Ngày mai cuối cùng cũng đã đến , đối với Ô Thản Thành ngày hôm nay chính là ngày hết sức đặt biệt , vì hôm nay sẽ tổ chức một buổi trắc thí trong thành , nó quyết định rất nhiều thứ , nếu ngươi đạt thì được sống tiếp ở đây , nếu không đạt thì cuốn gói phánh ra khỏi nơi này , đối với một số người đây chính là cơn ác mộng , họ không thể nào đủ sức lực mà sống độc lập được nên ai nấy cũng cố gắng đạt được thành tích tốt trong kì thi lần này . Họ không muốn điều tồi tệ xảy ra với họ , Phùng Viên Diêm cũng thế .
********
Ở bãi cát này , có một chàng thiếu niên đang nằm dài ngáy khò khò . Dường như người này vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại .
-Thằng ngốc . Tỉnh tỉnh , không thì không kịp mất .
-Chuyện gì thế ?
-Hôm nay trắc thí đó . Tỉnh ngay .
-A.
Phùng Viên Diêm tỉnh dậy , sau đó lật đật nhanh chóng phóng tới quảng trường trong Ô Thản Thành .
********
Sau khi Ô Thản chết , Ô Thản Thành trở thành vật vô chủ , ai cũng muốn ngồi trên vị trí thành chủ nhưng không ai có đủ can đảm để nhận nó , vì nếu bọn họ giành lấy thì chắc chắn những kẻ khác sẽ không ngồi im để một mình mình hưởng lợi . Thế nên Ô Thản Thành vẫn đang trong tình trạng dằng co , nhưng bất ngờ Đấu Giá Hội Mễ Đặc Nhĩ can thiệp , Uy Khang trở thành thành chủ của Ô Thản Thành . Có rất nhiều thế lực bản địa phản đối nhưng nhìn thấy lực lượng và tấm hậu thuẫn sau lưng Đấu Giá Hội Mễ Đặc Nhĩ chắc chắn quá cho nên tất cả các thế lực đều bỏ qua , không dám ho he gì nữa .
Phùng Viên Diêm nghe xong liền cảm thấy rùng mình , may mắn là lúc trước mình không gây thù oán gì với họ . Phùng Viên Diêm thầm nhắc nhở mình nên cẩn thận khi quan hệ với họ .
********
Quảng trường Ô Thản Thành .
Quảng trường này vẫn như trước , vẫn cái bia trắc thí khốn kiếp , vẫn là những con người khốn nạn , tuy nhiên ở đây lại thêm một cái võ đài nữa . Vì sau khi trắc thí xong , sẽ có những người muốn giao lưu học hỏi cho nên võ đài này được xây dựng , thật ra đây là nơi mà những thế lực ngầm đấu đá nhau , những người ngoài cuộc chỉ đứng xem mà thôi .
Phùng Viên Diêm bước vào quảng trường . Nhìn cảnh vật thân quen này hắn chẳng thấy chán ghét gì , nếu không phải nhờ nó thì cũng không có Phùng Viên Diêm kiên cường như ngày hôm nay . Cũng nên cảm ơn nó một phần mới đúng .
Phùng Viên Diêm hít sâu một hơi , hắn tiến nhanh vào quảng trường .
-Ô . Ngươi nhìn kìa , phế vật Ô Thản Thành đấy .
-Đúng là thằng ngốc . Ngươi không nghe chuyện gì sao ? Tên Thanh Lam kia hồi trước đụng độ với hắn , thế là bị đánh cho mất hết răng đấy .
-Thật không ? Thanh Lam là Thất Đoạn Đấu khí đấy .
-Ngươi đúng là không chịu cập nhập thông tin . Chỉ biết cắm đầu tu luyện .
-Nếu không tu luyện thì hậu quả thê thảm lắm đấy !
-Biết rồi , đúng là cuồng nhân tu luyện .
Phùng Viên Diêm nhìn xung quanh , thấy những ánh mắt đầy bất thiện nhìn mình , Phùng Viên Diêm liền cười thầm , hôm nay ta sẽ cho tất cả các ngươi một bất ngờ .
********
Lúc này quảng trường đã chật kín , toàn người với người nhìn qua nhìn lại , nói chuyện này xỏ chuyện kia , huyên náo ồn ào rất nhộn nhịp y hệt cái chợ quy mô lớn . Phùng Viên Diêm lựa chọn một gốc cây ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần .
-Có phải tên kia là phế vật Ô Thản Thành không , còn dám ngủ nữa chứ . Thật thảnh thơi quá mà !
-Kệ nó , tên phế vật trước sau gì cũng bị đuổi khỏi đây thôi . Đừng bận tâm .
-Các ngươi không biết chuyện gì với tên phế vật này sao ?...
.....
-Bọn người này thật rãnh rỗi , không có chuyện gì nói hay sao mà cứ nhắm tới ta làm chủ đề thế !
-Vì ngươi quá đặc biệt mà .
Tiêu lão đại cười ha hả . Phùng Viên Diêm thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán , tất cả cũng chỉ vì sự việc ngày hôm đó , nếu mà thiên phú mình tốt một chút thì cũng đã không mang thêm hai chữ " phế vật " rồi , nhưng ở đây không có kiểu " nếu " . Phùng Viên Diêm không than vãn số phận của mình , hắn vẫn chấp nhận nó , cố gắng và nỗ lực thật nhiều , không từ bỏ , để bỏ đi hai chữ " phế vật " , như thế cuộc sống của hắn mới có được một chút thoải mái , lòng hắn mới được thanh thản .
-Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy - Tiêu lão đại buồn chán nói .
-Haiz . Đệ chẳng tin được là mình có thể có ngày hôm nay , lúc đó đệ chỉ nghĩ làm sao để trốn tránh mọi việc , đệ chưa từng nghĩ đến việc phải đương đầu . Lão đại nói đi , có phải đệ rất nhát gan không ?
-Ngươi đúng là thứ vô dụng . Nếu không phải nhờ một đứa con gái thì ngươi đã chìm trong tuyệt vọng , gục ngã và bỏ cuộc rồi , từ đó sẽ để lại bóng ma trong lòng ngươi rồi đấy .
-Sao ? Ý lão đại nói là Quách Hoa à ?
-Thế ngươi nghĩ ai ? Anh hùng cứu mỹ nhân sao ? Ngươi nghĩ lại đi , liệu giờ ngươi có phải là anh hùng không ? Chỉ là một gã chưa đạt Đấu Giả , thế mà đòi làm anh hùng , siêu nhân ,....
-Đệ biết . Đệ rất vô dụng , đệ đã suýt nữa khóc , khóc vì sự vô dụng của mình , dường như đệ đã mất hết tất cả . Từ khi gặp được lão đại , đệ đã hứa với lòng mình là sẽ không tha thứ cho chính mình nếu mình trở nên vô dụng lần nữa . Để sẽ vươn lên , chống chọi lại sự khắc nghiệt của số phận .
-Thằng ngốc , chỉ là một trò chơi mà thôi . Số phận gì ở đây .
-Đệ không rõ , nhưng mỗi lần vào đây thì đệ cảm thấy rất ngột ngạt , con tim đệ như đang muốn mách bảo .
-Thằng này . Đa cảm như đàn bà thế .
-Nếu không nhờ lão đại thì cũng không có đệ ngày hôm nay rồi .
-Ngươi đừng có ngốc như thế . Cho dù không có ta thì sự nỗ lực của ngươi cũng sẽ giúp ngươi thành công được mà thôi . Quan trọng là thời gian .
-Chúng ta tiếp tục thôi . Họ sẽ phải chống mắt lên nhìn mà hỏi " Đâyi là phế vật hay thiên tài của Ô Thản Thành đây ? " .
******
Thời gian trôi qua ngày càng nhanh , phút chốc từ vài người thành vài trăm vài ngàn người , người người ồ ạt ra vào , nói chuyện ríu ra ríu rít , đa phần tất cả mọi người ở đây đều còn rất trẻ tuổi , khả năng tất cả đều đến đây vì mục đích trắc thí . Tất cả mọi người không tham gia trắc thí đều bàn tán xôn xao , tuy họ không tham gia nhưng họ cũng rất hào hứng chờ xem ai sẽ là người nổi bật nhất trong hàng ngàn thiếu niên thiếu nữ này .
Phùng Viên Diêm bước từng bước đều đều , hắn luồn lách qua đoàn người tấp nập rồi núp trong một bóng cây nghỉ mát , Phùng Viên Diêm nhìn khắp nơi với ánh mắt phức tạp , lần trắc thí đầu tiên khác xa với trắc thí lần này , số người ở đây được tăng lên rất nhiều . Phùng Viên Diêm phóng mắt lên cao một chút , hắn phát hiện trên một cái lầu cao có một hàng ghế dài , ngồi trên đó là những người rất lớn tuổi , Phùng Viên Diêm biết đây chính là một số thế lực ở trong Ô Thản Thành và một số thành thị lân cận , họ đến đây ngoài việc góp vui ra thì còn dùng tài sản của mình để chiêu mộ nhân tài , chỉ cần vào được các thế lực đó thì cả đời sẽ không lo chuyện tiền bạc , đã thế họ còn cung cấp cho mình mọi vật tư , giúp mình nhanh chóng tiến cấp , đây gọi là đầu tư lâu dài . Trước đây Phùng Viên Diêm rất là ước ao sẽ vào được các đại thế lực đó nhưng giờ đây hắn lại chẳng có ham muốn gì , hắn đã tiếp xúc qua Mễ Đặc Nhĩ Đấu Giá Hội , hắn biết ở đó khó thở như thế nào , ở đó mang lại cho hắn cảm giác không an toàn chút nào , với lại hắn đã có Tiêu lão đại rồi , Tiêu lão đại là một cuốn từ điển sống , trong người Tiêu lão đại chứa hàng ngàn báu vật mà Phùng Viên Diêm chưa thể biết đến , so với Mễ Đặc Nhĩ còn tốt hơn gấp mấy lần .
Phùng Viên Diêm nhắm mắt dưỡng thần . Thời gian tiếp tục trôi qua .
*****
-Giờ đã đến lúc bắt đầu trắc thí . Mời tất cà những người tham gia trắc thí nhanh chóng tập trung tại quảng trường . Chúng tôi sẽ tiến hành trắc thí cơ bản . Các bạn hỏi trắc thí cơ bản là gì sao ? Chắc các người cũng biết số người tham gia trắc thí lần này là rất đông , nên chúng tôi quyết định tạo ra một trắc thí cơ bản để loại nhanh số người không có đủ năng lực . Các bạn chỉ cần đến đó là biết .
Một giọng nói vang lên khắp bầu trời , tất cả mọi người đều sởn da gà vì giọng nói này . Phùng Viên Diêm thì mở mắt ra , hắn kinh ngạc vì tu vi của người này , có thể truyền giọng nói ở cự li xa mà không bị đứt quãng , khó nghe thì chắc người này cấp bậc Đấu Sư trở lên . Phùng Viên Diêm thôi nghỉ ngơi , hắn đứng bật dậy tiến nhanh tới quảng trường .
Phùng Viên Diêm nhìn vào quảng trường , hắn thấy bên dưới quảng trường có một đoàn người mặc áo màu đen , trên áo có thêu huy hiệu Mễ Đặc Nhĩ Đấu Giá Hội . Phùng Viên Diêm không thể nghĩ ra tại sao đoàn người của Mễ Đặc Nhĩ Đấu Giá Hội lại có ở đây . Phùng Viên Diêm suy nghĩ một lát thì lại nhìn thấy đoàn người này đang rục rịch , một người mặc áo trắng xuất hiện một cách bất ngờ trước đoàn người áo đen , người áo trắng này có phần trẻ trung , nước da màu trắng bệch như có bệnh , người áo trắng cất tiếng :
-Chắc các vị cũng biết sẽ có một bài trắc thí nho nhỏ rồi chứ . Chỉ cần mọi người chạm vào quả cầu này mà sáng lên thì đậu , còn không sáng thì rớt , xin mời ra về cho đỡ mất thời gian , đỡ chật đất . Bắt đầu .
Người áo trắng lấy ra một quả cầu , từng người bước lên chạm quả cầu này , người đầu tiên chạm vào quả cầu , quả cầu liền phát ra một ánh sáng màu xanh rất yếu ớt . Phùng Viên Diêm quan sát quả cầu một lát rồi quay ra hỏi Tiêu lão đại :
-Tiêu lão đại , có biết đó là vật gì không ?
-Cái vật đó có tác dụng tuơng tự như bia trắc thí , nhưng đơn giản hơn nhiều , nên trắc thí có chút sơ sài , ngươi nghĩ xem , quả cầu này chẳng cho chúng ta biết chút thông tin về thực lực , chỉ một sáng hai không sáng , còn bia trắc thí thì hiện rõ tất cả thông số của ngươi . Một cái mất thời gian một cái đơn giản ít tốn thời gian . Ngươi hiểu chứ ?
-Đệ hiểu .
Phùng Viên Diêm gật đầu nhẹ , hơi thở hắn dần trở nên dồn dập , tuy lúc trước hắn rất bình tĩnh nhưng hiện tại hắn đã có chút hồi hộp , những sự việc xảy ra lúc trước đã trở thành chướng ngại của hắn , hắn cảm thấy đau đớn , hiện giờ lại tiếp tục sự việc ấy khiến lòng hắn cảm thấy rất bồi hồi . Phùng Viên Diêm im lặng không nói , hắn trầm mặc không liếc nhìn những người phía trước , không quay đầu nhìn những người phía sau , hắn chỉ cúi đầu xuống nhắm mắt lại dưỡng thần .
Thời gian trôi qua chậm chạp , lần lượt những người tiến lên , có những người thất thểu quay về , có những người lại vui mừng chạy vào phía bên trong , quả cầu lúc sáng lúc tối làm cho nhịp tim mọi người xung quanh lúc lên lúc xuống . Phùng Viên Diêm mở mắt , hắn ngẩng đầu lên nhìn phía trước không còn ai nữa , hắn liền tiến lên phía trước , từng bước chậm mà chắc của hắn vang lên , tâm tình của hắn giờ đây đã tĩnh lặng như nước , không nổi lấy một gợn sóng , hắn đã thu liễm tâm tình của mình một cách cực hạn . Giờ đây Phùng Viên Diêm đã trở thành một con người khác , tất cả mọi người không hiểu tại sao cùng nhìn về phía Phùng Viên Diêm , bọn họ cảm thấy có một sức hút rất kì lạ và cũng rất mãnh liệt tỏa ra từ Phùng Viên Diêm . Phùng Viên Diêm đến trước mặt người chấm thi , hắn chỉ nói :
-Phùng Viên Diêm .
-Được . Ngươi bắt đầu vận chuyển đấu khí của mình đi .
Phùng Viên Diêm đặt bàn tay của mình lên quả cầu , hắn vận chuyển đấu khí của mình chuyển vào quả cầu . Đấu khí của hắn lúc này cảm thấy vui mừng như tìm được lối thoát , cuồn cuộn chảy vào lối thoát đó . Quả cầu lúc đầu không có cảm gì , nhưng chốc lát nó bộc phát ánh sáng một cách một cách dự dội . Phùng Viên Diêm cảm thấy mình có chút quá tay vì hưng phấn cho nên đã kiềm chế lại đấu khí , thế nhưng lượng đấu khí truyền tới quả cầu Phùng Viên Diêm không thể nào thu hồi lại được .
-Rắc rắc .
Quả cầu bắt đầu xuất hiện một vài vết rạn nứt , quả cầu dường như trở nên quá tải , nó liền tục vang lên những tiếng nứt vỡ . Quả cầu vỡ tan , từng mảnh vỡ tung tóe khắp nơi , người chấm thi giật mình trước trường hợp kì lạ này , hắn vận chuyển đấu khí màu xanh thẫm của mình tạo thành một lá chắn xung quanh quả cầu , những mảnh vỡ khi bắn trúng bức màn chắn liền văng ngược lại , những mãnh vỡ va chạm với nhau tạo nên những tiếng leng keng và vỡ nát .
Phùng Viên Diêm bất ngờ nhìn chằm chằm vào sự việc diễn ra trước mắt này . Hắn không thể nào tin được chỉ một lượng nhỏ đấu khí của mình mà đã như thế này nè , Phùng Viên Diêm trong lòng cười thầm , hắn không nghĩ mình lại mạnh như thế , tuy hắn đã biết mình đã thay đổi rất nhiều nhưng sự tự tin của hắn lại không có nhiều . Qua sự việc lần này đã khiến cho lòng tin về thực lực của hắn tăng lên . Phùng Viên Diêm nhìn người chấm thi còn đang sững sờ , sau đó cất giọng nói không lạnh không nóng của mình :
-Qua chưa ?
Người chấm thi nghe Phùng Viên Diêm nói liền giật mình , hắn đổ mồ hôi như mưa nhìn Phùng Viên Diêm như nhìn quái vật . Người chấm thi hít sâu một hơi cuối cùng cố gắng nói :
-Ngươi qua .
-Liệu ta có cần đền quả cầu ...
-Không cần . Ngươi mau đến trung tâm đi , đừng chậm trễ .
Phùng Viên Diêm trầm mặc , hắn không thốt một lời cảm ơn , nhanh chóng tiến vào bên trong , trong lòng hắn giờ rất hưng phấn , hắn nghe đủ thứ lời bán tán của mình lúc này :
-Đó là ai mà kinh khủng thế ?
-Ta nghe nói hắn là phế vật Ô Thản Thành đấy .
-Đúng là quái vật .
-Lúc trước chúng ta cười nhạo hắn , liệu hắn có đánh mình không ta ?
-Mình yêu nhau đi anh .
-Ôi ! Ta chết vì sự lạnh lùng của anh ấy rồi .
-Háo sắc .
Người chấm thi dứt đầu với vụ này , hắn liền ra tay nói mọi người im lặng . Cuối cùng sự việc đã lắng xuống nhưng không ít lời bàn tán vẫn còn đang tiếp tục .
-Phù .
Phùng Viên Diêm thở phào một hơi hắn không nghĩ mình lại trở nên nổi tiếng như thế này .
-Sợ à ?
-Đệ đang hưng phấn đấy .
-Đã gặp ta thì cho dù ngươi không phải là cường giả cũng phải trở thành là cường giả .
Một lời nói bá đạo của Tiêu lão đại làm cho Phùng Viên Diêm phì cười , hắn chưa bao giờ nghi ngờ Tiêu lão đại , hắn cảm ơn Tiêu lão đại rất nhiều .
-Ô Thản Thành , chống mắt mà xem ta đây .