Một hồi trống vang lên, lúc đó tự nhiên mây đen lũ lược kéo về, trời biến sắc u ám, gió thu mang theo lá khô lung lạc tứ tung, không khí lạnh tràn trề giành lấy uy thế, cậu bé nhỏ tuổi đôi mắt đượm buồn ngẩn đầu lên nhìn cao xanh, khác hẳn với cái cách dân chúng tại quãng trường Quốc Oai(1) này, đang hướng mắt ngạc nhiên nhìn cậu.
Một lão nông bất nhẫn không thốt nên lời: “Thằng bé này, tuổi chắc chưa đến mười hai đâu, nó có thể làm nên chuyện gì mà phải nhận lãnh tội chết.” Chẳng ai trong hàng trăm người dân ở đây có thể xóa tan nghi hoặc trong lòng lão, mọi người bàn tán xôn xao.
“Đinh Long con trai của phản tặc, cha hắn gây tội ác tầy trời, chia rẽ đồng bào dân tộc, kích động chống phá triều đình, cướp bóc hãm hại nhiều người, riêng bản thân hắn, tùy nhỏ tuổi nhưng bản tính hiếu sát, lạnh lùng đã sớm bộc lộ, xét tội trạng cha hắn vốn dĩ bị xử tru di tam tộc, cho nên Đinh Long bị phán tội chết không cần xét xử … Chém!” Vị quan nói xong ném sát lệch ra đằng trước, tay đao phủ cao lớn lực lưỡng đã sẵn tư thế dương thanh đại đao lên cao.
Đại đao chém xuống máu tươi tung tóe xối xả, văng cả vào một số người bên dưới pháp đài, kèm theo tiếng keo “éc éc”, cái đầu be bét máu rơi xuống, cái đầu này có cái miệng rộng cùng chiếc mũi dài và to tướng, nhìn dọc nhìn ngang tuyệt nhiên không giống đầu người.
Nhiều người kinh sợ la thất thanh, nhiều người ngạc nhiên tròn mắt há hốc, còn một số người thì ôm bụng cười như điên như dại.
Viên quan lớn tiếng quát nạt: “Tên điên kia! Ngươi làm cái trò gì thế, tại sao lại ném con heo kia lên pháp đài? Ngươi dám cản trở quan gia thi hành án sao? Người muốn chết chung với hắn hả?”
Người bị xỉ vả là một nam thanh niên tuổi chừng đôi mươi, anh ta mặt mày khá sáng sủa, điển trai với nét hài hòa, ngũ quan chỉnh tề, đặc biệt cặp mày kiếm đẹp như vẽ. Tuy nhiên cách ăn mặt và đầu tóc anh ta trông rất lam lũ, lôi thôi. Thanh niên lung túng, cứ cà lăm “tôi…tôi” một tràng.
Viên quan vội quát: “Lính đâu bắt lấy hắn.” Thanh niên giật mình vội la lớn: “Không … không phải tôi cố ý đâu mà, đừng bắt tôi … tôi còn mẹ già đang bệnh không ai lo... tôi...tôi còn đám heo con không ai chăm, đám cây trồng không ai tưới nước … đám rau muống không ai … không ai ăn, đám … đám cưới thằng bạn không ai dự… tôi … tôi còn cô người yêu nhỏ bé bao năm chưa dám nói… còn có…”
Thanh niên vừa than thở, vừa nhăn mặt, con mắt gã láo luyên, tay chân gã cuống cuồng, Viên quan vừa tức điên tiết nhưng cũng thấy buồn cười, ông cố nén giọng trầm tỉnh rồi nhanh nhảu nói: “Yên tâm! Đám ma của ngươi sẽ có người lo … lời yêu chưa nói, ông nói dùm cho… lính đâu bắt lấy hắn…”
“Khoan!” Thanh niên chợt thay đổi thái độ, vừa rồi gã lúi cúi năng nỉ ỉ oi, nhưng giờ gã đứng thẳng ưỡn ngực, ngẩn cao đầu nói giọng nghiêm nghị: ”Nam nhi trong trời đất có gan làm có gan chịu, tôi đây gặp hung hiểm quyết chẳng chao mày đâu, các vị thấy cậu bé này có tội nghiệp không, cha là cha con là con cớ sao tội cha bắt con cái gánh chứ … công đạo trời đất ở đâu, lòng người ở đâu chứ!”
Mọi người giật mình khi nghe gã thốt ra những lời đó. Tội bị phán gã dám chống thì tự tìm đường chết rồi, không hiểu gã ăn gì mà to gan đến thế.
Viên quan tỉnh bơ đáp: ”Lúc nãy ta định nhốt tù ngươi vài ngày rồi tha… nhưng giờ ta đổi ý rồi, ngươi chắc chắn là đồng đảng của cha con bọn chúng… lính đâu bắt trói… xử trảm luôn tên này!”
Thanh niên còn làm mặt ngầu, đến lúc nghe hết câu viên quan kia nói thì rụng rời tay chân, miệng phân trần: “Không biết hôm nay tôi ăn nhầm cái gì… đại quan tha tội cho tôi … tôi còn mẹ già …”
"Im ngay" Viên quan quát lớn, mặt đỏ phừng lên vì giận. Thanh niên cúi gầm đầu không nói, giây lát sau gã từ từ đi đến pháp đài, tay phải đưa lên ra hiệu ngừng tay. Mọi người không hiểu gã kia làm gì, ai nấy im lặng xem gã giỡ trò gì nữa.
Thanh niên dùng tay móc trong ngực áo ra một cái túi lụa cẩm màu đỏ nho nhỏ và nói: "Vật này có thể chứng mình thằng bé tội nghiệp trên kia là vô tội, các người đã bắt lầm người rồi."
Mọi người tại pháp đình trố mắt ngạc nhiên nhìn gã bán heo.Cậu bé đang chịu tội từ nãy đến giờ vẫn giữ thái độ lạnh lùng bất cần, nhưng giờ đây vẻ mặt cậu đã thay đổi, ném ánh mắt kì lạ nhìn gã kia .
Viên quan nghiêm giọng nói: "Người đừng tào lao, bọn ta đã vào tận sầu huyệt của chúng, đã âm thầm cho người giả... giả... mà ta cần gì phải đôi co với ngươi chứ... lính đâu..."
"Khoan!" Gã bán heo bình tĩnh nói: "Trong này có cái gì mọi người biết không, à... mà tôi không nói sao mọi người biết được, cái này chỉ có cha mẹ tôi và tôi biết thôi mà... ha ha ..."
Viên quan nóng nảy: "Tên khốn nói gì nói nhanh... không ... người không được nói... ối trời ơi!... lính đâu, bắt..."
"Xin quan ông hãy bình tâm, để tôi nói hết, nếu không người sẽ hối hận đấy. Tôi nói cho mọi người hay... cha mẹ tôi đẻ tôi ra, họ khó khăn nuôi tôi lớn... tôi lớn lên... cho đến khi họ đẻ em trai tôi ra, họ khó khăn nuôi em tôi lớn lên, em tôi..."
"Lính đâu bắt thằng điên này lại ngay...bọn người còn chậm trễ đừng có trách ta..." Viên quan đứng phất dậy, gào lên chỉ trỏ. Bọn lính lần này không do dự nữa, cả thẩy cùng chạy thi nhau chộp lấy gã bán heo. "Vụt một cái tên này phi thân lên pháp đài cao nửa trượng. Gã ta đứng chắn trước cậu bé họ Đinh, rồi từ tốn quay về phía người dân và nói: "Thưa các vị! Các vị nhìn đây là cái gì ?" Gã bán heo móc trong túi cẩm ra một vật, mọi người khi nhìn rõ lập tức bàn tán xôn xao, nào có người nói "ruột heo khô mà", rồi "da heo để lâu ngày", hắn bán heo lấy thịt heo khô ra có gì lạ chứ", "cái này thì chứng mình được gì chứ?" ...
Thanh niên bán heo từ tốn nói: "Cái này là ruột người chứ không phải là của heo đâu... chính xác là cái dây rốn hai mươi năm của tôi... của tôi và của em trai tôi..." Ai nấy nghe gã nói đều há hốc, viên quan phát điên gào lên định sấn tới, đám lính vừa chạy lên, thanh niên quái đản kia không thèm nhìn đến một cái, gã thản nhiên nhảy xuống pháp đài rồi nói tiếp: "Dù bạn có đi xa, dù bạn có thành công như thế nào đi nữa, có giỏi giang như thế nào đi nữa, có... có sao thì bạn cũng chỉ có một quê hương, quê hương là nơi chúng ta chôn nhâu cắt rốn... hịt hịt, nói đến đây tôi không thế nào cầm được nước mắt... xin lỗi các vị, nhất là các vị bô lão đạo cao chức trọng... tôi đã đi rất lâu và rất xa để tìm đứa em này, thưa các vị ... nó chính là em ruột của tôi..." Gã nói rồi chỉ thẳng tay vào cậu bé đang bị trói, mọi người ngạc nhiên há hốc, một số thì cười ngạo nghễ, một số thì lắc đầu ngán ngẫm "tên này điên rồi!"
"Các vị biết đấy, cũng như các gia đình khác, ông bà chúng ta có tục lệ, anh em đốt rốn với nhau rồi uống cùng nhau để thương yêu nhau, hòa thuận với nhau ... nhưng chúng tôi mười mấy năm lý tán, từ ngay lúc còn tấm bé, nếu các vị là tôi các vị có buồn không cơ chứ... hít hít... buồn lắm các vị ơi..."
Viên quan lạnh lùng nói "Vậy ngươi là anh nó, anh em cùng đi đoạn tụ với ông bà nhé!" và kề đao vào cổ thanh niên, anh ta không biết vị quan kia ở phía sau mình từ lúc nào.
Thanh niên hoảng hót: "Không! Tôi họ Trần mà, có phải họ Đinh đâu, mà không ! Là cả hai anh em tôi đều họ Trần mới đúng!"
“Câm!” Viên quan mắt tóe lửa, gầm lên một tiếng uy mãnh. Ngay lúc đó có vật gì đó bay đến, viên quan phản xạ không tồi, vội lạng đầu né tránh, thanh chủy thủ bay ngang qua lọng tóc ông ta, gió lạnh căm người.
“Những ai không liên quan mau chạy đi, nếu không muốn uổng mạng!” Giọng nói là của một cô gái trẻ, chạy cạnh cô ta là một ông lão râu tóc bạc phơ, sau lưng họ còn có đến cả chục nam nhân mang gươm mang giáo mặt mũi hung tợn đang chạy đến.
Người dân la ó chạy tán loạng, gã nuôi heo mừng rỡ ra mặt, nhân cơ hội này ba chân bốn cẳng gã giành nhau tẩu thoát.
Bên quan binh dường như đã có chuẩn bị, sau tiếng hô của viên quan mọi người đều xông lên giáp đấu. Viên quan tấn công cô gái, tên đao phủ đấu với lão già, tiếp sau màn chạm trán, tiếng la ó inh ỏi, tiếng kim khí chạm nhau chan chát.
Cuộc giao tranh vừa mới bắt đầu nhưng dường như đã muốn kết thúc. Viên quan và tay đao phủ sau mười chiêu đã kém thế, lão già bên mới đến tuy thấp bé nhẹ cân nhưng mỗi chiêu lão đánh ra uy lực mãnh liệt, tay đao phủ to xác nhưng mỗi lần binh khí đôi bên chạm nhau thì hắn như muốn đứng không vững. Gươm đao đôi bên chạm nhau thêm lần nữa, lúc này đạo phủ đã thất thế thấy rõ, hắn chỉ còn trụ nửa chân, ông già xoay chuyển gươm đi chênh chếch xuống hạ bộ đối phương chém một nhác ngang hông, bồi thêm hai cước thay phiên nhưng nhanh như cùng lúc. Thân hình to lớn của đao phủ đổ sầm. Ông già dường như vẫn chưa múa hết chiêu thức liên hoàn, có lẽ do thói quen lão bước đến một bước, hơi xuyên một chút hướng đến cái lưng viên quan đang trong tư thế bị dồn ép, lão già đá cước hậu, cùng lúc thanh gươm trong tay chém ngang từ sau hướng nửa vòng đến cái lưng dưới của viên quan. Hai mặt giáp công, phía trước viên võ quan bị chém trúng ngực. Cả hai vết thương đều có thể lấy mạng, viên quan ngục xuống nhưng vẫn chưa chết hắn, ông ta cũng chẳng hề rên rỉ.
Binh lính thất thủ chạy tán loạn. Bọn người mới đến không đuổi theo. Cô gái vội đến mở trói cho cậu bé và nói: “Cậu chủ không sao chứ! Bọn tôi chậm trễ đã làm cậu kinh sợ rồi …”
Cậu bé cười nhép miệng nói: “Cần gì nói những lời dư thừa … bọn các người diễn kịch hay lắm… thật là hay … ha ha… cả cái tên bán heo kia nữa hắn làm ta cười đến sái quai hàm mất… cả tên quan kia cũng được mời tham gia vỡ kịch này có phải không?” Nói rồi cậu bé khó khăn lê từng bước chân đi về hướng tây lúc này trời đã xế chiều.
Đám người mới đến sững sốt nói không nên lời. Họ đi theo nhưng cậu bé cứ quát nạt, càng nói càng buông lời thậm tệ, khó nghe. Cậu không cho bọn kia đi theo mình. Cô gái đành đứng lại, mắt cô sa lệ, ông già thì thở dài ngao ngán.
***************
Cậu bé cứ đi, cậu cứ lê từng bước chân nặng nhọc, cậu cũng chẳng thèm ngoái đầu xem có ai đi theo mình không.
Từng bước chân là từng thời khắc trôi qua, từng con đường là từng cánh rừng cậu đã đi qua, từng con suối là từng dốc núi cậu đã leo lên, cứ thế cậu vẫn đi dù đôi chân mệt mỏi khôn cùng. Lúc nào đói khát thì cậu tìm thức ăn nước uống, cậu bé nhỏ tuổi cứ đi, đi đến một nơi gọi là vô định, đi đến một nơi, nơi đó không đo bằng dặm mà đo bằng sức chịu đựng của đôi chân nhỏ bé.
Thời khắc kéo nhau đi, ngày đẩy tháng trôi qua, cậu bé đã đi rất xa, rất lâu, đến nơi núi cao sông dài, nơi làng quê hẻo lánh hay nơi phồn hoa đô hội, đều đã có dấu chân của cậu.
Đích đến đã gần, cậu bé đã không chịu đựng được lâu nữa. Lang thang rất lâu, ăn uống nghĩ ngơi không đủ, khiến sức lực cậu suy kiệt. Đã đến lúc đôi chân buột cậu phải ngã quỵ xuống.
Hai mi mắt cậu bé dần khép lại, cậu đã buông xuôi, tấm thân nhỏ bé chơi vơi sắp ngã rồi. Khi thần thức sắp ngủ mê cậu bé họ Đinh cảm nhận thấy bàn tay ai đó chộp lấy người mình. Cậu nghe tiếng nói “cậu gì ơi… cậu có sao không?” Rồi cậu bé cảm nhận thấy ai đó đang lay động mình. Rồi cậu chìm trong mê man.
************
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua … Đinh Long mở mắt sau giấc ngủ dài. Điều đầu tiên cậu cảm nhận được là quang cảnh hoang tàn xung quanh. Tai cậu nghe thấy giọng nói trẻ con.
“Ha ha … bụng lão to như cái trống, thân người thì lùn tủn, đôi mắt híp lại thế này này … còn cái mũi lão thì thôi đi, nó rộng như ống thổi lửa, chưa hết đâu lông mũi dài ra cả tấc thế này nề, còn mỗi khi lão thở ra là mùi hối thối không ai chịu nổi, cha tôi đứng xa cũng phải đưa tay lên bịt miệng. Lão cực kỳ hùng tợn… lão gầm lên như mãnh thú… Cha tôi các cậu biết rồi đấy, ông rất ghét bọn phú hộ hay lồng quyền ức hại dân lành … Lão ta lao vào cha tôi và kêu lên như heo hạch bị chọc tiết. Cha tôi võ nghệ cao cường, ông bình tĩnh lắm… chờ lão đến gần, cha tôi liền nhào lộn trên không trung đạp cho lão một cái như trời giáng, cả thân người to lớn của lão ta ngã xuống úp mặt vào đống phân trâu… ha ha… cái mũi lão to tướng, hít vài hơi là mùi phân vào hết trong bụng, khỏi cần ăn cả tháng cũng không thấy đói … chưa hết sau cú đá đó thân người lão nặng nề quá cộng với sức mạnh của cha tôi khiến cho trời đất như rung chuyển, các cậu thấy ghế ghớm không…”
Đứa trẻ khác nói chen vào: “Có thế thôi à, đánh một cái thôi à…”
Giọng đứa trẻ lúc nãy: “Chưa đâu… tất nhiên là chưa rồi... cái cậu này tài lanh quá… chưa hết đâu, bọn hậu vệ của lão phú hộ rất đông… có nhiều cao thủ… Chúng xông lên, cha tôi lúc đó cảm thấy đau bụng… muốn ói, muốn đi ngoài!”
“Gì thế đang đánh nhau mà thấy đau bụng là sao… cha cậu kỳ quá!” Có giọng nói của một cô bé nhỏ tuổi.
Đứa trẻ kia lại nói: “Thì kể phải có đầu đuôi chứ… chắc có lẽ do mùi hôi thối do lão phú hộ khò… khò thế này nề… có thấy hôi không?
“Ấy hôi quá đi! U Ám vô duyên quá…” Cô bé kia nói nhưng giọng điệu không tỏ vẻ khó chịu cho lắm.
Cậu bé kia nói tiếp: “Miệng tớ thơm tho, nói năng trung thực thế này mà còn hôi huống hồ cái lão phú ông chuyên lừa gạt, bắt nạt dân làng. Thế đấy! Làm sao cha tớ chịu nỗi.
Đinh Long nghe đến không nhịn được nữa, ôm bụng cười khanh khách.