Xem bài viết đơn
  #1  
Old 07-08-2008, 11:45 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 53614
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thiên Nhai Hiệp Lữ (Tiếp theo bộ: Mai Hoa Quái Kiệt)

Thiên Nhai Hiệp Lữ


Hồi 1





Lãnh Như Băng cầm cự được một lúc, cảm thấy khí lực đã cạn, tự biết mình không thể chống lại luồng nhiệt khí kia. Chàng thở dài suy nghĩ:
"Võ công cá»§a ta dù có mạnh thêm chút cÅ©ng chưa chắc đã thắng được luồng nhiệt khí kỳ quái này, nhưng ta đưá»ng đưá»ng má»™t nam tá»­ hán, há chẳng chịu nổi luồng kỳ nhiệt này, mà đành gia nhập làm môn hạ Tạo Hóa Môn hay sao ? Ta thà để cho kỳ nhiệt thiêu chết còn hÆ¡n !".
Nghĩ đến cái chết, Lãnh Như Băng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm:
"Thiên cổ gian nan duy nhất tử, khó khăn mấy rồi cũng chết, ta đã không sợ chết, thì còn sợ cái gì chứ ?".
Chàng bèn nhắm mắt lại, nằm dài trên mặt đất, thả lá»ng gân khá»›p toàn thân, để mặc cho luồng kỳ nhiệt kia lan khắp châu thân. Làm như thế, chàng lại cảm thấy dá»… chịu đựng cái nóng hÆ¡n. Từng đợt hÆ¡i nóng trong Ä‘an Ä‘iá»n nổi lên, dần dà đẩy chàng vào cÆ¡n hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, phương đông hiện ra má»™t vùng trắng sáng, Lãnh Như Băng trong cÆ¡n mê đã trải qua má»™t đêm tại bãi cá» hoang này. Sương sá»›m cùng mồ hôi Ä‘á»ng lại thấm ướt áo chàng.
Lãnh Như Băng duỗi hai chân, từ từ ngồi dậy, chỉ cảm thấy mình như vừa qua một cơn bệnh nặng, toàn thân yếu ớt vô lực. Chàng gắng gượng bò dậy, định rõ phương hướng rồi chậm rãi bước đi.
Chàng bá»—ng nhá»› đến Âm Dương La Sát, chỉ cảm thấy giữa trá»i đất mênh mông, duy nhất chỉ có má»™t tri ká»·, chàng cần phải giữ cái hẹn duy nhất ấy, bởi từ nay vá» sau, có thể sẽ chẳng còn ai cùng chàng ước hẹn nữa. Äâu ai biết luồng kỳ nhiệt kia có phát tác nữa chăng, chàng cÅ©ng không biết được có kịp thá»i đến chá»— hẹn không. Nhưng lúc này cái hẹn vá»›i cô gái xấu xí kia là Ä‘iá»u quan trá»ng nhất đối vá»›i chàng.
Vương Thông Huệ phong tư u nhã, Vương Tích Hương dáng vẻ mê nhân. Trong trí Lãnh Như Băng, há» Ä‘á»u là những đóa hoa rạng rỡ trong nắng, nhưng chẳng thể vá»›i đến được nữa, bao tâm tình chỉ còn chôn vùi theo dÄ© vãng. Mặc cảm tá»± ti vì dung mạo bị há»§y khiến chàng có cảm giác quá xa cách thế nhân, chỉ còn xứng vá»›i má»™t Âm Dương La Sát bị ngưá»i Ä‘á»i chê cưá»i xấu xí quái dị.
Lãnh Như Băng cá»±c nhá»c bước Ä‘i, luồng kỳ nhiệt có phát tác má»™t lần, nhưng chàng không vận khí kháng cá»± nữa. Mãi đến khi mặt trá»i ngã vá» Tây, chàng má»›i đến nÆ¡i hẹn cùng Âm Dương La Sát.
Chỉ thấy vóc dáng thanh thoát của một cô gái tóc xõa ngang vai, đang ngồi trên một tảng đá ngắm hoàng hôn, thần sắc trông rất an nhiên, tĩnh lặng.
Lãnh Như Băng khẽ ho một tiếng:
-Cô nương, tại hạ trúng độc, bước Ä‘i bất tiện, chẳng đến nÆ¡i hẹn kịp thá»i, nhưng tại hạ đã cố hết sức mình rồi.
Vóc lưng kia từ từ quay lại, nhoẻn miệng cưá»i:
- Lãnh huynh !
Lãnh Như Băng nhìn khuôn mặt ấy, dưới ánh hoàng hôn vẫn tươi như hoa đào tháng ba. Chàng dụi mắt nhìn kỹ, lẩm bẩm nói:
- Cô là Vương cô nương ?
Cô gái từ từ đứng dậy, khẽ cưá»i:
- Phải, muội là Vương Tích Hương.
Lãnh Như Băng chợt cảm thấy óc như nổ tung, toàn thân chấn động run lên:
- Cô nương vẫn nhận ra tại hạ ?
- Tại sao muội không nhận ra Lãnh huynh chứ ?
Lãnh Như Băng đưa tay sỠvết thẹo chằng chịt trên mặt:
- Chẳng phải tại hạ đã thay đổi hay sao ?
Vương Tích Hương chá»›p chá»›p ánh mắt long lanh, nhìn Lãnh Như Băng, cưá»i:
- Huynh thay đổi ? Không phải vẫn như xưa sao ?
Lãnh Như Băng ngẩn ngưá»i:
- Thật là quái lạ !
Vương Tích Hương há»i:
- Lạ thế nào ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Gương mặt tại hạ không những đã bị Công Tôn Ngá»c Sương dùng dao tàn phá, mà còn dùng má»±c màu thích chữ lên, làm sao có thể như xưa được ?
Vương Tích Hương Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Lãnh huynh hãi sợ xú diện này chăng ?
Lãnh Như Băng cưá»i nhạt:
- Nam tử hán đại trương phu há quan tâm đến xấu đẹp ?
Vương Tích Hương nói:
- Công Tôn Ngá»c Sương muốn há»§y dung mạo huynh khiến huynh Ä‘au khổ, tuyệt vá»ng mà căm hận thế nhân. Nhưng nàng ta đã không có cách gì cải biến được tâm tưởng cá»§a huynh ...
Lãnh Như Băng ngơ ngẩn thốt:
- Tại hạ không nghÄ© đến Ä‘iá»u đó !
Vương Tích Hương nở má»™t nụ cưá»i mê hồn, giÆ¡ bàn tay vá»— nhẹ lên tảng đá, nói:
- Huynh ngồi xuống đi.
Lãnh Như Băng bước tới hai bước, ngồi xuống:
- Tại hạ đã ngồi, cô nương thông minh tuyệt thế, có gì xin cứ chỉ giáo !
Vương Tích Hương cau mày:
- Huynh ngồi cách xa muội như thế, có phải tự ti mình xấu xí ?
Lãnh Như Băng bối rối thốt:
- Không phải ...
Vương Tích Hương há»i:
- Hay là vì muội quá quyến rũ ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Cô nương thanh nhã thoát tục tợ tiên nữ trên trá»i.
Vương Tích Hương cưá»i:
- Äâu có nhan sắc nào tồn tại vá»›i thá»i gian. Nếu má»™t ngày muá»™i cÅ©ng bị Công Tôn Ngá»c Sương há»§y hoại dung mạo, huynh có đối xá»­ vá»›i muá»™i như hiện tại ?
Lãnh Như Băng trầm ngâm:
- Nếu thật sự có ngày đó, tại hạ tin rằng cô nương càng tự tin ở bản thân mình hơn.
Vương Tích Hương yêu kiá»u thốt:
- Huynh hiện tại đã đối xử với muội rất tốt, đến lúc đó, không cần biết chuyện gì xảy ra, sẽ vẫn tốt với muội, bên cạnh muội đúng không ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Nhất định.
Vương Tích Hương mỉm cưá»i:
- Như thế muội may mắn hơn Vương Thông Huệ rồi.
Lãnh Như Băng thở dài:
- Diện mạo tại hạ như thế này thật khó cùng cô nương ...
Vương Tích Hương ngắt lá»i:
- Nếu huynh vẫn còn diện mạo anh tuấn như xưa, cá»™ng vá»›i tài năng quán thế, tất cả nữ nhân trong thiên hạ này Ä‘á»u yêu thích huynh, đâu còn thuá»™c vá» Bạch Tích Hương này nữa.
Nàng thốt nhiên nhận ra mình đã lỡ lá»i, hai má đỠbừng, bẽn lẽn im bặt. Lãnh Như Băng từ từ đứng lên, thốt:
- Thịnh tình của cô nương, tại hạ xin tâm lãnh, nhưng Lãnh Như Băng tự nghĩ khó mà báo đáp. Tại hạ đành phụ lòng cô nương vậy.
Dứt lá»i, chàng nắm chặt tay quay lưng Ä‘i thẳng. Vương Tích Hương vá»™i vàng Ä‘uổi theo, u uất gá»i:
- Huynh đứng lại !
Lãnh Như Băng Ä‘i được vài bước, chợt thấy luồng nhiệt khí từ Ä‘an Ä‘iá»n xông lên lan tá»a toàn thân, cảnh vật trước mắt mập má». Chàng lảo đảo rồi ngã lăn xuống. Vương Tích Hương má»›i Ä‘uổi theo vài bước, hÆ¡i thở đã nặng nhá»c đứt quãng. Trông thấy Lãnh Như Băng ngã lăn ra đất, nàng lập tức ngồi xuống cạnh chàng, đưa bàn tay trắng nhợt như ngá»c, cầm lấy cổ tay Lãnh Như Băng, ôn nhu thốt:
- Huynh bệnh rất nặng.
Lãnh Như Băng lắc đầu mệt nhá»c:
- Tại hạ chẳng dá»… nhuốm phong hàn, đó là vì lầm kế ngưá»i khác.
Vương Tích Hương ngạc nhiên:
- Mưu kế gì ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ bị trúng nhiệt độc, cứ chốc lát lại phát tác má»™t lần, má»—i lần phát tác, Ä‘an Ä‘iá»n nóng rá»±c lên như má»™t lò lá»­a, rồi dần dần cái nóng thiêu đốt lan toàn thân.
Vương Tích Hương há»i:
- Chắc huynh đau đớn lắm ?
Lãnh Như Băng:
- Toàn thân như bốc lửa. Cô nương hãy mau đi đi.
Vương Tích Hương ngạc nhiên:
- Tại sao ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Hiện tại nhiệt độc đã lan đến tứ chi bát mạch, chẳng quá nửa khắc tâm trí tại hạ sẽ mê muội, e rằng lúc đó chẳng phân rõ thù bạn mà phương hại tới cô nương.
Vương Tích Hương thò tay vào há»™p ngá»c rút ra hai cây kim châm đâm vào huyệt đạo cá»§a Lãnh Như Băng. Thá»§ pháp kim châm quá huyệt cá»§a nàng quả nhiên làm nhiệt khí trong ngưá»i Lãnh Như Băng thuyên giảm ngay lập tức. Chàng kinh ngạc thầm nghÄ©:
"Vương Tích Hương quả là phi thưá»ng".
Vừa ngẫm nghÄ© đã nghe Vương Tích Hương ôn nhu há»i:
- Bây giỠhuynh cảm thấy thế nào ?
Lãnh Như Băng thở nhẹ:
- Cô nương quả nhiên là diệu thá»§, e rằng Hoa Äà tái thế, Biển Thước hồi sinh vị tất đã sánh bằng.
Vương Tích Hương nhoẻn miệng cưá»i:
- Quá khen ! Quá khen ! Thủ pháp của muội có giúp huynh dễ chịu phần nào chăng ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Äã thuyên giảm rất nhiá»u !
Vương Tích Hương chá»›p đôi mắt to Ä‘en, cưá»i nhẹ:
- Äêm nay ánh trăng thật đẹp ...
Lãnh Như Băng giật mình nhìn quanh, chợt nhớ đến cuộc hẹn ước với Âm Dương La Sát, thoáng nghe tim nặng trĩu. Chàng thầm nghĩ:
"Äã quá canh ba, Âm Dương La Sát không thấy ta, chắc có lẽ đã bá» Ä‘i rồi". Chàng khẽ buông tiếng thở dài. Vương Tích Hương há»i:
- Vì sao huynh thở dài ? Có phải vì sợ thất hẹn vá»›i ngưá»i nào đó chăng ?
Äoạn lại cầm kim châm đâm vào huyệt đạo Lãnh Như Băng. Lãnh Như Băng Ä‘iểm nụ cưá»i gượng, đáp:
- Chỉ là một cuộc hẹn ước cá nhân.
Vương Tích Hương tiếp tục há»i:
- Là nhân vật nào ?
Lãnh Như Băng lắc đầu:
- Tại hạ không rõ tên nàng ta, chỉ biết biệt hiệu.
Vương Tích Hương thốt:
- Vậy thì hãy cho muội biết biệt hiệu của nàng ấy.
Lãnh Như Băng thoáng ngập ngừng, đáp:
- Nàng ta gá»i là Âm Dương La Sát.
Vương Tích Hương ngưng mục nhìn chàng chăm chú:
- Vậy thật ra nhân vật Âm Dương La Sát này là nam nhân hay nữ nhân ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Là một nữ nhân.
Vương Tích Hương Ä‘iểm nụ cưá»i, há»i:
- Có phải nàng ấy cỡi một con hắc mã ?
Lãnh Như Băng kinh ngạc kêu lên:
- Äúng thế ! Cô nương đã từng gặp nàng rồi ?
Äá»™t nhiên trong lòng chàng khởi lên má»™t niá»m hoài nghi, thầm nghÄ©:
"Tại sao Vương Tích Hương đột nhiên lại đến nơi hoang lương như vầy ..".
Chỉ nghe Vương Tích Hương cưá»i yêu kiá»u thốt:
- Muội trông thấy một nữ nhân vận hắc y, thân thể nhẹ nhàng cỡi trên lưng một thớt hắc mã chạy vòng quanh ...
Lãnh Như Băng nói:
- Có lẽ nàng muốn tìm kiếm tại hạ.
Vương Tích Hương lắc đầu:
- Lúc bấy giỠnàng ta không có một chút kiên nhẫn, như chỉ bằng lòng đợi quá một khắc, há có thể tìm kiếm huynh được sao ?
Lãnh Như Băng ngẩng lên nhìn gương mặt mỹ lệ tuyệt vá»i cá»§a Vương Tích Hương, chợt liên tưởng đến dung mạo xấu xí cá»§a Âm Dương La Sát, bất giác thở dài, nói:
- Nàng vội vã bỠđi có lẽ vì không muốn gặp cô nương.
Vương Tích Hương há»i:
- Tại sao ? Muội với nàng vô oán vô cừu, hà cớ gì nàng lại sợ gặp muội ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Bởi vì nàng trá»i sinh dung diện quái đản, chẳng muốn đối diện má»™t ngưá»i dung nhan nguyệt thẹn hoa nhưá»ng như cô nương.
Vương Tích Hương há»i:
- Chẳng lẽ vì Ä‘iá»u ấy mà huynh chỉ quan hoài đến má»™t mình nàng sao ?
Lãnh Như Băng cưá»i thảm:
- Äồng bệnh tương lân thì quan tâm lẫn nhau, đó chỉ là nhân ý thưá»ng tình.
Vương Tích Hương đột nhiên hữu thá»§ cầm kim châm nhanh như chá»›p đâm vào ngưá»i Lãnh Như Băng, nói:
- Huynh phải nên biết rằng trên thế gian này, ngoại trừ Vương Tích Hương ra, chẳng ai có thể chữa trị nhiệt độc cho huynh.
Lãnh Như Băng nghĩ đến nỗi khổ mỗi lần nhiệt độc phát tác, bất giác tâm tư ảm đạm, thở dài thốt:
- Cho dù nhiệt độc có làm tại hạ khốn khổ như thế nào cÅ©ng không thể khiến tại hạ trở thành kẻ bá»™i tín. Tại hạ đã hứa hẹn vá»›i ngưá»i thì tất phải đáp ứng.
Vương Tích Hương há»i:
- Äáp ứng chuyện gì ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Truy tìm di vật cá»§a má»™t vị tiá»n bối kỳ nhân để há»c võ công thượng thừa.
Vương Tích Hương cao giá»ng:
- Huynh không sợ rằng nàng lừa gạt huynh sao ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Tại hạ tin rằng nàng không thể làm được Ä‘iá»u ấy.
Vương Tích Hương há»i:
- Chỉ vì nàng mang dung mạo xấu xí mà huynh toàn tâm toàn ý tin tưởng ?
Lãnh Như Băng lúng túng:
- Äiá»u này ... Ä‘iá»u này ...
Vương Tích Hương ngắt lá»i:
- Nếu không nói Ä‘iá»u này thì huynh chẳng thể nào nghÄ© ra má»™t lý do thứ hai phải không ?
Nàng từ từ quay mặt Ä‘i. Äến khi nàng quay lại thì dung nhan xinh đẹp đã hoàn toàn biến đổi trở thành má»™t gương mặt vàng khè ghê sợ. Vương Tích Hương há»i:
- Muội hiện tại so với Âm Dương La Sát thì thế nào ?
Lãnh Như Băng ngưng mục nhìn nàng, đáp:
- Có thể gần giống nhau.
Vương Tích Hương nói:
- Äó chỉ là bá» ngoài. Mặt nạ da ngưá»i này muá»™i có thể Ä‘eo thì ngưá»i khác cÅ©ng có thể Ä‘eo. Muá»™i cÅ©ng không thể nghÄ© ra có vị kỳ nhân tiá»n bối nào đã lưu lại trong giang hồ má»™t cuốn võ công bí kiếp.
Lãnh Như Băng tâm tư chấn động, thầm nghĩ:
- Lá»i này quả thật hữu lý nếu Âm Dương La Sát có mang mặt nạ da ngưá»i.
Vương Tích Hương ôn nhu tiếp:
- Cho dù muội chưa từng gặp qua vị la sát cô nương kia thì cũng có thể đoán chắc nàng ta mang mặt nạ.
Lãnh Như Băng há»i:
- Làm sao cô nương có thể đoan chắc như thế ?
Vương Tích Hương mỉm cưá»i:
- Nếu huynh đủ kiên nhẫn ngồi đây nghe muội nói thì sự thật sẽ phơi bày một cách dễ dàng.
Lãnh Như Băng bị lá»i nói cá»§a nàng làm động tâm, trí tò mò nổi dậy, vá»™i nói:
- Thỉnh cô nương chỉ giáo !
Vương Tích Hương thốt:
- Huynh ngầm theo dõi hành động bí mật của nàng sẽ dễ dàng phát hiện ra nàng ngụy trang. Nhưng không thể để nàng phát hiện, nếu không thì bao khổ tâm sẽ trôi theo giòng nước.
Lãnh Như Băng tâm tư chấn động, vá»™i vàng há»i:
- à cô nương là Âm Dương La Sát có thể sắp đến ?
Vương Tích Hương đáp:
- Có thể sau khi muội bỠđi thì nàng sẽ lập tức xuất hiện. Hay có lẽ huynh sẽ gặp lại nàng trong hai, ba ngày tới. Nhưng huynh cứ bình tâm, vị la sát cô nương của huynh nhất định không bỠhuynh mà đi.
Lãnh Như Băng có cảm giác lá»i nói cá»§a Vương Tích Hương đầy rẫy huyá»n cÆ¡, nhưng nhất thá»i chàng chưa thể hiểu được. Vương Tích Hương lặng lẽ lấy ra má»™t má»› kim châm đâm vào các yếu huyệt trên ngưá»i Lãnh Như Băng. Chàng có cảm giác nhiệt khí tiêu tán dần theo má»—i mÅ©i châm cá»§a nàng. Vương Tích Hương đâm đủ vào hai mươi bốn đại huyệt cá»§a chàng thì Lãnh Như Băng cảm thấy toàn thân sảng khoái, bất giác cÆ¡n buồn ngá»§ ập đến không cưỡng được, chàng nhắm mắt chìm dần trong vô thức. Trong cÆ¡n mÆ¡ màng, còn nghe giá»ng Vương Tích Hương văng vẳng:
- Hãy ngủ một giấc ngon nhé ! Tỉnh dậy sẽ thấy dược vật muội để bên cạnh. Tối đa trong vòng bảy ngày, nhiệt độc sẽ tiêu tán.
Lại nghe nàng thở dài lẩm bẩm:
- Ta vẫn biết mình không còn sống bao lâu nữa, cũng chẳng bao giỠquan tâm sống chết. Nhưng hiện tại, ta chẳng muốn chết chút nào.
Lãnh Như Băng tuy Ä‘ang trong cÆ¡n buồn ngá»§ mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, má»—i câu má»—i chữ Vương Tích Hương thốt chàng Ä‘á»u nghe rõ ràng. Thoáng nghe Vương Tích Hương nhắc đến chuyện sinh tá»­, chàng chấn động vụt thốt:
- Cô nương tài năng quán thế không thể chết được.
Vương Tích Hương nhổ mÅ©i châm trên ngưá»i chàng xuống. Cảm giác buồn ngá»§ cá»§a Lãnh Như Băng tăng dần theo má»—i mÅ©i châm được nhổ ra. Cảm giác đó càng đến càng nhanh, thần trí chàng từ từ lịm dần. Trong cÆ¡n mÆ¡ màng, thoảng nghe Vương Tích Hương nói:
- Muá»™i phải Ä‘i. Căn bệnh này cá»§a huynh phải nhá» vào ngá»c thá»§ cá»§a Âm Dương La Sát, tương lai có thể hưởng không ít diá»…m phúc. Huynh nên giả vá» dùng thâm tình đối đãi vá»›i nàng để nàng đối xá»­ tốt vá»›i huynh.
Lãnh Như Băng trong lúc thần trí mÆ¡ hồ, nghe giá»ng nàng yếu á»›t nói tiếp:
- Chia tay lần này có thể là vĩnh viễn. Nếu huynh còn tưởng nhớ đến muội, hai tháng sau đến Mai Hoa cư ở Thái Hồ tìm muội. Nếu huynh chẳng muốn gặp muội, thì đó cũng đã nằm trong dự tính.
Giá»ng nàng đến đây đã tắt hẵn. Lãnh Như Băng muốn vùng vẫy nhưng vô phương kháng cá»± lại cÆ¡n buồn ngá»§ nên cuối cùng chìm vào hôn mê.
Khi chàng tỉnh dậy thì phát hiện ra mình Ä‘ang nằm trên má»™t chiếc giưá»ng êm ái.
Bên ngoài trá»i đã sáng hẵn. Trong phòng bày trí cá»±c kỳ thanh khiết, đơn giản, màn gấm thoang thoảng mùi hương u nhã, cá»­a sổ sáng rá»±c nhìn ra trông thấy rào trúc xung quanh.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên nhá»› tá»›i lá»i cá»§a Vương Tích Hương, bất giác thò tay xuống gối tìm kiếm, chỉ thấy chăn nệm cá»±c kỳ má»m mại nhưng không há» có bất cứ vật gì. Chàng không nén nổi tiếng thở dài. Chỉ e rằng ngưá»i cứu chàng đã bá» quên dược vật lại nÆ¡i hoang dã. Căn phòng u nhã thoang thoảng mùi hương xem ra thật giống khuê phòng cá»§a nữ nhân. Äá»™t nhiên nghe tiếng cưá»i cá»±c kỳ êm tai vá»ng tá»›i:
- Lãnh đệ tỉnh rồi chăng ?
Cùng vá»›i tiếng cưá»i êm tai, gót sen uyển chuyển xuất hiện ngay cá»­a. Phong tư mỹ lệ nhưng gương mặt cá»±c kỳ quái dị, đích thá»±c là Âm Dương La Sát. Trên tay nàng bưng chiếc mâm đựng má»™t chén ngá»c nhá». Nàng tươi cưá»i để lá»™ hàm răng trắng bóng Ä‘á»u đặn hết sức tương phản vá»›i dung mạo xấu xí. Lãnh Như Băng thở nhẹ, chống tay ngồi dậy hành lá»…:
- Äa tạ tá»· tá»· đã cứu mạng.
Âm Dương La Sát mỉm cưá»i:
- Äệ mau nằm xuống, bệnh tình cá»§a đệ vẫn còn nặng lắm, không nên cá»­ động nhiá»u.
Lãnh Như Băng thốt:
- Äệ cảm thấy toàn thân rất thư thái, xem ra không còn bệnh nữa.
Âm Dương La Sát buông tiếng thở dài:
- Chỉ vì ban nãy tá»· tá»· có chút tư sá»± phải giải quyết kéo dài đến tận canh hai. Khi tá»· vá»™i vàng chạy đến thì đã thấy đệ bất tỉnh nằm đó. Tá»· vá»™i vá»±c đệ lên ngá»±a Ä‘em vá» nÆ¡i cư trú tạm thá»i cá»§a tá»·.
Lãnh Như Băng vá»™i vàng há»i:
- Như vậy đây đích thực là khuê phòng của tỷ tỷ ?
Âm Dương La Sát đáp:
- Äúng vậy, ngoại trừ đệ ra, nÆ¡i này chưa bao giá» có nam nhân nào khác hiện diện.
Lãnh Như Băng hoảng hốt kêu lên:
- Tiểu đệ làm sao dám nằm ở khuê phòng của tỷ tỷ.
Chàng vừa nói vừa vá»™i vàng vùng dậy bước xuống. Âm Dương La Sát giÆ¡ ngá»c thá»§ ấn nhẹ trước ngá»±c Lãnh Như Băng, mỉm cưá»i:
- Äệ thân mang trá»ng bệnh, cá»­ động bất tiện, tạm thá»i cứ xuôi theo tình thế mà hành sá»±.
Lãnh Như Băng cảm thấy lực đạo từ tay nàng ấn xuống rất mạnh, khó thể kháng cự, đành nói:
- Vậy thì đệ cung kính chẳng bằng tuân lệnh.
Trong lòng chàng thầm nghĩ:
"Vương Tích Hương nói rằng nàng ta đã đến nÆ¡i hẹn, nhưng nàng ta lại nói đến canh hai má»›i vá»™i vàng đến, hai ngưá»i hai cách nói, nhưng xem ra lá»i cá»§a Vương Tích Hương đáng tin hÆ¡n". Vừa suy nghÄ© đã thấy Âm Dương La Sát nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nâng chén ngá»c đựng thứ nước màu xanh lấp lánh, chẳng rõ là rượu hay trà, ngá»c thá»§ đưa đến trước mặt Lãnh Như Băng, mỉm cưá»i:
- Äệ hãy uống chén vạn độc giải dược này, có bệnh thì hết bệnh, không bệnh thì cưá»ng thân bổ thể.
Chỉ thấy nàng tay trái vòng qua đỡ ngưá»i Lãnh Như Băng lên, tay mặt đưa chén ngá»c tận miệng chàng. Lãnh Như Băng tâm tư rối bá»i, thầm nghÄ©:
"Thật khó mà biết được trong chén này đựng gì". Hiện tại chàng không muốn mạo hiểm nhưng lại không thể không uống. Chỉ thấy má»™t luồng khí lạnh xông thẳng vào Ä‘an Ä‘iá»n. Âm Dương La Sát cưá»i nhẹ, thốt:
- Äệ uống vào chén thuốc này rồi nghỉ ngÆ¡i thêm má»™t ngày, đợi dược liệu phát huy tác dụng. Ngày mai chúng ta có thể bắt đầu khởi hành.
Lãnh Như Băng tâm tư xáo trá»™n, nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng nhoẻn má»™t nụ cưá»i:
- Äa tạ tá»· tá»· đã quan hoài.
Âm Dương La Sát vẫn cưá»i, nói:
- Äệ là ngưá»i thân duy nhất cá»§a tá»·, sao lại khách sáo như thế ?
Lãnh Như Băng đột nhiên tâm trí khởi lên má»™t nghi vấn, vá»™i há»i:
- Tỷ tỷ có biết đệ mắc bệnh gì chăng ?
Âm Dương La Sát lắc đầu:
- Tá»· không biết. Nhưng hiển nhiên khi bệnh tình phát tác thì toàn thân đệ Ä‘á»u phát nhiệt.
Lãnh Như Băng tự nghĩ suy đoán không sai, khẽ buông tiếng thở dài, thốt:
- Tá»· tá»· nghÄ© rằng chén thuốc này có thể giải được nhiệt độc trong ngưá»i đệ không ?
Âm Dương La Sát đáp:
- Có thể không giải được nhiệt há»a, nhưng có thể trị bách độc. Không cần biết đệ bị trúng độc nặng như thế nào, tá»· tin rằng có thể trừ tận gốc rá»….
Lãnh Như Băng nói:
- Có chuyện đó sao ?
Âm Dương La Sát lại cưá»i, tiếp:
- Tá»· tá»· thật sá»± không có gạt đệ. Ôi ! Tuy tá»· tá»· trá»i sinh dung mạo xấu xí nhưng từ trước đến nay chưa bao giá» quan tâm chăm sóc má»™t nam nhân nào. Nay đệ là ngưá»i đầu tiên khiến tá»· đích thân xuống bếp nấu thuốc rồi bưng đến tận giưá»ng.
Lãnh Như Băng Ä‘iểm nụ cưá»i nhẹ, thốt:
- Có phải vì đệ cũng xấu xí ?
Âm Dương La Sát trầm ngâm:
- Tá»· không biết, nhưng lý do đó hiển nhiên quan trá»ng.
Lãnh Như Băng cưá»i nói:
- Nếu chẳng phải đệ xấu xí, hoặc giả tá»· tá»· là ngưá»i xinh đẹp, thì chúng ta có lẽ không bao giá» tương ngá»™.
Âm Dương La Sát khẽ cưá»i:
- Äệ không cần phải suy nghÄ© nhiá»u, cứ bình tâm nghỉ ngÆ¡i. Ngày nào đó biết đâu chúng ta sẽ tìm được má»™t loại thần dược có thể cải biến dung mạo con ngưá»i, biến đệ thành má»™t nam tá»­ anh tuấn, tá»· thành má»™t nữ nhân xinh đẹp.
Lãnh Như Băng cảm thán:
- Thật sự có ngày đó sao ? Chỉ sợ ...
Chàng đột nhiên ngưng bặt. Âm Dương La Sát há»i:
- Sợ Ä‘iá»u gì ?
Lãnh Như Băng chăm chú dán mắt vào gương mặt cá»§a Âm Dương La Sát, mong tìm thấy vết tích gì có thể khiến chàng khẳng định rằng nàng có mang mặt nạ da ngưá»i.
Nhưng Âm Dương La Sát nửa mặt trắng, nửa mặt hồng, thật khó mà phân biệt chân giả.
Bất giác chàng buông tiếng thở dài:
- Nếu có thể dá»… dàng tìm được thứ thần dược đó thì tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể biến đổi diện mạo. Trên thế gian này sẽ có biết bao nam thanh nữ tú, làm sao giữ được trái tim không thay đổi ?
Âm Dương La Sát mỉm cưá»i há»i:
- Äệ sợ ta thay đổi hay bản thân đệ thay đổi ?
Lãnh Như Băng buông gá»n:
- Äệ !
Âm Dương La Sát như vừa bị ai cầm chùy nện vào ngá»±c má»™t cái, toàn thần chấn động. Chén ngá»c trong tay đột nhiên rÆ¡i xuống vỡ tan thành muôn mảnh, song mục lấp loáng thần quang nhìn thẳng chàng:
- Äệ là ngưá»i rất tá»± tin ở bản thân mình, sao không Ä‘oán tá»· sẽ là ngưá»i thay lòng ?
Lãnh Như Băng từ từ thốt:
- Nếu như tỷ tỷ thay đổi thì tiểu đệ ôm tương tư trong lòng, còn nếu như đệ thay đổi, thì liệu tỷ còn giữ được tấm lòng chân thành ?
Äôi mắt Âm Dương La Sát thoáng hiện kỳ quang, á»§ rÅ© thốt:
- Chúng ta bèo mây gặp gỡ chẳng được bao lâu, đệ hà tất phải nghÄ© chuyện xa vá»i.
Lãnh Như Băng run lên một cái, nói:
- Tại hạ trót lỡ lá»i, mong cô nương thứ tá»™i.
Dứt lá»i chàng quay mặt, nhắm mắt dưá»ng như muốn ngá»§. Âm Dương La Sát khe khẽ thở dài, buồn bã nói:
- Äệ chá»› có hiểu lầm ý cá»§a tá»· tá»·.
Äá»™t nhiên nàng ngưng giá»ng, gót sen thoăn thoắt bước ra khá»i phòng. Lãnh Như Băng từ từ quay lại, đưa mắt nhìn quanh. Chỉ trông thấy má»™t bóng lưng uyển chuyển, thần thái đầy vẻ sầu não thê lương từ từ biến mất ngoài cá»­a. Chàng nhẹ nhàng ngồi dậy thá»­ vận công, chỉ thấy kỳ kinh bát mạch thông suốt, nhiệt độc trong Ä‘an Ä‘iá»n dưá»ng như đã biến mất, tá»± nhiên cảm thấy kỳ quái, thầm nghÄ©:
"Ta thân trúng nhiệt độc, lại chưa từng tá»± chữa trị, nhưng đùng má»™t cái trở nên mạnh khoẻ, xem ra lá»i cá»§a Tạo Hóa Lão Nhân chẳng qua chỉ cốt ý hù dá»a ngưá»i ta".
Chàng thần khí sung mãn, chợt nhá»› đến cô gái xấu xí huyá»n bí kia, bao nhiêu nghi vấn vá» hành động cá»§a nàng nổi lên, không thể giải thích được. Chợt tâm tư chuyển động, trong lòng liá»n khởi lên suy nghÄ©:
"Nàng đã biết ta trúng độc, chi bằng cứ giả vá» tiếp tục trúng độc". Äoạn nằm xuống, khép mắt chìm dần vào giấc ngá»§. Không ngá» chàng lá»™ng giả thành chân, ngá»§ má»™t giấc thật lâu, đến lúc tỉnh dậy thì trong phòng đã thắp lên má»™t ngá»n nến.
Chàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên bàn ngá»n nến tá»a ánh sáng rá»±c rỡ, Âm Dương La Sát Ä‘ang ngồi chăm chú nhìn vào ánh lá»­a má»™t cách xuất thần. Chàng khẽ hắng giá»ng, thốt:
- Trá»i đã tối rồi chăng ?
Âm Dương La Sát giật mình mỉm cưá»i:
- Mới qua canh một, đệ đã tỉnh dậy lâu rồi ư ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Äệ chỉ má»›i vừa tỉnh dậy.
Âm Dương La Sát từ từ khởi thân đứng dậy, cầm trên tay một chén canh, nói:
- Tiểu đệ hãy dùng chén canh hạt sen này Lãnh Như Băng tiếp lấy chén canh há»›p má»™t ngụm má»›i phát hiện hạt sen ná»­a sống ná»­a chín, không khá»i nhíu mày. Âm Dương La Sát trông thấy phì cưá»i:
- Nhất định là tỷ nấu ăn không được, đệ không cần phải gắng gượng.
Lãnh Như Băng thốt:
- Tá»· nấu ngon lắm. Äệ đã ăn xong hai tô lá»›n.
Âm Dương La Sát nói:
- Tỷ nấu nồi cơm nhưng không nhúm đủ lửa, phần trên còn sống không ngon miệng.
Lãnh Như Băng giục:
- Äệ Ä‘ang đói bụng, tá»· cứ mang lên.
Âm Dương La Sát ngập ngừng nói:
- Nếu không ngon, đệ đừng trách tỷ.
Dứt lá»i quay lưng bưng lên mâm cÆ¡m. Lãnh Như Băng đã bước xuống giưá»ng, lại bàn bắt đầu ngồi ăn. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i chàng "được" ăn bữa cÆ¡m dở như thế. CÆ¡m thì khét, gà ná»­a sống ná»­a chín. Nhưng Lãnh Như Băng Ä‘ang trong cÆ¡n đói ruá»™t gan cồn cào, nên vẫn ăn rất thật lòng. Sau khi đã dùng hết ba tô, chàng buông đũa mỉm cưá»i:
- Rất ngon miệng !
Âm Dương La Sát cưá»i ôn nhu thốt:
- Tá»· biết đệ cố ý làm vậy để tá»· vui, chứ nào phải lá»i khen thật lòng.
Lãnh Như Băng nói:
- Äệ đúng là mong muốn tá»· vui lòng, nhưng cÅ©ng không thể nào giả vỠăn đến ba tô lá»›n.
Âm Dương La Sát hoan hỉ tươi cưá»i, gót sen uyển chuyển bưng chén đĩa ra khá»i phòng. Lãnh Như Băng vươn vai đứng lên, khởi động hai tay, thầm nghÄ©:
"Nếu có thể sống được một năm không lo không nghĩ, đầu óc thanh tịnh thì vui sướng biết bao". Bỗng thấy Âm Dương La Sát trở lại với tách trà trên tay, thốt:
- Má»i đệ dùng trà.
Äoạn nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn gá»—. Cá»­ động cá»§a nàng cá»±c kỳ ôn nhu, từ tốn, như sợ làm Lãnh Như Băng kinh hãi. Chàng nâng tách trà nhấp má»™t ngụm, cảm nhận mùi hương thanh thoát vương vấn trong miệng, thầm nghÄ©:
"Thật ra Âm Dương La Sát là ngưá»i thế nào mà có thể tìm được loại trà này ?".
Âm Dương La Sát nhoẻn miệng cưá»i, há»i:
- Thế nào ?
Lãnh Như Băng thốt:
- Tuyệt, đệ bình sinh chưa bao giỠuống qua trà ngon như thế.
Âm Dương La Sát nói:
- Trà này dùng lá Hương Chi ở Thiên Sơn Tây Vực ướp, tất nhiên đệ khó mà uống qua.
Lãnh Như Băng ngạc nhiên:
- Hương Chi điệp là một vật quý hiếm khó tìm, tỷ tỷ đến từ nơi ấy ?
Âm Dương La Sát tươi cưá»i:
- Tá»· tá»· thu thập rất nhiá»u, nếu chúng ta bên nhau suốt kiếp thì đệ có đủ hưởng dụng cả Ä‘á»i.
Lãnh Như Băng thầm nghĩ:
"Khẩu khí thật không nhá», nếu ta má»—i ngày má»—i uống trà suốt cả cuá»™c Ä‘á»i thì phải dùng hÆ¡n mưá»i cân Hương Chi Ä‘iệp, cho dù nàng có thể thu thập nhiá»u nhưng làm sao cho đủ". Tuy lòng chàng không tin nhưng ngoài miệng chẳng nói gì cả, mục quang lấp loáng, khẽ Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i. Âm Dương La Sát vụt há»i:
- Tại sao đệ cưá»i ? Có phải không tin tá»· chăng ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Như không phải là lá»i trái lương tâm thì đệ chẳng thể không tin.
Âm Dương La Sát nói:
- Hà, chắc đệ đã nhận ra trong trà có Hương Chi Ä‘iệp là má»™t vật liệu trân quý, má»—i chung trà chỉ cần má»™t chiếc lá, uống liá»n ba trăng thì hương khí thâm nhập ná»™i thể, thân thể toát ra má»™t mùi u hương.
Nàng nhưng lại má»™t chút, cưá»i tiếp:
- Chỉ tiếc rằng đệ dung mạo xấu xa, nếu như anh tuấn phiêu dật, cá»™ng thêm thân thể tá»a hương, thì chắc sẽ vương lắm nợ phong lưu.
Lãnh Như Băng nói:
- Tái Ông mất ngá»±a chưa chắc là chuyện không tốt, nếu Công Tôn Ngá»c Sương không há»§y Ä‘i diện mạo đệ thì làm sao đệ gặp được tá»· tá»·.
Âm Dương La Sát tức giận nói:
- Ả Công Tôn Ngá»c Sương đó đã hãm hại đệ, đợi khi nào tá»· há»c thành má»™t thân võ công, nhất định giết ả.
Lãnh Như Băng thốt:
- Lúc đó đệ căm hận nàng đến tận xương tủy, nhưng bây giỠnghĩ lại đã không còn hận nữa.
Âm Dương La Sát há»i:
- Tại sao ?
Lãnh Như Băng đáp:
- Nếu nàng không há»§y Ä‘i dung mạo đệ thì đệ làm gì có những giây phút an tịnh khoái lạc như bây giá».
Âm Dương La Sát lại há»i:
- Trong giỠphút này đệ thật sự cảm thấy khoái lạc ư ?
Lãnh Như Băng nói:
- Äệ sinh ra trong nghèo khó, lá»›n lên trong cá»±c khổ, lúc nào cÅ©ng phải tranh đấu vá»›i bản thân, chẳng có giây phút nào thanh thản cả.
Âm Dương La Sát đột nhiên đứng dậy mỉm cưá»i:
- Tỷ tỷ phải đi, trước bình minh tỷ sẽ trở lại đây gặp đệ.
Lãnh Như Băng nguyên có ý truy vấn xem nàng Ä‘i đâu giữa đêm, nhưng lá»i vừa tá»›i miệng đã nén lòng, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, nói:
- Xin tỷ tỷ cứ tự tiện.
Âm Dương La Sát khẽ buông tiếng thở dài rồi thoăn thoắt bước Ä‘i. Lãnh Như Băng đợi khoảng má»™t khắc, Ä‘oán chắc rằng nàng đã Ä‘i xa, má»›i vung chưởng quạt tắt ngá»n đèn, chầm chậm xuống giưá»ng, chỉ cảm thấy tâm tư xáo trá»™n, nghi án trùng trùng, khó lòng giải đáp. Chàng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh má»™c án, lẩm bẩm má»™t mình:
- Thật ra nhân vật Âm Dương La Sát này là ai ? Nàng ta chẳng giống má»™t cô nhi mà cÅ©ng chưa từng tiếp xúc qua cô nhi. Như vậy Vương Tích Hương nói không sai, nàng ta nhất định mang mặt nạ da ngưá»i, che giấu diện mục chân chính để mà hí lá»™ng ta.
Vừa nghÄ© tá»›i Vương Tích Hương, tá»± nhiên tâm trí chàng thoáng lướt qua lá»i dặn cá»§a nàng trước khi ra Ä‘i. Nếu muốn gặp nàng thì phải đến Mai Hoa cư ở Thái Hồ. Những lá»i sau nữa thì Lãnh Như Băng không cách gì nhá»› được. Nhưng ba chữ "Mai Hoa cư" bất tưá»ng này thật khiến ngưá»i ta kinh tâm. Vương Tích Hương thân thể yếu nhược mong manh như má»™t cánh hoa sắp lìa cành. Mai hoa rụng, có phải là má»™ hoa cÅ©ng là nÆ¡i táng thân cá»§a nàng ? Ná»™i tâm Lãnh Như Băng chấn động dữ dá»™i, thầm nhá»§:
"Ta nhất định phải đến gặp nàng, nếu trễ một bước ắt sẽ thành thiên thu di hận".
Tâm ý đã quyết, chàng lập tức vận công vung tả thủ hướng vỠmộc án cách không ghi ba chữ:
"Äệ đã Ä‘i". Chàng chẳng biết ba chữ hằn sâu trên má»™c án kia là do sức mạnh cá»§a chỉ lá»±c hay là biểu hiện tâm ý cương quyết cáo biệt cá»§a chàng nữa. Hình ảnh Âm Dương La Sát trong tâm trí chàng thoắt đổi thành hình ảnh yếu Ä‘uối cá»§a Vương Tích Hương. Lãnh Như Băng lập tức vận công giá»›i bị, tinh mục loang loáng nhìn ra bầu trá»i lấp lánh đầy sao, cất bước ra cổng. Chàng Ä‘i má»™t Ä‘oạn chẳng gặp Ä‘iá»u gì trở ngại, đến ngoại thành chàng lập tức gia tăng cước bá»™, thi triển khinh công lao vá» hướng Thái Hồ.
Chàng thừa biết vá»›i dung mạo quái dị cá»§a mình nếu như Ä‘i trong chốn đông ngưá»i tất bị ngưá»i khác dòm ngó phiá»n phức, nên tránh xa đô thị, chá»n đưá»ng hẻo lánh ngày nghỉ đêm Ä‘i.
Hôm đến bỠThái Hồ, chỉ thấy khói sóng bạc đầu một vùng mông mênh, chàng cảm khái lẩm bẩm:
"Thái Hồ ba mươi sáu ngàn thá»­a ruá»™ng, hồ rá»™ng thênh thang, biết tìm Mai Hoa cư ở đâu ?" Chàng khởi thân Ä‘i dá»c theo bá» hồ, tá»± biết vá»›i gương mặt xấu xí cá»§a mình không thể chận đưá»ng khách bá»™ hành để há»i thăm, nên đành bịt mặt nhắm hướng bến thuyá»n cá»§a ngư dân thẳng tiến. Vào giá» này, là phiên chợ sáng, chỉ thấy những ngư phá»§ vạm vỡ Ä‘ang xếp thành hàng vận chuyển các bao cá tôm. Lãnh Như Băng dùng khăn tay bịt mặt đứng bên đưá»ng, chá» má»™t lão ngư phá»§ cao niên Ä‘i đến, cung tay thi lá»…:
- Xin há»i lão trượng chung quanh khu vá»±c Thái Hồ này có nÆ¡i nào gá»i là Mai Hoa cư không ?
Lão ngư bỠbao cá trên vai xuống, đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng đáp:
- Mai Hoa cư ? Lão hủ sống ở đây đã hơn ba mươi năm, chưa bao giỠnghe đến địa điểm đó.
Lãnh Như Băng nhất thá»i đầu óc u tối, vá»™i cung tay nói:
- Äã làm phiá»n lão trượng.
Äoạn rảo bước Ä‘i. Bấy giỠđã có vài nhà ngư dân thức dậy nấu cÆ¡m sáng, khói bốc ra từ những mái nhà hòa vào sương sá»›m khiến ngưá»i chẳng phân biệt được đâu là khói, đâu là sương. Lãnh Như Băng đứng ngÆ¡ ngẩn nhìn mặt hồ đến xuất thần, lẩm bẩm:
"Mai Hoa cư, Mai Hoa cư, thật ra là địa phương nào ? Mặt hồ rá»™ng mênh mông, sóng trùng trùng lá»›p lá»›p chẳng thấy bá», ta biết tìm ở đâu ?".
Vầng thái dương từ từ ló dạng rắc những tia nắng vàng xuống mặt nước long lanh, phản chiếu như hàng vạn hào quang. Lãnh Như Băng đứng nhìn bá» sóng đến xuất thần chẳng biết bao lâu. Äá»™t nhiên tiếng khua nước vang động trên mặt hồ làm chàng giật mình. Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn, suýt chút nữa reo lên mừng rỡ. Chỉ thấy trên khoái thuyá»n Ä‘ang rẽ nước tiến vào bá» là má»™t thiếu nữ vận lục y, đích xác là Tố Mai, tỳ nữ thân cận cá»§a Vương Tích Hương. Chàng cấp tốc khởi thân bước đến, gá»i:
- Tố Mai cô nương !
Lãnh Như Băng trong cÆ¡n mừng rỡ hoàn toàn quên mất diện mạo mình đã biến đổi, sau khi lên tiếng gá»i má»›i chợt giật mình lo lắng. Tố Mai từ từ quay lại nhìn chàng, mỉm cưá»i:
- Huynh không phải là Lãnh công tử đó sao ?
Lãnh Như Băng sá»­ng sốt há»i:
- Äúng là tại hạ, nhưng làm sao cô nương ...
Tố Mai ngắt lá»i:
- Thỉnh công tá»­ lên thuyá»n, nếu có thắc mắc gì, chúng ta sẽ đàm luận sau.
Lãnh Như Băng vừa nhảy lên thuyá»n, Tố Mai lập tức khởi thuyá»n trá»±c chỉ trung tâm Thái Hồ. Sau khi thuyá»n đã Ä‘i được hÆ¡n trăm trượng, Tố Mai quay đầu lại nói:
- Tiểu thư căn dặn tiểu tỳ và Hoàng Cúc thay phiên du thuyá»n má»—i ngày má»™t lần để chỠđón công tá»­.
Lãnh Như Băng há»i:
- Làm sao nàng biết được ta sẽ đến ?
Tố Mai lắc đầu:
- Äiá»u này tiểu tỳ không rõ, nhưng lá»i nói cá»§a tiểu thư tuyệt không thể sai.
Lãnh Như Băng cảm thán:
- Cô nương cá»§a cô vốn thông minh tuyệt thế, lá»i nói và việc làm ngưá»i thưá»ng không thể hiểu được.
Äá»™t nhiên Tố Mai thở dài, hai tròng mắt đỠngầu, rồi hai giá»t lệ lăn xuống, nói:
- Bệnh tình tiểu thư ngày càng trở nặng, biếng ăn biếng ngá»§, thân thể dần dần héo mòn, đêm ngày Ä‘á»u tưởng nhá»› công tá»­. Tiểu tỳ và Hoàng Cúc ngày ngày Ä‘á»u cầu trá»i khẩn Phật mong công tá»­ mau đến.
Tài sản của aspirin

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn