
02-11-2013, 03:32 AM
|
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Oct 2013
Bài gởi: 40
Thời gian online: 283269
Thanks: 3
Thanked 41 Times in 28 Posts
|
|
Chương5: Trở về
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Một câu hỏi nhưng không có ai để giải đáp thắc mắc cho Liễu Duy, hắn chỉ biết là hắn đang ở trên một hòn đảo kỳ lạ, sự đẹp đẽ đi cùng với bí ẩn của hòn đảo làm hắn tò mò nhưng Liễu Duy biết tình trạng cơ thể hiện tại của mình, đành thở dài xếp bằng điều tức.
Nhưng kỳ lạ là hắn không cảm nhận được "khí" trong cơ thể hắn, không một chút dấu hiệu nào giống như nó chưa từng tồn tại trong hắn, Liễu Duy cắn răng tiếp tục đề khí lần nữa nhưng vân không có hiệu quả nào.
-Ta không cam lòng...aaaa....aaa...
Nếu nói điều gì khiến cho Liễu Duy trở nên tự tin mà chống chọi mọi thứ thì chắc có lẽ là một thân tuyệt học được truyền từ "gia gia" hắn, nhưng bây giờ một võ công bị phế, hắn chẳng khác gì là một người bình thường là mấy nói không quá thì bây giờ ngay cả một người bình thường cũng có thể đem hắn giết dễ dàng.
-Lạc vào một hòn đảo bí ẩn, công lực thì bị phế, không nghĩ Huyết Ma Nhân như ta cũng có ngày thê thảm như vậy.-Hắn tự giễu.
Hắn nhìn lên bàu trời xanh biếc với những áng mây bồng bềnh, hắn cười một cách khiêu khích như đối diện với đại địch vậy.
-hahaa....ha...a.Được ! Muốn chơi thì Liễu Duy ta chơi với "ngươi" tới cùng.
Hoàn cảnh thê thảm nào hắn chưa từng qua, nhưng càng như vậy thì với tính cách con người của hắn càng không chịu thua, hắn luôn đạp nát bấy những thứ cản trở hắn.
Liễu Duy thầm thở dài một hơi rồi nhìn lại bản thân hiện giờ không khác gì một tên ăn xin, tóc tai thì bù xù nhưng lạ thay mai tóc vốn dài xuống ngang lưng và luôn được bối lên bằng một chiếc lụa đỏ máu giờ không còn thay vào đó là mái tóc ngắn ngang đến cổ thỉnh thoảng lại ánh lên màu tử sắc, Liễu Duy nhìn kỹ những vết thương thì thấy đây rõ ràng không phải là vết thương bị kiếm chém giống như bị va vào một vật nào đó và bản thân tuy bị "phế" nhưng không hề có dấu hiệu nội thương sau một cuộc thoát chết.
Liễu Duy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng không nghĩ nhiều về nó bây giờ hắn chỉ muốn làm thế nào thoát khỏi cái hòn đảo đầy sự kỳ bí này, hắn có thể cảm giác được mạng sống của mình có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào bởi một thứ nào đó trong khu rừng.
Liễu Duy sau khi nhìn rõ các vết thương, cũng may không có dấu hiệu vết thương nào nguy hiểm, hắn bước tới dòng biển xanh thẳm trước mặt để lấy cái lạnh lẽo của biển để khiến đầu óc tỉnh táo hơn, khi hắn nhìn xuống thì sự phản chiếu của dòng nước xanh biếc hiện lên một khuôn mặt của một thiếu niên tuấn tú 18 19 tuổi, một khuôn mặt lạ lẫm mà hắn chưa thấy bao giờ, không chỉ mái tóc thỉnh thoảng áng lên tử sắc mà đôi mắt của thiếu niên này hoàn toàn là một màu tử sắc, tuy bị thương trên khuôn mặt nhìn không thể giấu đi được nước da trắng nõn và láng mịn như da của một đứa bé.
Bất chợt một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu của Liễu Duy, nó đi vào nơi lưu giữ ký ức của hắn và dung hợp với nhau, sự việc đột ngột này khiến cho Liễu Duy cảm thấy đầu mình như đang có một cái búa liên tục gõ vào và đôi tai trở nên ù đi không còn nghe gì, hắn ôm đầu và chịu từng cơn đau như có búa bổ vào rồi ngất đi lúc nào không hay.
Hắn ngất đi không biết bao lâu thì nghe được một tiếng kêu của một nam tử pha trong đó là sự ngạc nhiên và vui mừng
-Là thiếu gia, là thiếu gia...mau mau tấp vào !!! tấp vào !!!
Hắn cố mở mắt ra nhìn nhưng mọi thứ trở nên mông lung, hắn chỉ thấy được một hình ảnh mờ ảo và rồi ngất đi.
Một lúc sau hắn cảm nhận được bản thân mình được đặt vào một chỗ nằm mềm mại và ấm áp còn vướng mùi vãi mới.
-Mọi người tăng tốc! mau chóng trở về thông báo cho gia chủ !
-Hắn nghe nam tử đó nói và nghĩ thầm:
-Trở về ?
Một cơn buồn ngủ ập tới khiến cho hắn mau chóng chìm vào.
|