Hà Nội, giữa trưa hè oi bức của năm 2013.
Do gần đây khí hậu thay đổi, cộng thêm lượng người đổ dồn về đây tương đối lớn khiến cho nhiệt độ của thành phố Hà Nội đang càng lúc càng nóng hơn. Trung bình thì trái tim của đất nước phải hứng chịu nhiệt độ lên đến gần 40 độ.
Do tiết trời quá nóng nên những nơi như công viên hay bể bơi trở nên đông nghẹt người.
Câu chuyện của chúng ta diễn ra ở thành phố này.
Nhân vật chính của chúng ta là Hoàng Vũ Tường, nam quốc tịch Việt Nam. Cao 1 m 82, 22 tuổi, là sinh viên mới tốt nghiệp trường Bách Khoa. Thời buổi kinh tế mới vượt qua giai đoạn suy thoái nên dù cầm trong tay tấm bằng hạng ưu nhưng hắn cũng không đi xin nổi 1 công việc ra hồn. Hắn là người tỉnh lẻ, mà quê nhà hắn thuộc về dải đất miền Trung nắng gió và cơ cực. Ba mẹ hắn phải vất vả lắm mới nuôi nổi hắn học hết Đại học. Để không phụ lòng ba mẹ nên Vũ Tường cũng cắn răng bám trụ mảnh đất Thủ đô ồn ào và bon chen này hòng mong kiếm được 1 công việc ngon lành. Hắn không yêu cầu lương tháng phải mấy nghìn đô mà chỉ cần 1 công việc được trả lương tầm 5-8 triệu là đủ, vì hắn biết sinh viên mới ra trường như hắn hàng năm nhiều như quân Nguyên. 1 kẻ không quan hệ, không tiền tệ lại không thuộc thế hệ nào như hắn mà chưa gì đã đòi lương nghìn đô thì người ta sẽ loại hắn ngay từ vòng gửi xe.
Là người khá chịu khó nên trong thời gian học Đại học, hắn cũng đi làm gia sư cho người ta. Thấy hắn hiền lành nên người ta cũng trả thêm cho hắn chút tiền, khiến hắn có thể tiết kiệm được 1 khoản tiền nho nhỏ. Nhưng khoản tiền ấy nho nhỏ ấy cũng chẳng làm được chuyện gì trong ở nơi mà ngay cả 1 bữa sáng cũng đã ngót ngét 100 ngàn rồi.
À nhân tiện nói thêm rằng Hoàng Vũ Tường là người khá thông minh , nên mặc dù đi làm thêm ở ngoài, cộng thêm việc cày cuốc rất chăm chỉ thì hắn cũng có thời gian đọc không ít sách về các chủ đề khác nhau. Hắn là người thích đọc sách lắm, đã vậy cũng không kén chọn thể loại gì thành ra hắn đọc được khá nhiều đầu sách về kinh tế,quân sự, chính trị, nông nghiệp…Thành ra vốn sống của hắn khá phong phú.Đáng ra 1 người đẹp trai, lại có vốn kiến thức đủ để chém gió như hắn phải tán đâu đổ đấy mới phải. Ấy vậy mà… Đáng tiếc quá ! Hắn có thể chém trên trời dưới biển trước mặt đám bạn, nhưng hễ có hơi gái vào là hắn nín luôn. Cái bệnh nhát gái này khiến hắn không thể cưa nổi 1 cô gái nào ! Đẹp trai thôi là chưa đủ để thu hút con gái bây giờ đâu !
Dạo gần đây hắn đang đi làm phụ hồ cho người ta. Công việc này tuy có vất vả, nhưng 1 là hắn còn đang lúc thanh niên, 2 là hắn cũng cần tiền để sống và bám trụ ở mảnh đất thủ đô nên hắn cũng cắn răng đi làm.
Thấy hắn chịu thương chịu khó, lại có thể chịu khổ nên mấy cô chú cũng quý lắm. Hắn cũng gọi họ là « thầy u » vì quả thực tuổi họ đáng tuổi cha mẹ hắn. Thỉnh thoảng họ tặng hắn 1 số đặc sản địa phương cho hắn ăn lấy thảo . Còn họ thỉnh thoảng nhờ hắn dạy cho đám con cháu trong nhà, tiền thì họ sẽ trả cho hắn ; cơ mà hắn làm sao dám nhận tiền cơ chứ ! Hắn biết họ cũng phải rất vất vả mới làm ra được đồng tiền, thành ra hắn cứ chối đây đẩy ! Đâm ra họ lại càng quý hắn hơn. Có biết chỗ nào trả lương cao đang cần người thì họ cũng giới thiệu cho hắn. Tình người hoá ra vẫn còn trong cái xã hội mà vật chất quyết định tất cả này!
1 ngày nọ. Đó là 1 ngày giữa trưa hè oi bức.
Hắn vừa đi dạy thêm về, bụng thì sôi òng ọc. Sáng ra hắn chỉ tạm đút vào bụng cái bánh và ly nước lọc nên trưa về hắn không đói mới là lạ. Hắn vỗ bụng thầm nhủ :
-Chịu đi mày ! Tháng này anh đang hết tiền ! Đợt vừa rồi anh vừa chuyển về cho thầy u 10 triệu để thầy u lo cho mấy đứa em rồi !
Đang nghĩ bụng như vậy thì hắn nhìn thấy…1 chiếc điện thoại Iphone đang nằm cách hắn không xa. Tưởng mình hoa mắt nên hắn dụi mắt thêm 1 lần nữa. Chiếc điện thoại vẫn nằm chình ình ở đó. Hắn cũng lấy làm ngạc nhiên vì hắn biết giá của 1 chiếc Iphone không hề rẻ. Ngay cả con điện thoại mà hắn đang xài cũng là loại cục gạch của Nokia, mà giá của Iphone thì thừa sức mua được gần cả chục con điện thoại cùi của hắn. Nghĩ bụng hắn bước lại nhặt lên chiếc điện thoại.
Quả thực khi nhặt nó lên hắn sợ có người chạy ra hô cướp. Thời buổi ngay cả việc bạn đỡ 1 cụ già đang ngã cũng bị người nhà của cụ hô toáng lên là bạn làm ngã cụ đòi bồi thường khiến cho người ta trước khi định làm việc tốt cũng phải suy nghĩ rất lâu. Nếu có người nào đó nhảy ra hô cướp thì hắn có trăm miệng thanh minh cũng không đủ. Nhưng tình hình đó lại không xảy ra.
Hắn ngó nghiêng chiếc điện thoại. Đây là chiếc Iphone 4S mới ra, màn hình cảm ứng khá mượt và mới cóng,hơn nữa lại còn được bọc viền kim cương. Giá của chiếc điện thoại này bèo lắm cũng phải trên 100 củ chứ trả chơi !
100 triệu ! 1 số tiền với 1 số người là nhỏ còn với đại đa số người thì đó là 1 số tiền có làm cả đời cũng không tích góp được.
Hắn bị chiếc điện thoại này làm cho hoảng hồn. Đời hắn đã bao giờ chạm vào số tiền lớn thế này đâu. Ngay lúc này thiên thần và ác quỷ hiện lên trong đầu hắn. Thiên thần thì nói :
-Điện thoại không phải của anh đâu ! Lỡ chủ nhân của nó đang đi kiếm nó thì sao ? Anh nên đem tới đồn công an để trả lại thì hơn ?
Ác quỷ thì xúi bẩy :
-Đừng nghe nó nói ! Quanh đây đâu có ai thấy đâu ! Cứ đút túi sau đó bán lại là hay nhất ! Không phải dạo này anh đang kẹt tiền sao ? Cứ làm thế đi !
Còn đang đắn đo phải lựa chọn ra sao thì đột nhiên màn hình di động sáng lên. Trên màn hình xuất hiện 1 dòng chữ :
-Bạn có muốn đổi đời không ? Lựa chọn : o : có , x ; không
Đương nhiên là hắn muốn chứ nên hắn lựa chọn ngay có.
Ngay sau đó màn hình điện thoại loé sáng, sau đó Vũ Tường biến mất.
Trong khoảnh khắc đó, hắn chửi thầm tên nào làm rơi chiếc điện thoại này. Mẹ nó chứ định chơi nhau à ? Ông còn công việc phải làm có được không ?
Tâm trí hắn trở nên mơ hồ, linh hồn hắn như vượt qua 1 đường hầm thời gian.
Đến khi hắn mở mắt thì đập vào mắt hắn là 1 cung điện. Phải ! 1 cung điện ! Đó là 1 cung điện mang phong cách cổ đại. Trần cung điện khá cao, xung quanh là những cây cột đá trắng muốt phải rộng đến mấy người ôm mới xuể. Hắn đang nằm trên 1 chiếc giường lớn dát vàng rộng phải cả 3,4 mét.
Vũ Tường còn chưa kịp hoàn hồn thì 1 âm thanh vang lên.Âm thanh đó có vẻ run rẩy thấy rõ :
-Anh không sao chứ ?
Dù không quá giỏi về ngoại ngữ nhưng hắn nhận ra đó chắc chắn là tiếng Nhật. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là hắn lại hiểu. Sau này hắn mới biết hệ thống có công năng tự phiên dịch ngôn ngữ giữa các người chơi với nhau.Sau đó 1 cô gái xuất hiện.
Trên người nàng mặc 1 chiếc váy dài xoã dất chéo ngang vai màu trắng muốt bằng lụa. Rõ ràng nàng là 1 cô gái châu Á vì hắn nhận ra khuôn mặt trái xoan và đôi mắt hơi xếch và tròng mắt màu đen của nàng, nhưng trang phục trên người nàng chắc chắn không phải là trang phục châu Á. Sự chắp vá không mấy phù hợp này khiến hắn lại càng không kịp hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao.
Đúng lúc này thì trong đầu hắn truyền tới tin tức.
« Hoan nghênh bạn đến với thế giới « Kỳ quan thế giới ». Nơi bạn đang ở là đế chế Babylon. Hiện tại ban đang ở giai đoạn khởi điểm của cuộc chơi. »
Hắn chỉ định hỏi 1 cách bâng quơ :
-« Kỳ quan thế giới » là gì ?
Hệ thống lập tức trả lời hắn :
-Hệ thống « Kỳ quan thế giới » do các vị thần Châu Âu và các vị thánh châu Á hợp sức chế tạo ra sau những hồi chiến tranh liên miên không có kết quả. Hệ thống tái hiện đế chế của cả 2 châu lục, sau đó sẽ lựa chọn ngẫu nhiên người chơi. Người chơi sẽ trở thành hoàng đế lâm thời của đế chế này. Nếu sau 3 năm đế chế không có khởi sắc thì người chơi bị tước quyền và hệ thống sẽ lựa chọn người chơi mới. Mục đích của trò chơi là tìm ra ai là người chơi mạnh nhất. Hệ thống chia thành 3 kỷ : kỷ Đồ Đá, kỷ Đồ Đồng và kỷ Đồ Sắt. Sau kỷ Đồ Sắt, hệ thống sẽ kết thúc và tìm ra người chiến thắng. Người có số điểm « chiến thắng » cao nhất sẽ được thoả mãn 1 nguyện vọng. Người có quyền đem theo người hoặc vật trong thế giới này trở về thế giới hiện thực.Khi trở về thế giới hiện thực thì thời gian là lúc người chơi mới bước chân vào hệ thống.
Vũ Tường tiếp tục hỏi :
-Vậy trò chơi này diễn ra thế nào ?
-1 cuộc chơi sẽ kéo dài trong 40 năm. Người chơi sẽ được rút 1 lá bài trong tháng hoặc để dành đến sau này sử dụng lá bài đó, nhưng thời gian lưu trữ tối đa là 6 tháng. Sau 6 tháng tất cả lá bài không được sử dụng sẽ biến mất. Mỗi lá bài sẽ có 1 quyền năng riêng và đi kèm với đó là điều kiện sử dụng hoặc điều kiện để xây miễn phí. Có tất cả 12 kiểu lá bài chính tương ứng với các màu: tài nguyên thô ( nâu) , tài nguyên tinh chế (xám), thương mại (vàng), quân sự(đỏ), công trình dân sự( xanh da trời), khoa học(xanh lá cây), đặc hiệu (đen) , anh hùng (trắng), hình chiếu của thần (hồng), đoàn thể (tím) , hàng hải ( da cam) , tinh tượng (chàm). Ngoài ra để thêm phần hứng thú, hệ thống mới được cập nhật thêm đơn vị chợ. Thông tin chi tiết sẽ được thông báo sau.Quy tắc cụ thể của từng lá sẽ được hệ thống thông báo rõ ràng khi người chơi rút bài.
-Vậy vấn đề 3 kỷ là thế nào ?
-1 đế chế được các thần linh thống nhất sẽ trải qua 3 kỷ. Số đời phát triển cũng khác nhau. Có 1 đế chế chỉ có 1 đời trong cả 3 kỷ, nhưng có đế chế lại có đến 5 đời trong 3 kỷ.Mỗi đời cũng có 1 quyền năng riêng và đi kèm với đó là những điều kiện yêu cầu. Người chơi có thể tự tìm hiểu bằng cách tra cứu quyền năng của đế chế trên hệ thống.
-Làm cách nào để liên lạc với hệ thống ?
-Chỉ cần người chơi liên lạc với hệ thống trong đầu là được. Tất cả những thông báo của hệ thống sẽ xuất hiện trong đầu của người chơi.
Đại khái sau khoảng 10 phút hỏi han hệ thống Vũ Tường đã có 1 cái nhìn sơ lược. Hắn biết thiếu nữ đứng trước mặt mình là Akiyoshi Kumiko, nữ hoàng « đời trước » của đế chế Babylon, nhưng nàng bị hệ thống phế truất do đế chế dưới sự lãnh đạo của nàng không có khởi sắc gì. Hắn hiện tại là tân hoàng đế của đế chế này, nhưng hắn cũng chỉ có « thời gian thử việc » là 3 năm. Sau 3 năm hoặc hắn sẽ tiếp tục tại vị, hoặc bị phế truất giống như nàng.
Hệ thống dường như cũng cố tình nhập nhèm chuyện chuyển giao quyền lực giữa người chơi cũ và mới, nên Vũ Tường đoán hệ thống giao toàn quyền quyết định cho hắn. Hắn cũng đã hiểu vì sao Kumiko lại có vẻ run sợ như vậy rồi vì rõ ràng nàng biết vận mệnh của nàng sẽ thế nào. Lúc này hắn hoàn toàn nắm quyền sinh sát nàng trong tay.
Tuy vậy như đã nói, hắn cũng không phải là người độc ác gì. Dù hắn thực sự rất choáng ngợp trước vẻ đẹp của nàng, nhưng hắn cũng không phải là kẻ nhũn não. Hắn muốn nàng yêu hắn 1 cách tự nguyện chứ không phải do bị ép buộc. Mặc ai nói hắn là nguỵ quân tử cũng được , là gà cũng được, nhưng đây là lẽ sống của hắn. Hoặc giả có thể nói là đạo làm người của hắn !
Hắn nhẹ nhàng nói với Kumiko :
-Nữ hoàng tiền nhiệm có thể dẫn tôi đi thăm thú đế chế hay không ?
Kumiko thấy hắn cũng không định làm gì nàng nên cũng bớt lo :
-Vâng mời bệ hạ theo tiểu nữ !
Kumiko dẫn hắn đi ra ngoài. Cuộc đời của Vũ Tường ở dị giới bắt đầu.