- Khánh, mày có cảm thấy chán không?
Trên đường về nhà, đột nhiên Trần Phong lên tiếng hỏi, khiến Vân Khánh giật mình, không hiểu chuyện gì.
- Chán cái gì cơ?
- Về cuộc sống… Tao thấy chán quá! Ngày nào cũng như ngày nào, sáng thức dậy, đi học, chơi game, xong về nhà ngủ. Ngày nào cũng như ngày nào. Quá chán! – Trần Phong than thở.
Nghe Trần Phong nói như vậy, Vân Khánh suy nghĩ một chút, cảm thấy Trần Phong nói có lý. Đúng là hắn cũng thấy chán. Học hành thì không bằng ai, về nhà còn đối mặt với ánh mắt thất vọng của cha mẹ, còn có tương lai mù mịt không thấy đường… Quá chán!
Thấy Vân Khánh gật đầu, Trần Phong tiếp tục nói:
- Giá như cuộc sống kích thích hơn nhỉ. Tao thích cảm giác mạnh, kiểu như trùm tội phạm đối đầu với FBI, một tên siêu trộm hoàn thành “công việc” ngoạn mục trước mắt hàng trăm tên cảnh sát… Cứ như trong phim hành động ấy! Chà, tại sao tao không có được cuộc sống như vậy?
Vân Khánh chỉ cười cười. Mặc dù cuộc sống này chán thật đấy, nhưng thế giới này có hàng tỷ người giống bọn họ. Việc gì phải ước ao cuộc sống như trong phim ảnh nhỉ? Nghĩ kỹ thì có khi những nhân vật trong phim ảnh đó rất thèm khát cuộc sống bình thản của họ cũng nên. Có lẽ là do tâm lý của con người, luôn ao ước những thứ mình không có được, lại khinh thường những thứ mình đang sở hữu. Đến khi mất đi mới biết quý trọng.
- Tao cũng biết là không thể rồi. Một người bình thường thì làm sao có thể đối mặt với nhiều nguy hiểm như vậy chứ! – Trần Phong bĩu môi. – Nhưng mà tao muốn thoát ra khỏi cuộc sống bình thường này quá…
- Vậy thì chúng ta đi du lịch đi! – Vân Khánh đột nhiên đề nghị.
- Đi du lịch á? Đi đâu cơ? – Trần Phong lập tức nổi dậy tinh thần, hào hứng hỏi.
- Uhm, đi du lịch, đó cũng là một cách để cuộc sống bớt buồn tẻ, như mọi người vẫn làm ấy. – Vân Khánh gãi đầu cười – Có thể đi đến Châu Lung hay Hoa Ấm gì đó…
- Đi du lịch… Không tồi đâu! – Trần Phong gật gù, nhưng rồi lại khinh thường hừ một cái – Châu Lung? Hoa Ấm? Mấy cái thành phố quanh quẩn như vậy mà mày cũng nghĩ ra được à? Đã đi là phải đi thật xa! Ví dụ như leo lên đỉnh Everest hay đến Nam Cực chơi với gấu… Thế mới gọi là kích thích!
- Mày dở người à?! – Vân Khánh không chút khách khí chọc xì hơi thằng bạn – Chưa nói đến chuyện mày có thể kiên nhẫn đi đến mấy chỗ đó hay không… Chỉ cần vụ tiền nong, rồi cha mẹ có cho phép không, cũng đủ để nhức đầu rồi!
- Xì… - Trần Phong bĩu môi – Ông già nhà tao coi vậy mà keo kiệt lắm. Nếu tao xin tiền đi du lịch, chắc chắn ổng sẽ rượt tao chạy quanh vườn.
- Vậy đó, cho nên quên cái kế hoạch vĩ đại của mày đi, làm một người bình thường. Còn nếu như mày muốn đi Châu Lung hay Hoa Ấm chơi vài ngày, nhớ kêu tao với! – Vân Khánh vỗ vai Trần Phong nói.
Trần Phong chán nản im lặng, hai đứa lại tiếp tục bước đi.
- Hai người muốn đi du lịch à? Tôi có thể giúp các bạn đấy ~
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên cạnh khiến Trần Phong và Vân Khánh giật mình. Cả hai người nhìn sang bên cạnh, không biết lúc nào xuất hiện một thiếu niên ăn mặc kỳ dị, trước mặt bày bán những món đồ thoạt nhìn thật thần bí cổ xưa, đặc biệt là con rối hình mèo vẫn nhe răng nhìn chằm chằm vào bọn họ khiến bọn họ sởn gai ốc.
- Cái quái gì thế này? Bán đồ chơi à? Bao lâu nay đi về đường này mà có thấy đâu! – Trần Phong nhăn mặt nói.
- Chắc hôm nay là ngày đầu tiên. – Vân Khánh tò mò cúi xuống nhìn những thứ đồ vật bày trên mảnh vải – Đồ chơi? Hay là đồ cổ vậy? Nhìn cũ lắm!
Rey ngồi trên chiếc ghế xếp lùn tịt, cả người xoay sang một bên, trên đùi đặt một quyển sách với những ký tự ngoằn ngoèo như giun bò, không đáp lời. Alf lại đóng vai trò người phát ngôn.
- Chúng tôi là Người Bán Hàng Rong, chuyên bán “ma pháp” cho những người cần nó ~
Thấy Alf mở miệng nói chuyện, Trần Phong và Vân Khánh kinh ngạc nhìn sau. Trần Phong hỏi:
- Cái này chính là nói bụng sao? Như trong TV chiếu ấy.
- Ah… Tao đoán là vậy. Lạ nhỉ, lần đầu thấy đấy! – Vân Khánh đáp, ánh mắt tò mò nhìn Alf.
- Mà này, nó nói cái gì ấy nhỉ? “Ma pháp”? Đó là cái quái gì vậy?
- “Ma pháp”, hay còn gọi là những vật dụng thần kỳ, có thể giúp Con Người đạt được ước nguyện của mình ~
Alf tiếp tục nói, hai đốm lửa trong hốc mắt xoay tròn, như có ma lực mê hoặc hai thiếu niên trước mắt.
- Tao nói này… Một trò lừa đảo mới à? – Trần Phong lạnh mặt – Đừng tưởng lừa được tiền bọn này nhé! Cái trò đó đem đi lừa con nít ba tuổi nó còn đái vào mặt cho.
- Này cậu kia, nếu như cậu không chịu dọn dẹp đống đồ này và rời đi, cậu sẽ bị bắt vì tội lừa đảo đấy. – Vân Khánh thở dài, nhìn Rey nhắc nhở.
Không quan tâm đến thái độ thờ ơ của hai người, Alf tiếp tục công cuộc quảng cáo của mình:
- Các cậu muốn đi vòng quanh thế giới phải không? Muốn được đi đến những nơi mà con người chưa từng đặt chân đến? Muốn tìm kiếm kích thích…?
Trần Phong, Vân Khánh lập tức im lặng, thắc mắc không hiểu tại sao người này lại biết suy nghĩ bọn họ. Không đợi bọn họ bình tĩnh lại, Alf tiếp tục dụ dỗ:
- Chúng tôi có thể giúp các bạn. Bằng “ma pháp”!
- Đây là “Lông vũ của Icarus”!
Không biết từ lúc nào, Rey đã đi đến bên cạnh bọn họ. Trên tay cậu cầm một chiếc lông vũ sặc sỡ bảy màu, kích thước lớn hơn nhiều so với những chiếc lông vũ thường thấy trên TV.
Vân Khánh cầm lấy nó, dường như thấy được một loại cảm giác khác thường từ chiếc lông vũ xinh đẹp này. Nó có vẻ khá cứng cáp, những sợi lông mềm mượt và cực kỳ săn chắc, không giống cái loại lông gà trong quả cầu thường chơi.
- Đồ giả à? Lại còn nhuộm màu nữa chứ! – Trần Phong sờ sờ thử lớp lông, lập tức nhíu mày nói.
- “Lông vũ của Icarus” có thể đưa các bạn đến bất kỳ nơi nào các bạn muốn chỉ trong tích tắc. Một loại công cụ “Dịch chuyển tức thời”. – Rey bình thản giải thích công dụng của nó.
- Thật sao? Cậu đừng có đùa chúng tôi! Trên đời này làm gì có thứ nào thần kỳ như vậy chứ! – Trần Phong lập tức phản bác.
- Không phải cậu vẫn muốn thoát ra khỏi cuộc sống nhàm chán này sao? – Rey nhìn Trần Phong bằng đôi mắt đen vô cảm đó, giọng nói vẫn không chút gợn sóng – Tại sao không muốn tin vào những thứ phi tự nhiên?
Nghe Rey hỏi ngược lại, Trần Phong lập tức nghẹn họng. Vân Khánh thấy thái độ của Trần Phong đột nhiên bất thường, liền lên tiếng nói chuyện, muốn ngăn Trần Phong lại:
- Nghe cũng thú vị đấy. Cái này bao nhiêu tiền?
- Không cần tiền. – Rey lắc đầu – Thứ tôi muốn là toàn bộ “Olez” của các cậu, sau khi các cậu thỏa mãn.
Nhìn Rey quay lại chỗ ngồi, Vân Khánh thắc mắc hỏi:
- “Olez”? Đó là cái gì vậy?
- Không phải là thứ gì đó đại loại như linh hồn chứ? – Trần Phong đột nhiên hỏi. Không phải trong truyện đều như vậy sao? Nhận một thứ đáng giá và kỳ diệu, thường phải trả lại bằng “linh hồn”…
- Linh hồn? – Rey hơi cúi đầu – Không phải. “Olez”, đại loại nó là ước mơ của các cậu thôi.
Vân Khánh và Trần Phong còn nghi hoặc không hiểu, nhưng Rey đã nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, bỏ hết vào valy. Con rối Alf nhảy lên vai cậu.
- À phải rồi. – Đang định rời đi, Rey lại đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nhìn hai người nói – Đừng bay đến gần “Mặt Trời” quá nhé!
…
Vân Khánh và Trần Phong trở về nhà, ngồi trong phòng riêng của Trần Phong. Trần Phong vừa về đến nhà đã vứt cặp lên giường, ngồi vào trước máy tính chơi game. Vân Khánh không cùng chơi với Trần Phong như thường lệ, mà ngồi xuống ghế salon trong phòng, giơ chiếc lông vũ lên quan sát, không biết đang suy nghĩ gì.
Khác với Trần Phong, Vân Khánh có thể cảm nhận được sự khác thường của nó. Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng Vân Khánh không nghĩ đó là ảo giác của hắn.
Như vậy, chiếc lông vũ này… thực sự có thể giúp con người “dịch chuyển tức thời”?
Thử xem!
Vân Khánh nghĩ vậy, nắm chặt lông vũ. Nhưng hắn chợt nhớ ra, sử dụng nó như thế nào?
- Bực thật! – Vân Khánh vò đầu – Sao lúc đó mình lại quên hỏi cơ chứ.
Nếu như muốn đến trường thì phải làm sao? Vân Khánh suy nghĩ như vậy. Chợt hắn cảm thấy toàn thân nhẹ như bông, lơ lửng trong không trung. Đến khi dừng lại, Vân Khánh đã thấy mình xuất hiện trong lớp học.
- Khánh, mày vào đây xử đẹp con này cho tao! Dám cướp boss của bố mày!
Trần Phong đập bàn thật mạnh, tức giận nói. Không nghe thấy Vân Khánh đáp lời, Trần Phong nghi hoặc quay lại, chợt phát hiện trong phòng chỉ có mỗi mình mình.
- Ủa? Đâu mất tiêu rồi? Về rồi à? Cái thằng… không chịu nói…
Chưa dứt lời, đột nhiên Vân Khánh hiện ra trước mắt hắn, ngã vào ghế sofa.
Trần Phong trợn mắt, Vân Khánh kinh ngạc, hai người nhìn nhau.
- Thật sự… Thật sự được…! – Vân Khánh nuốt nước bọt – Tao… Tao vừa mới ở trên trường về!
- Mày đang nói cái gì vậy hả? – Trần Phong run giọng hỏi.
- Cái lông vũ này đúng là có khả năng dịch chuyển tức thời! Giống như phép màu vậy! Cậu ta không có lừa chúng ta!
Trần Phong lập tức nhảy đến trước mặt Vân Khánh, giật lấy lông vũ, nhìn chằm chằm vào nó, một tia sáng lóe lên trong đầu.
- Khánh… - Trần Phong giữ chặt vai cậu bạn – Với chiếc lông vũ này… Chúng ta có thể làm được rất nhiều thứ!
- Rất… rất nhiều thứ? – Vân Khánh còn chưa hồi phục tinh thần.
Trần Phong gật đầu, ánh mắt chợt trở nên điên cuồng.