Chương 39
THẬP TỬ NHẤT SINH
Bất thần Tiểu Tà nắm chặt cán kiếm đâm ngược lên ghim vào bụng của Độ Phi. Hắn la lên thất thanh tháo lui thoát ra khỏi lưỡi kiếm nhưng máu tuôn xả hai tay ôm lấy bụng lảo đảo thụt lùi.
Rất tiếc, những vết thương của Tiểu Tà loét ra máu chảy nhiều nên quá đuối sức không thể tấn công truy sát Độ Phi được mà lại ngã quỵ nữa.
Độ Vĩnh Thiên và Tống Tổng quản ngẩn ngơ. Độ Vĩnh Thiên hét lên:
– Phi nhi!
Lão chạy lại chỗ Đỗ Phi để săn sóc, sai Cao Phong đi gọi đại phu.
Còn Tống Tổng quản thấy Tiểu Tà làm bị thương con của Môn chủ nên liền rút đôi búa ra múa lên vun vút tiến đến tấn công Tiểu Tà.
Thấy đối phương dũng mãnh, Tiểu Tà quyết định thoát chạy nên lập tức lăn luôn mấy vòng, tuy bị thương nặng nhưng quyết tâm hành động thật nhanh, phóng người qua bức tường để thoát đi. Nhưng khi vừa phóng lên tường, chân trái của Tiểu Tà bất ngờ bị một sợi dây xích kéo lại té nhào rất đau đớn, các vết thương lại tóe máu, cố nhìn xem thì thấy sợi dây xích ấy của lão Bạch Phát.
Tiểu Tà hét lên:
– Ta muốn nói chuyện với Độ Vĩnh Thiên! Độ Vĩnh Thiên đâu!
Độ Vĩnh Thiên vừa xem vết thương của Độ Phi thấy không nguy hiểm đến tính mạng cũng yên tâm đôi chút, chợt nghe Tiểu Tà hét lên nên đi ngay đến trước Tiểu Tà và quát:
– Tên hành khất kia, ta giết ngươi để trả thù cho con ta.
Tiểu Tà cố đứng lên mà vẫn lảo đảo, nói:
– Độ Vĩnh Thiên! Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi đem những người ấy nhốt trên đảo Thần Tiên để làm gì?
Lão nghe thấy thế ngạc nhiên vì tên hành khất này tại sao lại biết được bí mật ấy.
Độ Vĩnh Thiên đứng lại giọng có chút ôn hòa:
– Tên hành khất kia, ngươi là ai, tại sao lại biết được chuyện ấy?
Tiểu Tà bật cười đáp:
– Ta là Dương Tiểu Tà đây, không phải các ngươi đã tìm ta bấy lâu nay sao?
Tiểu Tà tuy nói vậy nhưng lúc nào cũng tính kế thoát thân, còn lão Độ Vĩnh Thiên càng thêm căm tức rít lên:
– Dương Tiểu Tà! Ta sẽ rút gân, lột da, uống máu, chặt ngươi ra từng mảnh mới hả dạ.
Tiểu Tà vẫn bình tĩnh:
– Lão chớ nóng như vậy chẳng ích gì, lão hãy trả lời đi đừng sợ ta trốn chạy.
Độ Vĩnh Thiên lắc đầu:
– Không ai thoát chạy khỏi tay ta đâu, còn ngươi muốn rõ ta cũng cho ngươi biết là ta muốn làm Bá chủ võ lâm, nên nhốt bọn chúng cho đến chết để khỏi phiền hà gì nữa ... ha ... ha ...
– Lão muốn làm Bá chủ võ lâm có ai nói gì đâu? Còn việc Lý Mẫn Cốc thì sao?
– Như vậy ngươi đã giết hắn rồi sao?
Tiểu Tà gật đầu:
– Đúng vậy, nhưng ta muốn biết người nào đã hóa trang cho hắn?
Lão ta mỉm cười, nói:
– Tại sao ta phải cho ngươi biết và ngươi muốn biết để làm gì?
Tiểu Tà cười:
– Nếu vậy, lão có biết có người đã giết Vĩ Diệt Huyền Bảo chủ Phi Long Bảo không và người bị nhốt trên đảo là giả không?
Độ Vĩnh Thiên nghi ngờ:
– Không được, chỉ có một người có thật hóa trang cực kỳ tinh vi đã hóa trang cho Lý Mẫn Cốc thì đã bị ta giết sáu, bảy năm rồi, còn Vĩ Diệt Huyền ta mới nhốt vài ba tháng thì làm sao có ai có thuật dịch dung hóa trang tài tình như thế. Ngươi chỉ xảo quyệt thôi. Ta càng mau kết liễu mạng chó của ngươi để xem đêm nay ngươi có trốn thoát được không.
Dứt lời, Độ Vĩnh Thiên từng bước đi đến gần Tiểu Tà. Song chưởng từ từ đưa lên, chuẩn bị đập xuống đầu Tiểu Tà. Tiểu Tà biết lão sẽ giết mình, nên không chậm trễ liền hít hơi dài, tay trái cầm trường kiếm chìa ra thủ thế, tay phải ôm lấy bụng lảo đảo đứng lên.
Độ Vĩnh Thiên hét lớn vung song chưởng đánh ập vào Tiểu Tà với cuồng phong dữ tợn, nhưng Tiểu Tà cố đi bộ vung trường kiếm tạo hư chiêu, đồng thời tay phải ôm bụng vung cực nhanh thì ngọn phi đao ghim thẳng vào ngực Độ Vĩnh Thiên.
– Ô! Ái!
Hai tiếng la thất thanh, hai đối thủ đều lảo đảo và ngã nhào. Độ Vĩnh Thiên bị phi đao ghim vào người ngực máu tuôn lai láng tóc tai rối bù, còn Tiểu Tà thảm thương hơn là bị song chưởng đánh trúng gần ngất lịm máu từ các viết thương lại tuôn ra, toàn thân bị bắn tung vào bờ tường vô cùng bi thiết.
Nhưng với nghị lực phi thường và sức lực bền dẻo khó ai bì, Tiểu Tà liền lồm cồm bò dậy chợt thấy lão Bạch Phát hướng về Môn chủ của lão đang bị thương.
Tiểu Tà không bỏ lỡ cơ hội, lập tức phóng một phi đao, đồng thời lao tới địch thủ.
Lão Bạch Phát không ngờ Tiểu Tà bị trọng thương mà còn liều lĩnh như vậy nhưng phải tránh phi đao thì Tiểu Tà chém một chiêu kiếm trúng vào đùi lão sâu tới xương máu ra làm cho Tiểu Tà hả dạ và trả mối hận lúc nãy lão dùng xích kéo chân Tiểu Tà ngã nhào nơi bức tường.
Tiểu Tà thấy tình hình đã thuận lợi, cắn răng chịu đựng cơn đau tung mình qua bức tường để trốn thoát, nhưng bất chợt hai ngọn phi tiêu từ tay tên Cao Phong phóng ra ghim vào đùi của Tiểu Tà làm chàng la lên đau đớn rồi lại rơi xuống đất như cũ.
Khi Tiểu Tà té xuống, biết tình thế cực kỳ nguy hiểm, chàng dùng tàn lực rút hai ngọn phi tiêu ra khỏi đùi rồi gượng đứng dựa vào tường để di chuyển, tay vẫn giữ trường kiếm chống trả.
Bảo Môn chủ cùng ba lão thuộc hạ cao cấp đang từ từ tiến gần đến Tiểu Tà, tuy rằng họ là địch thủ, nhưng phải khâm phục dũng kí tuyệt vời của Tiểu Tà.
Lúc nãy, toàn thân Tiểu Tà đau đến không còn cảm giác, hai mắt đầy gân máu đỏ ngầu, thân thể tứ chi hầu như không còn làm nổi theo ý chí nữa, nên Tiểu Tà tự than thầm:
– Ôi! sao bi thảm tuyệt vọng thế này?
Vừa lúc đó, sau tiếng thét lớn của lão Môn chủ, thì bốn cao thủ Thần Võ Môn này cùng lúc tấn công vào Tiểu Tà quyết tâm giết một kẻ thù đáng sợ.
Nhưng trước giây phút cuối cùng quyết định cho sự sống chết, ý chí của Tiểu Tà vụt lên cao làm cho chàng tỉnh lại, liền lập tức sử dụng “Cô Tinh Kiếm Pháp”.
chiêu cuối cùng tấn công vào Cao phong. Cao phong bị chém đứt một cánh tay thét lên thất thanh té lùi lại. Trong khi đó ba cao thủ kia vẫn xuất chiêu và Tiểu Tà cố dùng tàn lực đối phó nhưng rồi Tiểu Tà bị Tống Tổng quản chém vào đùi, bị lão Bạch Phát đánh trúng cánh tay trái, bị Độ Vĩnh Thiên đánh một chưởng tung lên cao ...
Thình lình, có hai bóng người lướt đến đón Tiểu Tà từ trên rơi xuống đất trước sự kinh ngạc của các cao thủ Thần Võ Môn.
Hai người vừa xuất hiện chính là Kiều Tiểu Vũ và Tiểu Tinh Tinh.
Kiều Tiểu Vũ xem vết thương cho Tiểu Tà. Nàng dùng kim châm đống thời nhét thuốc vào miệng để giữ mạng sống cho Tiểu Tà trong khi chàng bất tỉnh.
Còn Tiểu Tinh Tinh thì khóc thút thít:
– Tiểu Tà! Huynh đừng có chết, huynh không chịu nghe lời muội nên mới ra nông nỗi này ...
Những cao thủ Thần Võ Môn lúc này cũng bật cười chế nhạo nên Tiểu Tinh Tinh quay lại trừng mắt:
– Các ngươi có phải là người không? Tại sao lại hại Tiểu Tà.
Những người này lại cười lớn hơn làm cho Tinh Tinh tức giận không chờ lệnh của Kiều Tiểu Vũ mà liền xoay người phóng ngọn phi tiêu ghim ngay vai của Độ Vĩnh Thiên nhanh như chớp.
Lúc này bọn cao thủ không còn cười nữa và Độ Vĩnh Thiên tức giận hét lên:
– Hãy tiến lên!
Tất cả bọn chúng bốn tên liền tiến đến tấn công Tiểu Tinh Tinh rất hăng, nhưng đột nhiên thấy nàng biết mất làm bốn tên ngẩn ngơ rồi cùng la lên thất thanh và cùng ngã xuống đất miệng đều phun máu tươi.
Độ Vĩnh Thiên kinh hãi nói:
– Đó là “Phân thân hóa hình thần công”. Chúng ta chạy lẹ lên.
Lập tức cả bọn cố trỗi dậy chạy thoát thân phút chốc không còn ai cả.
Tiểu Tinh Tinh đứng nhìn đối phương chạy hết, rồi đến bên Kiêu Tiểu Vũ và thút thít hỏi:
– Tiểu Thư! Tiểu Tà có sống được không?
Kiều Tiểu Vũ cũng sụt sùi:
– Rất nguy ngập nhưng chưa chết, thôi chúng ta hãy về thuyền rồi tính.
Nói xong, nàng liền bồng Tiểu Tà vọt người lao đi và Tiểu Tinh Tinh bám sát theo nàng.
Kiều Tiểu Vũ đặt Tiểu Tà kên giường rửa các vết thương trong sự lo lắng, đôi tay nàng run run vì hơi thở của Tiểu Tà mỗi lúc một yếu dần đi.
Nàng băng bó vết thương và dùng mọi cách để cứu vãn tình trạng quá nguy ngập của Tiểu Tà nhưng rốt cuộc cũng đành bó tay.
Tiểu Tinh Tinh nước mắt ràn rụa:
– Tiểu thư ơi! Tiểu Tà có làm sao không?
Kiều Tiểu Vũ thở ra:
– Muốn cứu Tiểu Tà chỉ còn một cách là muội hãy mau về Trường Bạch Sơn thưa với Mẫu thân ta cho năm hoàn Linh Chi và muội phải đi và về nội trong ba ngày may ra còn kịp, nếu không ...
Tiểu Tinh Tinh biết tình tạng Tiểu Tà rất trầm trọng gấp rút:
– Muội sẽ cố hết sức để đi nhanh, tiểu thư đừng để cho chàng chết.. Nói dứt nàng vội lau nước mắt và phóng người lao đi.
Còn Kiều Tiểu Vũ luôn săn sóc vào nói bên tai của Tiểu Tà:
– Tôi biết huynh đài đang nghe tiếng của tôi nói, huynh hãy ráng chịu đựng, phải cố chịu đựng mới vượt qua được ... Tiểu Tà, huynh chịu đựng được mà, phải không?
Nàng cứ lặp đi lặp lại và nước mắt ràn rụa chạy dài trên đôi má thật thương tâm.
Kiều Tiểu Vũ thăm mạch thường xuyên cho Tiểu Tà và nét bi qua mỗi lúc một tăng vì Tiểu Tà vẫn mê man bất động, sự sống vơi dần đi, nhưng có lẽ ý thức đang trỗi dậy để nuôi sự sống trong thân thể của chàng và sự tác động bên ngoài rất hữu ích trong việc duy trì sự sống thoi thóp này.
Qua hai ngày không chợp mắt để săn sóc bên cạnh Tiểu Tà, Kiều Tiểu Vũ đã mệt lã người, đôi mắt quầng đen, tóc tai rũ rượi, nhưng vẫn luôn gọi tên chàng làm tác động không ngừng đến nỗi giọng nói của nàng đã lạc hẳn đị. Sự chịu đựng của Tiểu Tà cho đến chiều ngày thứ ba thì tim chàng đã ngưng đập, hơi thở không còn.
Kiều Tiểu Vũ khóc vật vả:
– Tiểu Tà, tại sao huynh lại chết, huynh hãy sống lại đi ...
Nàng đang vật vã khóc lớn thì Tiểu Tinh Tinh bước nhanh vào miệng thì nói:
– Tiểu thư ơi! Muội đã mang Linh Chi về đây rồi!
Nhưng Tiểu Tinh Tinh thấy Kiều Tiểu Vũ khóc ngất như thế hoảng hốt chạy đến thăn dò Tiểu Tà thấy chàng đã tắt thở nàng chợt sửng sốt đứng yên như người chết đứng.
Kiều Tiểu Vũ thấy thế liền vỗ vào huyệt đạo cũa Tinh Tinh gọi lớn:
– Tinh Tinh! Hãy tỉnh lại!
Tiểu Tinh Tinh bật khóc ào lên và ôm Kiều Tiểu Vũ khóc không ngường rồi bỗng buông ra đá tứ tung như kẻ điên rồ, hét lên chạy đến bên Tiểu Tà:
– Tiểu Tà! Huynh không chịu nghe lời muội để giờ đây phải chất, tức lắm!
Tức lắm! ...
Vừa nói nàng vừa vung tay đấm vào Tiểu Tà liên tiếp không ngừng, Kiều Tiểu Vũ kéo Tinh tinh ra thì Tinh Tinh ôm Kiều Tiểu Vũ và khóc nức nở.
Bỗng Tiểu Tà “Ọe” lên một tiếng rồi ọc máu ra, nói lảm nhảm trong cơn mê:
– Cứu ... Cứu ta ... Tiểu ... Vũ ...
Nói được mấy tiếng lại ngất đi, nhưng hơi thở đã dần dần hồi phục lại.
Thì ra khi nàng Tinh Tinh đập vào người Tiểu Tà đã kích động bản năng, làm khí huyết chấn động luân lưu mà do những chấn thương đã ngăn nghẹt, giờ đây “Huyết” đã lưu thì “Khí” lại sinh nên hơi thở. Hơn nữa, bản chất của Tiểu Tà là luôn luôn có ý thức muốn sống mãnh liệt nên đó là một yếu tố tương trợ để việc hồi sinh thuận lợi.
Hiện tượng hồi sinh của Tiểu Tà làm cho hai nàng kinh ngạc rồi mừng rỡ khôn xiết.
Kiều Tiểu Vũ đưa tay thăm mạch, sờ mũi để xác định lần nữa và nét mặt nàng rạng rỡ nỗi vui mừng, nói nhanh:
– Tinh Tinh! Hãy đưa Linh Chi dược đây.
Tinh Tinh vui mừng đến run rẩy lấy lọ linh dược đưa cho Kiều Tiểu Vũ. Kiều Tiểu Vũ thận trọng cho Tiểu là uống đồng thời còn rắc trên vết thương cho chàng.
Tiểu Tinh Tinh như tỉnh lại sau cơn ác mộng:
– Tiểu thư ơi! Tiểu Tà đã sống rồi phải không? Ôi hay thật!
Quả là “Cứu chấp Linh chi” đã kéo lại mạng sống cho Tiểu Tà. Loại Linh dược này chỉ mọc trong hang núi Trường Bạch Sơn, rất quí hiếm, có khả năng hồi phục sự sống. Đối với người luyện võ công thì chỉ một hoàn đã làm tăng nội lực thêm năm năm và đối với độc dược không quá đặc biệt, linh được này cũng có thể hóa giải được. Tiểu Tà đã uống hết một lọ Linh dược quả là đại phước, nhưng phải nói đến lòng từ bi vô bờ của mẫu thân Kiều Tiểu Vũ đã trao linh dược quí hiếm để cứu người, quả thật trên đòi này ít có ai như mẫu thân Kiều Tiểu Vũ vậy.
Kiều Tiểu Vũ hỏi Tiểu Tinh Tinh:
– Mẫu thân của tỷ tỷ có nói gì không?
Tiểu Tinh Tinh đáp:
– Phu nhân nóng ruột lắm, phu nhân bảo cứu người xong là về ngay. Muội định hỏi về có chuyện gì gấp lắm không? Nhưng muội chỉ sợ cứu không kịp Tiểu Tà, nên vừa lấy thuốc xong là chạy ngay. Bây giờ muội nghĩ rằng sau khi Tiểu Tà bình phục rồi, chúng ta trở về rồi sẽ quay lại đây lần nữa có được không?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Chúng ta đi đã lâu, Mẫu thân lo lắng cũng phải, nếu Tiểu Tà cùng về thì hay biết nấy.
Hai nàng nhìn nhau gật đầu mỉm cười, Tinh Tinh nói:
– Muội đi nấu cháo chuẩn bị để Tiểu Tà tỉnh lại thế nài cũng đòi ăn vì đã ba ngày không có gì trong bụng. Hơn nữa, tiểu thư cũng quá mệt mỏi rồi phải không?
Chắc cũng chẳng ăn gì trong ba ngày qua, trông tỷ tỷ gầy đi rồi đấy, để muội nấu cháo nhiều và thật ngon để chúng ta cùng ăn nhé!
Nói xong, Tinh Tinh hí hửng đi ngay, còn Kiều Tiểu Vũ nhìn Tiểu Tà đang nằm yên với nét mặt hồn nhiên ẩn nụ cười đa cảm đáng mến, nàng nói:
– Tiểu Tà! Huynh là một hào kiệt chẳng kém ai, cũng nhờ tiếng nổ đêm ấy đã đưa chúng tôi đến để cứu huynh, nếu không sẽ thảm khốc biết dường nào.
Nói xong, nàng đi vào trong chải lại tóc và thay đổi xiêm y.
Một lúc sau, Kiều Tiểu Vũ đi ra ngồi bên giường của Tiểu Tà, chợt Tiểu Tà ú ớ vài tiếng rồi từ từ mở mắt mỉm cười nói chầm chậm:
– Ta biết ... Tiểu Vũ cô nương ... đã cứu ta ...
Kiều Tiểu Vũ đưa tay bịt miệng Tiểu Tà lại và nói:
– Tiểu Tà, huynh đừng cử động lung tung, sẽ có hại cho những vết thương.
Tiểu Tà cũng biết những vết thương còn nặng lắm, nhưng chàng không ngăn được bản tính sẵn có, nên vẫn vui vẻ, vì bao nguy hiểm đã qua, chàng cười nói tiếp:
– Đau thì đau ... nhưng ... nhìn thấy Tiểu Vũ ... là hết đau ngay. Hơn nữa, thứ linh dược đó ... thật hiệu nghiệm vô cùng, vết thương đã đỡ nhiều ... lắm rồi, ... linh dược ấy là gì vậy?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Đó là “Cửu Chấp Linh Chi dược” của mẫu thân tôi đó, nhờ Tinh Tinh cấp tốc về Trường Bạch Sơn lấy đem đến đây, sau ba ngày hôn mê và huynh đã không còn hơi thở làm tỷ muội tôi sợ hết hồn may mà huynh hồi sinh thật phước đức.
Tiểu Tà mỉm cười:
– Có chuyện hồi sinh thật sao? ... Vì nếu ngưng thở thì đi tìm ... Diêm Vương mà tính sổ ... tại sao ta còn nằm ở đây ... à, lúc nãy ... ta có cảm tưởng như ... có ai đánh ta ... làm giấc mơ của ta ... tan biến hết ta mơ màng nói năng lung tung thì thức giấc ...
Kiếu Tiểu Vũ hiểu ngay là do Tinh tinh đánh chàng làm chàng tỉnh lại và ọe ra búng máu do nội thương để hồi sinh, nhưng nàng không nói và chỉ cười an ủi:
– Huynh hãy nghĩ ngơi đi, để tôi ra xem. Tinh Tinh đã nấu cháo xong chưa?
Chắc huynh đang đói rồi phải không?
Tiểu Tà cười:
– Đúng rồi! Đói lắm đấy. Nếu có thịt nướng thì cho ăn đi.
Kiều Tiểu Vũ lắc đầu:
– Chưa ăn thịt được đâu, phải ăn cháo trước đã, đợi thuốc ngấm vào nội tạng cho ai toàn ăn gì chẳng được.
Tiểu Tà cười:
– Thôi ăn cháo cũng được, cho đỡ đói trước đã.
Kiều Tiểu Vũ gật đầu:
– Hãy đợi một chút, để tôi đi xem sao.
Nói xong, nàng liền bước đi và một lúc sau đã thấy Tinh Tinh đưa cháo lên và ít trái cây. Cả ba cùng ăn vui vẻ.
Vừa ăn Tinh Tinh vừa nói với Tiểu Tà:
– Lần sau mà huynh lén đi quậy lung tung, muội sẽ không giúp nữa, để cho chết luôn.
Tiểu tà cười hì hì:
– Tinh Tinh! Nàng không cứu ta thì ai cứu ta chứ Nếu ta chết đi mấy lần thì nàng sẽ được mấy lần khỏe phải không.
Cả ba cùng bật cười thật vui vẻ.
Hai tháng đã trôi qua, vết thương của Tiểu Tà đã lành hẳn và công lực đã hồi phục, tính khí hiên ngang vẫn như ngày nào.
Cả ba vẫn còn ở trên thuyền và hôm nay, họ sắp chia tay nên Kiều Tiểu Vũ nói:
– Tinh Tinh, chúng ta không thể ở lại đâu lâu hơn được nữa.
Tinh Tinh lo lắng:
– Tiểu thư! Chúng ta phải về Trường Bạch Sơn sao?
Kiều Tiểu Vũ nhìn Tinh Tinh, đôi mắt đen huyền u buồn nói:
– Chúng ta phải về thôi, mẫu thân ta chắc đang trông lắm!
Tinh Tinh trầm tư hồi lâu rồi nói với Tiểu Tà:
– Tiểu Tà! Hay là huynh đi cùng tỷ muội chúng tôi về nhé. Nếu không sẽ bị bọn xấu quấy nhiễu, lúc ấy không ai đến cứu đâu.
Cả hai nàng đều rất quan tâm đến Tiểu Tà, xem chàng như người ruột thịt, nên muốn đưa chàng về nhà là vậy.
Tiểu Tà ngạc nhiên:
– Theo các người về nhà ư? Nhưng nơi đó có vui không?
Tiểu Tinh Tinh trả lời ngay:
– Đương nhiên là vui, nơi ấy có nhiều tuyết trắng, có núi cao, phong cảnh rất đẹp, có hồ mênh mông thơ mộng, huynh mà thấy sẽ thích lắm, vậy có đi không?
Kiều Tiểu Vũ cũng hỏi:
– Huynh đài có thể đi cùng chúng tôi được không?
Ngần ngừ một chút rồi Tiểu Tà nói nho nhỏ:
– Đi bây giờ thì không được.
Nàng Tinh Tinh vội hỏi:
– Sao vậy?
Tiểu Tà chép miệng đáp:
– Lão đầu đà giao việc cho ta, mà ta chưa hoàn thành, hai nàng lại về Trường Bạch Sơn xa quá. Ta còn nhiều việc phải làm. Trên bước đường hành hiệp giang hồ của Tiểu Tà này còn dài, hy vông chúng ta còn có thể gặp nhau.
Tiểu Tinh Tinh quay qua nói với Kiều Tiểu Vũ:
– Dương huynh đã nói vậy thôi thì chúng ta về, thời gian sau sẽ tái ngộ vậy.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Nhưng trời đất rộng bao la như vậy, sau này muốn gặp Dương huynh biết nơi đâu mà tìm. Hay là tạm thời Dương huynh cho chúng tôi biết là trước mắt sẽ đi đâu và trong thời gian ngắn là đôi ba tháng hay một măm sẽ hoạt động và lưu trú trên địa hạt nào thì từ đó chúng tôi muốn gặp sẽ lần tìm dễ dàng hơn.
Tiểu Tà ậm ừ một lúc nói:
– Đôi chân phiêu lưu giang hồ này sẽ dừng ở đâu bao lâu chưa thể nói trước được. Theo như tôi nghĩ nếu các cô nương mong có ngày sớm gặp tôi thì tốt nhất nên hội ngộ với người bạn tri kỷ của tôi hiện đang ở tại hồ Động Đình núi Quân Sơn.
Kiều Tiểu Vũ vội hỏi:
– Nàng ấy tên là gì? Lại có diễm phúc được Dương huynh gọi là bạn tri kỹ, nàng có đẹp như Tiểu tinh Tinh đây không?
Tiểu Tinh Tinh mắt nhìn Tiểu Vũ nói:
– Tiểu thư nói quá lời, sắc đẹp của tiểu thư nên so sánh với nàng đó nới đúng, sao lại đem tiểu muội ra so với tri kỷ của Dương huynh được, phải không Dương huynh?
Tiểu Tà cười gãi tai:
– À! Ừ! Nàng tên là Tiểu Linh, sắc đẹp thì có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn như cô nương đây nhưng điểm đặc biệt mà nàng đã cảm hóa được con người tôi chính là đức tính nhân từ bao dung.
Tiểu Tinh Tinh nói chen vào:
– Chỉ có thế thôi sao? Vậy so với nàng thì Tiểu Vũ tỷ tỷ tôi thì sao?
Tiểu Tà biết Kiều Tiểu Vũ đã có nhiều cảm tình sâu sắc với mình, hai lần cứu nguy cho chàng lại đem cả thuốc quí của Mẫu thân ra tận tình cứu sống sinh mạng, vì lẽ đó không thể nói lời nào làm phật lòng nàng được. Giữa phái đẹp với phái đẹp thường có những xung khắc nhau trong vấn đề tranh đua nhan sắc nhưng điều này cả Tiểu Vũ và Tiểu Linh đều trội cả, còn về phẩm chất đức hạnh, tính tình thì còn phải chờ thời gian trả lời.
Tiểu Tà suy nghĩ giây lâu rồi nói:
– Thật lòng mà mói thì cả hai cô nương đây đều đẹp và tốt cả, tôi mong chúng ta sẽ là những người bạn tốt lâu dài. Còn về phần Tiểu Linh thì sau này gặp mặt, có thời gian chung sống các cô sẽ hiểu về nàng nhiều hơn.
Tiểu Tinh Tinh lại ngắt lời Tiểu Tà:
– Được rồi! Chúng tôi tạm tin lời của huynh nói. À quên. Vậy còn danh phận nàng trên giang hồ thế nào?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Tiểu Tinh Tinh! Dương huynh đã nói sau này gặp Tiểu Linh sẽ biết mà, sao muội hỏi nhiều vậy?
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh chính là Công chúa của Cái Bang.
Kiều Tiểu Vũ ngạc nhiên:
– Nói vậy Tiểu Linh là con gái của Bang Chủ Cái Bang sao?
Tiểu Tà nói:
– Đúng vậy?
– Dương huynh đã gặp nàng ở đâu và trong hoàn cảnh nào?
– Tôi đã gặp Tiểu Linh ở Khai Phong trong lúc nàng bị bọn xấu truy đuổi và đã ra tay cứu giúp, sau đó thì Tiểu Linh đã theo tôi ngao du sơn thủy hành hiệp giang hồ trong một thời gian khá dài.
Tiểu Tinh Tinh xen lời:
– Thế sao bây giờ Tiểu Linh lại không có ở bên cạnh Dương huynh?
Tiểu Tà đáp:
– Tiểu Linh là Công chúa Cái Bang vì vậy rất được đệ tử Cái Bang và Bang chủ thường xuyên xem trọng, cho nên họ không muốn nàng phải phiêu lưu mạo hiểm giang hồ, nên đã triệu hồi nàng về.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Dương huynh từ nay hãy bảo trọng, tránh gây phiền phức với người giang hồ. Thể tạng của Dương huynh còn kém lắm không nên để những vết thương tái phát ra máu nhiều sẽ mất sức khó hồi phục lại nhanh được.
Tiểu Tinh Tinh cũng nói:
– Tỷ tỷ nói đúng đó! Muội cũng xin Dương huynh nhớ bảo trọng, đừng nên gây cho thân thể nhiều thương tích nữa.
Tiểu Tà thấy hai nàng đã có lòng tận tâm lo cho mình trước khi chia tay còn phải lo lắng, nên nói:
– Tôi sẽ ghi nhớ lời này của hai cô. Lòng tốt của hai cô có ngày Tiểu Tà này sẽ đền đáp xứng đáng.
Tiểu Tinh Tinh như bắt được ý nghĩ của Tiểu Tà nên nói:
– Tỷ muội chúng em chỉ mong có ngày đoàn tụ với Dương huynh và lúc ấy không phải là lúc cả hai chúng em đều là đại phu nghĩa hiệp ra tay cứu nguy phò khốn cho Tiểu anh hùng như ngày nào ở Thanh Dương Trấn này.
Tiểu Tà cười nói:
– Tiểu Tinh Tinh! Kiều Tiểu Vũ! Ngày trùng phùng sẽ là ngày Tiểu Tà mang niềm vui đến cho hai cô, không phải gây cho hai cô nhiều lo lắng như bây giờ.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Tinh Tinh! Em hãy lo đi sửa soạn bữa ăn, để chúng ta tiễn đưa Dương huynh lên đường và còn phải quay thuyền về Trương Bạch Sơn nữa.
– Được! Em sẽ đi ngay.
Khi Tiểu Tinh Tinh đi rồi, thì cả Dương Tiểu Tà và Kiều Tiểu Vũ đều chìm vào không khí im lặng nhìn mông lung xuống hồ nước.
Một lúc lâu, để xua tan không khí u buồn của buổi chia tay, Tiểu Tà cười nói:
– Kiều cô nương có biết hồ Một Tháp không?
Kiều Tiểu Vũ ngập ngừng nói:
– Hồ Một Tháp! Địa danh này tiểu muội có nghe qua, nhưng chưa từng đặt chân đến đó bao giờ.
Tiểu Tà nói:
– Cô nương có biết không, nơi này là nơi có nhiều kỷ niệm với tôi nhất. Từ lúc năm tuổi thì tôi và lão đầu đã sống ở đó, hàng ngày lão đầu đã huấn luyện cho tôi theo nhiều phương pháp khách nhau, sáng sớm thì tập bơi lội, trưa bị đánh đòn, và chiều thì ngâm mình trong thuốc độc còn những lúc rãnh rỗi thì luyện tập võ công.
Kiều Tiểu Vũ hỏi:
– Vậy, Dương huynh đã trải qua thời gian khổ luyện là mười năm đến nay được lão đầu cho ra giang hồ học hỏi cách đối phó ứng xử phải không?
Tiểu Tà trầm tư:
– Lão đầu có nói, muốn đối phó với người đời thì thân thể cường tráng vẫn chưa đủ, và còn phải có một cái đầu thông minh tuyệt đỉnh, và khẩu khí làm sao phải vuốt được miệng hùm, kẻ hung bạo trở nên mềm yếu, kẻ yếu đuối trở nên có nghị lực, đại khái giống như là ... một mưu sĩ đi thuyết khách cho các vua chúa ...
Kiều Tiểu Vũ nhìn Tiểu Tà:
– Dương huynh muốn giống như những mưu sĩ và mưu túc trí.
Tiểu Tà cười nói:
– Không phải muốn giống mà là Tiểu Tà này đã làm được nhiều chuyện bằng chính cái đầu thông minh và nghị lực của mình đó sao?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Dương huynh có tự cao quá chăng? Sức huynh có hạn không nên liều lĩnh, nếu không muốn sau này hối hận.
– Tiểu Vũ cô nương! Tiểu Tà này không bao giờ biết hối hận là gì. Suy nghĩ đúng, hành động không sai là phương châm của Tiểu Tà.
Kiều Tiểu Vũ cũng bật cười:
– Dương huynh quả là một con người háo thắng, không biết ghìm cương trước lời khuyên của phái đẹp bao giỡ. Giá như Tiểu Vũ là ...
Tiểu Tà hỏi nhanh:
– Háo thắng, xông xáo, vui vẻ, cởi mở là bản năng của Tiểu Tà, không có những đặc tính này thì sẽ không còn là một Tiểu Tà nữa.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Con người nếu không bỏ bớt tính kiêu ngạo thì cũng có ngày sa vào cạm bẫy của lời nịnh hót.
Tiểu Tà bật cười to:
– Kiều cô nương cho rằng những lời nịnh hót của kẻ xấu có thể cám dỗ được một người thông minh tài trí như ta?
Càng nói thì Tiểu Vũ càng thấy Tiểu Tà một lúc càng kiêu ngạo hơn, nên nói vấn để khác:
– Dương huynh! Chuyện đời còn dài, người đời kẻ tốt, xấu không thể đếm hết, thời gian sẽ cho thấy nhiều kinh nghiệm phải không? Nhưng Tiểu Vũ muốn nhắc đến một người mà chẳng hạn như người đó là Tiểu Vũ này đứng đây hôm nay khuyên Dương huynh thì Dương huynh nghĩ sao?
Tiểu Tà suy nghĩ nói:
– Kiều cô nương nói gì tôi không hiểu? Lời nói lại mà có giá trị hơn cô nương hiện thời?
Tiểu Tinh Tinh vừa bưng mâm đồ ăn lên vừa nói xen vào:
– Còn ai vô đây nữa? Dĩ nhiên phải là tri kỷ của Dương huynh rồi!
Tiểu Tà vỗ tay vào trán:
– Nói đi nói lại thì hai cô lại nhắc đến Tiểu Linh nữa rồi?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Không phải chúng tôi nhắc đến mà lời nói của Dương huynh lúc nãy đã chứng tỏ điều này.
Tiểu Tà lại chỉ vào mặt làm hề:
– Tôi? Tôi đã nói gì động đến Tiểu Linh sao?
Tiểu Tinh Tinh nói nhanh:
– Đúng! Dương huynh đã từng nói chính Tiểu Linh đã cảm hóa trái tim của mình bằng phẩm chất và hành động đó sao?
Tiểu Tà phì cười:
– Nói đi nói lại thì miệng lưỡi phái đẹp trước sau gì cũng làm cho đấng trượng phu siêu lòng.
Kiều Tiểu Vũ mừng rỡ:
– Dương huynh đã chịu nghe lời khuyên của Tiểu Vũ đấy?
Tiểu Tà phì cười:
– Các cô đã lo lắng cho tôi từng chút một thì có lẽ nào tôi lại bỏ đi những lời khuyên tốt đẹp của các cô nương.
Tiểu Tinh Tinh nói:
– Bữa ăn đã chuẩn bị xong, mời!
Tinh Tinh đưa tay mời Tiểu Tà và Tiểu Vũ giống như một nàng hầu mời chủ nhân. Cả ba bật cười cùng ngồi vào bàn dùng bữa cơm thân mật.
Trong khi ăn Tiểu Tinh Tinh nói:
– Dương huynh! Muội hỏi huynh một chuyện có được không?
Kiều Tiểu Vũ đưa mắt nhìn Tiểu Tinh Tinh, biết tiểu muội của mình muốn kiếm chuyện với Tiểu Tà nữa đây.
Tiểu Tà nốt miếng thịt nướng, nói:
– Có gì xin Tiểu Tinh Tinh cứ hỏi.
Tiểu Tinh Tinh cười lém lĩnh:
– Dương huynh đã được bao nhiêu nhi nữ siêu lòng bên khách anh hùng trên bước đường hành hiệp rồi?
Tiểu Tà gãi tai:
– Tôi đâu có phải là khách đa tình mà cô nương hỏi vậy?
Tiểu Tinh Tinh nói:
– Dương huynh nói xạo! Không phải Dương huynh đã nói dùng khẩu khí thuyết phục thiên hạ đó sao?
Tiểu Tà nói:
– Nhưng tôi đâu có dùng nó để làm siêu lòng mỹ nhân?
Kiều tiểu Vũ và Tiểu Tinh Tinh đều đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ không tin.
Tiểu Tà nhìn cả hai trợn mắt:
– Hai cô không tin?
Tiểu Tà nó nhanh:
– Vậy thì đợi ngày gia đình Tiểu Tà Thông Thực Tiêu Bá Vương đoàn viên các cô sẽ được chứng thực.
Tiểu Tinh nói:
– Gia đình Tiểu Tà hay là môn chủ của phái Thông Thực Tiểu Bá.
Tiểu Tà nói:
– Gia đình trong đó có nhiều người và hiển nhiên Môn phái cũng phải có nhiều gia đình hợp lại vậy. Chẳng hạn như các bạn sau này gia nhập Môn phái Thông Thực Tiểu BÁ Vương rồi thì cũng phải có gia đình vậy.
Kiều Tiểu Vũ nhìn xuống, đôi mắt u buồn như ứ lệ. Tiểu Tinh Tinh liền nói:
– Dương huynh! Huynh là người chuyên làm cho kẻ buồn phải vui, người say phải tỉnh thì nên trổ tài đi chứ, huynh xem kìa ...
Đưa mắt nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Tà thấy mình như có lỗi trong trường hợp này vì lại đưa ái tình của mỹ nhân vào trong buổi tiệc chia tay.
Tiểu Tà nói với Tiểu Tinh Tinh:
– Theo Tiểu Tinh Tinh thì tôi phải làm trò hề cho Công chúa Tiểu Vũ và Tinh Tinh xem trước khi trở về với kiếp sống phiêu lưu lãng tử ư?
Tinh Tinh nói nhanh:
– Không phải bắt buộc mà chúng ta nên thanh đổi không khí đi vì từ lúc Dương huynh lâm nạn đến lúc chia tay một chút vui buồn kỷ niệm cũng không có.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Ai bảo là không? Không phải chúng ta đã làm nhiều chuyện giúp Dương huynh phục hồi sức lực nên mới có cuộc vui hôm nay đó sao? Nào, bây giờ chúng ta đánh đàn, Tiểu Vũ xin tặng một khúc nhạc lòng cho Dương huynh nghe ...
Tinh Tinh nói nhanh:
– Có tặng thì phải có đáp lễ đó nghe ...
Nói xong, Tiểu Vũ và Tinh Tinh cùng đến bên cây đàn phím, tiếng đàn ngân lên trầm bổng, du dương lòng người, như có ân tình của mỹ nhân làm Tiểu Tà lại nhớ đến tiếng đàn dạo nào của Liễu Thanh trên Tây Hồ.
Chỉ còn một mình Tiểu Vũ gãy đàn còn Tinh Tinh thì bước ra múa những điệu múa của vùng Trường Bạch Sơn, không khí trên thuyền trở nên tươi vui hơn.
Tiểu Tà cũng vui cười nhìn họ ca múa đàn rồi suy nghĩ:
– Trên thuyền hai nàng trổ tài cầm ca múa nhảy, hay là mình giúp họ bằng cách bơi lột tung mình trên hồ.
Sau khi tiếng đàn của Tiểu Vũ dứt, Tinh Tinh cũng dùng tay, cả hai trở lại bàn ăn. Tiểu Tà nói:
– Hai cô đã giúp cho Tiểu Tà vui, để đáp lại Tiểu Tà sẽ trổ tài bơi lội.
Nói xong liền tung mình bay bổng lên không trung rồi rơi ùm xuống mặt hồ, thân thể lướt trên mặt nước nhanh lẹ đẹp mắt vô cùng, biết lơi sấp lại bơi ngửa rồi hướng lên chỗ Tiểu Vũ và Tinh Tinh đang đứng xem nói:
– Hai cô hãy xem tôi phóng phi đao đây.
Vừa nói dứt thì một mũi phi đao bay vút lên cắm phập vào thành thuyền sát chỗ Tiểu Vũ đang đứng.
“Vút! Vút! “ Hai mũi phi đao liên tiếp nữa được phóng lên.
Trên thuyền Tiểu Vũ và Tinh Tinh vỗ tay khen ngợi tài nghệ của Tiểu Tà là Tiểu Tà thích chí càng thi triển tài bơi lội trên sóng nước của mình hơn.
Một lúc lâu, tiểu Tà bơi lại gần thuyền, búng mình nhảy vọt lên trên mạn thuyền.
Tiểu Tinh Tinh nói:
– Trò giải trí của chúng ta đã kết thúc, quần áo của huynh đã ướt hết rồi kìa, hãy mau vào trong thay đồ đi.
Tiểu Tà nhìn cả hai gật đầu rồi đi liền vào trong.
– Khi Tiểu Tà trở ra thì cả hai cô nàng cũng đã ngồi vào bàn ăn chờ đợi.
Tiểu Tà nói:
– Cuộc vui thế này mà không có rượu thật là tiếc.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Huynh ở dưới nước nới lên chắc lạnh lắm, Tinh Tinh! Em hãy vào trong lấy cho Dương huynh một chén rượu uống cho ấm lòng.
Tiểu Tà biết Tiểu Vũ lo lắng cho mình, không những vết thương thì nàng có thể đãi mình uống rượi nhiều hơn.
Tiểu Tinh Tinh nói:
– Một chén rượu thôi?
Tiểu Tà trợn mắt nói:
– Không lẽ Tinh Tinh cô nương phản đối?
Tinh Tinh nói:
– Không! Không! Tôi sẽ đi lấy ngay.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Vậy sao không đi? Còn thắc mắc?
Tinh Tinh ồ một tiếng rồi thoắt bước. Tiểu Tà và Tiểu Vũ nhìn bước đi của Tinh Tinh liếng thoắng và phì cười.
Chẳng bao lâu, Tinh Tinh mang rượu ra. Tiểu Tà đón lấy chén rượu uống ngay hết liền một hơi.
Tiểu Tà nói:
– Cám ơn hảo tửu của hai cô đã làm ấm lòng Tiểu Tà.
Cả ba trò chuyện thêm một lúc nữa thật vui vẻ nhưng thật lòng nội tâm của họ cũng có chút thoáng buồn vì sau bao ngày tháng sống chung giờ ly biệt sao tránh khỏi xúc động.
Thuyền dần dần cập bờ, nét mặt cả ba đượm ưu tư quay mặt hướng ra mặt hồ nước xanh trong mênh mông như muốn nói thêm nhiều điều gì nữa.
Sự im lặng trong lúc này, họ chỉ biết nhìn nhau mà lòng tê tái luyến tiếc với những ngày tháng vui buồn đã qua.
Kiều Tiểu Vũ nở nụ cười chua xót:
– Luyến tiếc mãi rồi cũng phải chia tay. Dương huynh ra đi nhớ bảo trọng.
Tinh Tinh cũng ứa nước mắt:
– Dương huynh! Hãy bảo trọng.
Tiểu Tà cười hì hì:
– Coi kìa! Hai cô làm như sắp đưa Tiểu Tà này về với đất mẹ hay sao mà nhỏ lệ vậy. Không sợ Tiểu Tà buồn hay sao?
Tinh Tinh nói ngay:
– Dương huynh! Không phải muội muốn khóc nhưng cuộc chia tay nào có nước mắt thì càng ghi đậm nhiều kỷ niệm hơn có phải không?
Kiều Tiểu Vũ và Tinh Tinh thật sự đã ứa lệ thật nhiều rồi, Tiểu Tà suy nghĩ:
– Đúng! Cuộc chia tay nào với mỹ nhân cũng chứa đầy nước mắt làm siêu lòng bước chân quân tử. Nhưng đã nói đi là đi không vì nước mắt nhi nữ mà chùng bước.
Tiểu Tà tằng hằng một tiếng:
– Hai cô đừng nhỏ lệ nữa, Tiểu Tà không chịu nổi nước mắt của đàn bà đâu.
Các cô biết mỗi khi tôi buồn thì sẽ làm gì không?
Tinh Tinh nhanh miệng:
– Rượu? Không được, huynh không được uống rượu sớm đó.
Kiều Tiểu Vũ lau nước mắt:
– Tinh Tinh! Chúng ta đừng khóc nữa.
Rồi cả hai cùng mỉm cười nhìn Tiểu Tà, Tiểu Tà nói:
– Hai cô cười thật duyên! Tôi thích nụ cười hơn là nước mắt u buồn của mỹ nhân. Như vậy không đẹp sao?
Cả ba cùng lớn tiếng cười, bỗng Tiểu Tà thụt lùi tay đưa lên miệng huýt thật to, thân hình từ từ bay bổng lên không trung loáng mắt chân đã đặt lên bờ, tay vẫy chào hai nàng lần chót rồi bước chân thoắt đi như gió.
Tiểu Vũ và Tiểu Tinh Tinh đứng trên thuyền trông theo bước đi của Tiểu Tà đến khi dáng chàng khuất hẳn sau hàng cây.
Đôi mắt đẹp của hai nàng đỏ hoe, cho thuyền từ từ ra giữa hồ và mất hút trong sương mù bao phủ.
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
Hồi 40
HÒA THƯỢNG CẨU NHỤC TRỐC QUÁI
Thoát qua đại nạn, Tiểu Tà như chim sổ lồng, muốn tung cánh bay cao trong bầu trời mênh mông. Nhưng nghe trong lòng tâm tư trống rỗng sau cuộc chia tay với hai nàng Kiều Tiểu Vũ và Tiểu Tinh Tinh.
Nhưng điều đó mau chóng qua đi, sự hồn nhiên vô tư tràn đến kéo Tiểu Tà vào thực tế. Chàng cười thật tươi rảo bước về Giang Nam tìm Tiểu Linh.
Đến hoàng hôn ngày hôm sau, trên đường đi, Tiểu Tà thấy có ngôi miếu cũ xiêu vẹo nên bước vào để nghĩ qua đêm. Chợt nghe tiếng người nói chuyện với nhau ở trong đó. Tò mò, Tiểu Tà đi lần vào và nấp vào gần đó nghe cho rõ.
Một người nói:
– Bất Bạch sư đệ, dầu không có gì uống nhưng đã có thịt chó ăn cũng thỏa mãn rồi.
Người có tên Bất Bạch đáp lại:
– Bất Minh sư huynh ơi! Chúng ta là hòa thượng hơn một năm rồi, cái việc ăn này là do huynh nghĩ ra đó, miễn là đừng để sư phụ biết. Nếu không ...
Bất Minh cười nói:
– Sư đệ chớ lo. Mỗi lần có cái trò như thế này ta lại nhớ đến ngày trước còn có Tiểu Tà. Chúng ta sống rất vui. Nhưng từ ngày chia tay tới nay sao chưa có tin tức gì của hắn cả. Không biết vào Trung Nguyên rồi hắn có xuất gia làm hòa thượng như bọn ta hay không?
Tiểu Tà nghe thế thầm nghĩ:
– Hai gã hòa thượng này lén vào nơi đây để ăn thịt chó, nhưng sao tiếng nói của bọn họ nghe quen quen, hơn nữa họ lại biết mình. Không lẽ là lũ quỷ trên tiểu trấn ...
Chàng chú tâm suy nghĩ về dĩ vãng thì bên trong Bất Minh lại nói:
– Ta là người có trí tuệ bậc nhất nên mới có được bữa ăn ngon lành hôm nay.
Chắc ta sắp sửa tiếp chức chưởng môn trụ trì đây!
Tiểu Tà nghe tới đây thì sực nhớ ra, vừa bước vào vừa reo lên:
– À! Thì ra là A Tam, A Tứ. Mẹ ơi! Các ngươi ở đây cả ... kha ... kha ...
Tiểu Tà vui mừng nhảy tưng tưng, nói tiếp:
– À! Tiểu hòa thượng lén ăn thịt chó, đắc tội đấy, a ha ...
Bất Minh và Bất Bạch là bạn thời niên thiếu của Tiểu Tà. Cả ba ngày trước lúc nào cũng cùng nhau chơi đùa. Sau đó, Tiểu Tà vì nhiệm vụ ra giang hồ hành hiệp nên bọn họ phải chia tay.
Bất Minh tên gọi là A Tam và Bất Bạch là A Tứ. Hai người này sau khi chia tay với Tiểu Tà rồi, nhớ Tiểu Tà mà không biết phải làm sao nên mới khăn gói lên đường đến Trung Nguyên tìm y. Chẳng may vào tới Trung Nguyên đất lạ chẳng người thân, bụng thì đói mà tiền thì không có, tìm kế sinh nhai nhất thời không phải chuyện dễ. Họ mới nghĩ ra cách qua Thiếu Lâm phân viện đến Bạch Mã tự xin xuất gia. Nhưng cả hai bọn A Tam A Tứ đâu có phải là muốn tu hành gì, chỉ vì miếng ăn mà thôi:
nên lúc nào cũng rình rập lén ra ngoài để ăn vụng, chẳng kể là chay hay mặn.
A Tam lớn hơn A Tứ bốn tuổi, còn Tiểu Tà thì lớn hơn A Tam một tuổi, hiện giờ hai người A Tam, A Tứ đang mặc áo cà sa, đầu cạo trọc, gương mặt có nét tuấn tú, nhưng bộ dạng cũng giống hòa thượng lắm.
Bất Minh thấy có người xuất hiện thì rất kinh ngạc, tưởng đâu là miếu hoang đêm tối có ma quỷ hiện hình. Bởi cũng hơn một năm xa cách, hắn nhất thời cũng không nhận ra được Tiểu Tà.
Bất Minh chắp tay nghiêm chỉnh:
– A di đà phật! Tiểu thí chủ chớ nói đùa như thế! Bần tăng ăn thịt chó này xem vậy mà là thức ăn chay đấy!
Bất Bạch liền tiếp lời:
– Tiểu thí chủ! Đây là thịt chó làm bằng bột! Tiểu thí chủ thử ăn cũng tốt lắm!
Tiểu Tà gật đầu:
– Ồ! Lại có loại thịt chó chay sao? Vậy thì ta xin ăn thử một miếng nhé!
Không đợi hai tiểu hòa thượng trả lời, Tiểu Tà liền lấy một miếng đưa lên miệng ăn rất ngon lành.
Hai tiểu hòa thượng sợ Tiểu Tà tố cáo bọn họ, thấy thế cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi im lặng.
Tiểu Tà ăn thịt xong còn lại xương, chàng giả vờ ngạc nhiên:
– Thịt chó này ăn ngon quá! Nhưng tại sao thịt chó chay cũng có xương vậy?
Kỳ quá nhỉ?
Bất Minh cười gượng:
– Xương đó làm bằng đá đấy, có lẽ người ta làm vậy cho giống thịt chó.
Tiểu Tà lại hỏi:
– Không biết Chưởng môn Hòa thượng trụ trì có ăn loại thịt chó chay này không vậy?
Bất Minh nói:
– Ăn chứ! Ai cũng ăn hết!
Tiểu Tà nói tiếp luôn:
– Nếu vậy thì hay quá! Ta có việc muốn cầu kiến vị chưởng môn, nên ta xin mượn đỡ miếng thịt chó này nhé!
Nói xong Tiểu Tà gói ngay miếng thịt chó còn lại quay người đi ra.
Bất Minh hốt hoảng níu Tiểu Tà lại:
– Ấy ấy! Tiểu thí chủ đã ăn thịt chó của bọn ta, còn muốn đi cáo quan phải không? Không đi được đâu!
Tức thì hai người Bất Minh, Bất Bạch đứng cản lối Tiểu Tà, chỉ sợ chàng bỏ chạy.
Tiểu Tà giả vờ ngơ ngẩn nói:
– Các ngươi có biết ta là ai không?
Bất Minh cười gằn đáp:
– Ngươi là kẻ vô danh tiểu tốt, muốn ăn thịt chó chứ còn ai nữa!
Vừa dứt câu thì thấy Tiểu Tà vung tay lướt tới, cả hai tiểu hòa thượng Bất Minh, Bất Bạch đều bị tát tai liểng xiểng. Tiểu Tà cười hì hì:
– Thế nào? Các ngươi đã biết ta là ai chưa?
Bất Minh, Bất Bạch chưa thấy ai đánh nhanh như thế. Hai gã đứng ngẩn người ra ngơ ngác, biết là mình đã gặp phải cao thủ rồi.
Bất Bạch khẽ kéo áo Bất Minh và nháy mắt một cái. Tức thì cả hai người liền tung mình ra cửa sổ để thoát chạy, nhưng Tiểu Tà còn nhanh hơn, cùng với tiếng cười, Tiểu Tà liền phóng hai phi đao ghim nơi thành cửa sổ phập phập hai tiếng, đồng thời nói lớn:
– Bất Minh, Bất Bạch, hai ngươi mà nhúc nhích là chết đấy!
Hai tiểu hòa thượng lập tức đứng khựng người lại, hoảng sợ. Sắc mặt trắng bệch ra.
Bất Minh lên tiếng trước:
– Xin tiểu thí chủ tha mạng. Chúng tôi không dám làm tiểu hòa thượng nữa đâu!
Tiểu Tà nói:
– Không muốn làm tiểu hòa thượng nữa phải không? Hãy quay lại đây xem ta có phải là người bạn của các ngươi hay không?
Bất Minh, Bất Bạch quay lại nhìn nhưng vẫn không nhận ra ai cả. Tiểu Tà thấy hai bộ mặt ngố đó phải bật cười nói:
– A Tam! A Tứ! Thật sự hai ngươi không nhận ra ta là Tiểu Tà đây sao?
A Tam mở mắt to hỏi lớn:
– Có phải thật Tiểu Tà đó không?
Tiểu Tà nói:
– Không phải ta thì còn ai nữa nào?
A Tam mừng rỡ kêu lên:
“Mẹ kiếp!” rồi chạy đến ôm chầm lấy Tiểu Tà trong sự xúc động vui mừng.
A Tứ cũng nhảy lên la:
– Ô! Dương Tiểu Tà, trong một năm qua huynh đi đâu vậy? Làm hai đứa này đi tìm huynh mà trở thành hai tiểu hòa thượng. Huynh thật đáng tội, phải đánh huynh mới được ...
Nói xong chạy tới sau lưng Tiểu Tà thoi thụi mấy cái liên tục.
Tiểu Tà nói:
– A Tam, A Tứ! Các ngươi không có chuyện gì làm nữa sao, lại rủ nhau đi làm hòa thượng. Bây giờ chúng ta gặp lại nhau, vậy hãy đến ăn hết nồi thịt chó mừng đoàn tụ.
Cả ba cười to lên và quây quần bên nồi thịt chó chén lấy chén để, vừa ăn vừa kể chuyện của ba người trong thời gian xa cách cho nhau nghe.
A Tam nói:
– Bây giờ huynh ở phái nào? Làm gì? Có còn đi đánh bạc nữa không?
Tiểu Tà nhún vai nói:
– Ta vẫn là người tự do, thỉnh thoảng vẫn đi đánh bạc lấy tiền tiêu xài hàng ngày và còn làm được nhiều việc thiện nữa.
Trầm ngâm hồi lâu hồi tưởng về quá khứ, Tiểu Tà nói:
– Nhớ hồi đó sống ở hồ Một Tháp cùng với lão đầu, ngày đêm khổ luyện võ công. Vì muốn ta tu tâm dưỡng tính thêm, học hỏi kinh nghiệm sống ngoài đời nên lão đầu mới cho ta ra giang hồ ...
A Tứ nói:
– Tiểu Tà! Bây giờ chúng ta họp mặt nhau rồi. Chúng tôi đã có huynh thì không còn sợ gì nữa.
A Tam chen vào:
– A Tứ nói đúng đấy! Chúng ta đã trùng phùng rồi thì nên hợp lực thành lập một bang phái mới đi! Chúng tôi sẽ là những đệ tử đắc lực cho huynh.
Tiểu Tà mừng rỡ:
– Được! Các ngươi muốn vậy thì từ nay ta sẽ là Bang chủ Thông Thực Tiểu Bá Vương của các ngươi!
Cả ba lại cầm mấy cái đùi thịt chó lên ăn mừng ngày tái ngộ.
A Tứ nói:
– Xin chúc mừng tiểu Bang chủ, chúc mừng cuộc đoàn viên của chúng ta hôm nay ...
Cả ba lại cười to, Tiểu Tà nói:
– Ngày mau chúng ta cùng ra thị trấn ăn uống no say một bữa mới được!
Cả ba lại cười vui vẻ, nhất là A Tam, A Tứ hai người vui mừng khôn xiết, gặp lại được Tiểu Tà thì họ chỉ muốn gột rửa lớp áo thầy tu bất đắc dĩ ngay.
Thị trấn Hà Khẩu có những con phố nhộn nhịp, quán trọ tửu lầu cũng cao sang bởi người đông phồn thịnh.
Chợt trên đường phố có tiếng la:
– Tránh ra! Tránh ra! Bổn Bang chủ đến nơi đây! Hãy mau tránh ra!
Đó là tiếng la của A Tam đi trước, dẹp đường cho một cái kiệu, chỉ gồm hay cây tre phía trên cột một ghế dựa, do bốn người được mướn khiêng đi. Người ngồi trên kiệu chính là Dương Tiểu Tà, dáng điệu giương giương tự đắc. Người người đi đường thấy cảnh đấy đều cùng bật cười, cho đó chỉ là bọn thiếu niên nghịch ngợm, hay cũng có thể là hai tiểu hòa thượng khùng điên vui đùa với nhau mà thôi.
Bỗng có bốn tên hắc y đi giữa đường, vẻ mặt nháo nhác như tìm ai đó. A Tam vừa thét vừa chỉ trỏ vào mặt chúng.
Một tên hắc y cười khinh:
– Mẹ kiếp! Tiểu hòa thượng kia! Đây là đường ta đi, ngươi làm quái gì mà nhặng xị lên thế? Cút đi!
Nói xong, hắn xô A Tam lùi lại mấy bước cười ngặt nghẽo.
A Tam bị đẩy lùi ba bước, liền xông lên quát lớn:
– Quân khốn kiếp, dám kiếm chuyện với Bang chủ Thông Thực? Muốn tìm cái chết sao?
Bốn tên hắc y lại bật cười ha ha. Một tên nói:
– Thông Thực bang chủ? Ta chưa nghe qua. Hãy cút đi!
Hắn lại đẩy A Tam té lăn trên đường làm những người đi đường bật cười rộ lên.
A Tam đứng lên, trừng mắt rồi nhổ một bãi nước miếng trước mặt bốn tên hắc y và chạy ngay đến cạnh Tiểu Tà đang ngồi trên kiệu nói nhanh:
– Tiểu bang chủ! Thuộc hạ lo không nổi, hãy trả thù cho thuộc hạ đi!
Tiểu Tà cười ngạo nghễ:
– Có ta đây thì không có người nào dám ức hiếp đệ tử của Thông Thực phái đâu!
Tiểu Tà hướng qua bọn hắc y nói lớn:
– Bốn tên chó đen kia! Các người có biết con đường này là để Bang chủ Thông Thực đi qua không? Sao không tránh ra?
Một tên cười ngất:
– Không tránh thì sao?
Tiểu Tà gằn giọng:
– Như vậy là muốn gây sự phải không?
– Đúng!
– Các ngươi thuộc môn phái nào, nói ra đi!
– Thần Võ môn, Can Thần Động đệ tử, nghe rõ chưa?
Tiểu Tà quay sang A Tam:
– Chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh ta chặt tay bọn chúng.
Nói xong lấy cây đao phóng nhẹ về phía A Tam. A Tam chụp cây đao một cách nhanh gọn rồi hét lớn:
– Được lắm! Tiểu bang chủ đã có lệnh, những tên đệ tử Thần Võ môn quái quỷ kia, ta sẽ cho các người biết tay!
Một tên hắc y vừa cười vừa khiêu khích:
– Hãy đến đây! Ta đợi ngươi đến chặt tay đấy!
Tiểu Tà nói:
– A Tam cứ đến đi, hãy chặt đứt cánh tay phải của hắn.
A Tam giờ nghe Tiểu Tà ra lệnh thì không còn sợ hãi nữa, liền hét lớn, chạy nhanh đến cạnh tên hắc y vừa rồi vung đao lên chặt xuống cánh tay phải của hắn, đúng như lệnh của Tiểu Tà vừa nói ra.
Tên hắc y không coi ra đâu, bật cười to lên đưa tay phải ra định chộp lấy cổ tay của A Tam. Nhưng vừa lúc đó Tiểu Tà đã lướt tới cực nhanh, phóng tay điểm vào đại huyệt bên ngực trái của tên hắc y làm hắn đứng yên, tay phải đưa lên không sao hạ xuống được nữa. Đúng lúc đó, lưỡi đao của A Tam chém mạnh xuống nghe phập một tiếng, cánh tay tên hắc y rơi ngay xuống đất, máu vọt bắn lên, hắn la lên thất thanh.
Ba tên hắc y còn lại sắc mặt biến đổi, tức thì quay người về hướng A Tam định tiến tới tấn công, nhưng một lần nữa Tiểu Tà xoay người nửa vòng, cùng lúc phóng ra ba viên xí ngầu nhắm vào huyệt đạo của ba tên hắc y, làm chúng đứng yên bất động. A Tam như điên tiết, vung tiếp cây đao chém lia lịa tiện đứt cánh tay phải của ba tên hắc y. Ba tên đã bị điểm huyệt, chỉ có thể la lên đau đớn.
Người đi đường lúc này không ai còn dám cười đùa ba chàng nữa mà trong lòng họ vừa sợ vừa rất khâm phục. Ba người dám đụng đến người của Thần Võ môn. Họ bắt đầu tản mát, không dám đứng lại xem nữa.
A Tam thích thú:
– Các ngươi là thứ gì mà dám đụng vào Thông Thực phái chứ!
A Tam lại quay qua Tiểu Tà nói tiếp:
– Tiểu bang chủ! Bây giờ để thuộc hạ hành sự cho Bang chủ xem nhé!
Nói xong, A Tam đến trước mặt một tên hắc y tát vào mặt hắn mấy cái bạt tai và quát:
– Tên khốn kiếp! Sào huyệt các người ở đâu, hãy chuẩn bị tiền để chúng ta đến lấy!
Tên hắc y còn chần chừ không nói thì A Tam tát luôn mấy cái nữa làm miệng hắn rướm máu. Y nói ngay:
– Bổn môn có sào huyệt riêng ở sau Xuân Hoa viện.
A Tam liền nói:
– Nơi ấy là lầu kỹ nữ, được lắm, để bổn bang tự đi thâu tiền, không cần bọn ngươi đem lại.
Tiểu Tà lướt tới giải khai huyệt đạo cho bốn tên hắc y rồi nói:
– Hãy cút đi và mang theo cánh tay của các ngươi.
Bốn tên hắc y vừa đau đớn vừa sợ hãi, lẳng lặng cúi lượm cánh tay của mình rồi quay người phóng chạy để tìm người cứu mạng.
A Tam đem trả lại cây đao cho Tiểu Tà rồi cười nói:
– Tiểu bang chủ! Bọn chúng đã chọc đến chúng ta, thì không nên tha cho tên nào hết!
Tiểu Tà cười hì hì:
– Hãy coi tình hình ra sao đã, có khi phải chạy trốn đó.
Tiểu Tà lại nói:
– Lát nữa đến nơi lầu xanh thu tiền, A Tứ đừng để bọn con gái ấy dụ dỗ đấy nhé!
A Tứ chắp tay nói rất tự tin:
– A di đà phật! Bần tăng không dám đam mê nữ sắc đâu. Nhưng bây giờ nên đi ăn gì chứ?
Cả ba đi ngay đến Thiên Hương tửu lầu.
Khi vào trong ăn uống, Tiểu Tà luôn chú ý đến một người ngồi nơi cạnh bàn cửa sổ, khoảng tứ tuần. Đôi mắt lươn của y cứ láo liên nhìn những cô gái đi bên ngoài, tỏ lộ sự dâm dục khả ố.
Tiểu Tà hỏi A Tam:
– Ngươi có biết người ngồi nơi bàn cạnh cửa sổ đó không?
A Tam gật đầu:
– Hắn là Đào Thanh Hồng, tên Ma Sắc trong Võ Lâm Cửu Ma, rất đam mê tửu sắc, cũng là một cao thủ đấy.
Tiểu Tà cười khẩy:
– Ma Sắc trong Cửu Ma! Ta ghét nhất cái thứ dâm tặc.
A Tam hoảng hốt nói:
– Tiểu bang chủ đừng lộn xộn, bọn Cửu Ma tên nào cũng võ công cao cường, đụng vào không phải dễ đâu!
Tiểu Tà nói:
– A Tam! Hãy yên tâm! Kẻ giết được ta chưa sinh ra đời đâu. Nhưng ta cũng chưa đủ bản lĩnh để khống chế những kẻ yêu ma. Vậy ngươi có cách gì không?
A Tam lắc đầu:
– Tiểu bang chủ nghĩ chưa ra cách thì làm sao A Tam này nghĩ ra cách gì được?
Vừa lúc đó tên Sắc Ma Đào Thanh Hồng rời bàn ăn vội đi theo một cô gái vừa bước ra. Tiểu Tà trông thấy cũng đứng lên nói:
– Các ngươi hãy ngồi đây đợi ta! Ta sẽ quay lại sau!
Nói xong, Tiểu Tà cũng đi theo sau tên Sắc Ma.
Cô gái phía trước hoàn toàn không hay biết có người theo dõi, cứ yên tâm đi thẳng về nhà. Đó là một ngôi nhà cao sang của một phú hộ.
Ma Sắc Đào Thanh Hồng khẽ gật gù vì đã biết nhà của cô gái mà hắn chú ý.
Hắn hí hửng rẽ qua lối khác ra phố.
Tiểu Tà đã hiểu ý đồ của tên Ma Sắc kia, liền quay trở lại tửu lầu.
A Tam trông thấy liền hỏi:
– Tiểu Tà! Thế nào rồi? Kết quả chứ?
Tiểu Tà nói:
– Cô gái ấy là con nhà phú hộ, thì cũng hơi phiền đấy!
– Tại sao vậy?
– Nếu là con nhà thường dân thì dễ dàng ra vào, nhưng vào những nhà phú hộ quyền thế, không khéo chúng ta bị nhốt hết.
– Nói thế cũng đúng. Nhưng có ta là hòa thượng thì lo cái gì kia chứ? Thiếu gì cách! Tiểu bang chủ cứ suy nghĩ hẳn cũng ra phương cách mà.
– Được lắm! Chúng ta sễ dùng cách bắt yêu quái. A Tam là hòa thượng thì càng thích hợp cho phương sách này, đúng không?
A Tam lại lắc đầu lia lịa:
– Tiểu Tà! Huynh đừng đem tiểu hòa thượng này ra đùa với yêu quái! Đệ sợ gặp ma lắm.
Tiểu Tà cười nói:
– Chúng ta đâu có bắt yêu quái thật đâu, mà tên Ma Sắc Đào Thanh Hồng là yêu quái để chúng ta tối nay bắt đấy!
A Tam thở phào:
– Thì ra là vậy, nhưng phải làm những gì, tiểu bang chủ cứ nói ra đi!
Tiểu Tà nói ngay:
– Lát nữa, ngươi đến nhà phú hộ đó, trước cửa có hai con sư tử bằng đá, nói rằng có yêu quái nhập vào cô ấy, còn ngươi là hòa thượng đi thu phục yêu quái, hiểu không?
A Tam vỗ ngực:
– Tiểu bang chủ yên tâm! Chuyện làm bùa phép lăng nhăng là nghề của ta, hòa thượng này mà làm thì linh lắm.
Tiểu Tà lại nói:
– Đương nhiên, ta tin tưởng ngươi. Hãy đợi một lúc nữa đi, để ta đi chuẩn bị đốt lửa ở phía Nam xa xa ngôi nhà ấy tạo cây khói mới có vẻ yêu tinh như trong truyện Tề Thiên Đại Thánh. Nhưng ta cũng phải đốt đúng thời điểm thì họ mới tin.
Rồi Tiểu Tà đứng lên.
– Ta đi đây! A Tam, A Tứ đợi một lúc hẵng đi nhé!
Nói xong, Tiểu Tà đi ngay, còn A Tam, A Tứ đợi một lúc cũng rời tửu lầu đi tìm ngôi nhà phú hộ kia.
Tiểu Tà đến phố ở Tây Nam, tìm gỗ chất thành đống, mua đồ dẫn hỏa chất lên đợi đến giờ thì nổi lửa.
A Tam, A Tứ ra chợ mua một cái bát, một cái hồ lô và một cây kiếm.
A Tứ hỏi:
– Các thứ linh tinh này nên đặt tên là gì đây?
A Tam suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Cái hồ lô này là Càn Giáp đại hồ lô của Lý Thiết Quài lưu lại, bảo kiếm để trừ yêu quái của Khương Tử Nha truyền lại, còn cái bát này là của Hào Thiên Kính, có thể thấy được yêu quái hiện hình. Những tiếng tụng của pháp sư thì tưởng tượng ra.
Cả hai vừa cười vừa đi đến địa điểm.
A Tam nói:
– Đến lúc đó không được cười. Chúng ta phải thi hành một cách ăn ý, nếu không sẽ bại lộ. Chừng ấy Tiểu bang chủ có thể sẽ lột da chúng ta ... ha ha ...
A Tứ nói:
– Không đến nỗi đâu, yên tâm đi. Chừng nào ta buồn cười quá thì sẽ cắn răng cho chặt là được.
Lúc ấy cả hai đã đến ngôi nhà có hai con sư tử đá phía trước như lời Tiểu Tà nói, bước tới gõ cửa rồi đứng lùi lại chờ đợi.
Một lúc sau, cửa được mở ra, một ông lão khoảng thất tuần bước ra nhìn thấy hai tiểu hòa thượng thì ngỡ rằng họ đến để hóa duyên, nên lão liền nói:
– Nhị vị tiểu pháp sư, gia đình chúng ta đã dâng hương tại chùa rồi, nhị vị khỏi hóa duyên nữa. Xin hãy đi về cho.
Nói xong ông lão đóng cửa lại. A Tam liền niệm phật:
– A di đà Phật!
Tiếng niệm Phật lớn làm ông lão bực mình quay lại nhìn. A Tam dõng dạc nói:
– Lão thí chủ, bần tăng phụng mệnh của sư phụ tới đây phục yêu ngàn năm, xin lão thí chủ đừng lấy làm lạ.
Nghe nói thế, ông lão chợt giật mình, nghĩ đến yêu quái thì trong lòng sợ sệt.
Lão ôn tồn nói:
– Nhị vị pháp sư, chẳng lẽ lại có yêu quái hiện xuống ở bên ngoài gia trang này sao?
A Tam nghiêm nét mặt:
– A di đà Phật! Trong gia trang của thí chủ có một vị cô nương tuổi chừng mười tám, phải chăng?
Ông lão đáp ngay:
– Đó là ái nữ của Lâm viên ngoại, tên gọi Lâm Sắc Vân.
A Tam vừa niệm Phật hiệu, vừa rắc nước lã trong bát lên đầu ông lão rồi đọc một hơi dài:
– Thiên Nam Bắc Đẩu linh động, thái cấp tinh trầm, Văn khúc tinh thị canh, Hà Khẩu trấn, Lâm gia đại sự, có bần tăng phụng mệnh sư phụ đến đây giải nguy, mong rằng Lâm thí chủ hợp tác. Nếu không sẽ gặp điều chẳng lành đến bốn mạng trong đêm nay.
Ông lão vừa bị rắc nước lên đầu, tưởng mình bị yêu quái nhập vào, kinh hãi tột độ vội nói:
– Xin mời nhị vị pháp sư vào đây, lão sẽ đi bẩm báo với Lâm viên ngoại ngay.
A tam chắp tay:
– A di đà Phật! Bần tăng xin đa tạ.
Nói xong bước theo ông lão vào đại sảnh chờ một lúc thì đã có vợ chồng Lâm viên ngoại bước ra, nét mặt vô cùng lo lắng chào hai vị tiểu hòa thượng. Lâm viên ngoại nói:
– Nhị vị pháp sư! Lâm gia trang chúng tôi có hiện tượng gì không tốt xin pháp sư nói cho tường tận được không?
A Tam chắp tay nghiêm trang nói:
– A di đà Phật! Nơi gia trang của thí chủ có yêu tinh hiện hình vào đêm nay, vì thế bần tăng vâng mệnh sư phụ đến đây hàng phục yêu quái giúp bá tánh bình yên. Xin Lâm viên ngoại hãy nhận lấy điều quý này.
Nói xong A Tam liền rắc nước lên người Lâm viên ngoại, Lâm phu nhân lo lắng vội vã hỏi:
– Lúc nãy pháp sư có nói ái nữ của chúng tôi như thế nào?
A tam trịnh trọng:
– A di đà Phật! Nữ thí chủ, bần tăng thấy Thiên Tinh Hắc lập, phương bát quái thấy rằng yêu tinh đã hiện lên người ái nữ của nhị vị thí chủ. Nếu không lập tức làm phép trừ khử thì sẽ xảy ra điều chẳng lành.
Đột nhiên A Tam kêu lên:
– A! Giờ yêu tinh xuất hiện đã đến, mời Lâm viên ngoại và phu nhân hãy theo bần tăng.
Nói xong, A Tam đi ngay và đám người nối bước đi theo, đến trước sân nhìn rõ tứ hướng.
A Tam tay chỉ Đông Tây Nam Bắc, miệng hô lên:
– Cung thỉnh Tam bị Tiên sư, Tam vị Tổ sư, Tam giáo Đạo sư, Thái Thượng lão quân cấp cấp như nhật lệnh, bắt yêu quái mau mau xuất hiện.
Vừa nói, A Tam vừa rảy nước trên không. Cùng lúc đó, vừa kịp thời gian Tiểu Tà đã tính toán, châm lửa vào đống gỗ đá đã rắc đồ dẫn hỏa. Lửa bùng cháy, một làn khói trắng bốc cao. Tiểu Tà lại dùng tay đẩy chưởng làm khói bay cao lên đến trời như một cột khói trắng. Một lúc sau liền dập tắt đám cháy, miệng lẩm bẩm:
– Thành công hay không thành công là do hai tên hòa thượng kia.
Nói rồi liền phóng người chạy nhanh về thị trấn.
Lâm viên ngoại và Lâm phu nhân nhìn thấy rất kinh hãi, suýt nữa đã ngã xỉu, nhưng cố gượng người cho khỏi ngã.
A Tam lại nói:
– A di đà Phật! Yêu quái đã hiện hình, bá tánh sẽ gặp nạn, bần tăng sẽ đem hết sức để trừ yêu quái.
Lâm viên ngoại hốt hoảng:
– Pháp sư! Bây giờ lão phu và ái nữ của lão phải làm gì đây?
A Tam trấn an:
– A di đà Phật! Xin lão viên ngoại và các vị hãy bình tâm, chớ quá hốt hoảng lo lắng. Bần tăng sẽ có cách. Bây giờ xin đưa bần tăng đi đến phòng của tiểu thư để xem xét.
Lâm viên ngoại hối thúc:
– Nhị vị pháp sư nhanh theo lão phu!
A Tam, A Tứ đã làm cho Lâm viên ngoại thật sự khiếp đảm. Lão đưa hai người qua ba dãy hành lang thì đến phòng của Lâm Sắc Vân.
Lâm viên ngoại nôn nóng gõ cửa phòng gọi:
– Vân nhi! Vân nhi hãy mau ra đây, có đại họa rồi đó.
Bên trong có tiếng con gái đáp:
– Thưa phụ thân, con ra ngay! Có chuyện gì gấp thế?
Cửa phòng chợt mở. Lâm Sắc Vân bước ra nhìn mọi người, lại thấy có hai tiểu hòa thượng nên ngạc nhiên hỏi:
– Thưa phụ thân, có chuyện gì vậy?
Không đợi Lâm viên ngoại trả lời, A Tam lên tiếng ngay:
– A di đà Phật! Nữ thí chủ, yêu quái đã hạ trần và đã xâm nhập người nữ thí chủ, bần tăng phụng mệnh đến đây thu hồi yêu quái.
Lâm Sắc Vân lắc đầu:
– Ta không tin! làm gì có chuyện như vậy!
Lâm viên ngoại nói:
– Vân nhi! Không được vô lễ. Chính phụ thân đã nhìn thấy tận mắt, tại sao con lại để phụ thân lo lắng chứ? Hãy mau nghe lời pháp sư.
Nàng nghe thế cũng bán tín bán nghi, nhưng không biết làm thế nào, đành miễn cưỡng nghe theo lời đứng tránh qua một bên.
A Tam thầm nghĩ:
“Con a đầu này, làm như mình gạt ả không bằng, để ta biểu diễn cho ngươi xem nhé!”.
Nghĩ thế, A Tam liền rút bảo kiếm đã mua ngoài chợ, quơ quắng vun vút trên đầu Lâm Sắc Vân, quơ quanh cả thân mình nàng nữa, đồng thời miệng đọc lâm râm. Thật ra hắn đang rủa thầm nàng, nhưng rất nhỏ, nghe qua tưởng như đang đọc kinh vậy.
A Tam thu kiếm lại rồi rắc nước lên người nàng, nói:
– Nữ thí chủ! Bần tăng đã dùng kiếm của Khương Tử Nha để trừ yêu quái cho nữ thí chủ, làm phép diệt yêu ma, nữ thí chủ bây giờ có thể yên tâm.
Nói tới đây, A Tam muốn bật cười, nhưng cố kìm hãm, nét mặt giả vời làm nghiêm. A Tứ cũng cố mím môi lại, sợ phát ra tiếng cười thì hỏng bét cả.
Lâm Sắc Vân sắc mặt bực dọc, nhưng thấy phụ thân đứng bên cạnh rất trang nghiêm, nên đành phải cố nhịn.
Lâm viên ngoại lên tiếng:
– Đa tạ pháp sư, đa tạ ... đa tạ ...
A Tam nói:
– Cửa Phật từ bi, người xuất gia vì chuyện từ bi mà hành sự, xin chớ có thủ lễ đa tạ làm gì.
Lâm viên ngoại nói:
– Dầu sao đi nữa, lão phu cũng thành thật cảm ơn pháp sư đã trừ yêu quái để không bao giờ trở lại đây nữa.
A Tam lắc đầu:
– Lâm viên ngoại! Đừng để ái nữ của viên ngoại ở trong phòng này, vì đêm nay vào lúc canh ba yêu tinh sẽ hiện hình đến đây. Bởi vậy chúng tôi sẽ ở nơi này để thu hồi yêu tinh.
Lâm Sắc Vân hoảng hốt nói:
– Nói thế là các ngươi định sử dụng căn phòng của ta à? Không thể được, đây là phòng riêng ...
A Tam liền nói:
– Nữ thí chủ đừng nói vậy, chúng tôi chỉ mượn tạm căn phòng này đêm nay.
Nữ thí chủ cũng có thể thu dọn mọi đồ vật trong phòng, chỉ để lại cho chúng tôi một cái chăn là đủ.
Lâm viên ngoại xen lời:
– Pháp sư đừng ngại gì cả, ái nữ của lão phu không hiểu sự việc đấy thôi, các vị cứ tự tiện sử dụng để bắt yêu quái.
A Tam nói:
– Đa tạ viên ngoại, bây giờ để bần tăng đi quan sát cho tường tận mới được.
Lâm viên ngoại gật đầu:
– Xin mời pháp sư, cứ tự nhiên xin đừng khách sáo.
A Tam nói:
– Bần tăng xin mạn phép!
Nói xong, A Tam thong thả vào phòng quan sát cách bố trí địa thế, cửa nẻo rồi đi ra nói với Lâm viên ngoại:
– Nhất định là thế, bây giờ bần tăng xin cáo từ, nhớ để phòng trống là được.
Nói xong, A Tam, A Tứ ra về.
Lão viên ngoại đưa ra đến cửa rồi nói:
– Pháp sư! Xin nhớ đến sớm nhé!
A Tam nói:
– Lâm viên ngoại cứ yên tâm, chậm nhất là hơn một giờ đồng hồ sau chúng tôi sẽ trở lại bắt yêu quái, còn sẽ đưa lại đây thêm một vị thiếu niên cao cường phụ giúp bắt yêu quái.
Lâm viên ngoại nói:
– Chỉ cần pháp sư đến trừ yêu quái thì bao nhiêu tiền lão phu cũng không tiếc.
A Tam lại nói:
– A di đà Phật! Đã trễ lắm rồi, chúng tôi xin cáo từ.
A Tam A Tứ đi rồi, Lâm viên ngoại đi vào nói rõ ràng nên nàng Lâm Sắc Vân cũng hơi tin. Trong lòng đã cảm thấy lo lắng, gấp gấp dọn phòng theo như lời dặn. Cả nhà đều vào phòng thờ Phật để ẩn náu, không ai dám bén mảng tới phòng riêng của Lâm Sắc Vân đang để trống.
Last edited by jimmy19; 08-08-2008 at 12:27 PM.
|