"Đây quả thực là cược mạng nha…"
Trần Đạo Lâm đang thở hồng hộc cũng đã dần bình tĩnh lại, gã nhìn cô nàng Barbara đang nằm trên mặt đất thì phát hiện cô nàng tinh linh này không biết đã hôn mê bất tỉnh tự khi nào, chỉ thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, ráng chiều vẫn còn vương đầy mặt.
Chẳng lẽ. . . thể chất của tinh linh cùng với thể chất của loài người ở thế giới của mình lại có sự khác biệt lớn như vậy? Chỉ một chút chocolate mà cũng gây ra phản ứng kinh khủng như vậy sao?
Bất quá Trần Đạo Lâm vào lúc này không có thời gian suy nghĩ nhiều. Dùng còi chó đuổi đi cái tên kia Lang Nhân thuần túy là thừa lúc bất ngờ đánh úp. Hơn nữa lần này khiến đối phương bị thương hoàn toàn không giống như lần đầu tiên được. Lần thứ nhất bị thương chính là bị tên bắn cộng thêm cả điện giật mới đủ khiến cho tên Lang Nhân mất đi sức chiến đấu trong thời gian ngắn.
Nhưng lần này thì còi chó chỉ có thể tạm đuổi hắn đi, chỉ sợ hắn lần theo dấu mùi thì tùy thời đều có thể giết tới. Mà biện pháp phá giải cái còi chó này cũng rất đơn giản, chỉ cần bịt tai lại là được.
Tốt hơn cả chính là phải chạy trốn ngay lập tức, chạy được bao nhiêu cứ chạy.
Nhưng vấn đề là khi hắn cúi đầu thấy cô nàng Barbara đang nằm sóng soài trên đất thì…. Để Trần Đạo Lâm hắn vác một người, lại còn mang theo cái ba lô nặng trình trịch kia, với thể chất tong teo của gã mà muốn chạy thục mạng ở trong rừng để chạy trốn một tên Lang Nhân võ sĩ cường hãn thì quả thực là người si nói mộng. Huống chi là người ta còn có một đầu Cự Lang tọa kỵ bưu hãn nữa.
Hai chân của mình chạy đâu hơn được bốn chân của người ta đây?
Ngay cả Barbara không ngất đi thì đào thoát cũng vô vọng mà thôi. Cái tên kia Lang Nhân đã có bản lĩnh đuổi theo như thế thì muốn thoát khỏi hắn là chuyện gần như là không thể rồi.
Trần Đạo Lâm cố hết sức nặn óc ra suy nghĩ.
Đáng giận nhất chính là cái chuôi dao găm ma pháp Tinh linh tộc này lại không hề phát ra hào quang báo động một chút nào.
Tinh linh Trưởng lão không phải nói là chuôi dao găm ma pháp này có thể phát hiện ra những mục tiêu có sát khí tới gần sao?
Trần Đạo Lâm vẫy một ít nước lên mặt Barbara đánh thức cô nàng tinh linh này. Barbara tỉnh lại thần trí vẫn mơ mơ màng màng, chỉ đến khi Trần Đạo Lâm giội nước lên đầu thì nàng mới tỉnh táo lại được.
"Vừa… vừa mới xảy ra chuyện gì?"
Trần Đạo Lâm thở dài nhìn Barbara, không biết nói làm sao nữa.
Vừa rồi? Vừa rồi xảy ra chuyện gì á?
Nói ngắn gọn chính là cô ăn hết một thanh chocolate thì giống như ăn thuốc kích dục vậy, tâm hồn mê loạn, sau đó hai chúng ta chút nữa là đã “vượt rào” rồi!
Bất quá Trần Đạo Lâm đương nhiên là sẽ không nói vậy, chỉ nghĩ nghĩ một chút rồi đáp: "Tên Lang Nhân kia lại tới nữa!"
"A...!" Mặt Barbara lúc này mới giật mình thảng thốt, đắn đó một hồi rồi đáp lời: "Ta… ta trước khi ngất đi thì hình như có nhìn thấy bóng của hắn!”
"Không nên nhiều lời nữa!" Trần Đạo Lâm đỡ Barbara lên rồi nói: "Ta chỉ có thể đuổi hắn đi một chút nhưng hắn lúc nào cũng có thể đánh tới. Đánh tay đôi thì chúng ta khẳng định không phải là đối thủ của gã được, hiện tại phải tranh thủ thời tìm biện pháp chạy đi thôi!"
"Vậy thì còn chờ cái gì nữa? Chạy lẹ khỏi đây thôi!"
"Chạy?" Trần Đạo Lâm thở dài đáp: "Người ta có tọa kỵ là Cự Lang, hai người chúng ta chạy nhanh hơn nó à?"
"Cái này. . ." Barbara sắc mặt trắng nhợt đáp.
"Aizzz… thật sự không được rồi! Đánh cuộc một lần vậy!" Trần Đạo Lâm nghiến răng thầm nhủ.
. . .
Sau chừng một bữa cơm, trong rừng cây, gã Lang Kỵ võ sĩ quả nhiên đã trở lại. Lúc này gã ngồi trên lưng của Cự Lang, chuẩn bị hết sức kỹ càng: hai lỗ tai gã, cả trong lỗ tai của tọa kỵ đều đã nhét chặt vải.
Khi gã Lang Nhân võ sĩ đi đến, trở người bước xuống tọa kỵ thì sắc mặt của hắn vô cùng khó coi.
Trên mặt đất vẫn còn lưu lại dấu vết cắm trại của Trần Đạo Lâm và Barbara, trên mặt cỏ vẫn còn có dấu vết bị đè lên, ngoài ra trên đó còn có một vệt nước nữa.
Nhưng Trần Đạo Lâm và Barbara đã không còn thấy bóng dáng.
Lang Nhân nắm chặc thanh loan đao, tức khí liền chém một đao vào bụi cỏ bên cạnh.
Sau đó hắn hít một hơi thật sâu dường như muốn dằn xuống nộ khí trong lòng, lại sục sạo trên mặt đất hồi lâu, cuối cùng gã mừng như nhặt được chí bảo là một miếng băng vết thương màu trắng vẫn còn dính máu.
Đó là miếng vải băng vết thương mà Barbara đã bỏ lại.
Đáng tiếc, khi Lang Nhân đem tấm vải đưa lên trước mũi tọa kỵ cho nó ngửi thì con Cự Lang chỉ có thể gầm lên một tiếng bất đắc dĩ, cái mũi nhíu nhíu rồi ngẩng đầu rưng rưng nhìn chủ của mình, vẫn không nhúc nhích.
Trên mũi của nó vẫn còn dấu sưng đỏ rất rõ.
Lang Nhân tức giận thầm mắng vài tiếng.
Bột phấn màu đỏ mà tên nhân loại kia sử dụng quả thật là đáng chết mà! Đến giờ, mỗi khi hít thở Lang Nhân vẫn còn mơ hồ cảm giác được lổ mũi mình đau râm ran. Tuy hít thở mặc dù đã không trở ngại, thế nhưng khứu giác lại gần như đã mất, căn bản không thể ngửi được bất kỳ mùi gì nữa rồi.
Lang Nhân am hiểu tác chiến trong rừng rậm, nhưng đa số kỹ năng của bọn chúng vô cùng phụ thuộc vào khứu giác. Nên khi khứu giác của gã đã tạm thời mất đi thì bản lĩnh truy tung dường như đã bị phế đi hơn phân nữa rồi.
"Xem ra là chạy mất!" Lang Nhân nhíu mày thốt.
Bất quá tình huống này không hề vượt quá dự liệu của hắn: tên nhân loại kia rõ ràng là không có nửa điểm bản lĩnh nào, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn ti tiện mà thôi. Về phần con bé tinh linh kia cũng không phải là đối thủ của mình. Hai thằng nhóc này nếu như bị mình đuổi theo, đương nhiên sẽ không ngồi ở chỗ này đợi mình giết tới, nhất định là đã chạy rồi.
Lang Nhân cười lạnh.
Mặc dù hắn đã mất đi khứu giác để truy tung, nhưng hắn vẫn còn có phán đoán của mình.
"Bọn chúng nhất định chạy không xa, hơn nữa bọn chúng nếu muốn sống thì chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ mà thôi. Mà quanh vùng phụ cận tại cánh rừng này thì có một bộ lạc Tinh linh tộc cách đây một ngày đường ở hướng bắc, bọn chúng nhất định là chạy về hướng Bắc!"
Sau khi phán đoán xong xuôi, Lang Nhân tức giận phun một bãi nước bọt, nhảy lên Cự Lang tọa kỵ của mình chầm chậm đi về hướng Bắc.
Trên một cây to ngay sát bên cạnh nơi cắm trại, Trần Đạo Lâm đang nằm ôm chặt một nhánh cây cách mặt đất chỉ chừng hơn 10m ở giữa tán cây rậm, vừa rồi tên Lang Nhân chính là đứng ở ngay dưới gốc cây này. Vào lúc đó tim Trần Đạo Lâm như chực nhảy ra khỏi họng.
Barbara đang nằm ngay phía sau gã, biểu tình của cô nàng tinh linh giống hệt như Trần Đạo Lâm, nằm im thin thít trên cành cây, một tay nắm chặt lấy dao găm.
Rốt cục tên Lang Nhân kia cũng đã đi xa, Trần Đạo Lâm lúc này không khỏi thở phào.
Coi như là thoát một kiếp!
Quả nhiên là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tên đó chắc chắn nghĩ rằng mình đã chạy trốn rồi, tuyệt không thể tưởng tượng được mình vẫn ở nguyên một chỗ.
Nhưng vào thời khắc trong lòng Trần Đạo Lâm nhẹ đi thì bỗng nhiên trong rừng truyền đến tiếng chân dồn dập!
Gã Kim Mao Lang Nhân Nhân tưởng đã đi mất bỗng nhiên đang chạy về!
Cự Lang dưới người hắn chạy băng băng như bay, phốc phốc vài cái đã nhảy ra khỏi bìa rừng!
“Gay rồi, chẳng lẽ bị phát hiện?” Trần Đạo Lâm thầm kêu khổ.
Trong lòng hắn như rơi xuống vực sâu, sống lưng phát lạnh. Barbara cũng rất nhanh cầm lên dao găm. Cả hai nười đều nghĩ tên Kim Mao Lang Nhân Nhân này đã nhìn thấu mưu kế của mình nên quay lại làm một chiêu “hồi mã thương”.
Không vào lúc nào mà và đúng lúc này, thanh dao găm ma pháp đang nằm trong ngực Trần Đạo Lâm bỗng nhiên phát ra hào quang.
Trần Đạo Lâm cúi đầu nhìn thì thấy thanh dao găm đang căm sau lưng mình đang phát ra vầng hào quang báo động sáng lòa.
Trần Đạo Lâm khi vẫn chưa kịp làm ra được phản ứng gì thì trong rừng cây đã truyền đến vài tiếng hô.
Lập tức tiếng chân rầm rập cùng với vô số tiếng sói tru vang lên từ bốn phương tám hướng.
Tiếng huýt gió vang lên liên hồi, hơn mười bóng đen nhảy ra khỏi rưng như bay từ các hướng, nhưng là đều chạy về phía cái kia tên Kim Mao Lang Nhân Nhân kia.
Trần Đạo Lâm và Barbara ngây người.
. . .
Từ trong rừng nhảy ra rõ ràng là hơn mười tên Kỵ Lang Kỵ Binh. Những tên này tên nào đầu cũng đều mang mũ sắt, người mặc thiết giáp tay lăm lăm thanh loan đao, tên nào tên nấy ai cũng cục súc hung ác như nhau, Cự lang tọa kỵ ở dưới con nào cũng đều giương nanh múa vuốt, ngẩng đầu tru lên từng hồi.
Khiến cho Trần Đạo Lâm giật mình hơn chính là, mục tiêu mà mười tên Kỵ Lang Kỵ binh này mang theo sát khí ngập trời giết tới lại chính là tên Kim Mao Lang Nhân Nhân kia.
Tên Kim Mao Lang Nhân Nhân khi thấy liền đã rống to một tiếng, hai chân hắn liền khép chặt, tọa kỵ dưới thân lập tức liền lồng lên nhảy tới tên Kỵ Lang Kỵ Binh dẫn đầu, Kim Mao Lang Nhân Nhân vung vẫy thanh loan đao trong tay, trong bóng đêm liền lóe lên một luồng hàn quang rợn người. “Xoạt!” Máu tươi chớp mắt đã phun ra.
Tên Lang Kỵ Binh dẫn đầu trúng đòn, dưới một đao rợn người ấy, mặc kệ là có đầu khôi bảo vệ, cái đầu của gã đã bị chẻ làm đôi.
Mà con tọa kỵ của gã Kim Mao Lang Nhân Nhân càng hung ác hơn, hai chân vồ tới, vật xuống toạ kỵ của tên lính xấu số ấy, nó liền nhào lên trên đất, một ngoạm đã cắn đứt cổ họng của đối xương.
Vào chính khoảng khắc ấy, bên người gã truyền đến hai tiếng "Phốc... phốc" xé gió.
Hai tên Lang Kỵ Binh theo sau trong khi chưa chạy tới gã cũng đã giương lên chiếc nỏ trong tay, nhắm gã Kim Mao Lang Nhân Nhân bắn ra trong nháy mắt.
Kim Mao Lang Nhân chỉ khẽ hừ một tiếng, hắn thậm chí không hề quay đầu, thanh loan đao trong tay gã chỉ bổ ngược ra sau hai phát, “Soạt… Soạt”, hai mũi tên đã bị gã gạt ra gim vào thân cây vô cùng đơn giản.
Cái trán Trần Đạo Lâm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, một trong hai mũi tên ghim vào thân cây chỉ cách mặt hắn chỉ có hơn mười centimét, nếu chỉ chếch lên một chút nữa thôi thì chỉ sợ gã đã phún máu rồi.
Tràng chém giết dưới đại thụ đã đến hồi căng thẳng nhất.
Tên Kim Mao Lang Nhân Nhân thập phần hung hãn, tọa kỵ của gã so với những con Cự Lang khác càng nhanh nhẹn hơn bội phần.
Hơn mười con Lang Kỵ vây quanh nó hỗn chiến trong rừng cây, Kim Mao Lang Nhân Nhân cùng tọa kỵ không ngừng nhảy đông né tây chỉ nam đánh bắc, luôn không để cho đối phương một cơ hội để vây công nào, động tác của hắn mạnh mẽ, luôn chạy qua chạy lại, sau đó thình lình sáp tới địch nhân bất cẩn chém một đao, khi đắc thủ lập tức bỏ chạy đi xa, tuyệt không dừng lại.
Chỉ trong chốc lát, bốn tên Lang Nhân đã bị gã chém bay.
Đồng bạn liên tục tử thương như thế đã gần như khiến đám Lang Kỵ phát cuồng, đầu tiên là một tên Lang Kỵ bỗng nhiên hét to, hai mắt gã đỏ bừng như máu, sau đó toàn bộ thân hình gã tăng vọt, từng cơ bắp cuồn cuộn bên ngoài đang lớn ra hơn gấp đôi.
Lập tức các tên Lang Kỵ còn lại cũng nhao nhao gào rú, trong tràng tiếng kêu xé tai ấy, đám Lang Kỵ nhao nhao biến thân, cơ bắp bản thân nơ to khiến thực lực của chúng cũng tăng lên chóng mặt, tốc độ và lực lượng của bọn chúng tăng lên hơn gấp đôi.
Kim Mao Lang Nhân rốt cục ứng phó đã bắt đầu khó nhọc. Mặc dù hắn đã ra sức du đấu, đã chém một tê Lang Kỵ bị thương nặng nữa nhưng khi đám Lang Kỵ biến thân cuồng hóa rồi thì năng lực chịu đòn của tăng tiến thêm rất nhiều, Kim Mao Lang Nhân Nhân lại bổ thêm một đao mang theo một đoàn khí diễm vô cùng hung ác nhưng vẫn không thể đem đối phương chém chết, lưỡi đao mặc dù đã phá toang áo giáp cắm vào trên xương vai của đối phương. Nhưng những tên Lang Kỵ này sau khi đã biến thân cuồng hóa, độ cứng của xương cốt dường như cũng tăng lên theo cấp số nhân.
Tràng chém giết sinh tử thì việc quyết định sống chết chỉ trong một khoảng khắc. Vào lúc lưỡi đao của tên Kim Mao Lang Nhân Nhân bị kẹt vẫn chưa thể rút về, một tên Lang Kỵ phía sau đã thừa cơ nhào tới.
Tên Kim Mao Lang Nhân Nhân thấy thế liền hét lớn một tiếng, tay trái nhanh chóng tháo thanh roi da nhét trên người tọa kỵ. Cổ tay gã khẽ rung, thanh roi nhanh chóng vươn ra ngoài. Một roi vô cùng hung hãn như vậy vung ra khiến Barbara đang nằm trên nhánh cây không khỏi hít vào khí lạnh.
Một roi khi đánh ra lập tức trói tên Lang Nhân vào một chỗ với tọa kỵ của mình. Còn tên Kim Mao Lang Nhân Nhân vung lên cánh tay liền ném tên Lang Kỵ kia ra ngoài, xuyên qua tầng tầng nhánh cây đập vào một cây đại thụ ở xa xa. Chỉ thấy tên Lang Nhân kia cùng với tọa kỵ miệng phun ra một vòi máu tươi, rơi “bịch” xuống đất không đứng dậy nổi, chắc là đã tắt thở rồi.
Nhưng sau khoảng khắc Kim Mao Lang Nhân Nhân phân tâm thi triển một roi ấy, tên Lang Kỵ bị chém trúng bả vai liền nắm bắt được cơ hội. Tên này cũng quả thật là hung ác, nhảy khỏi tọa kỵ của mình, bay tới gã Kim Mao Lang Nhân Nhân dùng đầu của mình cụng mạnh.
Tên Kim Mao Lang Nhân Nhân bị trúng đòn ngay giữa ngực.
Những tên Lang Kỵ này ai nấy đều vạm vỡ lại còn mặt giáp sắt, trong tình thế gã Lang Kỵ liều mạng, thì lực va chạm cộng thêm thể trọng cùng với tấm giáp sắt nặng trịch kia lập tức cung bay gã Kim Mao Lang Nhân Nhân xuống tọa kỵ của mình.
Hai tên Lang Nhân rơi trên mặt đất, cuộn lại với nhau thành một đoàn. Nhưng tên Kim Mao Lang Nhân Nhân kia dù sao cũng bưu hãn hơn đối phương, vào lúc đang lăn tròn trên đất ấy, gã đã nhanh chóng vươn móng vuốt bóp chặt họng của đối phương, ngón tay siết chặt, chỉ một tiếng “rắc” liền đã bẻ gãy cổ đối phương trong tích tắc.
Khi hắn đẩy xác đối phương ra đứng dậy thì phát hiện ra mình đã bị bảy tám tên Lang Nhân vây quanh rồi.
Những tên Lang Kỵ này vô cùng giảo hoạt, bảy tám người dù vây quanh Kim Mao Lang Nhân nhưng vẫn không hề liều mạng cùng đối phương, hiển nhiên là biết rõ thực lực đối phương cao cường. Bọn chúng lại phân ra hai tên chạy tới con Cự Lang toạn kỵ của gã chém tới, hiển nhiên là muốn trước tiên giết tọa kỵ của đối phương khiến Kim Mao Lang Nhân mất đi sự cơ động.
Một tên Lang võ sĩ không có tọa kỵ, mất đi năng lực chạy nhảy của tọa kỵ thì đã mất đi năng lực tiến thối như trước, coi như gã có tốc độ nhanh như ma thì thực lực đương nhiên sẽ giảm bớt đi ít nhiều. Ít nhất là không chạy trốn được.
Hai tên Lang Kỵ đuổi giết tọa kỵ của Kim Mao Lang Nhân liền vung đao bổ, nhưng con Cự Lang tọa kỵ kia cũng thật là thông minh, đã nhanh chóng nhảy về sau né tránh.
Nhưng nó chỉ là một con súc sinh, mặc dù hung ác nhưng nào có thể địch nổi Lang Kỵ võ sĩ tinh nhuệ?
Hai tên Lang Kỵ một trái một phải dồn ép, chỉ trong chốc lát đã vây được nó, qua thêm mấy đao, con Cự Lang rốt cục đã không thể tránh được nữa, chân sau nó đã bị trói lại, di chuyển lảo đảo rồi.
Kim Mao Lang Nhân trong mắt như lửa cháy, mấy lần gã đã toan lao ra cứu viện, nhưng dưới sự vây công của bảy tám tên Lang Kỵ, chỉ cần hắn khẽ động thân thì sẽ bị vô số thanh loan đao chém tới.
Tuy Kim Mao Lang Nhân mặc dù thực lực cao cường nhưng hắn là đứng trên đất đối mặt với bảy tám tên Lang Kỵ, đối phương thì ngồi bên trên tọa kỵ, có ưu thế vô cùng lớn về độ cao. Mặc dù hắn ra sức tả xung hữu đột nhưng vẫn bị vây chặt như nêm.
Bỗng nhiên tai gã vang lên một tiếng kêu gào, lông toàn thân Kim Mao Lang Nhân dường như dựng đứng, hắn quay đầu nhìn lại thì trong trong đôi mắt gã thấy tọa kỵ của mình đã bị một đao đâm phần bụng. Thủ phạm là một tên Lang Kỵ võ sĩ bị nó vật xuống tọa kỵ đã lăn một vòng dưới đất, cắm một đao vào bụng con Cự Lang.
Kim Mao Lang Nhân Nhân khóe mắt như tóe lửa, gã hét lớn, liền liều mạng xông tới. Dù trước mặt có Lang Kỵ ngăn trở nhưng Kim Mao Lang Nhân Nhân vào giờ phút này hai mắt sung huyết, mắt thấy vài thanh loan đao chém tới nhưng xem như không, miệng vẫn gào rú từng tràng vang vọng, cả người nhào tới rừng đao trước mặt.
Thanh loan đao trong tay gã chém ngang, luồng quang diễm nhàn nhạt trên lưỡi đao gã lúc này bừng sáng, lập tức chém đứt hai thanh loan đao. Theo hướng nhào tới của Kim Mao Lang Nhân, vẫn có hai thanh loan đao rốt cục đã chém xuống người hắn, một đao liếm tới cánh tay trái của gã, một mảng huyết hoa xuất hiện, mà một đao nữa càng lúc càng lớn, thanh loan đao trực tiếp đâm vào xương sườn.
May là Kim Mao Lang Nhân trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã kịp hóp người xoay eo, một đao kia chỉ xẹt qua cạnh sườn. . . Nếu có thể đâm vào nửa phần thì chỉ sợ một đao kia đã chặt xuống vài cái xương sườn của gã.
Nhưng mặc dù như thế, nửa người của hắn đều đã đầm đìa máu tươi.
Kim Mao Lang Nhân Nhân vẫn ra sức múa thanh loan đao, “keng… keng” ngăn công kích ở xung quanh. Rốt cục khi gã vọt tới tọa kỵ của mình chém chết hai tên Lang Kỵ đó nhưng trên lưng Cự Lang cũng bị bị trúng một đao vô cùng hung ác, áo giáp của nó đã bị chém nát, lưng thiếu chút nữa là bị chém đứt.
Kim Mao Lang Nhân nhào tới tọa kỵ, con Cự Lang tọa kỵ lúc này đã nằm rạp trên đất, phần bụng bị thủng một lỗ to, máu tươi phun ra từng vòi, Cự Lang run rẫy dốc sức đứng dậy nhưng dường như đã không còn khí lực nữa.
Kim Mao Lang Nhân khóe miệng ngập máu, đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn đám Lang Kỵ kia rồi hét một tràng kinh thiên động địa: "A... A... A... A... A... A... A... A... A... A... A... A... A...! ! ! ! !"
Trong tràng gào to ấy dường như tràn đầy sự phẫn nộ oán độc, vô cùng thê lương.
Đám Lang Nhân võ sĩ còn lại, nhìn thấy tọa kỵ của Kim Mao Lang Nhân ngã xuống, thấy bộ dạng thống hận đến phát cuồng của Kim Mao Lang Nhân Nhân, trong lúc nhất thời phảng phất có chút chần chờ, có chút cảm giác mèo khóc chuột.
Kim Mao Lang Nhân nước mắt đầm đìa, mắt nhìn chằm chằm đám Lang Kỵ, nghiến răng bật thốt: "Loan đao của Lang Kỵ Binh lại bổ về phía Cự Lang tọa kỵ đồng tộc. Các ngươi còn xứng với vinh quang của Lang tộc chăng?"
Đám Lang Kỵ Binh đều trầm mặc. Tên Kim Mao Lang Nhân bây giờ khí thế ngút trời, mặc dù rõ ràng là người đã bị thương nặng lại bị vây khốn xung quanh, nhưng cái khí thế đó khiến bọn họ không thể không cúi đầu.
Rốt cục, có một tên Lang Kỵ cắn răng, thấp giọng rống lên một tiếng. Khi đám Lang Kỵ còn lại nghe thấy được, nét áy náy và bất đắc dĩ trong đôi mắt mới nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nét hung ác mỗi lúc một nhiều.
"Giết!"
Mấy tên Lang Kỵ đồng loạt hét lớn, thi nhau nhào tới.
Kim Mao Lang Nhân giờ phút này toàn thân đẫm máu nhưng sát khí vẫn ngút trời, đối diện với mấy địch nhân nhưng trong đôi mắt vẫn tràn đầy tử chí.
Vào lúc đó, hắn hét to một tiếng. Tiếng hét kia rền vang tựa như sấm nổ.
Gã “phốc” một cái liền nhảy xổ vào tên Lang Kỵ vẫn còn ngơ ngác vì chấn động, Kim Mao Lang Nhân một bước bước tới vung lên một đao.
“Phập” Chỉ một đao đơn giản lền chặt xuống cái đầu của tên Lang Kỵ Binh xấu số, gã lại bồ thêm một đao vào bụng, cả người nạn nhân dưới một đao kia đã bị chém thành hai khúc.
Toàn bộ máu tươi đều phun lên người gã Kim Mao Lang Nhân, phảng phất hắn như một tên huyết nhân vậy.
Một đao đắc thủ, toàn thân của gã đều lập lòe dưới luồng khí diểm nhàn nhạt sáng, trong chớp mắt hắn đột nhiên vặn người lướt sang bên phải.
“Phịch!” Gã lền đánh lên một tên Lang Kỵ khác, đánh cho cả người lẫn thú của đổi thú ngã vật ra đất!. Thanh loan đao trong tay gã hung hăng đâm vào cổ họng đối phương.
Còn con sói tọa kỵ mà mới trước đây toan táp vào cổ Kim Mao Lang Nhân, hắn chỉ hét lớn rồi đánh tới một quyền. Chỉ một quyền liền lập tức đánh nát đầu sói.
“Phốc!” Huyết quang ngút trời!
Còn bọn Lang Kỵ còn lại dường như đã sợ đến ngây người. Kim Mao Lang Nhân vẫn nhảy lên, tay cầm thanh loan đao của một tên Lang Kỵ Binh mà gã vừa giết xong, hét lớn một tiếng rồi đạp tới. Một cước này tốc độ cực nhanh, gã Lang Kỵ trước mặt dù đã kiệt lực ngăn cản nhưng vẫn bị một cước này đá trúng đùi. “Răng rắc!” Tên Lang Kỵ đó liền gào lên một tiếng đau đớn quỳ rạp trên mặt đất. Kim Mao Lang Nhân phi thân, bàn chân liền đạp lên đầu hắn bay lên không, cuối cùng liền chém ngang một đao. Một cái đầu bay lên trời.
Khi hắn vừa đáp xuống đất, phía sau liền xuất hiện thanh âm. Tên Kim Mao Lang Nhân cũng không thèm quay đầu lại, liền đá một cước vào cái xác đang nằm trên mặt đất về đằng sau.
“Phịch!” Thi thể bay đụng vào người một tên Lang Kỵ, cản lại gã, thi thể bay xong liền văng ngược vào một gốc đại thụ gần đó. Chỉ thấy một bóng người rớt “phịch” một tiếng từ trên cây.
Một tên Lang Kỵ đang nấp dưới gốc cây toan nhảy vào Kim Mao Lang Nhân thì bị bóng người rớt ấy xuống nện ngay vào đầu của hắn.
“Phịch!” Tên Lang kỵ binh này quả thật là vô cùng xui xẻo, dưới cái nện như trời sập ấy, cổ gã lập tức vẹo đi, liền thăng thiên đi gặp tổ tông.
Mà cái người mà rơi xuống ấy, chính là thanh niên Trần Đạo Lâm nhà ta!
Khi mông hắn chạm đất, hắn cũng không nghĩ tới cái mông của mình đã nện tên Lang Kỵ kia gãy cổ. Chỉ là khi hắn rơi xuống đất, toàn thân đều đau như dần, trong lòng nhịn không được thầm mắng: “Con mẹ nó! Xem đánh nhau mê quá đến nỗi quên ôm chặt thân cây rồi!”
Toan đứng dậy thì một cái miệng lớn đầy máu đã kề ngay trước mặt. Chính là con tọa kỵ của tên Lang Nhân “lấy đầu cụng mông” đến gãy cổ với Trần Đạo Lâm. Nó nghiêng đầu qua, miệng đầy nanh nhọn hoắc, tính cắn một cái lên cái bản mặt của Trần Đạo Lâm.
Trần Đạo Lâm hét to, ngay lập tức lăn qua một bên trong nháy mắt, miệng sói táp vào khoảng không liền lại muốn quay theo táp thêm một ngụm. Trần Đạo Lâm liền nhanh chóng nhảy lên, rút ra thanh dao găm tinh linh của mình.
Thanh dao găm vào lúc này tản ra hào quang dìu dịu, bị hắn nắm ở trong tay quả thực là có vài phần khí thế lắm.
Con sói nhìn chòng chọc Trần Đạo Lâm, muốn nhảy tới thì “phốc” một tiếng, nàng nữ tinh linh Barbara đã nhào tới.
Trần Đạo Lâm bị rơi xuống đất, Barbara nào không cứu hắn được? Nàng nữ tinh linh này lực tay không biết hơn Trần Đạo Lâm đến bao nhiêu lần nữa, cả người rơi xuống nhẹ nhàng và vững chắc vô cùng, nàng rơi xuống ngay bên cạnh thân sói, đâm tới một kiếm, cổ họng con sói liền vỡ toang.
Người Barbara nhún lên, mũi kiếm xoay một vòng liền cắt phăng đầu sói, vào lúc nàng hạ xuống thì liền đã đứng bên Trần Đạo Lâm, ân cần hỏi: "Ngươi có sao không?"
Sắc mặt Trần Đạo Lâm cũng không quá khó coi, nhẹ gật đầu chắc nịch, trầm giọng đáp: "Ta không sao!"
Chỉ là cô nàng tinh linh nhỏ này không biết, thanh âm của Darling ca ca cô ta quả thật là không bình thường. Mặc dù sắc mặt gã tuy ra vẻ trấn định là thế nhưng hai chân đã mềm như sợi bún rồi.
Hai người sau khi rơi xuống đất giải quyết xong một một người một sói thì Kim Mao Lang Nhân bên kia đã lại chém chết thêm một tên nữa.
Giờ phút này Lang Kỵ Binh chỉ còn có ba tên.
Kim Mao Lang Nhân Nhân một lần nữa bị thương, lần này trước ngực hắn đã trúng một đao. Hó thở ồ ồ mệt mõi, thân thể run rẩy từng hồi, phảng phất ngay cả đứng cũng là một chuyện hết sức khó khăn.
Trần Đạo Lâm và Barbara đột nhiên bay xuống từ tán cây, những tên Lang Kỵ đương nhiên là vô cùng khiếp sợ, nhưng tên Kim Mao Lang Nhân thì sao có thể không kinh khiếp được?
Nhưng bất quá hắn chỉ hơi cả kinh mà thôi, lập tức đã nhanh bình tĩnh lại, nheo mắt nhìn Trần Đạo Lâm và Barbara, nghiến răng thấp giọng thốt: "Hừ! Nguyên lai là các ngươi!"
Trần Đạo Lâm quan sát mấy tên Lang Kỵ hung ác kia, lại đảo mắt qua tên Kim Mao Lang Nhân Nhân như sát nhân cuồng ma cả người là máu kia rồi khẽ nuốt nước miếng cái “ực”, khóe miệng giật giật, cười khan đáp: "Ha ha! Cái này… các ngươi cứ tiếp tục đánh đi nha, coi như chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi!"
Chỉ là hắn nói là tiếng Roland đế quốc, chỉ Kim Mao Lang Nhân mới có thể nghe hiểu, nhưng ba tên Lang Kỵ kia thì làm sao có thể hiểu? Nhưng mặc dù nghe hiểu thì bọn họ cũng cho rằng là hắn chuyện phiếm thôi.
Ba tên Lang Kỵ liếc nhìn nhau, bọn họ sợ Trần Đạo Lâm và Barbara là cùng một bọn với Kim Mao Lang Nhân.
Dù sao thì Trần Đạo Lâm từ trên trời giáng xuống thì lập tức giết một đồng bạn của bọn chúng nha.
Ba tên Lang Kỵ hô lên một tiếng, gần như là cùng một lúc. Hai tên nhào tới Kim Mao Lang Nhân, còn một tên trực chỉ Trần Đạo Lâm và Barbara giết tới.
Trần Đạo Lâm nhìn thấy tên Lang Nhân lao đến trước mặt mình, Lang Kỵ một miệng máu đỏ, Lang Kỵ Binh còn cầm thanh loan đao sáng lòa, Darling ca ca hắn có bản lĩnh gì mà ngăn cản? Một tiếng thét như bản năng, gã liền nhanh chóng chạy về sau.
Barbara vặn người nghênh tiếp. Với bộ pháp nhẹ nhàng linh hoạt của tinh linh, nàng chỉ nhẹ nhàng xoay người một cái liền tránh quađược một đao của tên Lang Kỵ kia bổ tới, nhưng một kiếm phản kích của nàng tinh linh cũng bị thanh loan đao của tên Lang kỵ binh kia ngăn trở.
“Xỏang!” Tiếng binh khí va chạm vang lên. Tên Lang kỵ binh kia còn có thể mượn xung lực từ tọa kỵ của mình nhưng Barbara vẫn bị thương chưa lành nên khí lực có chút chống đỡ không nỗi, khó khăn lui về mấy bước.
Thấy Barbara bị đánh lui, Trần Đạo Lâm ở đăng sau liền nhanh chóng lấy ra còi chó ngậm vào mồm, nghiến hàm thổi một hơi thật mạnh.
Tần số mà còi chó phát ra, Trần Đạo Lâm cùng với tinh linh đều không nghe được nhưng Lang Nhân võ sĩ cùng với Lang tọa kỵ của gã đều chấn kinh không nhỏ.
Tần số bực này thế nhưng là thiên địch của đám Lang tộc này. Sóng âm chói tai xuyên thẳng qua màng nhĩ đâm vào đại não của bọn chúng, lập tức khiến Lang tộc kêu gào đầy thống khổ.
Con về tên Kim Mao Lang Nhân kia, vì lúc trước đã nhét giẻ ở lỗ tai nên lúc này vẫn không bị ảnh hưởng.
Vào lúc những tên Lang kỵ binh bị sóng âm của còi chó tập kích khiến cho phân thần thì Kim Mao Lang Nhân đã nhanh chóng xông tới, một đao một tên liền chặt xuống đầu của hai tên Lang Kỵ. Cuối cùng là vọt tới trước mặt Trần Đạo Lâm.
Trần Đạo Lâm bị hù khiến sắc mặt tái nhợt, nhưng Kim Mao Lang Nhân chỉ lạnh lùng liếc hắn và Barbara, thanh loan đao trong tay hắn vung ra, “xoạt” một tiếng liền đâm vào ngực tên Lang Kỵ Binh còn lại.
Ba tên Lang Kỵ võ sĩ bị giải quyết dễ dàng như vậy, Trần Đạo Lâm lập tức thở lên hồng hộc, liền ngưng thổi còn .
Còn ba con Lang tọa kỵ khi còi vừa ngưng thổi lập tức bò dậy rồi liền co chân chạy tới bên thi thể của chủ mình tru lên từng hồi thảm thiết.
Trần Đạo Lâm liếc nhìn Barbara, hai người ai nấy đều cảnh giác nắm chặc vũ khí, ngược lại thì cái gã Kim Mao Lang Nhân kia vẫn lạnh lùng nhìn ba con sói kia, trong miệng dường như lầm bầm câu gì đó.
Ba con sói quay đầu lại nhìn Kim Mao Lang Nhân rồi dường như do dự một lát liền quay đầu chạy đi, nhấp nhoáng vài cái rồi biến mất sau lùm cây.
"Ái chà!" Trần Đạo Lâm giật mình nhìn Kim Mao Lang Nhân hỏi: "Ngươi thả bọn nó đi?"
Barbara thở dài, thấp giọng đáp: "Đây là truyền thống của Lang tộc, không phải là chuyện vạn bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt sẽ không giết Lang kỵ của đồng tộc."
Trần Đạo Lâm quệt miệng toan đáp lại thì thấy gã Kim Mao Lang Nhân Nhân ánh mắt bắn tới đây, hắn vội vàng nắm chặc lấy thanh dao găm, hồi hộp nhìn đối phương.
Kim Mao Lang Nhân Nhân toàn thân đầy máu nhưng bên trong ánh mắt hắn lại tràn đầy vẻ ương ngạnh. Mặc dù ở trước ngực, phía sau lưng, xương sườn, đùi, bả vai gã chỗ nào cũng đều là vết đao, nhưng thân hình gã trước sau vẫn thẳng tắp, phảng phất nhưng một thanh trường thương giữa trời.
Tựa hồ gã hơi do dự, Kim Mao Lang Nhân Nhân nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm lạnh giọng thốt: "Vừa rồi. . . Cám ơn các ngươi đã hỗ trợ, bằng không thì ta không thể thu thập hạ được mấy tên còn lại!"
Nói đến đây gã hơi dừng một chút, mắt nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm nói: "Cho nên, ân oán của chúng ta, xóa bỏ!"
". . ." Trần Đạo Lâm không thốt được lời nào, tay gã kéo kéo Barbara sát vào cạnh mình.
Kim Mao Lang Nhân sau đó không hề nhìn Trần Đạo Lâm nữa mà là rảo bước đi nhanh tới đằng xa.
Chính là nơi Cự Lang tọa kỵ của gã đang nằm trên mặt đất. Vào lúc này nó đã tắt thở, máu tươi dưới bụng nó chảy thành dòng trên đất.
Kim Mao Lang Nhân quỳ gối trước xác Cự Lang, hai tay nâng đầu nó rồi bỗng nhiên khóc lớn.
Tiếng khóc của hắn chát chúa khó nghe nhưng không hiểu sao vào giờ khắc này cái âm thanh chói tai ấy lại phảng phất bao hàm một tâm tình bi thương đến xé lòng.
Trần Đạo Lâm và Barbara đứng ở đằng xa, tựa hồ hai người cũng có chút không biết nên làm thế nào nữa.
"Chúng ta. . . Có thể đi rồi à?" Trần Đạo Lâm nhìn Barbara hỏi.
Tinh linh là một chủng tộc đa cảm, khi Barbara nghe tiếng khóc đầy bi thống của Kim Mao Lang Nhân, mắt nhìn thấy một tên Kim Mao Lang Nhân bưu hãn hung ác như thế nhưng giờ phút này lại quỳ gối trước tọa kỵ của mình gào lên từng hồi thảm thiết như đôi chim đỗ quyên lẻ bạn kêu than.
Trong lòng cô nàng tinh linh bỗng chốc mềm nhũn, ánh mắt cũng đã phiếm hồng.
"Ta… chúng ta giúp hắn đi. . ." Barbara quay đầu nhìn Trần Đạo Lâm, ánh mắt có chút cầu khẩn: "Hắn… Hắn đáng thương quá..."
Trần Đạo Lâm khó hiểu hỏi: "Hắn… mặc dù là bị thương rất thảm, nhưng cũng chưa tới nỗi đáng thương. . . Bất quá, hắn quỳ gối bên cạnh tọa kỵ của mình khóc như thế xem ra hắn đối với tọa kỵ của mình quả thật rất đau lòng!"
Barbara khe khẽ thở dài, mềm giọng nói: " Darling, cái này thì ca ca không biết rồi! Những Lang kỵ binh Lang tộc này, tình cảm giữa bọn họ cùng với tọa kỵ của mình không đơn giản chỉ là tình cảm giữa kỵ binh và tọa kỵ đâu! Ca không biết là kỳ thật mỗi một gã Lang kỵ binh Lang tộc, tọa kỵ đều là anh em ruột của bọn họ!"
". . ." Trần Đạo Lâm nghe xong lập tức ngây người.
Hắn há to miệng thốt: "Thân… thân huynh đệ? "
"Đúng vậy." Barbara nhìn bóng lưng Kim Mao Lang Nhân ở cách đó không xa, thủ thỉ: "Đó là một tồn tại đặc thù trong thú nhân. . ."
Lập tức, Barbara thấp giọng nhìn Trần Đạo Lâm nói ra một chuyện khiến hắn giật nảy mình:
Những con Cự Lang của Lang tộc không giống như chiến mã của nhân loại được thuần hóa từ dã thú. Lang tộc tình huống rất đặc thù: bình thường, khi Lang tộc sinh nở, một nữ thú nhân Lang tộc trưởng thành một đợt có thể sinh hạ bốn tới năm bào thai. Nhưng đại khái là vì vậy nên trời sinh chủng tộc đó có chỗ thiếu hụt hoặc là nhân tố di truyền đặc thù của chủng tộc. Trong bốn năm bào thai đó luôn sẽ xuất hiện ít nhất một thai mang hài thái đặc thù: một hậu duệ đặc biệt đó căn bản không giống như một gã Thú nhân bình thường, mà là giống tổ tiên thời viễn cổ của bọn họ: Sói.
Cái thai đặc biệt này sau khi được sinh ra, trí tuệ vô cùng khuyết thiếu, ngay cả đến hình thể và ý nghĩ đều cơ hồ giống hệt như Sói hoang. Khác biệt có thể chỉ là thân thể khổng hơn, tàn bạo, bưu hãn hơn mà thôi. Một dòng hậu duệ đặc thù như vậy, cho dù đến tận khi trưởng thành thì trí lực vẫn giống như một Thú Nhân chưa trưởng thành, không cách nào phát triển thêm.
Lạo hậu duệ đặc thù này, trong thú nhân có một tên xưng hô đặc biệt, gọi là "Thú thân". Những “thú thân” này cùng với các anh em của nó tuy là cùng một mẹ sinh ra, nhưng hình thể và trí tuệ hoàn toàn không giống "Người" .
Lang kỵ binh bọn họ đối với tọa kỵ của mình đều có mối liên hệ vô cùng mật thiết, không chỉ là mối tình cảm yêu quý giữa kỵ binh và chiến mã, mà nguyên nhân chính là: những tọa kỵ này đều là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của bọn họ. Lang tộc kỵ binh sở dĩ cường đại như vậy chính là vì bọn họ cùng tọa kỵ hầu như có thể tâm ý tương thông với nhau, cho dù là kỵ binh tinh nhuệ của nhân loại, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng không cách nào hơn được bọn họ. Đơn giản là bọn họ chính là cưỡi anh em ruột của mình tác chiến. Đó không phải là thuần hóa mà là mối liên hệ trời sinh tồn tại tận sâu trong huyết mạch, không thể diễn tả được bằng lời. Vào lúc tác chiến, những Cự Lang này đều liều mạng bảo vệ kỵ binh trên lưng mình, bảo hộ huynh đệ ruột thịt của bọn nó. Loại quan hệ thân mật như thế, thuần hóa không cách nào có thể đạt được.
Trần Đạo Lâm sau khi nghe xong không khỏi hít sâu một hơi.
Thì ra là vậy sao? Cái đám Lang kỵ binh này quả nhiên là tà môn! Mối quan hệ giữa kỵ binh và tọa kỵ quả nhiên vô cùng đặc thù nha, khó trách những gã Lang kỵ binh này có thể bưu hãn như thế. Dù kỵ binh có chết đi thì những tọa kỵ của bọn họ cũng sẽ điên cuồng chiến đấu.
Tâm ý tương thông kỵ binh – tọa kỵ đạt đến trình độ đó, quả thật là một binh chủng sắc bén của thú nhân.
Bất quá khi hắn nhìn bóng lưng đầy bi thương của Kim Mao Lang Nhân đang khóc rống, Trần Đạo Lâm cũng nhịn không được khẽ thở dài.
Tên Kim Mao Lang Nhân này đối với huynh đệ quả nhiên là tình ý sâu nặng vô cùng.