Đỉnh Phan-xi-băng , nơi được coi là nóc nhà Đông Nam Á , quanh năm tuyết phủ . Không gian như chìm ngập bởi một màu trắng xóa không có điểm cuối , không gian quanh năm tĩnh mịch chỉ có tiếng gió lạnh gào thét và những đợt tuyết lở . Tưởng chừng như bầu không khí tĩnh mịch này sẽ kéo dài mãi không kết thúc , nhưng hôm nay nó đã bị há vỡ bởi những tiếng nổ đì đùng vang lên từ tứ phía . Trên mặt đất lúc này máu chảy lênh láng, tay gãy chân đứt văng loạn khắp nơi thỉnh thoảng còn thấy vài đoạn ruột , não tương vương khắp nơi .
Một đám người đang vây quanh một người thanh niên , cả đám người này đều không bình thường ( gì , sao không bình thường á . Này nhá ! có ai mặc quần đùi , áo phông đứng giữa đỉnh núi toàn tuyết không. còn đám kia thời buổi này có ai mặc bộ đồ cổ trang , tay lăm lăm cây kiếm không , đi ra đường có khi bị mắng là tâm thần ấy chứ )
Xung quanh họ lúc này là la liệt những xác chết lạnh băng , già có , trẻ có , nam có ,nữ có, tây có , ta có , tàu có ....v...v Nói chung là thể loại gì cũng có . Mười người đang đứng lúc này chia ra làm hai phe , trong đó chín người kia làm một phe vây người thanh niên kia vào giữa . Trong chín người kia thì có hai đã dở sống dở chết , bảy người còn lại thì cũng thương tích dầy mình , ai nấy sắc mặt trắng bệch . Lúc này lão già có vẻ cao nhất nhóm nên tiéng:
- " Vũ Đế các hạ không hổ là kì tài vạn năm của Đại Việt, chỉ còn lại một mình các hạ chống đỡ đến tận bây giờ , tại hạ vô cùng bội phục"
- " Nhưng kẻ thức thòi mới là trang tuấn kiệt , kẻ chịu được thiệt thì mới là anh hùng . Nay người của các hạ đã bị tiêu diệt hết , mãnh hổ nan địch quần hùng , nay " Hoa Hạ " ta khí thế đang như mặt trời ban trưa còn " Đại Việt" của các hạ thì như hoàng hôn ảm đạm . Sao các hạ cứ chấp mê bất ngộ như vây, chi bằng gia nhập " Hoa Hạ " ta khi mà thiên hạ nhất thống thì các hạ sẽ là công thần . Đến khi đó thì thiên tài địa bảo , quỳnh tương ngọc dịch dùng hoài không hết , há là cái nước nhỏ này có thể cung ứng được "
Nghe đến đây ta giận không kìm được , quát :
- " câm miệng, muốn chiến thì chiến , tưởng ta là con nít 3 tuổi sao, " ăn cháo đá bát , qua cầu rút vns , hãm huynh hại đẹ " đó là bản tính của các ngươi rồi . Uổng cho các ngươi là Độ kiếp kì tu sĩ lại chơi trò giả đàm phán dẫn cao thủ khắp nơi đến đây giăng trận pháp ám toán , hôm nay cho dù có chết thì cũng phải kéo các ngươi đi chung cho vui , muốn nhất thống thiên hạ sao bước qua xác ta rồi bàn sau"
Từ nãy đén giờ quên giới thiệu : Ta là Vũ Đế , Vũ trung chi đế , đẹ nhất thiên tài vạn năm có một của Đại Việt , người gạp người thích , hoa gặp hoa nở , ăn phở thì được miễn phí , mà đi nhà xí thì không cần ..... khụ khụ lạc đề lạc đè
Mười tuổi vào tiên thiên , 20 mươi tuổi vào Linh cảnh , 35 tuổi đạp vào Thiên cảnh , 100 tuổi thì thì bước vào Chân cảnh phản bản quy nguyên , đánh bại anh hùng khắp thiên hạ khó có đối thủ . Năm 150 tuổi , làm người đầu tiên tìm ra được cách vào Đế cảnh trong tuyền thuyết và thành công tới gần cánh cửa huyền thoại đó .
- ' Hừ , mơ hả cưng"
- ' ảo tưởng sức mạnh ah"
Lời vừa nói ra gạch đá tứ phía quăng tới không thương xót , tuy vậy nhưng ta vẫn không thèm đẻ ý . Ngoảnh đầu nhìn bãi tu la địa ngục này trong đó có bạn bè , huynh đệ , người quen một cỗ bi thương , cuồng nộ , quyết tử dâng trào trong ta . Máu huyết trong cơ thể sôi sùng sục , ta nói ;
- " hôm nay e rằng 10 lão tổ các ngươi phải nằm lại đây rồi '
Không cho họ cơ hội , ta vận hết công lực hét lên:
-"chiến thần quyết - chung cực : Tử chiến thiên địa "