Người này, đương nhiên, chính là Minh Nam. Sau khi tâm trạng biến chuyển mấy lần, từ căng thẳng khi ném phi đao, tuyệt vọng khi phi đao đi lệch, cho tới ngơ ngẩn vì “tưởng hụt lại trúng”, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Hắn nhanh chóng phân tích tình hình, rồi đột nhiên tức khí lên. Bọn khốn kiếp này giữa ban ngày ban mặt dám truy đuổi giết người như vậy, đúng là xem thường pháp luật, giờ lại còn định phủi đít bỏ đi ư. Nghĩ đến đây thì hắn liền nhảy xuống, nhắm về phía tên bị trọng thương có vẻ ngon ăn nhất mà hồn nhiên quên mất một việc là mình đang ở trên mái nhà cao xấp xỉ 5 trượng (hơn 16.5m).
Rất may cho Minh Nam là tên thích khách bị trọng thương kia tốc độ cũng khá chậm chạp nên không tránh được pha tiếp đất như trời giáng của hắn. Chân của Minh Nam nện vào lưng của tên thích khách, khiến hắn ngã chúi người tới trước. Nếu không phải hắn theo phản xạ kịp đưa tay lên chắn phía trước thì e là đầu của hắn đã đập xuống mặt đường thành một bãi bầy nhầy rồi. Có điều với thân thể bị dính thương thế trầm trọng như vậy thì cú va chạm vừa rồi cũng đủ khiến hắn bất tỉnh tại chỗ. Dù có thân người của gã thích khách làm đệm chắn, nhưng Minh Nam cũng ngã lăn ra dúi dụi trên đất, đầu óc quay cuồng.
“Chết mẹ, lúc nãy không biết máu nóng dồn lên não thế nào mà lại nhảy liều xuống thế nhỉ?” Minh Nam toát mồ hôi nghĩ thầm. Hắn đứng dậy, lắc lắc đầu vài cái rồi đi tới bên xác tên thích khách đã chết, rút cây phi đao. Đây là binh khí đầu tiên của hắn tại dị giới này, hơn nữa lại là món khá đắt tiền, vừa có giá trị về vật chất vừa có giá trị về tinh thần nha. Làm xong việc này, hắn mới chạy tới bên Tần Thiếu Viêm hỏi thăm:
- Thiếu Viêm, vết thương của huynh không sao chứ?
Tần Thiếu Viêm không biết xin được của ai một dải băng, lúc này đang kì cạch băng vết thương trên tay lại. Hắn cười mệt mỏi:
- Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da. Huynh đừng có nổi giận với tôi đấy, không phải tôi cố tình dùng chiêu đó đâu, chẳng qua là tình thế bắt buộc mà thôi.
- Được rồi, được rồi, tôi biết mà. – Minh Nam có chút dở khóc dở cười. Mình cũng chẳng phải mẹ hắn, đâu cần phải nghẹn ngào phân bua như vậy chứ.
Kiểm tra Tần Thiếu Viêm xong, hắn đi sang chỗ Liễu Uyển Thanh. Cô nàng lúc này đang ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt thẫn thờ, có lẽ vì mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại dường như có vẻ gì đó… mất mát. Minh Nam thật không biết nên mở lời thế nào, dù vì mục đích gì đi nữa thì việc Liễu Uyển Thanh bị ám sát ngày hôm nay chứng tỏ cô ta có khó khăn và nỗi khổ tâm của riêng mình. Phi Yến đi tới bên Minh Nam, rụt rè hỏi:
- Minh Nam đại ca, huynh không sao chứ?
- Ta thì không sao. – Hắn nhún vai. – Nhưng Liễu sư tỷ thì có vẻ không ổn lắm.
- A, vừa rồi, sao huynh lại phóng phi đao về phía tỷ ấy vậy? – Phi Yến khẽ thở dài, rồi đột nhiên hỏi.
- Là cách chiến đấu của chúng. – Minh Nam khẽ lắc đầu. – Đã là ám sát thì nhất định phải ra tay nhanh gọn lẹ, nhưng ba tên đấu với muội thì lại chiến đấu rất cầm chừng, không hề chủ động toàn lực tung ra đòn sát thủ. Trong khi đó ba tên còn lại thì lại công kích vô cùng dữ dội, không cho Thiếu Viêm và Liễu sư tỷ cơ hội phản công đáng kể nào. Cái này suy nghĩ cẩn thận một chút là thấy ngay.
Phi Yến nghe vậy thì gật gù, rồi đi tới đỡ Liễu Uyển Thanh dậy. Đúng lúc này thì Hoàng Phủ Kì xuất hiện cùng với một toán quân hộ thành. Minh Nam thấy vậy thì thầm chắt lưỡi: “Hiệu suất làm việc của quan quân ở đây cũng nhanh thật đấy chứ.” Toàn bộ vụ ám sát vừa rồi kể thì lâu nhưng thực tế từ lúc diễn ra tới giờ còn chưa được nửa giờ đồng hồ. Đường sá ở khu vực gần chợ thế này lại vô cùng đông đúc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã tới được hiện trường thì phải nói rằng tốc độ phản ứng của quân hộ thành rất đáng nể.
Vị thủ lĩnh của nhóm quân này là một nam võ giả cao lớn, khí thế còn mạnh hơn nhiều so với Hoàng Phủ Kì, nhìn qua là biết ngay đây là một kẻ từng nhiều lần vào sinh ra tử. Anh ta bước lên tra hỏi kĩ càng bọn Minh Nam về vụ việc vừa rồi, sau đó nhanh chóng phân phó đám thuộc hạ đi điều tra tin tức ở quanh đó và bắt giữ tên thích khách đang nằm lăn ra ở bên kia đường. Phong thái làm việc chuyên nghiệp như vậy khiến Minh Nam không thể không tán thưởng, so với người này thì đám quan quân ở Minh Nguyệt trấn đúng là quá kém.
Sau khi thực hiện thêm mấy thủ tục xác minh khác, bọn Minh Nam được người của Huyền Không phái tới đón về. Được thế lực thuộc hàng cao tầng như thế bảo lãnh, đương nhiên cả năm người đều không gặp sự cản trở nào, bình yên trở về được tòa viện phủ của môn phái.
***
Tối hôm đó. Minh Nam nằm vật ra trên tấm đệm bông ở trên giường, thở hắt ra từng hơi. Tin tức về việc mấy người bọn hắn vừa tới thành Hà Nam đã vướng vào một vụ ám sát không biết truyền ra từ đâu mà trong suốt bữa cơm tối, mấy tên ngoại môn đệ tử cứ chúi vào dò hỏi hắn đủ kiểu. Minh Nam và Tần Thiếu Viêm đối phó không nổi, đành tìm cớ thoái thác rồi lủi lên trên phòng nghỉ.
Tới tận lúc này mới có được một khoảng thời gian yên tĩnh, Minh Nam từ từ ngẫm nghĩ suy xét lại sự việc ngày hôm nay. Liễu Uyển Thanh trong môn phái cũng là người nổi danh, nhưng thông tin về chi tiết của cô ta thì lại không có nhiều. Bản thân Minh Nam cũng chỉ biết rằng cô nàng là cháu của một vị ngoại môn trưởng lão, xuất thân từ gia tộc không tầm thường.
Nhưng rốt cuộc là gia tộc nào thì lại chẳng có ai biết cả - dù sao thì các dòng họ trong thiên hạ cũng trùng lặp nhau rất nhiều, nên chuyện kiểu như Liễu gia ở Đông phương vực quần chẳng có dây mơ rễ má gì với Liễu gia ở Bắc phương vực quần chẳng hạn cũng là rất bình thường. Mấy năm nay cũng có mấy gã hâm mộ Liễu Uyển Thanh ngầm tìm hiểu về chuyện này, nhưng lại chẳng tìm ra được manh mối gì. Trên toàn phủ Hà Nam có ba Liễu gia, nhưng cả ba gia tộc này đều không phải là gia tộc có quy mô lớn – và rõ ràng là chưa đủ trình độ trêu vào dạng đối thủ có thể phái ra đội hình ám sát gồm tới 8 tên võ giả Phá Sơn cấp được.
Minh Nam chợt rùng mình khi nhớ lại cảnh cô nàng quyết đoán giết chết tên sát thủ kia. Cảnh tượng đối lập giữa một cô gái xinh xắn như hoa và một đám máu thịt bầy nhầy khiến hắn bị ám ảnh, tới nỗi trong cả bữa tối hắn chẳng dám ăn một miếng thịt nào. Minh Nam không phải chưa từng giết người, lần chiến đấu với tên thủ lĩnh băng cướp lúc trước hắn cũng ra tay rất tàn nhẫn. Nhưng lần đó là vì áp lực sinh tồn, thế nên cũng không khiến hắn mất ăn mất ngủ quá lâu. Nhìn thấy cảnh kẻ người khác chết thảm trước mặt mình lại là chuyện khác – chung quy thì Minh Nam cũng là người mới bước vào thế giới tu luyện, hắn quả thực chưa thể quen hoàn toàn với sự tàn nhẫn của nó.
Tần Thiếu Viêm ngồi xếp bằng trên giường, liếc nhìn sang phía Minh Nam. Khi thấy vẻ mặt Minh Nam trầm tư như vậy, hắn nhẹ giọng nói:
- Huynh sao lại phải suy nghĩ khổ sở như vậy, thế giới này vốn dĩ vẫn tràn ngập máu tanh và chiến đấu như vậy mà. Nếu không có năng lực bảo vệ bản thân cũng như quyết tâm để thực hiện việc đó thì chẳng sớm thì muộn, huynh cũng sẽ bị đào thải thôi.
- Tại sao con người ta cứ phải đánh đánh giết giết mãi như vậy chứ? – Minh Nam thở dài. – Trên thế gian này, xung đột vốn là việc không thể nào tránh khỏi, nhưng tại sao không sử dụng lí lẽ hay luật pháp để giải quyết trước? Động đến binh đao cũng chỉ là hạ sách cuối cùng, khi không còn lựa chọn nào khác mới phải.
- Ha ha, huynh thật sự quá ngây thơ rồi. Không lẽ là do việc bị mất trí nhớ khi trước? – Tần Thiếu Viêm bật cười, trong giọng nói có chút gì đó như tự giễu.- Người ta chỉ giảng đạo lí khi mà thực lực của song phương không chênh lệch nhau quá nhiều, hay nói đúng ra là vị thế bình đẳng. Huynh thử nghĩ xem, con hổ liệu có đi nói đạo nghĩa với con hươu không? Đến cả việc cạnh tranh trong tự nhiên cũng vậy thôi, sinh vật nào tích cực đấu tranh thì sẽ leo lên đỉnh của chuỗi thức ăn. Cường giả nỗ lực tu luyện, đổ biết bao mồ hôi nước mắt để có được sức mạnh như vậy, đương nhiên là họ sẽ có được đặc quyền của riêng mình, đó là quyền không cần giảng đạo lí với kẻ yếu.
Tần Thiếu Viêm lắc lắc đầu, nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ:
- Huynh phải học cách suy nghĩ thoáng hơn đi. Thứ quy luật đó đã được chứng minh qua vài vạn năm lịch sử rồi, chúng ta chẳng có cách nào để thay đổi được nó đâu. Thuận theo tự nhiên đi.
Minh Nam trầm mặc không nói gì. Hắn phần nào hiểu được ý của Tần Thiếu Viêm, nhưng đâu đó sâu thẳm trong tâm khảm mình, hắn vẫn giữ lấy quan niệm đạo đức của thế giới hiện đại: sinh mạng là thứ quý giá, vì lí do gì đi nữa thì cũng không nên dễ dàng tước đoạt nó đi như vậy. “Lẽ nào mình là loại người đạo đức giả ư? Hay đơn giả chỉ là mình đang viện cớ cho sự hèn nhát của bản thân?” Hắn tự hỏi mình như vậy, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Minh Nam hít một hơi thật sâu, rồi đứng dậy, lắc lắc đầu để cố lấy lại sự tỉnh táo:
- Lời của huynh đương nhiên là tôi hiểu, có điều bản thân tôi lại chưa thể hoàn thành công tác tư tưởng với bản thân được. Có lẽ theo thời gian, cách suy nghĩ của tôi sẽ thay đổi dần, nhưng ngay lúc này đây tôi thật sự nghĩ không thông được.
Nói xong, hắn đẩy cửa phòng bước ra ngoài. Tần Thiếu Viêm nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cảm thấy chút kì quái. Bỏ đi mấy từ ngữ lạ lẫm kiểu như “công tác tư tưởng” thì rõ ràng ý của Minh Nam là hắn chưa quen được cảnh gió tanh mưa máu khốc liệt. “Chẳng phải mình trước kia cũng như vậy sao. Rốt cuộc thì ở trên thế gian này, liệu có cách nào để người ta giữ vững được tín niệm của bản thân mà không cần để tay nhuốm máu hay không?” Suy nghĩ ấy lướt qua trong đầu Tần Thiếu Viêm, nhưng rốt cuộc, hắn vẫn không đưa ra được đáp án nào cả…
***
Minh Nam đi dạo trên một con phố ở khu vực ngoại thành. Hắn cứ chậm rãi bước đi một cách vô định như vậy, chẳng hề định ra trong đầu một đích đến cụ thể nào. Hắn đơn giản chỉ muốn để đầu óc mình khuây khỏa một chút. Gần một năm trời từ lúc tiến vào dị giới, dù gặp qua mấy lần hung hiểm nhưng phần lớn thời gian, hắn vẫn sống một cách êm ả vô cùng. Lịch trình hằng ngày của hắn chỉ là ăn ngủ, tu luyện, học tập rồi làm một số chuyện linh tinh giải sầu.
Nhưng nếu muốn trở về nhà, thì hắn nhất định sẽ phải bước ra thế giới ngoài kia, nơi có vô vàn mối nguy hiểm rình rập. Dù muốn hay không, hắn cũng sẽ phải tham gia vào những cuộc chém giết bất tận vẫn ngày ngày diễn ra trên tinh cầu này. Bản thân hắn thấy mình thật mâu thuẫn, hắn muốn có được tâm tính cứng cỏi của cường giả như Hoàng Phủ Kì, nhưng lại không muốn nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy tàn nhẫn. Nếp suy nghĩ kia đã ăn sâu vào trong tâm trí hắn suốt hai mươi ba năm trời, không phải bảo đổi là đổi ngay được.
Minh Nam đang lơ đãng bước tới trước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hô “A” đầy vẻ ngạc nhiên vang lên từ phía trước mặt. Hắn ngẩng đầu lên, tỏ ra bất ngờ không kém gì đối phương:
- Liễu sư tỷ…? Sao tỷ lại ở đây?
Liễu Uyển Thanh khoác trên người một bộ y phục màu trắng thanh khiết, quả thật trông rất giống như một vị tiên tử đi lạc xuống nhân gian. Lúc này cô nàng chỉ đứng cách Minh Nam có vài bước chân, ánh mắt có chút gì đó ảm đạm buồn bã.
- Sư tỷ thật là… - Minh Nam bất đắc dĩ nói. – Lúc chiều vừa bị ám sát, tối đã ra ngoài rong chơi được rồi. Không biết là do tỷ tài cao gan lớn hay là điếc không sợ súng đây?
- Không sợ… súng? – Liễu Uyển Thanh lúc này mới có vẻ hồi tỉnh, liền nhíu mày nói.
- Ặc, nhỡ mồm. Mà nói gì thì nói, tỷ phải biết tự lo cho sự an toàn của bản thân chứ. Mấy tên thích khách kia có thể còn chưa rời đi đâu.
- A… Cái đó… Không cần lo đâu, vụ việc xảy ra cách nội thành không xa, hiện giờ an ninh cũng được siết chặt rồi. – Liễu Uyển Thanh lắc lắc đầu. – Đám thích khách đó nếu còn dám ra tay thì chắc chắn sẽ bị tóm gọn.
- Mạng là mạng của mình, đừng có phó thác sự an toàn của nó vào tay người khác như vậy chứ. – Minh Nam dở khóc dở cười nói.
- …Này, chúng ta tìm nơi nào đó uống rượu đi. – Liễu Uyển Thanh im lặng một lát rồi mở lời.
- Hả? Cái này… - Minh Nam gãi đầu gãi tai.
Theo bài bản như trong phim ảnh tiểu thuyết thì tình huống như thế này rất dễ dẫn đến một số cảnh “nhạy cảm” nào đó, nhưng tình hình lúc này trong mắt Minh Nam lại có chút kì dị. Hắn cười khan:
- Cái này, hôm nay đệ lại không mang theo tiền rồi…
- Không sao, ta mời. – Liễu Uyển Thanh lơ đãng nói.
“Mất mặt, thật đúng là mất mặt, còn gì là phong độ đàn ông nữa chứ”, Minh Nam thầm rên rỉ trong lòng. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn gật đầu đồng ý. Chỉ một lát sau, hai người họ đã ngồi trên tầng hai của một quán rượu gần đó.
Liễu Uyển Thanh nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới, rồi đột nhiên cảm thán:
- Người ta vẫn nói cuộc sống của người thường rất kham khổ lam lũ, lúc nào cũng phải đối mặt với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Nhưng kì thực, cuộc sống như vậy… cũng có cái hạnh phúc riêng của nó…
Minh Nam ngồi ở phía đối diện, im lặng không nói gì. Hắn thầm nghĩ “Bà cô này không phải là do bị ám sát mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy chứ?” Đột nhiên, Liễu Uyển Thanh quay ra hỏi hắn:
- Này Minh Nam, nghe nói ngươi bị mất trí nhớ nên không có chút kí ức nào về gia đình mình đúng không?
Câu hỏi này gợi lên rất nhiều hình ảnh trong đầu Minh Nam. Làm gì có chuyện quên được chứ, đêm nào hắn cũng hồi tưởng về gia đình của mình cơ mà. Tuy vậy, ngoài mặt hắn vẫn gật đầu:
- Ừm.
- ...Đối với ngươi mà nói thì đó chắc chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng ta… thì lại rất muốn được như vậy… - Liễu Uyển Thanh cười buồn.
Chỉ qua câu nói này thôi, Minh Nam lập tức đã cảm thấy được chút vấn đề. Hắn buột miệng hỏi lại:
- Vụ ám sát ngày hôm nay có liên quan tới gia tộc của tỷ sao?
Vừa nói xong câu, hắn lập tức muốn tự vả vào mồm mình. Chết tiệt, tự dưng khới chuyện này ra làm gì chứ, nhỡ cô ta lại nổi điên lên thì chẳng phải là mình chịu khổ rồi sao. Nhưng trái với suy nghĩ của Minh Nam, Liễu Uyển Thanh chỉ khẽ run người một cái. Một lúc lâu sau, cô nàng mới chậm rãi mở miệng:
- Thật ra, kể cho ngươi nghe cũng không có vấn đề gì lớn. Thân phận của ta trong môn phái cũng có không ít người biết đến.
Liễu Uyển Thanh ngừng lại đôi chút, rồi nói tiếp:
- Họ Liễu của ta thực ra lấy theo họ mẹ. Còn cha ta họ Trần, là gia chủ của Trần gia cư ngụ tại kinh thành Việt Trì Quốc.
- Trần gia Việt Trì Quốc!?
Minh Nam sửng sốt. Đây chính là một gia tộc thượng đẳng nổi danh ở Việt Trì Quốc. Gia tộc thượng đẳng, có nghĩa rằng đây là một thế lực có quy mô ngang ngửa với Huyền Không phái, là một trong những gia tộc hàng đầu chi phối cả quốc gia. Không ngờ Liễu Uyển Thanh lại là người của một thế gia nổi danh như vậy.
- Chắc đệ cũng biết, một gia tộc thượng đẳng có quy mô lớn vô cùng, những chuyện nội tình bên trong nó cũng vô cùng phức tạp.
- …
- Mẹ ta là chính thê của cha ta, đáng tiếc, năm ta lên 5 tuổi thì bà mất. Cha ta thân là gia chủ, phải lo lắng tính toán nhiều việc, thành ra ông rất ít khi dành thời gian cho gia đình. Bản thân cha ta cũng đối xử với ta khá lạnh nhạt vì ta là phận nữ nhi. Ngươi cứ nhìn là biết, ta phải lấy họ mẹ, rồi bị đẩy tới tận Huyền Không phái ở phủ Hà Nam để tu luyện mà không được ở lại trong gia tộc nơi kinh thành. – Liễu Uyển Thanh như đang tự nói với chính bản thân mình. – Ta biết, bản thân cha ta không phải là người trọng nam khinh nữ, nhưng chỉ có con trai thì mới có thể kế nghiệp ông ta tiếp quản chức vị gia chủ. Cái này liên quan tới việc đấu đá trong nội bộ gia tộc, ta trước giờ vốn không muốn lọt vào dòng xoáy phân tranh này. Đáng tiếc…
Toàn thân Liễu Uyển Thanh run rẩy dữ dội:
- Rốt cuộc, vì quyền lực, vì lợi ích, những người có quan hệ máu mủ ruột thịt ấy vẫn sẵn sàng ra tay với ta, dù ta chỉ là một cô gái, chẳng thể gây ra được ảnh hưởng gì đối với họ.
Minh Nam thất kinh. Vụ ám sát hôm nay là do người cùng gia tộc với Liễu Uyển Thanh sắp đặt ư!?
- Chỉ vì muốn giành lấy quyền gia chủ cho chi của mình, mà họ lại có thể làm ra việc như vậy. – Liễu Uyển Thanh nói một cách khó nhọc. – Ta năm nay 19 tuổi, mà đã trải qua tới 7 lần bị ám sát. Ngươi biết không, ta đã thực sự mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi…
Liễu Uyển Thanh tuy tâm trạng kích động vô cùng, nhưng lại chẳng có dấu hiệu gì là sẽ khóc cả. Thế nhưng Minh Nam lại thở dài. Vì hắn biết cái cảm giác ấy, cái cảm giác cố kìm nén tình cảm, tỏ ra mạnh mẽ. Đã có một thời gian dài, khi hắn nhận ra mình bị mất phương hướng trong cuộc sống, chẳng thể hiểu nổi mình muốn làm gì hay là… mình có giá trị gì. Hắn bị stress nặng nề, chán nản vô cùng. Nhưng trước mặt mọi người, hắn vẫn cười nói hi hi ha ha như bình thường. Nào có ai nhận ra được rằng trong lòng mệt mỏi tới cỡ nào chứ. Nhưng dù sao thì hắn cũng là một thằng đàn ông, coi như cũng có chút bản tính cứng cỏi. Liễu Uyển Thanh lại là một thiếu nữ, mà phụ nữ vốn đa sầu đa cảm. Minh Nam thực không hình dung được áp lực Liễu Uyển Thanh phải chịu lớn tới mức nào, khi mà cô nàng phải cố gắng chôn chặt cảm xúc của mình như vậy.
Trong mắt Minh Nam, Liễu Uyển Thanh lúc này quả thật vô cùng đáng thương, cũng vô cùng yếu đuối. Hắn nhẹ giọng nói:
- Liễu sư tỷ…
Liễu Uyển Thanh chẳng hề quay lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn nhìn mông lung xuống dòng người như nước kia.
- Đệ thực ra không hiểu lắm về hoàn cảnh của sư tỷ, nhưng tâm trạng của tỷ… đệ phần nào có thể lí giải nó. – Minh Nam khẽ cười, cũng không biết là đang nghĩ gì. – Tỷ cảm thấy mình thật lạc lõng giữa thế gian này, chẳng ai có thể hiểu nổi tỷ. Tỷ có cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đang chống lại chính mình. Nhưng vấn đề lớn nhất ở đây là…
Hắn nhìn thẳng vào mặt Liễu Uyển Thanh:
- Chính tỷ cũng không thể hiểu nổi mình.
Liễu Uyển Thanh liếc nhìn về phía Minh Nam, vẻ mặt có chút khó hiểu.
- Tỷ cảm thấy sầu khổ vì những kẻ gọi là “họ hàng thân thích” kia lại sẵn sàng chĩa mũi dao về phía tỷ. Tỷ thấy chán nản, muốn buông xuôi – cái loại tâm trạng tiêu cực như thế chẳng thể giải quyết được vấn đề gì đâu. Để xóa bỏ được cái cảm giác đó, thì tỷ phải có tìm ra được giá trị của bản thân mình, tìm ra được mục tiêu mà tỷ khao khát muốn đạt được.
Minh Nam nhún vai:
- Ví dụ như tỷ muốn quay lại trả thù họ, hay tỷ muốn trở nên mạnh mẽ để khiến họ e sợ chẳng hạn. Hầu hết mọi vấn đề trên thế gian đều có cách giải quyết cả, vấn đề chính chỉ là liệu người ta có dám đối mặt với vấn đề hay không thôi. Khi tỷ tìm được một mục tiêu, thì bất kể nó có giải quyết được vấn đề hay không, tỷ cũng sẽ có được tín niệm của mình – một thứ để làm kim chỉ nam, khiến tỷ không bị lạc lối nữa.
- Nói… thì nghe có vẻ đơn giản lắm. – Liễu Uyển Thanh thì thầm, rồi đưa một chén rượu lên uống cạn sạch.
- Đương nhiên, nói vài câu nghe có vẻ triết lí thì ai mà chả nói được. – Minh Nam bật cười. – Cái người ta cần rốt cuộc vẫn là dũng khí và quyết tâm để áp dụng thứ lí thuyết đó vào thực tế. Khi giải quyết được gút mắc đó rồi, thì tỷ sẽ thấy được cái vấn đề đang làm tỷ khổ tâm thực ra lại rất đơn giản. Có điều…
- Sao?
Minh Nam cũng hớp một chén rượu, rồi nói tiếp:
- Lúc nào cũng tự mình ôm lấy một đống gánh nặng trong lòng như vậy thì mệt mỏi lắm. Mở lòng mình ra với vị bằng hữu nào đó mà tỷ tin tưởng đi, như thế sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Chẳng phải ngẫu nhiên mà con người ta lại tụ tập lại với nhau để hình thành nên cả một xã hội như vậy đầu.
- Ý ngươi là sao? – Liễu Uyển Thanh nhíu mày với vẻ cảnh giác.
- ...Đệ có nói rằng người sư tỷ nên mở lòng chính là đệ đâu. Xì, không phải thằng đàn ông nào tiếp cận tỷ cũng có mục đích là tán tỉnh tỷ đâu. – Minh Nam bĩu môi. Mình tốn nước bọt nãy giờ để tư vấn tâm tình cho thiếu nữ, cuối cùng lại bị nghĩ oan như vậy.
Nhưng rồi hắn chợt tĩnh tâm lại, ngẩng nhìn lên bầu trời đầy sao, dường như trong đầu hiện lên một mảnh kí ức xưa cũ nào đó:
- Tỷ biết không, người ta vẫn thường mắc một sai lầm, đó là tranh cãi với người mình yêu thương, và trải lòng với người xa lạ.
- …Hình như đó là việc ta đang làm thì phải?
- Chính vì thế nên tỷ mới âu sầu buồn bã như vậy mà.
Hai người nhìn nhau, rồi đồng thời bật cười. Cả Minh Nam và Liễu Uyển Thanh đều cảm thấy dường như, gánh nặng trong lòng họ đã vơi bớt đi không ít.
|