" Đấu chi lực , nhất đoạn "
Nhìn cột đá trắc nghiệm đang phát ra ánh sáng , năm chữ trên bia đá ấy như đâm xuyên qua tim Phùng Viên Diêm .Sắc mặt Phùng Viên Diêm trở nên khó coi , trong lòng hắn đang suy nghĩ chắc cột đá này bị lỗi . Hắn tiếp tục chạm vào cột đá nhưng cột đá vẫn không có bất cứ hiện tượng gì thêm . Trong lòng Phùng Viên Diêm đang tự giễu chính mình , tại sao mình lại yếu kém đến thế . Hắn siết chặt nắm đấm của mình , từng giọt máu nhỏ xuống quảng trường rộng lớn như muối bỏ biển , hoàn toàn vô lực , không thể làm gì thêm .
" Phùng Viên Diêm , đấu lực nhất đoạn . Cấp bậc : Thấp ! "
Một giọng nói vang lên trong tấm bia , ngữ khí hờ hững trước tâm trạng của Phùng Viên Diêm .
Khi nghe xong , tất cả mọi người điều ngừng bàn tán . Tất cả đều kinh ngạc nhìn tới phía cột đá , chính xác hơn chính là nhìn tới Phùng Viên Diêm . Thấy thiếu niên kia mọi người liền kêu lên :
-Ôi . Cậu ta thật đẹp trai .
-Sao trên đời lại có người đẹp như thế nhỉ ?
-Chỉ là kẻ phế vật mà thôi . Cho dù đẹp trai nhưng các ngươi hãy nhìn đi . Đấu Lực Nhất Đoạn , đây là một phế nhân , đại phế nhân . Chưa ai bị phế hơn hắn , cho dù người kém nhất lúc trước cũng là Đấu Lực Tam Đoạn . Thật nhục nhã cho Ô Thản Thành chúng ta , chắc thành chúng ta sẽ nổi tiếng vì xuất hiện một kẻ phế nhân , hình như hắn tên là Phùng Viên Diêm . Ha ha , phế vật .
-Chắc hắn gây thù chuốc oán với nhà sản xuất game cho nên giờ bị họ phá đấy . Đúng là ác giả ác báo .
-Thật tội nghiệp cho cậu ấy . Đẹp trai thế mà lại phải chịu số phận đen đủi này , đúng là " Hồng nhan , bạc mệnh " mà .
-Ha ha ha ha ha ...
Xung quanh vang lên vô số tiếng cười nhạo , họ đều nhìn Phùng Viên Diêm với ánh mắt khinh thường . Vô số lời chê bai vang khắp mọi nơi , giờ đây Phùng Viên Diêm là nhân vật chính của đề tài này . Phùng Viên Diêm hô hấp có chút dồn dập , mặt nóng bừng và đổ đầy mồ hôi , dáng vẻ giờ đây trông vô cùng khổ sở nhưng hắn đã nhanh chóng giữ vững tinh thần , bình tĩnh đối mặt với xung quanh . Phùng Viên Diêm bước đi từng bước một cách chậm rãi như đang có đá đè lên đôi vai của mình . Hắn nhìn xung quanh thầm chửi mắng họ là những kẻ thừa hơi , không có việc gì làm hay sao lại lấy hắn làm đề tài chế nhạo chứ !
Phùng Viên Diêm giận dữ nhưng không để lộ ra khuôn mặt , hắn chỉ cười cười không nói gì . Sau khi thoát khỏi đoàn người tấp nập hắn liền phóng nhanh về căn phòng lúc trước .
-Aaaaaaaaa !
" Rầm "
Phùng Viên Diêm tức giận , hắn đấm mạnh vào tường , vết thương lúc trước do móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay giờ tiếp tục rỉ máu . Hắn không can tâm , hắn không tin những việc trước mắt này , hắn muốn đây chỉ là ác mộng chứ không phải là thực tại , nhưng sự thật vẫn là sự thật , mà đây là một sự thật rất tàn khốc .
-Ta không tin . Tại sao ta lại yếu kém hơn người khác nhiều như thế được ?
-Có chết ta cũng không ... tin .
Phùng Viên Diêm tức xì khói , hai mắt hắn đỏ bừng sau đó Phùng Viên Diêm ngã xuống đất bất tỉnh . Từ nhỏ tới giờ hắn chưa bao giờ chịu cú sốc lớn như thế này , hắn chỉ có hơn người khác chứ chưa bao giờ để thua kém nhiều người . Giờ đây hắn mới biết để thua người khác thì nhục nhã tới cỡ nào .
Phùng Viên Diêm ngã xuống bất tỉnh , không biết hắn đã bất tỉnh bao lâu nhưng ngoài bầu trời giờ đã xế chiều . Thế nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại , cú sốc đầu tiên lúc nào cũng gây cảm giác mạnh hơn những lần sau . Không biết hắn có thể chịu đựng được cú sốc này không ? Nếu không chịu được hắn sẽ không bao giờ vượt qua nỗi sợ hãi , hắn sẽ chìm mãi vào sự sợ hãi .Nếu hắn chịu được thì hắn sẽ có cơ hội vươn lên để không bị người khác chê cười . Tất cả những việc này điều phụ thuộc vào chính hắn .
***
-Ai da ! Nhức đầu quá !
-Tại sao ta lại ngủ ở đây .
Phùng Viên Diêm mông lung nhìn xung quanh , hắn vẫn còn đang chịu ảnh hưởng bởi cú sốc nên giờ đây hắn vẫn còn ngu ngơ , chắc chắn sự việc này sẽ kéo dài tới hiện thực .
-Ta nhớ rồi . Là lúc đó ...
Phùng Viên Diêm nhớ lại sự việc lúc trước , ánh mắt hắn liền trở nên có chút hồng . Quả thật sự nhục nhã này sẽ thấm sâu vào xương tủy của hắn , nó sẽ là kí ức khó quên , đi theo hắn suốt cuộc đời .
-Thật đúng là xui xẻo . Tưởng hay ho ai dè lại như thế này ! Thật là bực mình .
-Cái công ty Thượng Thương chó má , các ngươi dám làm ông thê thảm như thế này . Ông mày chắc chắn sẽ báo thù , hãy đợi đấy .
Phùng Viên Diêm hét lên , hắn muốn nhờ cách này để quên đi sự bực bội trong lòng mình .
-Haiz . Lần này ăn phải quả đắng rồi .
-Mà thôi . Giờ mình nên làm gì đây ta ?
Phùng Viên Diêm suy nghĩ , qua sự khảo nghiệm ở bia đá , hắn đã đạt thành tích cực kì thấp . Nếu tu luyện nữa chắc sẽ không có thành tựu gì cao siêu , hắn đảm bảo 100% mình sẽ không thể nào đạt tới cảnh giới mà người ta gọi là " cường giả " được .
Phùng Viên Diêm ngồi ngẫm nghĩ rất lâu . Hắn đang suy nghĩ đến việc có nên chơi game nữa hay không ?
-Nếu mình không chơi game nữa . Chứng tỏ mình đã thua con nhãi ranh Phùng Thiên Nhiên rồi , nó mà biết mình không chơi game thì thể nào nó cũng bắt mình thực hiện lời cá cược kia .
-Mình không muốn thua nó nhưng sự việc hiện tại đã làm mình không còn cơ hội so sánh với nó nữa .
-Vậy nên làm gì để tránh việc này đây ?
Phùng Viên Diêm gãi đầu , giờ đây hắn đang suy nghĩ có cách gì để trốn khỏi vụ cá cược . Phùng Viên Diêm hiểu rất rõ Phùng Thiên Nhiên , nó mà thắng thì chắc chắn liền được đằng chân lên đằng đầu . Có khi nó còn có thể bắt mình kêu nó bằng " chị " nữa ấy chứ ?
Phùng Viên Diêm suy nghĩ đến những hậu quả tồi tệ đó liền méo mặt . Hắn không muốn mình thua một đứa con gái nhỏ tuổi hơn mình , bản lĩnh đàn ông không cho hắn làm vậy .
-Hay là tạm thời bảo rằng mình còn chơi , rồi bịa ra một chút . Chắc nó không biết đâu .
-Tuy có thể kéo dài một chút thời gian nhưng không thể giấu mãi được . Sau này nó cũng sẽ biết .
-Thôi kệ . Đến lúc đó thì tính sau .
Phùng Viên Diêm thở dài , hắn chỉ còn cách nói dối để qua mặt Phùng Thiên Nhiên thôi . Giờ đây hắn không thể nói thẳng được , mà cũng không thể chơi tiếp được . Vậy thì chỉ còn cách đó thôi .
-Ta nói dối thì đã sao ? Chẳng có hại ai cả .
-Có khi nhờ cái nói dối này mà có thể thúc đẩy con nhóc Phùng Thiên Nhiên cày kéo nhanh hơn . Như vậy cũng tốt , có động lực thì mới có thành công .
-Xong chuyện rồi .
Phùng Viên Diêm lưu luyến nhìn lên bầu trời , hắn nhìn xung quanh rồi ghi nhớ nó vào trong lòng . Hắn sẽ không quên khoảnh khắc làm mình đau lòng .
-Tân Đấu Khí Đại Lục . Hẹn không ngày gặp lại .
- THOÁT ID .