Màn đêm tĩnh lặng và u tịch hôm nay bị một luồng không khí của năm mới phá tan, những tiếng cười, những tiếng pháo liên tiếp nổ ra và những câu chúc năm mới của mọi người khiến cho đường phố trở nên náo nhiệt và đầy sức sống.
Nhưng lúc này chỗ vợ chồng lại bị một không khí nặng nề bao trùm, Nguyệt Hà luôn ngồi đầu giường chăm sóc cho Nguyệt Mộng, còn Nguyệt Ảnh thì cơn giận vẫn chưa rút xuống, hơi thở nặng nề đầy sự tức giận của lão cứ xuất hiện trong đó.
Từ lúc, Nguyệt Mộng trở về, nước mắt của nàng cứ rơi liên tục khiến cho đôi mắt của nàng đã sưng húp lên, một lúc sau công dụng của "Nhuyễn Hoạt Tán" dần vơi đi nàng mới bập bẹ nói được một chút.
"Mẹ..." Giọng nói yếu nhược của nàng vang lên.
Nguyệt Hà âu yếm nhìn đứa con của mình, dùng bàn tay của mình lau đi những giọt nước mắt của nàng, an ủi nói: "Mọi chuyện qua rồi, không sao nữa"
Nguyệt Mộng lúc này sức lực bắt đầu phục hồi liền lắc đầu lia lịa, liền nói dù giọng nàng vẫn còn bị nấc.
"Liễu...Liễu Nhược...hắn..hắn"
Vừa nghe đến tên của hắn thì Nguyệt Ảnh liền nổi giận quát: "Hắn cái gì, tên chó má ta nể đại ca nên mới không giết nó đấy, lần sau gặp thì không dễ vậy đâu"
Nguyệt Hà nghe chồng mình nói vậy nhíu mày một chút nhưng không phản bác lại.
"Không...không phải..hức hức" Nguyệt Mộng đau thương phản bác lại.
"Ngươi còn bao che cho nó nữa hả" Nguyệt Ảnh vẫn con bực bội liền quát Nguyệt Mộng.
Lúc này, Nguyệt Hà mới để ý thần tình của Nguyệt Mộng có một chút kỳ lạ, liền quay đầu nói Nguyệt Ảnh: "Chàng để con nó nói hết đi đã"
Nguyệt Mộng lúc này sức lực coi như đã hồi phục được 6-7 phần nên kể lại một mạch truyện xảy ra, nàng vì ham chơi nên chạy ra ngoài thành chơi vì nàng nghe là ở ngoài thành được những thương nhân mở khu hoạt động cho ngày lễ nên rất có nhiều trò chơi và đồ thú vị nên nàng mới chạy ra ngoài, rồi bị hai tên hắc y nhân dùng thuốc khống chế rồi bắt đi, rồi lúc sắp bị lăng nhục thì Liễu Duy bắt gặp liền xông ra cứu nàng. Nàng lúc này vừa kể lại vừa nhớ lại hình ảnh của Liễu Duy khiến cho nước mắt càng rớt xuống, nàng nhào vào lòng của Nguyệt Hà khóc rống lên.
Nguyệt Hà vừa nghe nàng kể xong, bản thân nàng cũng ngơ ngác chẳng biết làm gì liền hướng ánh mắt đến chồng nàng.
Nguyệt Ảnh lúc này dường như đã hóa đá, cả khuôn mặt đơ ra, một lúc sau ông nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi mệt mỏi, ông bây giờ thật sự cũng chẳng biết làm gì, chuyện đã làm thì cũng đã làm dù có hối hận thì cũng không thay đổi được gì.
"Choang..." Bên ngoài phòng vang lên một tiếng đổ vỡ.
Nguyệt Ảnh liền nhanh chóng chạy ra mở xem bên ngoài chuyện gì thì thấy Nguyệt Lâm lúc này đã ngồi bệt xuống, nước văng tung tóe thấm lên cả y phục nàng, đôi mắt nàng lúc này đã là hai hàng lệ chảy dài lên hai bên.
Nguyệt Lâm vừa đến phòng thì nghe câu chuyện của Nguyệt Mộng thì nàng dường như không thể khống chế được cơ thể nàng được nữa, không để ý gì chuyện gì nữa liền quay đầu chạy đi.
Lúc này, Nguyệt Hà cũng chạy ra nhìn thấy thân ảnh của Nguyệt Lâm chạy khuất đi, nàng sang qua nhìn chồng nàng, trong lòng nàng lúc này cũng rất loạn.
"Hiazzzz...Nàng đi theo con pé đi" Nguyệt Ảnh lúc này mệt mỏi nói rồi quay người vào phòng.
Nguyệt Lâm lúc này, nàng chỉ có một ý nghĩ trong đầu là chạy đến gặp Liễu Duy thật nhanh, nàng nhớ lại tình cảnh lúc hắn bị nàng tát, rồi bị cha nàng dùng một chưởng đánh, nhưng ánh mắt của hắn lúc nhìn nàng vẫn là sự ân cần và quan tâm, nàng vừa chạy nhưng những giọt nước mắt của nàng vẫn chảy dài xuống khuôn mặt của nàng.
Nàng lúc này đã tới khu ký túc xá của Kiếm Sĩ, tuy hai người học hai lớp khác nhau nhưng những việc làm của hắn thì nàng rất quan tâm nên việc hắn ở đâu nàng đều biết, nàng lúc này đang đứng trước cửa phòng của Liễu Duy, nhưng lúc này Nguyệt Lâm lại do dự, nàng không biết khi nàng gặp hắn thì nàng sẽ làm gì, những suy nghĩ cứ lùa về khiến nàng càng sợ hãi, khi nàng định giơ tay gõ cửa thì một thân ảnh bước ra.
Nguyệt Lâm giật mình, nhưng trong lòng liền nhẹ nhõm một chút nhưng khi nhìn lên thì cảm giác thất vọng liền tràn về, vì người trước mặt nàng là Hạo Bằng, người bạn cùng phòng cũng là người bạn thân duy nhất của Liễu Duy.
Nàng chưa kịp nói gì thì Hạo Bằng đã lạnh lùng nói lên: "Ta biết, ngươi muốn tìm Liễu Duy, nhưng hắn đi rồi, hắn kêu ta đưa cái này cho cô" Hạo bằng nói xong liền đưa ra cho Nguyệt Lâm một phong thư.
Nguyệt Lâm vừa nghe Hạo Bằng nói vậy, trong tâm nàng bỗng xuất hiện một tia sợ hãi, nàng gấp gáp hỏi: "Hắn...hắn đi đâu, nói cho ta biết được không, làm ơn" giọng nàng run run, chực khóc.
Hạo Bằng thấy nàng vậy trong tâm cũng không đành lòng, liền nói: "Hắn không cho ta biết". Thấy nàng đứng thất thần như vậy, Hạo Bằng liền đặt bức thư của Liễu Duy đưa cho Nguyệt Lâm rồi thở dài đóng cửa lại.
Nguyệt Lâm lúc này nước mắt đã không thể kìm nén được nữa liền tuôn trào, nàng cầm bức thư của Liễu Duy lên, đôi tay run rẩy nhìn vào đó, Nguyệt Hà lúc này cũng đã đứng phía sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng an ủi.
Nguyệt Lâm lúc này không chú ý gì cả, mọi sự tập trung của nàng đã tập trung lên bức thư trên tay nàng, nàng liền nhanh chóng mở ra đọc.
"Nguyệt Lâm, lúc này nếu nàng đã đọc bức thư này thì cũng đừng tìm ta nữa, ta cảm ơn nàng thời gian qua, tuy chúng ta chỉ là một đôi vợ chồng danh nghĩa và nàng đối xữ với ta hờ hững nhưng ta biết nàng rất quan tâm đến ta, nhưng đôi khi nam nhân rất tham lam, ta thật sự không muốn làm một người chồng hờ với nàng nhưng bây giờ thôi thì để điều may mắn với người trong lòng của nàng đi, ta chúc phúc cho nàng mặc dù ta không muốn chút nào. Thôi thì có duyên gặp lại. TẠM BIỆT"
Nguyệt Lâm đọc xong bức thư nàng cũng theo đó mà ngất đi, Nguyệt Hà nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Lâm, thở dài nhẹ giọng than: "Ôi đứa nhỏ".
***
Liễu Duy lúc này cũng không cách học viện xa lắm, hắn lúc này đang đi theo một thân ảnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn, và đã phán xét tính mạng cho người trước mắt mình rồi.
Người này là Nguyên Mặc, Chiến Sĩ- Tam Giai, nhưng Liễu Duy thật sự không e ngại Nguyên Mặc lắm vì tuy người này năng lực cao hơn hắn nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì không có và thông qua chiến đấu lần trước Liễu Duy phát hiện ra một nhược điểm trí mạng của Nguyên Mặc, Liễu Duy nếu lúc trước chỉ có 4 phần có thể giết Nguyên Mặc nếu tình trạng một một nhưng lúc này hắn chắc chắn có 8 phần có thể giết Nguyên Mặc.
Liễu Duy hòa mình vào đám đông nhưng ánh mắt không một giây nào thoát khỏi mục tiểu chờ thời cơ.
Nguyên Mặc không biết thần chết đang ở phía sau nên lúc này hắn lại trở về với sinh hoạt bình thường của bản thân, mỗi ngày buổi sáng học trong học viện đến tối hắn lại đi tìm gái vui đùa, lại vừa bắt hụt Nguyệt Mộng nên lúc này hắn càng cần giải tỏa bực tức trong lòng.
Liễu Duy thông qua Hạo Bằng biết Nguyên Đông còn có một người em là Nguyên Mặc, học trong lớp chiến sĩ nhánh chiến sĩ, cũng là một học viên ưu tú, tuy mới 17-18t nhưng hiện tại là Chiến Sĩ-Tam Giai nhưng tính cách của hai anh em lại giống nhau, đặc biết tên Nguyên Mặc này rất háo sắc. Nên thông qua những điều của Hạo Bằng thì Liễu Duy không cần khó khăn để biết tên này chính là tên hắc y nhân đã chiến đấu trên đồi cùng hắn.
Vì tối nay, là đêm lễ hội năm mới nên đường phố lúc này vẫn còn đông người và những khu hàng vẫn còn sáng đèn, Liễu Duy không thể ra tay nên vẫn một mực theo dõi Nguyên Mặc.
Trời không phụ lòng người, lúc này Liễu Duy thấy Nguyên Mặc rẽ vào một con hẻm nhỏ, hắn liền nhanh chân theo sau, vừa rẽ vào con đường vắng vẻ thì bất chợt một cú đấm bay thẳng đến trước mặt Liễu Duy.
Liễu Duy tuy bất ngờ nhưng liền nhanh nhẹn nhảy về phía sau né đi, trước mặt hắn lúc này là Nguyên Mặc cười nanh ác nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là đệ nhất phong lưu Liễu Duy đồng học"
Đối với sư phạt hiện của Nguyên Mặc, hắn tuy bất ngờ nhưng đối với hắn cũng chẳng sao cả, còn về lời nói của Nguyên Mặc thì hắn càng lười để ý, liền cười lạnh nói: "Ngươi sống vậy là được rồi đấy".