Hạo Bằng lúc này hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hắn cũng là một con người thích náo nhiệt, nói cũng lạ tính tình của Hạo Bằng thì sợ bản thân mình không đủ loạn lại đi kết bạn với Liễu Duy một con người thích sự thanh tịnh và một chút gì đó gọi là lắng đọng, yên ả. Hai tính hoàn toàn trái ngược lẫn nhau nhưng không xảy ra bài xích gì lại còn là cùng nhau trải qua sinh tử nên khiến cho tình bạn giữa hai người càng hòa hợp và bền vững hơn.
Lúc này, Hạo Bằng vác vai qua người Liễu Duy kéo hắn đi tham quan quan cảnh chuẩn bị đón năm mới của mọi người, Hạo Bằng nói với Liễu Duy: "Thấy thế nào, tuy ngày mai là lễ hội đón năm mới nhưng không khí không bằng hôm nay đâu, nếu mà bỏ lỡ hôm nay thì phải đợi một năm sau mới thấy lại đấy."
"Ừm..." Liễu Duy gật đầu nhẹ với Hạo Bằng, hắn cũng tò mò nhìn xung quanh, những nụ cười đều xuất hiện lên khuôn mặt họ, nam có nữ có ngay cả những đứa nhỏ răng bị xún lỗ chỗ cũng cười toe toét trong bầu không khí này.
Hiện tại, số người đi lại còn đông hơn lúc bọn Liễu Duy đi nhập học nữa, ai ai cũng có việc làm của mình nên chẳng ai để ý đến hai thân ảnh là Hạo Bằng và Liễu Duy cả, vì đối với những học viên trong học viện thì những người dân xung quanh đó, họ rất tôn trọng những học sinh của học viện, chỉ cần trên phố xuất hiện những học sinh của học viện thì họ chính là những tiêu điểm chú ý của mọi người xung quanh đó.
Liễu Duy hơi trầm mặc một chút, còn Hạo Bằng thì hắn kéo Liễu Duy hết chỗ này rồi đến chỗ khác, khi đi đường cũng không quên liếc mắt nhìn các thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những thiếu nữ chỉ thiếu một điều là chảy nước dãi mà thôi.
Liễu Duy lắc đầu với tên Hạo Bằng này rồi nói với Hạo Bằng: "Ngươi làm ơn thu liễm một chút dùm ta, đi với ngươi ta thấy mặt mũi mình đều bị ngươi phá hết rồi".
Đối với lời nói của Liễu Duy, thì căn bản Hạo Bằng hắn bỏ ngoài tai, rồi ra vẻ nghiêm túc nhìn Liễu Duy, chín chắn nói một cách đầy quân tử.
"Hahaaa...ngươi thật là nam nhân không vậy, cái đó gọi là thưởng thức cái đẹp, là thưởng thức đẹp ngươi hiểu không?. Với lại nữ nhân sinh ra là để nam nhân chúng ta "thưởngggg thứcccc"...hê...hê...hê" Hạo Bằng có ý kéo dài hai chữ cuối đầy hàm ý.
Liễu Duy liếc mắt nhìn Hạo Bằng, hắn sao không hiểu ý tứ trong đó nên ánh mắt của Liễu Duy thể hiện rõ sự khinh bỉ đối với cái tên đang vác vai bên cạnh mình đây.
"Ôi, mong đến nữa đêm quá" Hạo Bằng háo hức trong lòng, quay sang nói với Liễu Duy.
"Sao ta chỉ thấy ngươi toàn chơi là chơi, sao ngươi không bỏ chút thời gian rãnh rỗi mà đi tu luyện một chút đi" Liễu Duy ánh mắt nhìn Hạo Bằng nói.
"Ây za, tu luyện thì lúc nào không được, nhưng đây là lễ hội chỉ một năm một lần thôi, ngươi nghe câu 'Chậm Mà Chắc' chưa, tuy ta tu luyện chậm chạp nhưng điều đó có nghĩa căn cơ ta vững chắc hơn" Hạo Bằng nói cho qua chuyện nhưng thật ra trong lòng hắn muốn tu luyện hơn bao giờ hết, nhưng vì mang cơ thể Quang Minh nên cách tu luyện của hắn có sự đặc thù riêng và khi hắn tu luyện thì những "kẻ kia" sẽ biết vị trí của hắn mà lần tới nên đối với Hạo Bằng tuy muốn tu luyện nhưng cũng đành phải cắn răng mà nhịn.
Liễu Duy nhìn thần tình của Hạo Bằng thông qua ánh mắt của hắn, Liễu Duy biết Hạo Bằng có điều khó nói, nhưng Liễu Duy cũng không thúc ép vì mỗi người đều có một bí mật riêng của họ, Liễu Duy cũng có một bí mật mà không thể cho ai biết được và hắn sẽ mang cái bí mật này cho đến lúc hắn chết.
Hai người cứ đi lanh quanh hết vị trí trong thành, thì lúc này Liễu Duy nhìn thấy đằng xa là một thân ảnh quen thuộc nhưng hắn lại càng không muốn gặp người này.
Người này tất nhiên là Nguyệt Mộng rồi, với tính tình của nàng mà chịu ở một chỗ trong ngày này mới là chuyện lạ đấy, Nguyệt Mộng hôm nay chỉ đi một mình nàng vì nàng không dám mở lời với tỷ tỷ mình, nàng biết tỷ tỷ mình giận bản thân nàng chuyện gì, từ cái ngày nàng gây ra chuyện thì tỷ tỷ Nguyệt Lâm của nàng hầu như rất ít khi mở lời hoặc đáp lời nói chuyện với nàng vậy. Nàng biết bản thân mình có lỗi nhưng vì bản tính tiểu thơ của Nguyệt Mộng nên nàng cũng không màng tới nữa, một mình nàng ra thành dạo chơi, xem không khí ngày lễ ra sao.
Lúc này, Nguyệt Mộng đã thấy hai thân ảnh kia của hai người Liễu Duy và Hạo Bằng, Nguyệt Mộng nhíu mày một lúc rồi coi như hai người là không khí, rồi lướt người đi qua hai người.
Liễu Duy thấy Nguyệt Mộng không gây khó nên trong tâm cũng nhẹ bớt, rồi xem như chưa từng gặp nàng tiếp tục đi
Nhưng Hạo Bằng bản tính hắn thì yêu ghét rõ ràng nên liền nói với Liễu Duy giọng điệu hắn có một chút tức giận: "Cái con pé đó dù sao cũng phải xin lỗi ngươi một tiếng chứ, đằng này lại coi như không có gì, gặp ta là ta không để yên đâu"
Liễu Duy nhìn Hạo Bằng cười cười rồi đáp: "Nó như vậy là phước đức cho ta rồi"
"Hừ ! Với cái tính kiểu đó trước sau gì cũng gây họa thôi"
Liễu Duy nhìn Hạo Bằng thở dài, nhún vai cho qua chuyện.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, chưa gì trời đã bước vào khuya, màn đêm bao phủ khắp nơi nhưng đêm nay màn đêm lại bị những tia sáng từ những ánh đèn khắp nơi chiếu rọi, mang theo sự ấm áp và những tiếng cười nói của mọi người làm mất đi cái sự lạnh lẽo vaf yên tĩnh vốn có của nó.
Liễu Duy lúc này đang trên đường quay về ngọn đồi quen thuộc của mình, hắn tuy cũng háo hức đón lễ nhưng hắn không thích chỗ đông người, Hạo Bằng cũng biết tính của Liễu Duy nên cũng không ép buộc nên hắn tạm thời tách ra, đi mua một vài món ăn để tý nữa cùng với Liễu Duy đón lễ năm mới. Hạo Bằng là cô nhi nên hắn cũng không cần ở học viện cùng người thân đón năm mới, còn cha của Liễu Duy thì là một chủ gia tộc không thể đi được nên tối hôm nay hai bọn hắn không có người thân nào cùng đón năm mới nên cả hai hẹn nhau đến đỉnh đồi phía sau học viện cùng nhau trải qua thời khắc giao mùa cuối năm này.
Vẫn là một con đường quen thuộc, nhưng hôm nay tâm tình của Liễu Duy thả lỏng một chút, hắn tuy muốn tu luyện nhưng hắn nghe Hạo Bằng nói một câu buổi chiều, nghe nghĩ lại cũng thấy có lý, tuy cố gắng là tốt nhưng nếu "cố quá" có khi lại "quá cố" nên hắn để bản thân chìm trong không khí tràn đẩy sức sống này.
Không bao lâu sau, bên tai hắn xuất hiện hai âm thanh của hai nam tử.
"hê..hê...Cuối cùng ta cũng đạt được ước nguyện...hê...hê..hê" Một tên mặc hắc bào nói.
"Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi chỉ có nửa tiếng mà thôi đấy, nàng đã bị ta dùng Nhuyễn Hoạt Tán rồi nên không cần lo lắng nữa" tên hắc bào bên cạnh nói. Nói xong hắn quay người đi mất.
Liễu Duy lúc này đã núp sau một lùm cây dày đặc ở gần đó, nghe hai người nói chuyện, Liễu Duy vừa nghe tên hắc y nhân này nói liền giật mình vì hắn biết chủ nhân giọng nói đó là của ai, Liễu Duy sờ lên vết sẹo trên khuôn mặt của mình, thì sát khí đã hiện rõ lên trong đôi mắt của hắn từ lúc nào. Lúc này, Liễu Duy rất muốn giết tên đã gây ra vết sẹo này cho mình, hắn biết nếu đối mặt với tên kia thì hắn không có cơ hội nào, nhưng hiện tại thì khác, năng lực đã có tiến bộ vượt bậc rồi cộng thêm địa hình cây cối rậm rạp, nếu Liễu Duy tập kích bất ngờ thì không phải là không có cơ hội.
Lúc này tên hắc y nhân kia, dường như không đợi được nữa, nhanh chóng tiến tới một cái bao bố nhìn trông có vẻ nặng được cột chặc đầu, ngồi xuống hì hục tháo ra. Lúc tên hắc y nhân này vừa tháo ra thì Liễu Duy lại kinh ngạc nhìn thấy cái bao bố đó dùng để đựng một người mà người này lại là chính Nguyệt Mộng mà hắn vừa trông thấy nàng lúc chiều. Liễu Duy rùng mình một cái, tuy hắn không thích con người Nguyệt Mộng nhưng nhìn thấy hoàn cảnh thế này nếu hắn không ra tay thì hậu quả với một người con gái như nàng là vô cùng nghiêm trọng nên việc tập kích kia hắn vứt đi mất rồi, Liễu Duy đành núp phía sau xem sét tình hình, Liễu Duy hiện tại tuy muốn cứu Nguyệt Mộng nhưng hắn cần phải suy nghĩ rõ ràng, một là phải để cho tên kia đi xa, hai là tên trước mặt này năng lực ra sao hắn không biết nên không thể làm liều, Liễu Duy đè nén hơi thở mình xuống thấp nhất chờ đợi thời cơ "một kích tất sát".
Lúc này, tên hắc y nhân kia giọng điệu bỉ ổi nói với Nguyệt Mộng: "hê..hê..hê mỹ nhân ta đợi giây phút này lâu lắm rồi"
Nguyện Mộng lúc này cả người vô lực, thần trí mơ hồ nhưng vẫn giữ cho mình một tia thanh tỉnh giọng điệu yếu ớt nói: "Ngươi dám...gia tộc ta sẽ không tha cho người đâu"
"heeeheee... mỹ nhân tức giận lên cũng đẹp nữa, tý nữa không biết có còn vậy không đây hê hê hê" hắc y nhân thô bỉ nói.
Nguyệt Mộng khuôn mặt trở nên trắng bệch, cơ thể nàng run lên sơ hãi, trong con mắt nàng hiện lên sự tuyệt vọng, lúc này nàng mang tâm lý sẽ tự sát còn hơn là để tên này làm nhục liền vận những tia sức lực của mình để cắn lưỡi tự tử.
Thấy nàng định cắn lưỡi thì tên hắc y nhân kia liền vội vàng ngăn cản, bóp miệng nàng lại khiến cho kế hoạch tự sát của nàng tan tành, tên kia liền móc trong người ra một gói Nhuyễn Hoạt Tán nữa đưa ra trước mặt nàng, Nguyệt Mộng vô lực lại bị thêm tác dụng của thuốc thêm một lần nữa nên bây giờ nàng không còn sức lực gì nữa, chỉ là trong đầu nàng còn một tia thanh tỉnh mà thôi.
"hehehee thôi không dài dòng nữa, một khắc ngàn vàng hehehe" vừa nói tên hắc y nhân kia vừa bắt đầu cởi y phục.
Lúc này, Nguyệt Mộng thật sự hoảng sợ thật rồi, hai dòng nước mắt nàng lặng lẽ chảy xuống, những tiếng nấc chỉ dừng ở ngay cổ họng nàng, nàng thật sự buông xuôi rồi.