Sở Thiên chẳng nói đúng sai, chỉ cười cười. Khi có các quan điểm khác nhau thì tự khắc sẽ có kẻ tự cho mình là đúng như Thiên Kiều. Hắn cũng chẳng thèm cải chính làm gì, chỉ vuốt vuốt cái điều khiển từ xa rồi khẽ thở dài:
- Xem ra lần này không đấu nổi với ngươi rồi. Hay thật! Mong rằng chúng ta lại có cơ hội đọ sức.
Ánh mắt Thiên Kiều từ đầu đến cuối không thèm nhìn cái điều khiển, vẻ mặt đắc ý, chậm rãi nói:
- Yên tâm, nhất định sẽ có cơ hội!
Sở Thiên nhìn đồng hồ, đứng dậy, phủi quần áo hơi nhàu trên người, nói:
- Ta nghĩ, các chuyên gia gỡ mìn của các người chắc cũng đã gỡ gần hết rồi nhỉ? Nếu ta không nhanh chóng rời khỏi Khách sạn Vượng Lai, đến khi không còn sự giúp đỡ của mấy quả mìn cuối cùng, e rằng sẽ bị đạn lạc của các người bắn chết mất!
Thiên Kiều khẽ thở dài, chẳng ngờ tên tiểu tử này tính toán thời gian quá chuẩn. Thông tin về tình hình gỡ bom vừa được truyền tới tai nghe của Thiên Kiều. Chỉ còn ba quả bom là chưa được gỡ. Ả ta là chuyên gia đạn dược vũ khí và thuốc nổ nên trong đầu hòan toàn nắm rõ về sức công phá của bom. Nếu hai quả bom có thể khiến Khách sạn Vượng Lai lắc lư sắp đổ thì quả bom cuối cùng sẽ được xem là cọng cỏ cuối đè chết lạc đà. Nghĩ vậy, ả bất đắc dĩ cười nói:
- Các ngươi có thể đi bất cứ lúc nào!
Kẻ cẩu thả là Sa Thành thấy Sở Thiên không dám nhấn kíp nổ, được voi lại còn đòi tiên, bản tính lưu manh trỗi dậy, lão đập bàn quát:
- Tiểu tử, ngươi xem đây là đâu mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Lão tử nói cho mà biết, muốn bước chân ra khỏi cửa lớn khách sạn này thì để lại đây một tay một chân. Bằng không, cho dù Sa Cầm Tú có đến đi chăng nữa, ta cũng không để ngươi đi.
Đồ Long Hổ nghe lệnh của Tướng quân Sa, lập tức sai bọn lính xông tới, bao quanh.
Sở Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn. Ánh mắt lợi hại quét qua bọn thuộc hạ của Đồ Long Hổ, sau đó chống hai tay lên bàn mà nói:
- Tướng quân Sa, phải chăng ông vừa ngồi nhầm vị trí hả? Chỗ của ông bây giờ chính là chỗ mà tôi để dành cho Thiên Kiều. Vậy nên, tốt nhất là ông nên biết điều đừng lộn xộn. Nếu không lại hại mọi người cũng chết theo đấy.
Nghe xong lời Sở Thiên, Sa Thành có vẻ vẫn chưa hiểu rõ, không hiểu được ý của Sở Thiên là gì. Thiên Kiều nghe xong thì biến sắc mặt, cúi xuống vén đệm ghế lên xem. Hai quả bom nằm giữa chân Sa Thành lập tức đập vào mắt ả. Ả vội hét lên:
- Tướng quân Sa, không được cử động. Dưỡi ghế có hai quả bom.
Sở Thiên vê vê mũi, uống nốt nửa tách trà còn dở. Uống xong tươi cười ra vẻ chân thành nói:
- Tướng quân Sa, phải cận thận sức nặng đấy. Phía dưới chính là hai quả bom trọng lượng. Không được có bất kỳ thay đổi nào vượt quá năm trăm khắc. Nếu không, “ầm” một cái, toàn bộ khách sạn sẽ bị san phẳng.
Sa Thành mặc dù đã tham gia chiến trận từ rất lâu tại Tam Giác Vàng này. Tuy nhiên phần lớn lão ta chỉ ngồi chỉ huy. Tự tay cầm súng ra chiến trường chẳng có mấy lần. Có lần ra tiền tuyến trinh sát còn bị bọn lính đánh cho mất cả nửa ngón tay. Vậy nên, khi nghe dưới chân mình có hai qua bom thì chân tay rụng rời, mặt trắng bệch thảm hại, lão gầm lên:
- Đồ chó hoang Sở Thiên. Mày đúng là đồ thâm hiểm!
Sở Thiên vặn eo, bẻ cổ, cười theo kiểu như chiêu bài đã bị bắt thóp, sờ sờ lên miệng rồi nói:
- Toàn bộ đều là học của Thiên Kiều đấy! Tiện đây cũng nói cho ông biết, tất cả các kíp nổ đều được đặt trên người ba chúng ta cả đấy. Nếu như Tướng quân Sa quyết định hy sinh cho tổ quốc thì cứ việc ra lệnh cho thuộc hạ nổ súng. Số mà may mắn thì chục phát đạn cũng chả trúng được kíp nổ nào. Ngược lại, số đen đủi thì chỉ cần một phát súng thôi là tiêu toàn bộ.
Quai hàm Sa Thành cứ phồng lên xẹp xuống. Trong lòng tuy rất phẫn nộ và mâu thuẫn, nhưng cũng không dám mạo hiểm. Dù sao, đồ sứ với vại đất cũng không nhất thiết phải đụng chạm nhau làm gì. Nghĩ vậy, lão bèn vẫy tay gọi Đồ Long Hổ, ra hiệu cho bọn thuộc hạ tránh đường cho Sở Thiên đi qua.
Sở Thiên giữ phép lịch sự gật đầu, nhìn Thiên Kiều đang liếc tròng mắt quay tròn suy nghĩ, thản nhiên nói:
- Loại bom này chắc hẳn chẳng làm khó được ngươi. Tự tay tháo nó cho Tướng quân Sa đi. Khoảng chừng trong vòng mười phút là có thể gỡ ra thôi. Trong trường hợp không muốn mạo hiểm hoặc là không chắc chắn, khi đó hãy gọi điện thoại cho ta. Ta sẽ bảo ngươi phải cắt dây đỏ hay dây xanh.
Thiên Kiều nét mặt âm u bất định. Sau đó nhìn mấy chục học sinh học viện Sa Khát, trong mắt ánh lên sự độc ác, giọng oán hận nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ một lòng làm bạn với những người này cho đến khi Tướng quân Sa bọn họ an toàn. Nếu như phát nổ thật thì được nhiều quân Đồng Tử cùng chôn thế này cũng là một việc hay.
Sở Thiên không kìm được lắc đầu, lại gần Thiên Kiều nói:
- Có một vài việc ngươi dường như vẫn chưa hiểu rõ. Đành rằng ta không đành lòng tự mình giật kíp nổ giết những kẻ vô tội này. Tuy nhiên, nếu có kẻ khác làm nổ giết bọn họ thì ta sẽ không cảm thấy áy náy hay bất an gì, chỉ than tiếc đồng cảm cho bọn họ, thậm chí còn vì bọn họ mà đi báo thù.
Nói dứt lời, Sở Thiên cũng không thèm quay lại nhìn vẻ mặt của Thiên Kiều, cùng với Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nghênh ngang xuyên qua bọn lính đi ra. Đồ Long Hổ muốn ra tay nhưng cuối cùng cũng chẳng dám làm gì. Vẻ mặt trấn tĩnh thản nhiên quá độ của Sở Thiên lại đưa hồi ức của gã trở về đêm ở Thủy Tạ Hoa Đô.
Thiên Kiều vì sự an toàn của Sa Thành nên quyết định tự tay gỡ quả bom. Đang định ngồi xổm xuống thì ánh mắt chợt hướng về phía cửa nhìn thấy Phương Như Như vừa mới bước tới. Khóe miệng ả nở nụ cười gian giảo, quát lên với Đồ Long Hổ:
- Đội trưởng Đồ, có một nhiệm vụ quan trọng giao cho anh, bắt Phương Như Như lại, đem về doanh trại làm kỹ nữ.
Vì sự sơ suất của cô ta hôm nay, cô ta phải trả giá!
Đồ Long Hổ ngẩn người ra, không hiểu tại sao Thiên Kiều lại có thể nghĩ ra được cái mệnh lệnh như thế. Phải biết rằng biến cố xảy ra ngày hôm nay cũng chẳng phải là chuyện của Phương Như Như. Huống chi Phương Như Như lại là cái cây hái ra tiền của Sa Thành. Thế nên mang cô ta đến doanh trại làm kỹ nữ thì thật là đáng tiếc. Nghĩ vậy nên gã hướng ánh mắt về phía Sa Thành, đợi mệnh lệnh của lão.
Sa Thành cũng hơi sửng sốt. Sau đó lại nhìn thấy ánh mắt của Thiên Kiều hướng đến lão đầy dụng ý, liền ra lệnh cho Đồ Long Hổ:
- Lời của cô ta cũng giống như lời của ta. Đưa Phương Như Như đến tặng cho anh em chơi vài ngày. Nếu như giao cho cô ta khách sạn to mà làm không ra gì, để có người xông vào trong này ngang ngược càn rỡ gây chuyện thì cũng phải phạt cho biết.
Phương Như Như nghe rất rõ cuộc hội thoại của bọn Thiên Kiều, biến sắc mặt. Không ngờ bản thân vừa thoát được khỏi tay Sở Thiên thì lại bị chính người của mình đưa đến doanh trại để làm kỹ nữ, lại biết rõ đó là nơi mà sống còn không bằng chết. Vì thế, dùng ánh mắt đáng thương quay sang nhìn Sa Thành:
- Tướng quân, Phương Như Như không làm gì sai cả, tại sao lại phạt tôi?
Sa Thành tuy rằng trong tâm không đành lòng nhưng vẫn kiên quyết:
- Đội trưởng Đồ, mang cô ta đi.
Đồ Long Hổ bất đắc dĩ phải gật đầu, bước tới vài bước nắm lấy tay Phương Như Như.
Phương Như Như lập tức quỳ xuống khóc như kẻ tâm thần:
- Tướng quân, xin tha mạng!
Sa Thành không để tâm chút nào:
- Mang đi!
Phương Như Như lúc này mặt mũi trắng bệch. Cô ta một mực trung thành và tận tâm với Sa Thành. Ngoài việc Sa Thành toàn tâm giữ cho cô ta trong sạch còn bởi vì trong lòng Sa Thành, cô hẳn cũng có vị trí tương đối quan trọng, Phương Như Như không thể nghĩ rằng chỉ vì lời nói của Thiên Kiều mà lão đem cô làm đồ chơi cho binh sĩ. Cái cảm giác này giống như từ trên trời rơi xuống địa ngục, giống như là chết đi vậy.
Đến giờ cô ta mới hiểu, chẳng qua mình cũng chỉ là con chó của Sa Thành thôi.
Sở Thiên vẫn chưa đi khỏi, thấy vậy liền cười khổ, biết rõ Thiên Kiều lại là vì hắn mà làm thế. Việc đem Phương Như Như đến doanh trại làm kỹ nữ cũng sẽ khiến bản thân hắn cảm thấy hối hận vì hành động lỗ mãng của hắn đã làm liên lụy đến người vô tội. Tiếp một bước là đánh vào lương tâm và cảnh cáo hắn.
Và hơn thế nữa, nếu hắn đứng ra cứu Phương Như Như, rất có thể sẽ vuột mất cơ hội an toàn rời khỏi đây. Thiên Kiều đã cúi người xuống và bắt đầu xử lý quả bom. Tin rằng phía tầng dưới, việc tháo bom ở cây cột trụ cũng sắp xong. Chỉ cần bọn chúng kéo dài thời gian để phá hủy quả bom một khắc thôi, thì sự tình sẽ trở nên rất phiền toái.
- Mẹ kiếp!
Sở Thiên không kìm được bèn chửi một tiếng, quay người lao về phía Đồ Long Hổ. Thân hình hắn như ánh sao băng xẹt qua phía chân trời, chớp mắt đã đến bên cạnh Đồ Long Hổ. Tay trái hắn lao mạnh đến bóp lấy cổ gã. Tay phải giật lấy cổ áo Phương Như Như kéo đi.
Đồ Long Hổ không lường được Sở Thiên sẽ ra tay nhưng điều đó không có nghĩa là phản ứng của hắn không đủ nhanh. Cao thủ thì vẫn cứ là cao thủ. Tay Sở Thiên chưa kịp với tới cổ họng gã thì gã đã kịp thông minh kéo Phương Như Như ra làm lá chắn, cản lại sự tấn công của Sở Thiên. Đồng thời giơ chân lên đá về phía Sở Thiên hai cước.