Lương Thế Vinh là tên hắn, dáng cao, thanh mảnh nhưng khỏe mạnh. Hắn có khuôn mặt cương nghị với lưỡng quyền cao, đôi mắt sâu hút hồn người.
Trước mắt hắn lúc này là một vùng sáng lòa, sau đó từng mảng từng mảng hình ảnh hiện ra. Thời gian là vô tận, hắn thong thả mà chờ đợi sự thay đổi diễn ra.
Phía trước là một cái ghế đỏ, xung quanh trắng lóa chẳng có gì cả. Hắn cảm nhận được mình đang đứng. Thử vung tay, cảm giác là chân thực.
Hắn tiến tới, ngồi vào ghế - một cái ghế bành tô “mát lạnh” tản hương nhài – đúng thứ hắn thích. Trước mắt chợt hiện ra một cô gái xinh đẹp, da trắng mắt xanh, tóc vàng thật dài và một màn hình thật lớn.
Cô gái cúi đầu chào, bộ quần áo kín đáo – phù hợp thẩm mỹ của hắn – càng làm tư thế của nàng thêm quý phái và gặt hái thật nhiều thiện cảm.
- Chào mừng ngài đến với Godly Saturday.
Hắn gật đầu:
- Còn em gái tôi ở đâu?
- Ngài có thể biết trong quá trình tham gia trò chơi.
- Được rồi.
Cô gái mỉm cười, tay chỉ lên màn hình.
<<Thế giới khác, mời ngài tự mệnh danh>>
- Valhalla Hat – hắn nói, sau đó gật gù thỏa mãn.
<<Có thể>>
<<Mời ngài chọn chủng tộc: human, elf, orc, ent, goblin,…>>
- Human
<<Mời ngài chờ trong giây lát, đang xác định nhân vật>>
Hắn cũng không có chờ lâu, trước mắt là một bản sao nguyên mẫu của hắn, không có thay đổi nhiều, vẫn mắt đen, tóc đen. Bất quá tóc hơi dài hơn (thực ra là dài hơn quá nhiều, hắn tóc ngắn mà giờ dài qua vai) và hơi mập hơn (thật ra cũng không có mập hơn) – hắn “tinh tế” quan sát. Bên phải là bảng thông tin.
<<Thông tin>>
Tên: Hat Valhalla
Tuổi: 5 (mặc định) {hình ảnh trên là tương lai 18 tuổi}
Giới tính: Nam
Xuất thân: random
Quốc tịch: random
…
Thông số thuộc tín (<= 10)
- Trí tuệ: 10 (trí thông minh, tinh thần lực,…)
- Sức khỏe: 9 (bệnh tật, di truyền, tình trạng nội quan,…)
- Sức mạnh: 6 (tốc độ, cường độ, bền độ của cơ bắp,…)
- Phù hợp nguyên tố: random
- Sức hấp dẫn: 9 (…)
- …
Thông tin khác:
- Tình trạng linh hồn: tốt, giới hạn: [chưa xác định] năm.
Hắn gật đầu, từ nay hắn là Hat Valhalla.
- Ngài có muốn bắt đầu ngay không? – cô gái cười thiện chí.
- Được.
Không gian lại sáng lóa lên lần nữa, lần này ánh sáng biến mất. Và khi hắn “mở mắt” ra thì đã thấy mình đang ngồi trên bãi cỏ trên cánh đồng lúa mì, phía trước vầng tà dương to lớn đang ngụp xuống biển sau chân trời.
Hắn nhìn quanh, núi đồi, ruộng lúa, đồng cỏ,… phía sau là một thị trấn nhỏ.
<<Ngài đã xác định được nơi xuất thân, mời nhắm mắt lại để xem thông tin>>
Tiếng nói vang lên trong óc. Hắn nhắm mắt lại.
<<Thông tin>>
- Tên: Hat Valhalla
- Tuổi: 5
- Giới tính: Nam
- Xuát thân: quý tộc suy kiệt (cấp 2)
- Quốc tịch: vương quốc Roland
- Quê quán: trấn nhỏ Lavender (rìa vương quốc)
…
Thông số thuộc tính:
- Trí tuệ: 10
- Sức khỏe: 9
- Sức mạnh: 6 (thiếu nhi)
- Sức hấp dẫn:9
…
Thông tin khác:
- Tình trạng linh hồn: tốt, giới hạn: [chưa xác định] năm.
…
<<Vì ngài “xuất thân” cấp 2 nên ngài đã nhận được tặng phẩm cấp 7, mở nhẫn không gian trên ngón tay để xem>>
Nó mở mắt ra, nhìn ngón tay áp út bàn tay phải có một đường hoa văn màu đen. Khẽ nghĩ về nó, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh. Nó nhắm mắt lại để dễ lưu ý. Đó là một ô lập phương 10cm3. Bên trong có một quả trứng như quả trứng gà, màu trắng, dài cũng 10 cm.
<<Thông tin>>
- Tên: Quả trứng
- Loài: không biết
- Phẩm chất: không biết
- Thông tin liên quan: không có
…
Nó hết chổ nói, ý nghĩ khẽ động. Quả trứng đã hiện ra trên tay. Nó dùng bàn tay non nớt rờ rẫm quả trứng. Đó là một quả trứng trắng ngần, mịn màng.
Chợt nghĩ ra gì đó, nó nhặt nhanh hòn đá xanh dưới chân lên. Nhắm mắt lại, chợt thấy viên đá nằm gọn trong ô vuông của nhẫn không gian, trên tay cảm giác của viên đá đã biến mất.
Mở mắt, mỉm cười, nó lật tay lên, hòn đá hiện ra và nó ném vào một con vịt trời gần đó. Con vịt bay vội lên, nhìn nó kêu lên quan quác rồi mới bay tới đìa nước cách đó không xa.
Nó mỉm cười, hai tay cầm thật chặt quả trứng, lưng ngã ra sau, tựa lên thảm cỏ mát lạnh, nhìn ánh tà dương lặn dần, hít không khí thơm tho mùi đất và lúa mì đến căng lồng ngực, những thứ chỉ có thể tưởng tượng trong thơ văn trước đó.
Khi màn đêm từ từ buông xuống, một ông lão bước tới gần nó, mỉm cười hiền từ:
- Cậu chủ, về nhà thôi, tối rồi. Ông chủ đang đợi cơm đấy.
Nó ngước lên nhìn cụ. Đó là một ông lão quắc thước, râu tóc như cước. Tuy đã già nhưng tay ông, ngực ông còn thật cứng cáp, chứng tỏ ông là một người hay làm lúc về già và lúc trẻ cũng luyện tập không ít.
Mỉm cười, nó ngồi dậy. Đứng lên đi cạnh ông về phía thị trấn. Nó hỏi ông:
- Ông ơi, đây là trứng con gì vậy?
Nó đưa quả trứng lên. Ông lão nhìn một lát, cầm lên xem rồi trả cho cậu. Lắc lắc đầu:
- Chắc là trứng của loài chim gì khá lớn. Cậu nhặt ở đâu vậy?
- Dạ, trên bãi cỏ. Con cũng nghĩ là trứng chim.
Nói rồi nó cất vào nhẫn không gian khi ông lão không để ý. Chợt nó thấy có chút khác biệt.
<<Thông tin>>
- Tên: Trứng chim
- Loài: chim
- Phẩm chất: thường thường
- Áp dụng: ấp để nở
- Thông tin liên quan: không có
…
Nó có điều suy nghĩ.
Đi hết con đường mòn là về tới thị trấn. Nhà nó là ngôi nhà to và khang trang nhất cái trấn nhỏ chỉ mấy trăm hộ này. Thị trấn nằm trên một quả đồi và nhà nó ở đỉnh đồi. Xuyên qua con đường sỏi và đường lộ lát đá. Nó thấy có nhiều khách sạn (tương đối thôi), một thư viện và một giáo đường vô cùng cổ kính (nhân vật chính có lẽ thích làm cho cảm nhận thêm sâu sắc).
Có lẽ thị trấn này là một trạm trung chuyển, nơi khách bộ hành có thể nghỉ chân. Chẳng mấy chốc là về tới nhà. Xung quanh nhà nó là hàng vạn bông hoa oải hương thơm ngát.
Đẩy cánh cửa gỗ, đập vào mắt nó là một không gian ấm cúng với hoa oải hương và nến trắng. Ánh sáng từ những cây nến làm ngôi nhà gỗ trở nên ấm áp. Nó đưa mắt nhìn những cây cột vững chãi với những đường nét tinh tế. Những bức tranh lớn vẽ những chevaliers rong ruổi, cảnh chiến trận, đoàn knights cày nát đội footmans, cảnh các magicians thi triển magic thật khủng bố,…
Mê say không biết bao lâu thì đã tới phòng ăn. Một bóng hình to lớn chắp tay bên lò sưởi. Nó biết đó là cha nó. Ông lão hầu mỉm cười gật đầu với nó rồi bước tới bên cạnh người đàn ông, nói nhỏ gì đó rồi cáo lui ra phía sau bếp. Mặc dù không có gì lạ nhưng lễ nghi quý tộc làm nó thấy hơi khó chịu.
Người đàn ông quay lại. Nó biết mình phải làm gì, nhưng không biết chính xác phải làm như thế nào. Nó đặt tay phải lên ngựa trái, cúi người:
- Con chào cha.
- Uhm! Con bắt chước lễ chào của warlock à? Con hơi lạ, con giận cha sao?
Tiếng người đàn ông uy nghiêm vang lên. Nó cảm nhận được sự từng trải trong giọng nói đó và cả sự quan tâm cùng ngờ vực.
Nó ngước lên, đó là một người trung niên. Có lẽ ông ta có nó khá muộn. Bất quá xung quanh không có một người đàn bà nào.
- Dạ không có.
Nó chăm chú nhìn ông, một con người có lẽ đã có một quá khứ oai hùng – người nó sẽ ở cạnh rất lâu.
Ông cũng nhìn nó, hình hài bé nhỏ bứt ra từ chính xương mình.
- Vậy thì ngồi vào bàn đi, 7 giờ tối rồi.
- Dạ.
Nó cũng kéo ghế ra rồi ngồi xuống đối diện với cha nó bên chiếc bàn nhỏ. Nhìn sang phải là một chiếc tủ đồng hồ to lớn ma vạng, khắc gia huy hình một knight đang xung phong được tối giản.
Từ hành lang bên trái, ông lão lúc này đã thay một bộ áo dài tay và quần đen rất lịch sự. Phía sau là hai thiếu nữ trẻ trong trang phục nàng hầu, không quá xinh đẹp nhưng dân dã và dễ thương. Tay đang bưng bốn đĩa thức ăn có lồng bạc.
Ông lão thực hiện nghiệp vụ của mình thoăn thoắt. Bốn đĩa thức ăn nhanh chóng hiện ra: một đĩa Beefsteak (ực ) thật lớn, một đĩa salad trộn, một đĩa súp khoai tây nghiền (rất nhiều khoai tây, ực ực ) và một đĩa hoa oải hương ngào đường (chết ta rồi…).
Ông lão nhanh chóng quấn khăn ăn cho nó rồi lấy một miếng thịt nhỏ cho vào đĩa của nó và cắt ra nhiều miếng nhỏ, đều tăm tắp và vừa miệng của nó.
Bên kia cha nó đã bắt đầu ăn rồi, ông ăn rất nhanh.
Nó cũng không chờ được. Ăn là một trong những sở thích hiếm hoi của nó và nó cũng đói rồi. Dù không quen dùng dao nĩa nhưng bắt chước cũng không phải việc khó.
Nó nhanh chóng phập hết chổ thịt rồi tự mình lấy thêm một tảng thịt khác (oa quá đã), mổ xẻ lung tung rồi cho hết vào miệng. Súp và rau cũng nhanh chóng tuôn thành đợt, cuối cùng là hoa oải hương cũng không thoát nạn.
Cha nó cũng ngưng ăn mà nhìn nó, ông lão và 2 nô tì thì càng kinh ngạc. Thoáng chốc cả bàn ăn đã sạch sành sanh. Nó thì no căng bụng, uể oải dùng dao mà xỉa răng (mất hình tượng quá >.<).
Cha nó bật cười, lắc đầu rồi phất tay, sau đó đi về phòng. Nó thì đỏ mặt, được khúc đầu lại quên khúc đuôi, sau đó lại cười khổ – không ngờ lại bị cuộc sống mới này thay đổi cư xử, cần gì chứ?
Hai nô tì nhanh chóng dọn dẹp, nó cũng phải theo ông lão về phòng.
Vẫy tay chúc ông lão ngủ ngon, nhận cái gật đầu hiền từ của ông, nó mỉm cười khép cánh cửa lại.
Đó là một cái phòng nhỏ, có một cái giường nhỏ, một cửa sổ nhỏ có thề nhìn ra vườn hoa oải hương, lúc này đang có nhiều chú đom đóm đang bay thật đẹp trên nền trời tối. Bên phải chiếc giường là một tủ quần áo cũng nhỏ, bên trên là một cái đồng hồ nhỏ (ặc, cái gì cũng nhỏ).
Nó nằm lên giường. Nệm ấm chăn êm thật thoải mái. Nó mở tung cửa sổ ra (gần giường với tay là tới). Hương oải hương tràn vào tinh lọc bầu không khí ngột ngạt (hoa oải hương có tác dụng diệt khuẩn và xua đuổi côn trùng nữa đó, thích không?). Thỏa mãn, nó ngước lên trần nhà. Đó là những vì tinh tú nhỏ nnó phát sáng có thể tự quay quay được, làm từ gì không biết.
Rãnh tay nó với cái đồng hồ, nhỏ nnó và vừa khít với ô vuông trong nhẫn không gian. “Tích tắc tích tắc,…” Chỉ để xem giờ, báo giờ và hết. Nó hơi nghi ngờ, bèn lật ra sau. Thì ra còn có một ô tủ nhỏ, gài thật tinh tế, khít luôn với thân. Tủ cũng khá lớn (nhỏ thì có), thể tích cỡ 4/5 cái đồng hồ. Trên cửa có gia huy.
Nghĩ tới gì đó, nó lật tay, quả trứng hiện ra, nó đặt đồng hồ lên đầu tủ và hẹn 5h sáng (giờ quen thuộc chắc).
Nó đặt quả trứng vào trong chăn, hai tay ôm ấp (chắc quả trứng cũng chắc). Có gì đó hiện lên, nhắm mắt lại, nó thấy có dãi rỗng, có tia sáng đang chớp chớp ở một đầu.
<<Đang ấp trứng. Thời gian còn: 2172 giờ>>
Cười khổ, nó nhắm mắt lại. Suy tưởng một chút. Giờ chắc em gái cưng của nó chắc đang loay hoay ở thế giới nào đó trong 7 thế giới. Có lẽ rất rất lâu nữa mới gặp lại. Nó hơi lo lắng, bất quá nó cũng tin tưởng năng lực của em nó, em của thiên tài mà (chảnh gâu gâu). Thôi kệ, đi ngủ.