Thân thể Phùng Viên Diêm dần dần biến mất , hắn đã biến mất hoàn toàn .
*****
-Tân Đấu Khí Đại Lục . Chúng ta không có duyên với nhau rồi !
Phùng Thiên Vân ( nó đang ở đời thực cho nên dùng tên thực của nó chứ không dùng tên trong game nữa , đợi khi nào nó vào game thì tui sửa lại tên game ) chán nản than thở , hắn cứ tưởng mình sẽ được hưởng thụ kì nghỉ hè trong game nhưng ai mà ngờ rằng ...
-Thôi kệ . Tuy không thể chơi game nhưng mình có thể di du lịch mà .
Phùng Thiên Vân sáng mắt , hắn không tin mình lại chỉ vì một trò chơi mà đánh mất đi chính bản thân . Giờ đây hắn là Phùng Thiên Vân chứ không phải Phùng Viên Diêm . Hai cái khác biệt nhau , không thể để cái này xen vào cái kia được .
Phùng Thiên Vân cuối cùng cũng giải tỏa được tâm lí bực bội của mình , hắn trở nên vui vẻ yêu đời hơn rất nhiều .
-Giờ ta nên làm gì trước khi đi du lịch nhỉ ?
-Hay ra kiếm gì ăn trước đã , tiện thể chuẩn bị ít đồ đạc luôn . Thật là thông minh mà .
Phùng Thiên Vân mở cửa phòng , hắn chạy từ phòng xuống phòng khách một cách rón rén , hắn không muốn gặp con nhãi kia cho nên đành phải áp dụng phương pháp này .
Thế nhưng ông trời không đứng về phía Phùng Thiên Vân , khi hắn chỉ còn cách mấy bước nữa là tới cửa thì một giọng nói bỗng vang lên :
-Ồ ! Ngươi anh trai yêu mến của tôi.
Phùng Thiên Vân cứng người , hắn quay lại thì nhìn thấy một người con gái nhỏ con xinh xắn đang chằm chằm nhìn lấy hắn , cô gái ấy thấy vậy liền tươi cười hớn hở nói :
-Anh đang làm gì thế ?
-Có chuyện gì à ?
Phùng Thiên Vân đột ngột hỏi , hắn không muốn dây dưa với con bé này . Nếu mà để nó khai thác được một chút thông tin nào đó thì coi như cuộc đời của hắn bế mạc từ đây . Hắn hiểu rất rõ tính tình con bé này , nếu mà mình cố gắng trốn tránh thì con bé sẽ nghi ngờ , lúc đó nó sẽ bám đuôi mình không rời , khi nó tìm được thông tin thì chắc chắc mình sẽ không yên ổn sống những ngày tháng còn lại . Đi cũng không được mà nói thật cũng chết , Phùng Thiên Vân vỗ vỗ trán kêu khổ không thôi .
-Trong game có cảm giác thích không ?
-Thích chứ . Y như thật a !
-Vậy thì ... hề hề .
Nghe tiếng cười quái dị của Phùng Thiên Nhiên làm cho Phùng Thiên Vân cảm thấy bất an trong lòng , thấp thỏm lo âu không ngớt .
-Huynh ở Vực nào ?
-Tây Vực : Ô Thản Thành .
-Haiz . Em ở Đông Vực . Ghét ghê , không được gặp anh sớm rồi .
Phùng Thiên Vân thở dìa một tiếng , hắn thầm kêu một tiếng may mắn trong lòng , như vậy là chuyện này hắn có thể dấu diếm thêm rồi . Đông Vực và Tây Vực rất xa , còn xa hơn cả Bắc Vực so với Nam Vực nữa . Thật là hên cho hắn .
-Mà huynh thực lực tới đâu rồi ?
Phùng Thiên Vân biết giờ mới tới đoạn gây cấn rồi , đây mới là chủ đề trung tâm của cuộc trò chuyện này . Ngay cả Phùng Thiên Nhiên nói tới đây cũng cảm thấy hứng khởi , nàng cũng muốn xem mình và anh của mình , ai hơn ai .
-Sao nào ? Nói đi chứ .
Phùng Thiên Nhiên tò mò không chịu nổi liền thúc dục Phùng Thiên Vân nói .
-Ờ thì ...
Phùng Thiên Vân ấp a ấp úng nói không rõ chữ nào cả . Hắn cảm thấy giờ đây không biết làm như thế nào cho phải .
-Có gì nói đi chứ ! Để em xem anh yếu như thế nào ?
Phùng Thiên Nhiên chọc Phùng Thiên Vân vài câu .
- Không phải ta không muốn nói . Nhưng ta chỉ mới có cửu đoạn đấu khí mà thôi .
Phùng Thiên Vân thở dài nhún vai bất đắc dĩ nói , khuôn mặt hắn cũng lộ ra biểu cảm để chứng minh cho lời nói của hắn thêm giống thật .
-Không thể tin được ?
Phùng Thiên Nhiên che mồm nói . Nàng rất bất ngờ với những gì Phùng Thiên Vân đã nói , nàng không nghĩ rằng thiên phú của Phùng Thiên Vân lại tốt đến như thế . Lúc trước nàng đã nghĩ Phùng Thiên Vân là thất - bát đoạn đấu khí là rất khá rồi nhưng không thể ngờ rằng thiên phú của Phùng Thiên Vân lại quái thai đến thế . Điều này làm cho Phùng Thiên Nhiên cảm thấy khó chịu , có chút không theo kịp tiết tấu mới mẻ này .
-Chuyện gì xảy ra vậy ? Cảm thấy rất bất ngờ trước sự lợi hại của ta đúng không ? Ta đã nói rồi , chắc chắn ta sẽ mạnh hơn ngươi đấy ! Cảm thấy như thế nào hả ? hê hê .
Phùng Thiên Vân cười ha hả đắc ý , đã diễn thì phải diễn cho giống thật , không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm để cho con nhóc này có cơ hội chiêm ngưỡng thử cảm giác " lên voi xuống chó " được .
-Hừ . Tuy là hơi bất ngờ nhưng dù sao kinh nghiệm của em cũng hơn của anh rất nhiều , em đã chơi thử trò này từ lâu rồi , còn anh thì mới chỉ là lính mới mà thôi , kinh nghiệm chẳng có lấy một chút . Làm sao mà hơn em được .
-Thế thì cô nhóc thực lực như thế nào mà nói ta như vậy ?
Phùng Thiên Vân kinh ngạc hỏi .
-Nghe xong đừng hoảng hồn nhé . Ta đã đột phá để đạt tới đẳng cấp đấu giả rồi .
-Ách !
Phùng Thiên Vân sắc mặt kịch biến , hắn không thể nào tin được , mình đã xạo tới thế rồi nhưng con bé này vẫn còn đáng sợ như thế . Quả thật hắn cảm thấy hơi bị xấu hổ với thận phận người anh , để thua một đứa em , đặc biệt là con gái một sự kiện nhục nhã .
Phùng Thiên Vân tuy khó chịu nhưng cũng không nói gì nữa , hắn xoay người mở cửa , khi bước ra khỏi cửa hắn quay lại nhìn đứa em gái của mình .
Phùng Thiên Nhiên thấy vậy liền gật đầu vẫy tay :
-Nếu huynh không cố gắng thì khi chúng ta gặp lại nhau thì lúc đó huynh sẽ phải thực hiện lời hứa đấy !
Phùng Thiên Vân giờ đây cảm thấy hết sức mệt mỏi , nếu không phải hắn háo thắng thì cũng không phải hối hận như bây giờ , nhưng rất tiếc không có cách nào để chữa được sự hối hận này .
Giờ đây Phùng Thiên Vân không biết mình nên làm gì . Chẳng lẽ cuộc sống của hắn chỉ đơn giản như thế này thôi sao ?