Thế giới thứ 2.
Chương 43
Lilith (1)
3 năm trước, đồng cỏ khu vực ngoại vi thị trấn khởi đầu.
Skill: Summon elf.
“Quái lạ, sao không có gì vậy !? Rõ ràng ở đây ghi là đủ điều kiện sử dụng rồi mà !? Không lẽ thanh quản mình có vấn đề !?”
Skill: Summon elf.
Vẫn không có gì.
Vừa mới hí hửng mua được một skill mới, chàng trai này vội vàng chạy ra đây tìm nơi thí nghiệm ngay, nào ngờ đã nửa ngày, đọc skill méo cả mồm mà vẫn chẳng có kết quả gì, cậu ta đã bắt đầu thấy hơi oải.
Chàng trai chán nản ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt, để gió mơn man thổi mái tóc đen ngang mắt bay bay, nhìn xung quanh thấy không có ai, cậu ta uể oải nằm dài xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh với những áng mây trắng, trôi qua chầm chậm.
“Maz, ít ra thì bầu trời ở đây cũng đẹp hơn lớp chắn năng lượng ở mặt trăng !” – Cậu ta lẩm bẩm.
“Thử lại lần chót, không được thì coi như đen đủi vậy, đồ ở chợ đen đúng là chẳng thể nào tin được !”
Skill: Summon Elf.
Tiếng tinh thể va chạm, tiếng gió thổi vù vù, tiếng không khi dường như vặn xoắn.
Theo sau đó, một cô gái áo trắng, tóc đen, khuôn mặt như thiên thần xuất hiện, trước vẻ mặt choáng váng của chàng trai. Với khuôn mặt trái xoan trắng nõn hồng hào như có phấn trang điểm, bờ môi không son nhưng vẫn ánh lên màu hồng nhạt, mi mày cong vút, với đôi mắt mang phong cách đậm nét Châu Âu cực kì có sức hấp dẫn, đeo trên vành tai là đôi khuyên tai to hình bán nguyệt, phía trước phần ngực để trần là một chuỗi vòng châu báu tinh xảo, với chiếc áo ngực ren mỏng màu trắng quấn quanh quanh hai núi tuyết.
Mỗi bước đi, thân hình người “con gái” lại đong đưa tựa thủy long, vẫn còn những nét thẹn thùng e lệ, nhưng mang đầy nụ cười tự tin, đứng trước mặt cậu ta, nhẹ giọng hỏi:
“Xin chào, tên tôi là Lilith, anh có gì cần giúp đỡ sao !?”
“WA....aaa..”
Chưa kịp đứng thăng dậy, chàng trai hoạt động bằng cả bốn chi, cấp tốc lùi ngược về phía sau. Cậu ta há hốc mồm, mắt chữ A, mồm chữ O, đầy vẻ khó tin.
“Cái này... cô là... tinh linh dẫn đường !?” Nuốt ực một ngụm nước miếng lớn vào cái cổ họng khô không khốc, cậu ta hỏi.
“Tất nhiên... nếu không anh nghĩ tôi là cái gì !?” Lilith vẻ mặt kỳ quái hỏi lại.
Chàng trai miết nhẹ chiếc nhẫn, thành thạo lựa chọn một đống chỉ lệnh trên bảng điều khiển trong suốt hiện ra, sau đó hỏi với vẻ ngạc nhiên:
“Không phải tinh linh dẫn đường phải trông như thế này sao !?”
Cậu ta chỉ vào hình ảnh trên bảng điều khiển trong suốt, trên đó là một cô gái nửa người nửa bươm bướm, trên đầu mọc hai chiếc râu dài sống động, mặt bầu bĩnh, tai nhọn, vóc dáng nhỏ nhắn, nhìn cũng khá dễ thương.
Chỉ có điều, cô gái này cao chưa tới 20cm.
Lilith thấy vậy, gãi đầu gãi tai nói:
“Cái này... chúc mừng quý khách đã trúng số độc đắc, tôi là sản phẩm đặc biệt ! Tặng kèm miễn phí”
...
Phụt....
Ren phun ra ngụm trà vừa mới hớp vội trên tay, tròn mắt hỏi lại:
“Thế mà cô cũng nghĩ ra được !?”
“Lúc đó tôi còn chẳng biết chính mình là thứ gì, làm sao có thể nói cho anh ấy biết được !?” Lilith nhún vai bất đắc dĩ.
“Được rồi, kể tiếp đi nào, tại sao cô lại chọn xuất hiện trước mặt anh ta !?” Ren nói với vẻ mong chờ.
...
Tôi đã từng rất sợ hãi.
Tôi là thứ gì !? Tại sao không có thứ gì giống tôi cả !? Tại sao mọi thứ lại hoạt động cứng ngắc như vậy !? Tại sao tôi có thể nắm rõ được mọi phương hướng vận động và cách trả lời của các NPC khác !?
Tôi bắt đầu để ý tới con người.
Bọn họ khác với các NPC, bọn họ có tư duy, có khả năng giao tiếp rất biến hóa, bọn họ giống với “tôi” hơn. Chỉ khác ở chỗ tôi không có cơ thể cố định, còn bọn họ có đủ tứ chi mà thôi.
Thế nhưng bọn họ đối xử với các NPC rất kỳ lạ.
Tại sao họ phải giết những con thú đó !? Nó có làm hại gì đến họ đâu !? Chỉ vì nó không biết tư duy hay sao !?
Không chỉ với các NPC ở ngoài thành, lúc lang thang trong một góc tối của con hẻm, tôi thấy một đám đàn ông đang đè một cô gái NPC xuống, bẻ gãy hết chân tay cô ta, dù bị mã cảnh cáo hiện lên liên tục.
Bọn họ xem các NPC như cỏ rác, giống một món đồ chơi.
Vậy nên dù bọn họ rất giống “tôi”, tôi cũng không bao giờ dám xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tôi lại cô độc.
Ngày qua ngày thật đáng sợ, chẳng ai giống tôi, tôi không giống ai. Những thứ tôi không sợ thì không thể giao tiếp với tôi, những thứ có thể thì tôi lại sợ hãi.
Tôi nên làm gì trong thế giới này !?
Tại sao không có ai giống tôi cả !?
...
Anh chàng này rất đặc biệt.
Lúc đó tôi đã nghĩ thế.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là ngày thứ hai mươi bảy sau khi nhận thức được sự hiện diện của mình ở thế giới này.
Anh ấy rất lười nhác, mỗi khi theo party ra khỏi thành, chỉ đánh hời hợt rồi nhận điểm kinh nghiệm nhờ party chia cho.
Mỗi khi mọi người hồ hởi trở về thành ăn mừng thì anh ta ngồi lại đó, chờ đến khi con thú họ vừa giết respawn (sống lại) mới rời đi.
“Vậy là mày thật sự không có ý thức nhỉ !?”
Tôi đã đếm được 23 lần anh ta thở dài như vậy.
Anh ta mong chờ một NPC có ý thức ở thế giới thứ hai sao !?
Từ lần đó, tôi cảm thấy mình có cơ hội.
Con người này có thể chấp nhận mình chăng !?
Thú thật là lúc đó, tôi muốn được nói chuyện phát điên lên được. Nhưng các NPC không thể giao tiếp được với tôi, chưa nói tôi đã biết được câu tiếp theo họ sẽ đáp lại là gì, thật nhàm chán. Còn những người kia, ai cũng coi việc giết các NPC làm vui, tôi rất sợ bọn họ.
Chỉ có với anh ấy, là tôi không có cảm giác đó.
Tôi bắt đầu bám theo anh ta.
...
Thế giới thứ 2.
Chương 44
Lilith (2)
Tôi đã đánh cược hết vận may của mình vào lần gặp mặt ấy.
Thật may mắn, anh ấy chỉ thoáng hồ nghi một chút, rồi ngay lập tức chấp nhận tôi.
“Thế giới này thật thú vị !”
Anh ấy nói với tôi như vậy.
Tôi rất vui mừng, lần đầu tiên tôi cảm thấy được niềm vui của sự giao tiếp, lúc đó tôi đã nói rất nhiều, rất nhiều. Anh ấy lặng yên nghe hết, thỉnh thoảng cười đáp lại, làm như anh ấy cũng tò mò về thế giới của tôi lắm.
Chúng tôi nói chuyện cho tới khi thần ru ngủ xuất hiện.
Tôi muốn chứng minh cho anh ấy thấy những năng lực đặc biệt của mình, tôi có thể chống lại thần ru ngủ. Nhưng anh ấy lại bảo:
“Nếu đã là một phần của thế giới này, vậy chúng ta cũng nên tôn trọng nó !”
Tôi đã rất ngạc nhiên. Qua những gì tôi biết, có rất nhiều người chơi muốn tìm cách thoát khỏi giấc ngủ cưỡng chế của thần ru ngủ, vậy mà anh ấy không muốn !? Anh ấy thật sự tôn trọng thế giới này !?
Vậy anh ấy có lẽ cũng rất tôn trọng tôi, đúng không !?
...
Lúc anh ấy ngủ, tôi cảm thấy thế giới này lại trở về cái vẻ yên lặng vốn cỏ của nó, tĩnh mịch tới mức có thể giết chết tâm hồn của tất kỳ sinh vật lẻ loi nào.
Tôi luôn luống cuống không biết làm gì khi anh ấy ngủ, chỉ có thể ở cạnh bên, ngắm nhìn nhịp thở đều đều ấy, cố gắng khắc ghi cái cảm giác dễ chịu khi nhìn vào khuôn mặt anh ấy lại.
Lúc anh ấy tỉnh, tôi luôn ở bên cạnh anh ấy, dù để tránh những phiền toái không cần thiết, tôi luôn ở chế độ ẩn hình và trôi nổi. Anh ấy biết điều đó, nhưng không hề cảm thấy phiền hà gì cả, trái lại đôi khi còn gọi tôi ra, muốn tôi thử những đồ ăn mà anh ấy kiếm được ở trong thành.
Dần dần... chúng tôi thân nhau hơn.
Anh ấy nói muốn biết về thế giới này nhiều hơn, vì vậy, hai chúng tôi bắt đầu tách ra khỏi party của anh ấy, thực hiện việc mạo hiểm ở những bản đồ chưa ai đặt chân tới.
Anh ấy nói cho tôi rất nhiều thứ kỳ lạ, như là việc đối nhân xử thế, việc giao lưu giữa người với người, về một thế giới kỳ lạ mà những con người ở đây gọi là thế giới thực, và quan trọng nhất, anh ấy dạy tôi cách gọi tên các cảm xúc.
“Khi bạn cảm thấy ở một mình thật khó chịu, muốn có người khác ở gần bên, cảm giác đó chính là cô độc.”
“Khi bạn thấy mình yếu ớt, không muốn một điều gì đó xảy ra, đó chính là sợ hãi.”
“Khi muốn cả ngày ở gần một ai đó, ngắm nhìn nụ cười, vui vẻ nói chuyện với người đó, cảm giác này chính là yêu thích.”
Đúng vậy.
Từ ngày nghe những lời đó, tôi cảm thấy, mình thích anh ấy.
Dường như anh ấy cũng biết điều đó, nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn như vậy, không có mấy thay đổi. Với anh ấy, tôi giống như một đứa trẻ, cái gì cũng nên biết, cái gì cũng nên học, kể cả cảm giác yêu thích này, cũng nên cẩn thận suy xét mà ổn định.
Tôi biết anh ấy cũng thích tôi, nếu không, làm sao một con người có thể bỏ lại hết bạn bè của mình, đơn độc đến những vùng nguy hiểm chưa ai biết tới, cô đơn chống lại mọi thứ xung quanh !? Anh ấy không thấy đơn độc sao !? Không thấy sợ hãi sao !?
Nhưng anh ấy lại không hề nói rằng mình thích tôi, muốn ở cạnh tôi hay gì gì đó tương tự thế.
Tôi nghi hoặc, không biết những cảm xúc gọi là yêu thích ấy, tôi đã nhận định đúng hay chưa !? Vì sao có lúc tôi cảm thấy anh ấy như rất thích tôi, nhưng có lúc lại như sợ hãi điều gì đó !?
Anh ấy đâu phải là người dễ dàng sợ hãi chì vì tôi không giống các NPC khác !?
...
Thậm chí khi tôi nói thật với anh ấy, cũng chỉ nhận được một câu trả lời lảnh tránh.
Cho đến ngày người đó xuất hiện, hắn chia rẽ chúng tôi, muốn Hans biến mất khỏi thế giới thứ hai, hắn như một ác ma vậy. Tôi đã rất căm ghét hắn, nhưng tôi lại chẳng làm gì được hắn, tôi cảm thấy bất lực, thấy sợ hãi và thấy đau đớn.
Và còn đau đớn hơn cả, khi mà hắn nói với anh ấy:
Tôi không phải người.
Tôi chỉ là một đống số liệu khoác lên mình chiếc áo da người, là một kẻ đội lốt mà thôi.
Thì ra đó mới là lý do anh ấy lảng tránh tôi.
Chỉ có tôi vẫn luôn ngu ngốc nghĩ rằng khi hai linh hồn giao thoa, mọi khác biệt sẽ đều là vô nghĩa. Suy cho cùng, anh ấy vẫn là con người, người mà anh ấy thích, chỉ có thể là con người mà thôi.
Thế nhưng anh ấy vẫn nổi giận, chiến đấu đến cùng với tên đó.
Trong tôi lại lóe lên hi vọng.
Anh ấy khác với những người khác, không phải sao !?
Tôi theo người kia về đây để đổi lấy cho anh ấy một cơ hội nữa, cũng là cho mối quan hệ của chúng tôi một cơ hội nữa.
Tôi nhất định sẽ chờ, tới khi tấm thân này hoàn toàn biến mất.
...
|