Đám trẻ hớn hở vô cùng, vội đi theo sau Trần Kì và tên gia đinh. Minh Nam cũng theo Diệp Minh đi tới phủ đệ của Phương gia. Theo lời Diệp Minh kể thì Phương thiếu gia tên là Phương Bình, hắn bái nhập Huyền Không phái được 7 năm rồi, rất ít khi có dịp về nhà, thường phải độ 1 – 2 năm mới về làng một lần.
Phủ đệ của gia tộc họ Phương theo ước lượng của Minh Nam rộng khoảng độ 600 mét vuông, tường bao ngoài rêu phong trông có vẻ cổ kính, nhưng vẫn có vẻ rất vững chắc. Cửa lớn phía trước là loại hai cánh, rộng độ 3 mét, cao khoảng hơn 4 mét. Nghe đám trẻ nói chuyện thì Phương thị nhân khẩu có 9 người, cộng thêm khoảng hơn 20 gia đinh, thị nữ, hộ vệ. Gia chủ là Phương Chính, chính là cha của Phương Bình, khoảng chừng 40 tuổi, là một thương nhân. Hắn có một đệ đệ tên là Phương Hằng, nghe nói người này là cao thủ số một ở làng An – trình độ luyện thể còn mạnh hơn Trần Kì một bậc, đa phần thời gian ở trên Minh Nguyệt trấn thủ hộ cửa hàng của Phương thị tại đó, khoảng 2 – 3 tháng mới về làng một lần.
Bước vào trong phủ, đoàn người gặp ngay một thanh niên đang ngồi dưới mái hiên, uống trà do một thị nữ đưa lên. Hắn có mái tóc hơi xoăn, nước da khá trắng, nổi bật so với đám trẻ đen nhẻm vốn hay phải phụ giúp gia đình làm đồng ngoài trời nắng. Trên người hắn khoác một bộ đạo bào đơn giản, có hoa văn màu xanh lam nhạt. Toàn thân hắn có khí chất rất thanh nhã, trông giống như một thư sinh vậy. Thấy Trần Kì tới, hắn hạ chén trà xuống mỉm cười:
- Trần thúc, đã lâu không gặp.
- Thiếu gia đã về rồi. – Trần Kì cũng hơi khum tay hành lễ rồi cười ha hả.
- Phương đại ca, Phương đại ca. Kể cho bọn đệ nghe chuyện ở Huyền Không phái đi! Người tu tiên có gì đặc biệt không! – Đám trẻ nhao nhao nói.
Phương Bình ít khi về nhà, nhưng mỗi lần về lại kể rất nhiều chuyện mới, đám thiếu niên trong làng đều vô cùng yêu thích hắn. Hắn cũng không cao ngạo, là loại người dễ gần, nên không từ chối mà lắc đầu cười cười:
- Được rồi, rồi sẽ kể mà, sẽ kể mà. Ồ, vị huynh đài này…
Hắn thấy Minh Nam nên hơi ngạc nhiên. Tuy Phương Bình ít khi về nhà, nhưng dù sao dân cư trong làng cũng không nhiều, chỉ xấp xỉ 200 người nên hắn cũng biết mặt gần như tất cả mọi người. Thế nên thấy gương mặt lạ là hắn nhận ra ngay.
- Đây là Minh Nam đại ca, huynh ấy được Phong thúc phát hiện hôn mê ở gần làng, hiện giờ đang ở tạm nhà đệ. Huynh ấy hình như bị tai nạn gì đó nên không nhớ rõ được mọi chuyện, đến nói chuyện cũng bị ảnh hưởng.
- À ra vậy. – Phương Bình gật đầu với Minh Nam rồi lại quay sang đám trẻ. – Được rồi, vậy huynh sẽ kể chuyện tu luyện ở Huyền Không phái nhé…
Trần Kì định cản bọn nhóc, sợ quấy rầy Phương Bình nghỉ ngơi, nhưng Phương Bình nói không có việc gì. Minh Nam cũng ở cùng chỗ với đám
thiếu niên nghe hắn kể. Phương Bình chậm rãi kể về những chuyện vụn vặt trong quá trình tu luyện, nào là nghe các sư huynh, trưởng lão giảng pháp, rồi thì tu luyện công pháp, chuyện đám đệ tử tranh phong với nhau, kì thi tuyển ba tháng một lần để xếp hạng đệ tử ngoại môn… Đám trẻ ngồi nghe tới xuất thần, Minh Nam cũng có chút hứng thú, chuyện của Phương Bình kể nghe như tình tiết một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp bình thường vậy, có điều độ chân thực và chi tiết cao hơn rất nhiều.
- Phương đại ca, huynh biểu diễn thuật pháp tu tiên cho bọn đệ xem được không? – Một đứa nhóc đưa tay hô lớn.
- Đúng đó, Phương đại ca, Phương đại ca, cho bọn đệ xem chút tiên thuật đi… - Cả đám nhóc nghe vậy đều hào hứng vô cùng, tranh nhau nói.
- Mấy đứa thật là… Huynh cũng tu luyện chưa đâu vào đâu, chỉ có thể sử dụng một số thuật pháp cơ bản mà thôi. – Phương Bình cười nói.
- Phương huynh, không biết cảnh giới tu tiên phân ra thành những cấp bậc nào? Huynh đang ở cảnh giới nào rồi? – Minh Nam lại tò mò hỏi.
- Cái này… - Phương Bình hơi dừng lại, cân nhắc một chút rồi nói tiếp. – Nói cho mọi người biết cũng được, dù sao ở những thành thị lớn đây cũng coi như là kiến thức thông thường. Cảnh giới tu tiên chia ra làm Luyện Khí kì, Trúc Cơ kì, Kim Đan kì, Nguyên Anh kì, Hóa Thần kì, Động Hư kì, Phản Hư kì, Đại Thừa kì. Mỗi cảnh giới lại chia ra làm tiền kì, trung kì, hậu kì, đỉnh phong. Trong truyền thuyết còn có cả Độ Kiếp kì, vượt qua được Độ Kiếp kì thì chứng đạo thành tiên rồi, có điều nghe hơi có pha lẫn màu sắc thần thoại, ta cũng không biết có phải là thật hay không. Còn về cảnh giới của ta… hiện giờ coi như là Trúc Cơ tiền kì.
“Không có chút sáng tạo nào ư? Sao nghe giống trong mấy bộ tiểu thuyết mạng vậy?” Minh Nam thầm nghĩ. Hắn thậm chí hoài nghi rằng sao cảnh giới tu luyện ở một thế giới chân thực thế này lại giống trong tiểu thuyết được. Không lẽ là mình đang ở trong một thế giới truyện tiên hiệp nào đó chứ không phải thực sự là xuyên việt?
- Thiếu gia, người đã… trúc cơ rồi ư? – Trần Kì kinh ngạc nói. – Trúc Cơ trung kì là ngang với luyện thể Đại Địa trung cấp rồi. Thiếu gia năm nay mới có 17 tuổi mà thôi, đạt tới cảnh giới này đúng là không đơn giản rồi.
Phương Bình cười cười có vẻ khá hài lòng, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm cảnh rồi nghiêm túc nói:
- Đối với người dân chốn thôn quê như chúng ta mà nói thì như vậy là không tồi. Nhưng phải phóng mắt nhìn xa hơn nữa, Trúc Cơ kì mới tạm gọi là bước vào thế giới tu chân mà thôi. Ngay ở Huyền Không phái cũng có nhiều người có tư chất cao hơn cháu nhiều. Có một vị sư muội nội môn năm này mới 13 tuổi mà đã đạt tới Kim Đan tiền kì rồi. Đại sư huynh còn đáng sợ hơn, nửa năm trước đã đạt tới Nguyên Anh kì, giờ đã ra ngoài lịch lãm rồi.
- Thật đáng sợ, không hổ là đệ tử danh môn! Nghe nói vị đại đệ tử của Huyền Không phái này cũng mới ngoài 20 tuổi thôi. Hơn 20 tuổi Nguyên Anh kì, thật không thể hình dung nổi tiền đồ của hắn sau này sẽ như thế nào. – Trần Kì khiếp sợ cảm thán.
Hắn cảm thấy kinh hãi cũng là chuyện hợp lí. Nguyên Anh kì tương đương với luyện thể Vấn Thiên cấp, có thể coi là cao thủ ở một địa phương nhỏ, cho hắn thêm 30 tới 40 năm nữa, không chừng Huyền Không phái sẽ sinh ra một vị cường giả Phản Hư kì cũng nên, đủ để khiến người ta phải kinh thán.
- Thế nên ta cũng cần phải gắng sức. Phải có thực lực cường đại mới có thể bảo hộ gia tộc, nhất là gia tộc có nghiệp buôn bán như Phương gia chúng ta. – Phương Bình nói một cách nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết.
- Thiếu gia nói cũng phải. Đúng rồi, lão gia lên Minh Nguyệt trấn lo một thương vụ, hẳn tới ngày mai mới về.
- Ừm, ta biết rồi.
Minh Nam ngồi nhàm chán nghe lũ trẻ láo nháo xung quanh hỏi thăm Phương Bình, đứa nào cũng chen nhau lên tiếng, khiến hắn dù muốn hỏi Phương Bình thêm về môn phái tu tiên cũng chẳng có chỗ mà chen mồm vào. Ngay khi hắn đang thầm than vãn thì đột nhiên, ánh mắt Phương Bình trở nên sắc bén, nhìn về bầu trời phía nam của làng. Trần Kì thấy vậy cũng trở nên ngưng trọng, hắn nheo mắt như đang cảm thụ thứ gì đó, rồi chợt kinh hãi kêu lên:
- Có cao thủ đang hướng về phía này! Mau mau, tất cả cúi người xuống, trốn vào trong nhà mau. Đưa hai tay lên che tai lại.
Nhất thời, cả đám người đều trở nên nhốn nháo. Minh Nam cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng hắn cũng chen vào trong nhà, cúi thấp người, nhìn ra bên ngoài một cách đầy lo lắng. Chỉ chưa đầy nửa phút sau, có một thứ gì đó lao vụt qua trên trời. Ngay sau đó, một tiếng nổ ù ù vang lên, khiến đến cả mái ngói trên nóc nhà cũng run lên cành cạch. Chỉ là trong giây lát ngắn ngủi thôi, nhưng cũng đủ khiến mọi người phải kinh hãi. Minh Nam cũng cảm thấy tai mình hơi ù đi, đồng thời hắn còn cảm thấy sởn gai ốc – thứ vừa bay qua đem lại cho hắn cảm giác nguy hiểm tột độ, trái tim như bị bóp nghẹt lại trong khoảnh khắc.
Trong cả đám người chỉ có Phương Bình, Trần Kì cùng hai tên hộ vệ khác còn đứng thẳng được. Bốn người thần sắc rất nghiêm túc nhìn về phía nơi bóng đen vừa lao qua.
- Vừa rồi… là cái gì vậy? – Một tên gia đinh run run hỏi.
- Là hai người đang truy đuổi lẫn nhau. – Phương Bình nói với vẻ ngưng trọng.
- Ng… người ư? Lại còn biết phi hành nữa…
Minh Nam cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Thực sự là con người mà lại bay được sao? Vừa rồi tốc độ của vật thể đó quá nhanh, hắn cũng chỉ lờ mờ thấy được có thứ gì đó vừa lao qua, không ngờ lại là hai bóng người chứ không phải một.
- Cường giả… tuyệt đối là cường giả… không những biết phi hành, mà tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh do bản thân gây ra nữa.
Tốc độ siêu âm ư? Minh Nam cả kinh. Cái này cũng thật là… quá mức dọa người rồi. Vậy vừa rồi chẳng phải là tiếng nổ siêu âm ư?
- Trần thúc, mau đưa mọi người trong nhà di tản theo hướng ngược lại. Báo luôn cho cả mọi người trong làng nữa. Hai người vừa rồi tối thiểu cũng có tu vi Động Hư hậu kì, hoặc luyện thể Vương cấp cao cấp, tuyệt đối là cường giả vô cùng đáng sợ. Nếu họ giao chiến mà lan tới đây thì tuyệt đối là một hồi tai họa cho cả làng.
- Được. Khoan đã, thiếu gia thì sao? – Trần Kì ngay lập tức đáp ứng, nhưng rồi lại nhận ra một điểm không ổn trong câu nói của Phương Bình.
Phương Bình hít một hơi rồi nói:
- Cháu muốn tới xem tình hình rốt cuộc tình hình như thế nào?
- Không được! Thiếu gia điên rồi, họ đều là những cường giả khủng khiếp. Lấy tu vi Trúc Cơ tiền kì của thiếu gia thì ngay cả dư chấn chiến đấu của hai người đó cũng đủ gây họa sát thân.
- Trần thúc! Cháu bước lên con đường tu chân chính là để đột phá cực hạn, truy cầu lực lượng. Nếu đến cả dũng khí xem cường giả đối chiến cũng không có thì còn tu luyện làm gì nữa.
- Nhưng đây đâu phải là dũng khí, đây là ngu ngốc đi tìm chết! – Trần Kì sắp nổi nóng tới nơi rồi.
Hắn biết rõ vị thiếu gia nhà mình bình thường rất hòa nhã, nhưng khi đã quyết thì rất khó khiến gã thay đổi ý định được. Trần Kì chưa kịp nói xong thì Phương Bình đã lao ra ngoài sân, phi thân nhẹ nhàng như chim én lên bên tường rồi lao đi. Bất đắc dĩ, hắn đành phân phó cho hai gã hộ vệ kia hộ tống mọi người tới nơi an toàn và thông báo cho dân làng, rồi cũng đuổi theo Phương Bình.
Đám người Minh Nam cứ ù ù cạc cạc chưa hiểu rõ tình hình ra sao, nhưng cũng biết rằng đây có thể là một tai họa kinh khủng nên vội vội vàng vàng nối đuôi nhau chạy ra đầu làng. Khi Diệp Minh và Minh Nam tới nơi, Diệp Phong cũng đang ở đó. Cả một mảng người nhốn nháo không thôi, nhưng rồi bỗng nhiên, một tiếng nổ từ xa vọng lại khiến mọi người đồng loạt hướng mắt về phía đó.
Cách làng An khoảng chừng hơn mười lăm dặm có một dãy núi thấp trập trùng, ngọn cao nhất đại khái cao khoảng gần bốn dặm. Lúc này đây, toàn bộ mọi người đều có thể thấy được một cảnh tượng khó tin. Toàn bộ một mặt sườn của đỉnh núi cao nhất bị gọt xuống, dù ở xa nhưng Minh Nam vẫn nhìn thấy được những đợt bụi mù mịt đang đổ rào rào xuống từ mặt vách núi bị cắt. Ngay sau đó, lại một âm thanh chói tai rít lên, đỉnh của ngọn núi đó như bị cái gì chém phăng một cái theo đường xiên ngang. Đỉnh núi hơi nhọn trượt dần theo mặt cắt một cách chậm rãi, rồi rơi rụng xuống. Cảnh tượng kinh tâm động phách đó khiến ai cũng phải hoảng sợ, những người già trong làng thậm chí còn quỳ xuống cầu khấn thần linh. Chỉ trong chưa đầy 15 phút đồng hồ, một ngọn núi cao lớn, cứ như thế bị hủy đi mất hai phần ba.
- Thật đáng sợ, đây là… sức mạnh của con người sao…
Minh Nam khẽ lẩm bẩm. Rốt cuộc, sau ba ngày kể từ khi tiến nhập vào thế giới này, hắn cũng đã được trông thấy sức mạnh của cường giả. Đó cũng là một thứ ấn tượng sâu sắc, vĩnh viễn khắc trong tâm khảm của hắn, cho tới nhiều năm sau này vẫn không phai…