Thái Bảo đứng im, nhìn những cơn gió cuốn hàng ngàn tia sáng li ti bay lên không trung rồi tan vào hư vô. Trong lòng nó thổn thức, cảm giác mất mát tràn ngập khắp các ngóc ngách. Có thật là sống hàng ngàn năm buồn chán đến mức mong ngóng cái chết tựa như nắng hạn đợi mưa rào? Nếu thực như vậy thì sao? Trên đời hàng ngàn hàng vạn kẻ ôm ấp giấc mơ trường sinh bất tử nếu biết được điều này, liệu còn tranh đấu tuyệt vọng với cuộc đời nữa hay không?
Hít một hơi thật căng lồng ngực, nó từ từ thở nhẹ ra rồi đưa tay cầm viên Âm Dương Hắc Bạch Châu lên chiêm ngưỡng. Thật lạ, Xung Thiên Thần Kiếm không phải là một thanh kiếm mà là một sợi dây chuyền. Nó để ý đến hai tia khói đen trắng đang chuyển động qua lại như thể vờn nhau trong viên châu. Chắc hẳn đây là hai đạo khí trong cơ thể nó. Trong đầu Thái Bảo nghĩ đến kiếm báu, đột nhiên hai luồng khói di chuyển cực nhanh, viên châu phát quang chói lòa, từ trong viên châu, phóng vọt ra hình hài một thanh kiếm.
Thanh kiếm dài khoảng hơn ba thước, lưỡi sáng loáng, chuôi kiếm dài hơn hai tấc, được dát bằng bạch kim, đốc kiếm trạm hình một con Nhai Xế hung dữ đang há miệng ngoác ra. Từ trong miệng Nhai Xế, một lưỡi kiếm cong vút, sắc lẹm và ánh lên bạch quang chói mắt. Thanh Kiếm bồng bềnh trong không gian, như chờ đợi mệnh lệnh từ Thái Bảo.
‘ Vạn Kiếm Trận” – Thái Bảo hô lên một tiếng, lập tức thanh bảo kiếm phóng vọt lên, sáng lòa rồi tan biến thành hàng vạn mũi kiếm bằng khí, vây kín khoảng không trước mặt. Hàng vạn kiếm khí ấy, tỏa ra khí thế vô cùng khủng khiếp.
“Công’ – Nó lại hô lên, lập tức hàng vạn đạo kiếm khí ầm ầm phóng thẳng xuống về phía vạt rừng trước mặt. Uỳnh…uỳnh…oàng oàng…Những âm thanh long trời lở đất vang lên khiến mặt đất rung lên dữ dội. Vạt rừng trước mắt bỗng chốc bị đánh rạp. Cổ mộc, dã cỏ bị đánh nát bấy, bụi khói cuộn lên ngùn ngụt. Thái Bảo sững người. Không ngờ, sức mạnh của nó đã tăng lên một cách quá kinh khủng như thế. Bất giác trong lòng nó nảy sinh một tia kích thích. Nó hít một hơi rồi khẽ nói “Hồi”.
Lập tức trên không, kiếm ảnh thu về, trở lại hình hài thanh kiếm ban đầu rồi nhanh chóng phóng về phía Thái Bảo. Nó nhún người, nắm trọn lấy thanh kiếm rồi phóng lên không trung, cách mặt đất tám trượng. Đưa mắt đảo quanh một vòng, nó nhìn xuống miệng hố, chau mày. Hít một hơi, nó chĩa thanh kiếm về phía miệng hố, mắt nhắm nghiền, miệng lầm rầm đọc;
Ngũ sắc linh nhân mục manh
Ngũ âm linh nhân nhĩ tung
Ngũ vị linh nhân khẩu sảng
Trì sính điền liệp
Linh nhân tâm phát cuồng
Nan đắc chi hóa,
Linh nhân hành phương
Xoẹt, xẹt…xẹt….Năm con ngũ long phóng vọt ra khỏi thanh kiếm, cuốn lại với nhau tạo thành hoàng long tỏa khí bạch kim chói lọi. Hoàng long ngạo nghễ gầm lên điếc tai.
Mây đen trên đầu ùn ùn kéo tới, đại phong rít lên điên loạn, cây cỏ trong rừng Tử Linh rạp đi. Y phục của Thái Bảo bạt đi trong gió nhưng thân thể nó vững như tường đồng vách sắt, cô ngạo đứng trên không trung, khắp người cũng tỏa ra bạch khí bức nhân.
Nhìn thấy con hoàng long tỏa bạch khí, Thái Bảo trong lòng phấn khích vô cùng. Chiêu thức mà nó hâm mộ được thi triển một cách cực kỳ dễ dàng, khiến cho nó không khỏi mừng thầm.
“Công’ – Nó bất ngờ hô lên.
‘Grào” – Hoàng Long rống lên khủng khiếp, uốn người một cái rồi phóng thẳng xuống miệng hang. Oàng oàng, ầm! Đất đá bắn lên cao hàng chục trượng kèm theo một cột nước khổng lồ, miệng hang trong nháy mắt tan thành bình địa, dưới đất xuất hiện một hố sâu hoắm rộng đến hàng chục trượng, thạch động và hòn đảo nhỏ cũng biến mất. Sức mạnh thật khủng khiếp, Thái Bảo nghĩ trong lòng.
Thái Bảo nhìn đống đổ nát dưới chân, bất giác ngửa mặt lên trời cất lên một tràng cười sảng khoái. Đột nhiên nó thấy hắc khí trong thân thể lưu chuyển với tốc độ rất nhanh, tựa như bị kích thích tột độ. Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nó lại chĩa kiếm sang bên phải, nhắm vào một vạt rừng khác, miệng lầm rầm đọc khẩu quyết Ngũ Long Kiếm.
Từ trong kiếm, ngũ long lại phóng vọt ra, kết với nhau. Nhưng lần này, trên trời xuất hiện một con hắc long cực kỳ cổ quái. Hai mắt hắc long đỏ lòm như máu, khuôn mặt nanh ác, toàn thân mờ ảo một luồng huyết khí, trên đầu cong vút một cặp sừng quỷ, toàn thân bao bọc một đám vẩy cứng như thép nguội.
Thái Bảo ngắm nghĩa hắc long, không khỏi gai người. Quá bá đạo, nó thầm nghĩ. Đây chẳng phải là Hắc Quỷ Long sao? Hắc Quỷ Long được hợp lại từ âm khí cực thịnh, khí thế vô cùng hung dữ, tựa quái thú thời thượng cổ, chuyên tru sát trời đất, thần thánh. Toàn thân nó run lên, không ngờ lại có thể kết hợp và cải biến chiêu thức đỉnh cao của Vân Tiêu Kiếm thành thứ này.
Bất giác, nó sực nhớ đến Vân Tiêu Kiếm, trong lòng rộn ràng lên những cảm giác thân quen. Giờ nó trở về, không biết mọi người sẽ nghĩ gì đây? Chắc hẳn họ sẽ mừng rỡ lắm. Nó nhớ mọi người da diết. Vội vàng, Thái Bảo thu khí lại, Hắc Quỷ Long tan biến thành một đạo khí nhập vào thân thể nó, thanh kiếm cũng hóa thành khói mờ, bị hút luôn vào viên châu trên mặt dây chuyền.
Thái Bảo phóng vọt về phía Thông Thiên Hoàng Ma với một tốc độ cực nhanh, trong lòng rạo rực kỳ lạ. Bốn năm rồi, không biết Vân Tiêu Kiếm giờ ra sao. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh nó hóa thành một vệt sáng, phóng vọt đi như sao băng. Vân Tiêu Phi Ảnh, nó không biết rằng mình đã đủ công lực để đạt đến tầng thứ mười. (Nguồn: Vip Truyện)
***
Chỉ trong chớp mắt, chân núi Hoàng Ma Sơn đã hiện ra trước mặt. Đáp xuống một bãi đất, nó từ từ đi bộ lên núi. Thái Bảo muốn cảm nhận từng ngọn cây, từng con đường mà bốn năm qua đã không được chiêm ngưỡng.
Cảnh vật quen thuộc cứ hiện ra trước mắt Thái Bảo. Trong lòng nó, ngập tràn những cảm giác êm ái. Vừa đi, nó vừa hít hà không khí mà bốn năm qua chưa được chạm vào. Cây cỏ xung quanh bị gió trêu đùa, cứ rì rào, rì rào những lời mừng rỡ tựa như đón chào cố nhân.
Giờ đã là tiết thu, con đường dẫn lên núi ngập trong lá vàng. Dưới những bước chân, tiếng lá khô lạo xạo lạo xạo vang lên đều đều. Một tiểu đạo sỹ bước từ trên núi xuống, dáng vẻ rất vội vã. Nhìn trang phục, Thái Bảo đoán rằng đây là đệ tử dưới quyền của Thiên Hỏa đạo nhân.
Tiểu đạo sỹ khuôn mặt ngây thơ, chừng chín, mười tuổi, đang quẩy hai chiếc hòm nhỏ, rảo bước xuống núi. Tiểu đạo sỹ nhìn thấy Thái Bảo, bất giác chau mày quan sát. Thái Bảo thấy vậy mỉm cười nhìn, khẽ gật đầu chào một cái. Tiểu đạo sỹ thấy người lạ lên núi, lại mỉm cười với mình thì quay mặt nhanh đi chỗ khác, rồi cứ thế lầm lũi đi xuống, không nói lời nào.
- Tiểu đệ xuống Thanh Hương trấn lấy gia vị phải không?
Thái Bảo nói khi tiểu đạo sỹ đi ngang qua. Thấy vậy, tiểu đạo sỹ khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên, đặt gánh xuống, đoạn lau mồ hôi đang rịn ra trên tráng, cất giọng non nớt hỏi:
- Huynh là ai, sao biết ta đang xuống Thanh Hương trấn?
- Ta là sư huynh của đệ. Sư đệ ở Tôn Kiếm Vân Tiêu có phải không? Các vị sư phụ mấy năm nay có khỏe không? – Thái Bảo hỏi.
- Sao huynh biết…à, do trang phục của ta. Mà huynh là ai, sao ta chưa bao giờ gặp ở Vân Tiêu Giám nhỉ? – Tiểu đạo sỹ ngơ ngác.
Nghe đến Vân Tiêu Giám, Thái Bảo chợt trong lòng tựa có gió thổi, ào ào hiện về ký ức những năm mài đũng quần nghe các vị sư phụ giảng về thần thú, linh điểu, luyện đan, lịch sử, thánh đạo v.v…Rồi bất giác, nó nhớ về thác nước phía sau Vân Tiêu Giám, nơi có căn nhà gỗ mà nó tự tay thu thập vật liệu để xây dựng. Những khi rảnh rỗi, nó và sư tỷ, Ánh Nguyệt và Văn Lộc lại trèo lên đây nghịch ngợm. Thái Bảo mỉm cười;
- Sư đệ không biết ta cũng phải, ta được sư phụ giao việc, mấy năm nay mới trở lại Vân Tiêu Kiếm.
- Vậy à? Thế sư huynh là người của nhánh nào vậy?
- Ta là đệ tử thuộc Vân Tiêu Kiếm của sư phụ Bạch Ưng. – Thái Bảo thông Báo.
- Đệ tử của Bạch Ưng sư bá? Phải chăng huynh chính là…Thái Bảo sư huynh? – Tiểu đạo sỹ ngạc nhiên.
- Sao, sao đệ lại biết tên ta? – Thái Bảo trợn tròn mắt.
- Đệ là Trần Văn Bắc, môn đồ của Tốn Kiếm Vân Tiêu, dưới quyền Thiên Hỏa sư phụ. Huynh mất tích đã mấy năm nay, khắp Hoàng Ma Sơn không ai là không biết cả. – Tiểu đạo sỹ giới thiệu danh tính rồi nói.
Thái Bảo trầm ngâm một lúc, tiểu đạo sỹ thấy vậy, vội vàng quẩy quang gánh lên vai, rảo bước đi rồi ngoảnh đầu về phía sau nói:
- Thôi, sư huynh mau trở về đi, đệ phải xuống Thanh Hương trấn lấy gia vị không thì các sư huynh trên Thực Kiếm lầu trách phạt.
Thái Bảo vẫy vẫy tay với tiểu đạo sỹ, đoạn quay đầu, rảo bước chạy lên núi, nhằm hướng thác nước sau Vân Tiêu Giám.
Tiếng ì ầm của thác nước thật quen thuộc, nó nhắm nghiền mắt vào, tưởng tượng ra những ngày trước đây. Hơi nước từ hồ theo gió thu nhẹ nhàng vương lên mặt nó, khiến Thái Bảo thấy khoan khoái vô cùng. Mỏm đá kia, bãi đất kia vẫn đó, đâu đấy vang lên tiếng lạch cạch, lạch cạch của kiếm gỗ. Không thấy bóng sư phụ ngưng thần tham thiền, không thấy bóng dáng nhỏ xíu của sư tỷ, sư đệ, sư muội đâu, trong nó đột nhiên tràn lên một cảm giác lo lắng. Hôm đó, sư tỷ và nó chia nhau ra chạy trốn Hắc Bạch Song Quỷ. Nó giờ vẫn an toàn, không biết sư tỷ có xảy ra điều gì hay không?
Thái Bảo đột nhiên rung động trong lòng nhè nhẹ, nó mơ hồ nghĩ đến sư tỷ, liệu…Nhanh chóng, nó dập tan ý nghĩ tiêu cực, tự nhủ rằng sư tỷ rất thông minh, tuyệt không có vấn đề gì xảy ra được.
Chầm chậm, nó bước tới tán cây lớn, ngước mắt nhìn lên. Căn nhà gỗ trên cây vẫn còn đây, thời gian đã khoác lên phía ngoài căn nhà một lớp áo mới đen bóng. Hít một hơi thật sâu, nó bám lấy thang gỗ, nhẹ nhàng từng bước trèo lên. Đứng trước hành lang nhỏ xíu, nó chầm chậm đưa tay lên cửa, chuẩn bị đẩy ra. Không biết, bên trong có ai không nhỉ? Nó hy vọng khi mở ra, cả ba sư đệ, sư muội và sư tỷ đều đang ngồi đó, chờ đợi nó.
Bàn tay chưa chạm được vào cánh cửa đã thấy nó bật mở ra vội vã. Từ trong, một nhân ảnh bước vọt ra, thấy nó đứng chắn trước cửa, nhân ảnh vội vàng sững lại. Thái Bảo cũng sững người lại, nhìn thẳng vào người từ trong bước ra.
Một tiểu cô nương trạc mười hai tuổi, làn da trắng trẻo, vận bạch y đẹp đẽ, khuôn mặt xinh xắn tựa như tiểu thần tiên. Đôi mắt tiêu cô nương sâu thăm thẳm như lòng biển xanh, nhìn nó chằm chặp, đôi môi đỏ run run lên, lắp bắp không nói thành lời:
- Ngươi…ngươi….
Một cảm giác gai người khiến da gà Thái Bảo nổi lên khắp nơi. Nó há hốc mồm nhìn tiểu cô nương, tựa như hàng chục năm mới được gặp lại. Thái Bảo cố lắm nhưng không thể thốt ra được lời nào. Chỉ thấy, tiểu cô nương lao đến, ôm chầm lấy, nước mắt lã chã rơi trên ướt vai nó. Xem ra, bốn năm không gặp, nó đã cao hơn tiểu cô nương gần một cái đầu. Tiểu cô nương vươn tay, đấm thùm thụp vào lưng Thái Bảo, giọng lạc đi vì vui sướng:
- Tiểu tử đáng ghét, tiểu tử đáng ghét, sao không đi nữa đi.
Thái Bảo cảm thấy vai áo mình ướt đẫm, tràn đến khắp cơ thể một hơi ấm, nó cũng vô thức đưa tay lên, ôm chặt lấy tiểu cô nương kia, mắt nhắm lại, miệng nở một nụ cười mãn nguyện:
- Sư tỷ! Là đệ đây, đệ đã trở về Vân Tiêu Kiếm.
Gió thu nhè nhẹ cuốn đám lá úa bay lả tả lên bầu trời, không gian xung quanh tràn ngập những sắc vang lung linh. Nước cứ ầm ì chảy xuống, gió cứ rì rào, đâu đó có tiếng nấc lên nghẹn ngào, vui sướng.