Mụ Xoa xuất hiện quá đột ngột khiến Văn Chương cảm thấy bối rối. Lời lẽ trong đầu chuẩn bị sẵn trước khi đến đây đều bay biến đi đâu mất, miệng hắn lắp bắp:
"Chào bà. Tôi ... Tôi là Văn Chương. Tôi đang đi ngang qua đây. À ... Ờ, ý tôi là tôi tới để hỏi bà một số chuyện."
Mụ Xoa không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng rọi cặp mắt vô hồn vào hắn. Cả người mụ lọt thỏm trong chiếc áo bằng vải thô rộng thùng thình kéo dài tới chân, không khác gì một mụ phù thủy. Nếu ngay bây giờ, mụ có cưỡi lên một cái chổi và bay lên trời thì Văn Chương cũng chẳng ngạc nhiên mấy.
Văn Chương khẽ hắng giọng, cảm thấy trong cổ họng vướng nhiều đờm. Hắn chưa bao giờ nghĩ việc bắt chuyện với một người lại khó đến thế.
"Chắc bà đang có việc bận, tôi không làm phiền bà nữa." Hắn nói.
Ngay khi Văn Chương muốn rời đi thì hắn lại nghe thấy cái giọng nghèn nghẹt ban nãy:
"Theo tao."
"Bà nói sao?" Văn Chương ngỡ mình gặp ảo giác. Hắn hầu như không nhìn thấy môi mụ Xoa động đậy.
"Theo tao."
Vẫn giọng nói đó vang lên. Mụ Xoa quay người bước đi.
Mụ đi rất nhanh, đi thẳng một mạch không quay đầu lại. Văn Chương bám theo sau một cách vất vả, vừa phải để ý đường đi dưới chân, vừa phải nhìn theo bóng lưng phía trước.
Mụ dẫn Văn Chương men theo chân núi, băng qua một con suối rồi đi sâu mãi vào bên trong rừng. Càng vào sâu, cây cối càng rậm rạp, mọc tràn khắp nơi, chỗ nào cũng chỉ thấy một màu xanh ngắt. Ánh sáng mặt trời phải khó khăn lắm mới lách qua được tầng tầng lớp cành lá, rớt xuống mặt đất là thứ ánh sáng nhờ nhợ.
Dù đã quen với việc đi đường rừng, Văn Chương vẫn mấy lần vấp phải đá khiến bàn chân nhiều chỗ sưng tấy lên. Hắn hỏi với về phía trước:
"Này. Chúng ta đi đâu thế?"
Không trả lời, mụ Xoa vẫn bước phăm phăm. Văn Chương theo sau, gần như phải chạy.
Hai người đi ước chừng đã qua hai giờ. Văn Chương cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi chảy đẫm khắp người. Tiếng chim, tiếng thú rừng kêu văng vẳng bên tai. Hắn bắt đầu nghi ngờ, cảm thấy thật ngu ngốc khi tin lời người lạ. Vì tìm kiếm hy vọng, một cơ hội trở về, dù đây là cạm bẩy hắn vẫn sẽ dấn bước. Đâu đó xa xa ngoài kia là mặt trời rực rỡ, chỉ việc đi tới đó sẽ thấy thôi. Guồng chân Văn Chương lại quay tiếp.
Cảnh tượng phía trước Văn Chương nhạt nhòa dần nhưng đôi mắt hắn vẫn cố căng ra để không bị mất dấu mụ Xoa. Con đường này kéo dài bao nhiêu, hắn sắp không chịu nổi rồi. Một luồng sáng mặt trời hiếm hoi xé toạc cành lá chiếu xuống đất, khoanh lại một vùng chói lòa giữa khoảnh rừng. Văn Chương rơi vào vùng sáng đó như tuyết rơi vào lửa. Xung quanh là màu vàng đậm đặc, hắn ngã xuống hôn mê.
Văn Chương thấy mình đang nằm giữa một bể máu với chân tay đứt gãy ngổn ngang. Cơ thể hắn lành lặn, nhưng vì cái gì nước mắt lại chảy ra thế này? Tim hắn đau quá, đau muốn chết đi. Bóng tối thăm thẳm.
Một tiếng cười khẽ vang lên.
"Mày đang sợ hãi."
"Ai đang nói vậy? Tôi đang ở đâu?"
Bể máu quanh mình Văn Chương cuồn cuộn nổi sóng bùng lên rồi tụ tập lại một chỗ, ngưng tụ giữa không trung thành một gương mặt. Mái đầu rối bù, cái mũi diều hâu và đôi môi mỏng dính. Đó chính là mặt mụ Xoa.
Gương mặt lơ lửng, tỏa ra huyết quang trông đặc biệt dữ tợn. Cặp mắt đỏ ngầu trừng lớn nhìn xuống Văn Chương:
"Mày không biết sao? Đây là một giấc mơ."
"Tại sao bà lại đem tôi tới đây?"
"Mày là kẻ ngu ngốc, hèn nhát. Những kẻ như mày luôn theo đuổi ảo vọng hão huyền trong khi người thân đang gặp nguy hiểm."
"Bà nói gì?" Văn Chương hét lên.
Không trả lời, gương mặt bằng máu của mụ Xoa tan vỡ. Máu rơi vãi xuống như mưa, từng giọt nóng bỏng. Một tấm thẻ gỗ hình chữ nhật lọt vào tay trái Văn Chương. Cùng lúc đó, từng trận đau đớn tràn khắp cơ thể hắn, tựa một quả bóng khí căng phồng nổ tung. Không gian như mặt kính vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Văn Chương mở mắt, nhận ra mình đang ngồi dưới gốc cây hồi sáng. Trời đã đổi màu xám, vậy là đã qua nửa ngày. Trong thời gian đó, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Có một tấm thẻ màu tím nằm trong bàn tay trái của Văn Chương. Nó làm bằng gỗ mỏng, dài năm thốn, rộng hai thốn, bề mặt nhẵn thín không hoa văn, một đầu có lỗ nhỏ, qua đó xuyên một sợi dây thắt lại thành vòng. Văn Chương quan sát tấm thẻ một hồi nhưng không tìm ra điểm nào khác thường.
Vậy rốt cục, đó có phải giấc mơ không? Nếu không phải là mơ thì Văn Chương đã trở về đây như thế nào? Tấm thẻ này tại sao lại có trong tay hắn? Những lời gương mặt máu kia nói có ý nghĩa gì?
Hắn lắc đầu. Nhiều nghi vấn chưa thể làm rõ ngay được, chỉ có thể từ từ suy nghĩ. Ngôi nhà của mụ Xoa vẫn im lìm, như từ lâu đã không có người ở.
Văn Chương choàng sợi dây treo tấm thẻ gỗ lên cổ và đứng dậy, lần theo con đường cũ về nhà đội trưởng Lưu.