô Văn mới có dịp để ý đến cô bạn. Hôm nay Tú Hà mặc một chiếc váy công chúa màu xanh ngọc bích, làm nổi bật làn da trắng nõn, không giống như một cô gái miền biển. Mái tóc đen mềm nhu thuận xõa trên vai, chỉ cài một chiếc băng đô nhỏ hình vương miện. Khuôn mặt xinh xắn, hai má phớt hồng nhờ phấn trang điểm. Trông Tú Hà không khác gì một con búp bê sống, một nàng công chúa biển cả.
Tú Hà cười tươi như hoa đi đến bên cạnh Tô Văn, kéo hắn đi. Dương Thành thấy vậy, trong lòng càng buồn bực. Hắn lớn giọng nói, như muốn đoạt lại thể diện:
- Ừ, đi chơi thôi! Hôm nay tớ bao hết!
- Yeh! – Mọi người vỗ tay hoan hô, lao vào đám đông.