Làng Gió Xoáy nằm giữa khe núi đầy cây cỏ, trái ngược hoàn toàn với địa hình cằn cỗi xung quanh, dường như phần lớn nước ngọt trong khu vực đều tập trung về nơi đó. Nửa đêm về sáng, rải rác những ngôi nhà gỗ đơn sơ chìm trong bóng tối, chỉ có khu nhà lớn ở trung tâm làng còn sáng đèn. Tiếng kêu của đám côn trùng đương hối hả, một con thú không tên ló đầu ra khỏi bụi cây rú lên từng hồi văng vẳng.
Mấy tháng nay, gia đình đội trưởng Lưu có vài thay đổi nhỏ vì đón nhận thêm một người đến sống cùng, người này là Văn Chương. Gian nhà kho phía sau được dọn sạch; ba phiến gỗ được ghép lại, kê đá bên dưới, lót cỏ khô, trên cùng phủ thêm vải thành chiếc giường mới; vợ đội trưởng Lưu mang vài bộ quần áo cũ ra giặt lại. Ngoài những thứ đó, cuộc sống của gia đình họ không khác mấy, vị khách không đòi hỏi gì nhiều và mọi người đều cảm thấy dễ chịu.
Văn Chương đang ngồi một mình trên giường, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, lông mày nặng trĩu ưu phiền. Cơn ác mộng quen thuộc khiến chàng trai phải tỉnh giấc giữa đêm. Khi đôi mắt đó mở ra, nỗi cô đơn lại ập về bủa vây kín, xoáy sâu vào ngóc ngách của tâm hồn. Ai người hiểu được?
Văn Chương vốn là một sinh viên rất bình thường ở Trái Đất. Thế giới văn minh của khoa học kỹ thuật, đa số người dành ra nhiều năm trong quãng đời của mình để học cách thích nghi với xã hội ngày càng phức tạp. Công nghệ chi phối nhiều mặt và trong xu hướng đó, con người bị lôi cuốn vào không gian mạng khổng lồ, đa màu sắc do chính mình tạo ra.
Đời sống ảo chưa bao giờ sôi động như thế. Như nhiều người khác, Văn Chương tìm được thú vui riêng trong việc sáng tác truyện. Đam mê cùng sự kiên nhẫn đã đem lại thành công cho hắn, tác phẩm được đón nhận, bút danh Thợ Viết được nhiều người biết đến. Nhưng mọi chuyện bị đảo lộn khi một biến cố xảy ra khiến chàng trai không thể tiếp tục cuộc sống đó.
Tối hôm ấy, Văn Chương về đến phòng trọ sau giờ làm thêm. Như thường lệ, hắn tắm rửa thay áo quần, ăn chút gì đó rồi bật máy tính viết truyện. Sinh viên nghèo sống xa quê hầu như chẳng có nhiều thú vui giữa chốn thành thị xô bồ. Ở đây, trong ngõ nhỏ vẫn nghe thấy tiếng còi, tiếng động cơ xe từ xa vọng lại, chỉ có tiếng gõ phím đều đều mới đem lại ít tĩnh lặng trong lòng chàng thanh niên.
Nhận được câu hỏi của bạn đọc khi đang kiểm tra phản hồi, Văn Chương bất giác thấy lòng buồn nhẹ. "Bạn Thợ Viết có người yêu chưa?" Câu hỏi rất bình thường nhưng khiến Văn Chương suy nghĩ. "Đã bao lâu? Từ mùa thu năm đó, mình không còn yêu nữa." Ly cà phê đưa đến đầu môi trở nên đắng nghét. Văn Chương bỗng thèm được về thăm nhà, ăn với cha mẹ bữa cơm đầm ấm. Đêm nay, hắn thấy mệt mỏi không muốn viết nữa.
Bàn tay vô tình đụng chạm làm ly cà phê nghiêng đổ. Nước nâu chảy loang cả lên bàn phím. Văn Chương giật mình vội lấy khăn lau, nhưng hình như không kịp. Tiếng lách tách nhỏ vang lên kèm theo ánh sáng xanh chiếu lên khuôn mặt tái nhợt. Văn Chương thừ người tại chỗ. "Xong rồi. Lần này tốn bao nhiêu tiền sửa máy tính đây?"
Khi con người gần như đã cam chịu, số phận trêu ngươi lại không muốn dừng. Trước mắt Văn Chương diễn ra một cảnh tượng kỳ lạ, sẽ khiến hắn ám ảnh cả đời. Trong màn hình máy tính bỗng lập lòe ánh sáng, hình ảnh một đường hầm điện quang hiện lên như thật. Một bóng người mặc trang phục màu trắng theo đường hầm từ từ tiến tới. Hình ảnh lớn dần và trở nên rõ ràng hơn. Người trong màn hình thình lình giống hệt Văn Chương.
Hắn nói trong mê hồ:
"Gì nữa đây? Ông trời ơi, đừng đùa con nữa."
Buông thõng hai tay, Văn Chương chết lặng rồi.