Kỳ án Ãnh Trăng
Kỳ án Ãnh Trăng
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Nguồn : Google :D
Tóm tắt nội dung:
Bắt đầu câu chuyện là sá»± kiện má»™t nữ sinh viên rÆ¡i từ trên lầu xuống mất mạng, má»™t sinh mạng trẻ trung xinh đẹp đã chết má»™t cách không rõ rà ng khiến ai nấy Ä‘á»u đồng tình thương cảm và trà n đầy lòng hiếu kỳ. HÆ¡n nữa sá»± kiện nà y năm nà o cÅ©ng xảy ra ở tại má»™t địa Ä‘iểm phòng 405 khi nhà 13 ký túc xá sinh viện; cùng má»™t thá»i gian- 0h ngà y 16 tháng 6, sá»± kiện đã từng xảy ra liên tục suốt 12 năm liá»n. Khuôn mặt đẹp đẽ cá»§a các nữ sinh Ä‘á»u bị là m tan nát vụn trở thà nh bóng đè kinh hãi. Tháºt trùng hợp là những nữ sinh nà y Ä‘á»u đã từng Ä‘i qua khu phòng phẫu thuáºt cá»§a trưá»ng và o ban đêm. Các cô đã nhìn thấy gì ở đó? Kẻ giết hại các cô là ngưá»i hay ma?
Chúng ta không chỉ hiếu kỳ mà còn bắt đầu suy đóan, để tìm ra đáp án. Chúng ta chỉ có thể liêu tục đặt câu há»i: Ai đã giết Thẩm Vệ Thanh? Bà điên Uông Lan San rốt cuá»™c là ai? Ngưá»i yêu cá»§a Diệp Hinh là ngưá»i hay ma? Hung thá»§ cá»§a “Vụ án mưu sát 405†là ai? Ai sẽ là ngưá»i tiếp theo đến gặp tá» thần và o ngà y 16 tháng 6 hay không? Là Diệp Hinh chăng? Diệp Hinh có thể tránh được cái ngà y 16 tháng 6 hay không? Tại sao Diệp Hinh luôn nghe thấy, nhìn thấy những thứ mà ngưá»i khác không thể nghe thấy, nhìn thấy? Tất cả má»i nghi vấn giống như cái chuông được treo trên sợi dây “ánh trăngâ€, “ánh trăng†ở đây là gì? Má»—i má»™t tình tiết khi tưởng chừng như sắp được giải mã thì lại xuất hiện má»™t mối nghi ngá» khác và tháºm chà còn khiến cho sá»± tháºt cà ng ẩn sâu…
Phần dẫn 1
Mùa xuân năm 1977
Ãnh trăng lạnh lẽo soi trên đôi vai gầy guá»™c cá»§a Tưởng Dục Hồng, cô thấy là nh lạnh. Lẽ ra đêm xuân không nên có cảm giác nà y má»›i phải. Cô cưá»i thầm và trách mình tháºt chẳng ra sao: những ngà y tháng ở Quý Châu là m má»™t thanh niên há»c sinh Ä‘i thá»±c tế cÆ¡ sở, khi thấy chán ngán, ná»a đêm cô vẫn Ä‘i dạo má»™t mình trong thôn là chuyện bình thưá»ng; lúc nà y Ä‘ang ở trong vưá»n trưá»ng cá»§a trưá»ng đại há»c rất yên tÄ©nh, sao mình lại sợ hãi gì? Có đúng là tại cái nÆ¡i mình định đến lúc nà y không?
Ãnh trăng sáng trong bao phá»§ khu nhà nhá» hai tầng cách chá»— cô đứng không xa. Äó là khu nhà kiểu châu Âu được xây dá»±ng và o những năm 30 cá»§a thế ká»· nà y, nghe nói đó là khu nhà cổ nhất trong Äại há»c Y, nay được dùng là m phòng thá»±c nghiệm giải phẫu há»c. PhÃa bắc là cá»a ra và o duy nhất, đó là má»™t vòm cuốn khá dà y, như kiểu hang đá; nóc cá»§a nó là ban công cá»§a tầng hai nhô ra. Lúc nà y nhìn và o, thấy vách cá»a xám được ánh trăng soi trắng nhợt, bóng cá»§a mái vòm và ban công in xuống ná»n, là m cho phÃa trong cá»a vòm tối om khác thưá»ng, hình như trong đó Ä‘ang chứa đựng những thứ gì đó rất đáng sợ. Nếu ngà y mai không phải là m bà i thi giữa há»c kỳ cá»§a môn giải phẫu thì cô đã chẳng phải ná»a đêm má»™t mình Ä‘i và o khu nhà mà bên trong đâu đâu cÅ©ng bà y các xác chết đủ loại cùng các Ä‘oạn chân tay dà i ngắn và nồng nặc mùi phooc-môn. Dục Hồng là má»™t sinh viên công nông binh đợt cuối cùng vá» há»c ở đây, trải qua bao nhiêu dà y vò và khắc khoải chỠđợi trong suốt bảy năm trá»i “đi thá»±c tế†ấy, rồi cÅ©ng đến ngà y cô được thá»±c hiện ước mÆ¡ cá»§a mình. Tuy nhiên, năm tháng trôi Ä‘i, nay cô đã ở tuổi 26, kiến thức cÆ¡ bản bị rá»—ng, dù cố đến mấy cÅ©ng không thể đỠtrà nhá»› và độ nhanh nhạy vá»›i cánh sinh viên 17-18 tuổi. Nhưng Hồng lại vốn có cá tÃnh mạnh mẽ, cô luôn muốn nổi trá»™i trong há»c táºp, cho nên đêm nay cô đến phòng thá»±c nghiệm giải phẫu hoà n toà n không vì nước đến chân má»›i nhảy, mà là muốn nâng cao kiến thức đã có, muốn là m rõ từng chi tiết cuối cùng mà cô còn mÆ¡ hồ. Then chốt cá»§a môn giải phẫu há»c là phải chịu khó nghiên cứu các tiêu bản thá»±c thể để cảm nháºn Ä‘a chiá»u và cụ thể, vì váºy phòng thá»±c nghiệm giải phẫu là nÆ¡i ôn táºp lý tưởng nhất. Trong trưá»ng Äại há»c Y số hai Giang Kinh nà y, lâu nay vẫn đồn đại má»™t chuyện bà ẩn kỳ dị vá» phòng thá»±c nghiệm giải phẫu. Chuyện thưá»ng xảy ra vỠđêm khuya, nhân váºt chÃnh có thể là má»™t quái nhân thÃch ăn thịt các xác chết, có thể là má»™t con ma hung ác, hoặc má»™t cô hồn đầy oán háºn; các nạn nhân phải hứng chịu Ä‘á»u là các sinh viên y khoa vô tá»™i. Vá»›i các sinh viên y khoa, sau khi kết thúc giá» tá»± há»c lúc 11 giá» má»—i đêm, thì nÆ¡i đây trở thà nh vùng cấm địa. Tối nay Dục Hồng đã cùng các bạn đến đây ôn bà i, rồi tắt đèn trước lúc chuông báo hết giá», sau đó há» cùng trở vá» ký túc xá. Äến nÆ¡i rồi, Dục Hồng vẫn trăn trở mãi, cô cảm thấy mình ôn táºp chưa được chu đáo, bèn quay trở lại đây. Äang suy nghÄ© miên man, thế rồi cô đã đứng trước cá»a vòm cuốn. Các mẩu chuyện đồn đại vá» ma quá»·, liệu có tháºt không? Tim cô Ä‘áºp dần nhanh hÆ¡n. Tất nhiên không phải là tháºt. Cô đã từng trải qua bao thăng trầm cá»§a quãng Ä‘á»i há»c sinh Ä‘i thá»±c tế, đương nhiên cô không như các sinh viên trẻ nhẹ dạ cả tin và o các chuyện khiếp hãi nà y. Có lẽ vì sinh viên Y bà i vở quá nặng nên đã bịa ra các mẩu chuyện cho chÃnh mình được vui đó thôi. Nhưng tại sao mình lại chợt rùng mình?
Tim cô Ä‘áºp cà ng nhanh hÆ¡n, nghe rõ mồn má»™t.
Äể tá»± trấn tÄ©nh, Hồng đà nh nhè nhẹ nhắm mắt và thầm nhẩm lại mấy câu vè vá» cấu tạo quả tim và hướng lưu thông cá»§a máu do cô tá»± soạn cho mình: “Lên tâm nhÄ©, xuống tâm thất, trái van hai lá, phải van ba lá, tÄ©nh mạch phổi tâm nhÄ© phải, tâm thất trái động mạch chÃnh, tÄ©nh mạch trong tâm nhÄ© phải, tâm thất trái động mạch phổi....â€. Cô dưá»ng như nhìn thấy dòng máu Ä‘ang chảy mạnh trong tim mình, cuồn cuá»™n chảy, không ngá»›t chảy qua chảy lại giữa tâm nhÄ© và tâm thất. Tuy nhiên, cô vẫn bước qua báºu cá»a xi măng khá cao để và o khu nhà thá»±c nghiệm giải phẫu. Báºu cá»a nà y cao tá»›i má»™t thước, cÅ©ng là má»™t đỠtà i luôn được sinh viên các khóa hay bà n tán. Nghe nói nhiá»u năm trước, có lần má»™t bể lá»›n chứa đầy phooc-môn cá»§a phòng thá»±c nghiệm giải phẫu bị vỡ trà n ra lênh láng má»™t ná»a sân trưá»ng, nồng nặc mùi phooc-môn nhức mÅ©i. Äể phòng lặp lại sá»± cố tương tá»± gây ô nhiá»…m, nhà trưá»ng bèn cho xây cao báºc cá»a nà y lên, coi như má»™t con Ä‘áºp chắn phooc-môn. Nhưng cÅ©ng có cách nói khác - cách giải thÃch phổ biến cá»§a dân gian: báºu cá»a cao má»™t thước có thể nhốt ma quá»· ở trong nhà , và phòng ngừa các xác chết nhảy ra ngoà i. Sau báºu cá»a là năm báºc thá»m khá cao, rồi đến cánh cá»a gá»—. Dục Hồng nắm và o tay nắm cá»a bằng đồng, nghÄ© bụng: “Lúc nà y mình quay ra vẫn chưa muá»™nâ€.
Nhưng chẳng lẽ chỉ vì sợ hãi chốc lát mà bá» lỡ dịp ôn bà i thuáºn lợi như thế nà y?
Bá»—ng nghe thấy má»™t Ä‘iệu nhạc du dương từ phÃa trong vá»ng ra. Dục Hồng chững lại, chăm chú lắng nghe. Hình như có tiếng ngưá»i thì thầm, để ý nghe kỹ hÆ¡n, còn thấy các âm thanh lách cách do đồ thá»§y tinh va chạm nhẹ phát ra.
Thì ra là một bữa liên hoan.
Tổ chức liên hoan trong phòng thực nghiệm giải phẫu ư?
có lẽ là má»™t nhóm sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp không có bà i vở gì nữa, đã đến đây để thư giãn. Nhưng cách đây hÆ¡n má»™t giá», nÆ¡i nà y rõ rà ng vẫn có má»™t đám đông sinh viên miệt mà i ngồi há»c chuẩn bị thi giữa năm kia mà , sao chỉ sau chốc lát đã trà n đầy những âm thanh cốc chén bát đũa va chạm nhau? “Bè lÅ© bốn tên†đã bị đánh đổ, cách mạng văn hóa đã kết thúc, không khà xã há»™i đã thoáng hÆ¡n nhiá»u, và hiếm khi thấy các sinh hoạt có mà u sắc tiểu tư sản kiểu nà y.
Dục Hồng hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, rồi mở rá»™ng cánh cá»a lá»›n cá»§a phòng thá»±c nghiệm giải phẫu.
Một tháng sau
Giảng viên phụ đạo năm thứ ba y khoa là Lục Bỉnh Thà nh bước và o khu ký túc xá nữ sinh. Lòng anh Ä‘ang bá»™n bá», nặng trÄ©u rất nhiá»u Ä‘iá»u nghÄ© ngợi nên đã quên là m thá»§ tục xuất trình thẻ công tác và ký tên. CÅ©ng may, bà già gác cá»a thưá»ng ngà y vẫn gặp anh, biết anh là thầy giáo phụ đạo, đến đây tất có công tác cần thiết đối vá»›i sinh viên nên bà đã không chặn há»i, để anh khá»i phải gián Ä‘oạn suy nghÄ©.
Bỉnh Thà nh lên gác, rồi dừng lại trước cá»a phòng 405. Trá»i đã gần tối mà hà nh lang vẫn chưa báºt đèn. Cá»a Ä‘ang đóng im ỉm, anh thoáng đứng yên má»™t lát rồi nhè nhẹ gõ cá»a. Sau khe cá»a hé mở là khuôn mặt cá»§a Tiểu TÄ©nh.
“Chà o thầy Thà nh!â€
“Bạn ấy thế nà o rồi?†Thà nh chưa bước và o vá»™i, chỉ khẽ há»i.
“Lúc ổn lúc không, có lúc vẫn rất tỉnh táo như ngà y trước, và hiểu má»i việc rõ rà ng hÆ¡n ai hết. Nhưng bất chợt lại bắt đầu nói những câu kỳ cụcâ€. Tiểu TÄ©nh cÅ©ng cố hạ giá»ng nói cho tháºt khẽ.
“Thầy Thà nh đến phải không? Sao Tiểu TÄ©nh không má»i thầy và o trong nà y nói chuyện?†Má»™t giá»ng nữ trong trẻo từ trong phòng vá»ng ra.
Dục Hồng mặc chiếc áo ngá»§ kẻ ca-rô mà u lá cây nhạt, Ä‘ang uể oải ngồi bên cá»a sổ nhìn ra bên ngoà i, cô cháºm rãi chải má»› tóc Ä‘en nhánh đã dà i sắp chấm vai, đôi bà n tay nhợt nhạt nổi lên những đưá»ng gân xnah. Thà nh hÆ¡i lim dim mắt, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô gái Dục Hồng cách đây không bao lâu vá»›i mái tóc cắt ngắn sát mang tai và khuôn mặt hồng hà o đầy sức sống. Thế mà chỉ sau chưa đầy má»™t tháng đã như biến thà nh má»™t ngưá»i khác hẳn. Äã xảy ra chuyện gì váºy? Hồng vẫn chăm chú nhìn ra cá»a sổ, không ngoảnh ngưá»i lại vì sá»± có mặt cá»§a Thà nh. Cô chải tóc má»—i lúc má»™t cháºm hÆ¡n, dưá»ng như cô muốn mái tóc ức vạn sợi mảnh mai nà y được chải tháºt kỹ đến từng sợi. Thà nh chợt nghÄ©: “Kể từ ngà y và o trưá»ng cô ấy tư tưởng tiến bá»™, lại cần cù giản dị, chứ đâu có cái gu tiểu tư sản thế nà y?â€
“Thưa thầy, nghe nói thầy cÅ©ng tốt nghiệp ở trưá»ng nà y, thầy tốt nghiệp khoa nà o khóa nà o ạ?†Câu há»i cá»§a Hồng hoà n toà n không mảy may gợn mà u sắc bệnh lý nà o.
Thà nh không cần suy nghÄ©, trả lá»i ngay: “Tôi và o đại há»c năm 1961â€.
Dục Hồng hÆ¡i rung rung tấm thân mảnh khảnh, quay ngưá»i lại vá»›i khuôn mặt tái nhợt: “Thế thì, chắc thầy đã nghe nói vỠánh trăng?â€
Äôi lông mà y ráºm và đen cá»§a Bỉnh Thà nh cà ng nhÃu lại, anh nghÄ©: “Äây là vấn đỠgì? Cô ấy nói rồ dại mất rồiâ€.
Nhưng anh lại trả lá»i: “Ãnh trăng? Tôi không chỉ nghe nói mà còn thưá»ng xuyên nhìn thấy. Mấy hôm nay trá»i nhiá»u mây nên tất nhiên không thấy nhưng những hôm trá»i nắng thì đêm đêm Ä‘á»u có ánh trăng rất đẹpâ€.
Dục Hồng ngừng chải má»› tóc dà i, thả tay xuống và ngạc nhiên há»i: “Thầy không biết tháºt à ? Em cứ tưởng sinh viên thá»i ấy ai cÅ©ng từng nghe nói vỠánh trăng? Thầy Thà nh ạ, hồi đó cuá»™c sống sinh viên cá»§a các thầy thế nà o? Em rất muốn biết, và nếu có thể được trải nghiệm Ãt nhiá»u thì hay quáâ€.
Nói rồ dại, rồ dại rồi. Thà nh thấy lòng nặng trÄ©u, có cảm giác đã để mất cô sinh viên nà y. Ãnh mắt anh bá»—ng dừng lại ở bà n tay cá»§a Hồng vừa chải tóc, cô Ä‘ang cầm chiếc lược cuốn có nhiá»u hà ng răng - thứ lược vừa để chải tóc vừa có thể cà i lên tóc là m đồ trang sức. Bắt mắt nhất là và i chục viên đá quý được gắn ở mặt lưng cái lược, có viên Ä‘en nhánh, có viên mà u huyết dụ. Trong căn phòng hÆ¡i tối, ánh đèn trắng rá»i và o vẫn khiến nó phản chiếu muôn tia sáng chói mắt.
Du TÄ©nh đứng bên nhìn thấy Bỉnh Thà nh có vẻ hÆ¡i khác thưá»ng, nghÄ© bụng: “Kể cÅ©ng phải thôi, thầy Thà nh sao có thể ngỠđược rằng Dục Hồng lại có thể dùng chiếc lược quý giá đến như váºy. Tuần trước lần đầu nhìn thấy, mình cÅ©ng phải ngạc nhiên nữa là â€.
“Chiếc lược của em...†Bỗng nhiên Thà nh không biết nên nói tiếp thế nà o nữa.
“Rất đẹp, phải không ạ? Những tia sáng sặc sỡ Ä‘an xen hắt ra từ những hạt đá quý mà u đỠmà u Ä‘en chen nhau, khiến em thưá»ng xuyên ngắm nhìn mãi, rồi không hiểu sao cà ng ngắm lại cà ng thấy lòng rung động xốn xang... Äúng là đồ quý giá tháºt nhưng không đến ná»—i bị coi là tha hóa trong sinh hoạt chứ ạ?†Dục Hồng nhìn thẳng và o mắt Bỉnh Thà nh.
“Không sao, em nghỉ ngÆ¡i nhé, đừng nên nghÄ© ngợi gì nhiá»uâ€. Thà nh vá»™i chà o rồi ra vá».
Du TÄ©nh bước ra theo, lặng lẽ tiá»…n Bỉnh Thà nh đến táºn đầu cầu thang, Thà nh bá»—ng nói luôn: “Các em hãy giúp Dục Hồng thay quần áo giặt giÅ©... sáng nay tổ chuyên gia há»™i chẩn cho bạn ấy đã quyết định bạn ấy cần được Ä‘iá»u trị chu đáo, cần phải nằm viện. Tôi hoà n toà n không muốn Ä‘iá»u nà y nhưng áp lá»±c từ Phòng quản lý sinh viên rất lá»›n, tôi chỉ còn biết phục tùng, cÅ©ng đã đánh Ä‘iện cho gia đình bạn Hồng. Nếu há» không có ý kiến gì khác thì bạn Hồng sẽ bắt đầu nằm việnâ€.
Du TÄ©nh láºp tức tròn xoe mắt: “Nằm viện tâm thần? Tháºt đáng sợ! Chẳng lẽ không còn cách nà o khác ư mà phải thế nà y ạ?â€
“Tất cả Ä‘á»u vì bạn ấy thôi mà !†Thà nh thở dà i.
“Thầy Thà nh, tại sao lại bảo em ở đây?â€
Có lẽ vì mặc bá»™ đồ trắng nên trông Dục Hồng cà ng nhợt nhạt hÆ¡n cách đây má»™t tháng. Mái tóc cô cÅ©ng dà i thêm, môt chòm tóc rá»§ xuống má khiến khuôn mặt xương xương cá»§a cô cà ng thêm á»§ rÅ©. Ở đây tất cả Ä‘á»u là mà u trắng. Nghe nói mà u trắng là mà u cá»§a thiên đưá»ng, dãy hà nh lang khá dà i và vắng lặng cho ta má»™t cảm giác yên ắng. Du TÄ©nh rÆ¡m rá»›m nước mắt đưa Dục Hồng và o nằm viện, cô cÅ©ng trải qua má»™t tháng trá»i buồn bã, thấy chán chưá»ng đối vá»›i má»i việc cứ như thể chÃnh cô má»›i là ngưá»i nằm viện. Hôm nay, thầy giáo phụ đạo Bỉnh Thà nh gá»i cô, lá»›p trưởng và bà thư chi Ä‘oà n cá»§a lá»›p, cả bốn thầy trò Ä‘i xe đạp và o viện thăm Dục Hồng. Dục Hồng lúc nà y suýt nữa khiến Du TÄ©nh oà khóc, và má»i ngưá»i có mặt cÅ©ng Ä‘á»u thấy có phần xót xa. Bỉnh Thà nh nhìn Từ Hải Äình là bác sÄ© Ä‘iá»u trị chÃnh cho Hồng, Hải Äình cÅ©ng nhìn anh, ánh mắt giao nhau nhưng vị bác sÄ© im lặng, hình như muốn nói: “Tôi không biết nên nói gì vá»›i cô ấy, tôi rất muốn giúp nhưng bất lá»±câ€. Bỉnh Thà nh đà nh nói: “Äây là đỠnghị cá»§a các chuyên gia, cha mẹ em cÅ©ng đã chấp thuáºn. Nhà trưá»ng và khoa Ä‘á»u rất coi trá»ng và hy vá»ng việc sá»›m Ä‘iá»u trị sẽ giúp em khắc phục những vướng mắc vá» tư tưởng. Bác sÄ© Äình đã cho tôi biết Hồng đã có tiến bá»™, theo dõi thêm thá»i gian nữa là có thể ra việnâ€.
Dục Hồng đưa mắt nhìn xuống, khẽ nói: “Em biết khoa và nhà trưá»ng Ä‘á»u quan tâm yêu mến em, em sẽ chịu khó chữa bệnh, và nghe lá»i bác sÄ© Äình, gỡ bá» những vướng mắc trong suy nghÄ©, để có thể sá»›m trở vá» há»c táºp cùng các bạnâ€.
Bình thản quan sát, thì mấy câu nói nà y cá»§a Hồng hoà n toà n không có vẻ tâm thần gì cả. Du TÄ©nh nhá» nhẹ nà i xin: “Thưa thầy, chúng ta nên đón Dục Hồng vá» sá»›m. Bác sÄ© Äình có thấy Dục Hồng đã rất tỉnh táo không? Phải tiếp tục ở lại đây là m gì nữa ạ?â€
Bác sÄ© Äình nói: “Ngà y mai khoa chúng tôi có cuá»™c há»p đánh giá, tôi sẽ nhanh chóng thông báo kết quả đến nhà trưá»ngâ€.
“Xin phiá»n các bác sÄ© cố gắng giúp choâ€. Bỉnh Thà nh nói.
Nhưng đúng lúc Du TÄ©nh chợt thấy lòng nhẹ nhõm thì Dục Hồng bá»—ng nói pha chút lạnh lùng: “Tôi có má»™t thắc mắc rất lá»›n, xin há»i thầy Thà nh: thầy chưa từng nghe nói vỠánh trăng tháºt à ?â€
Bỉnh Thà nh vốn nghÄ© bệnh trạng cá»§a Hồng đã có chuyển biến rõ rệt, lúc nà y anh thất vá»ng nhìn sang bác sÄ© Äình, hình như muốn nói: “Tại sao lại vẫn thế nà y? Äã tiến bá»™ ở chá»— nà o?â€
Bác sÄ© Äình nhìn thẳng và o Dục Hồng ôn tồn há»i: “Dục Hồng hãy nói cho tôi biết, ánh trăng là cái gì? Là ánh trăng ban đêm thưá»ng thấy, hay là má»™t ai đó, má»™t việc gì đó liên quan đến ánh trăng?â€
Dục Hồng đưa mắt nhìn ra xa, hÆ¡i nhÃu mà y: “Nếu em đã biết thì em cần gì cứ phải há»i khắp lượt!â€
Bỉnh Thà nh khẽ thở dà i: “Hồng hãy chịu khó nghỉ ngÆ¡i, đừng nghÄ© ngợi nhiá»u quá. Các bạn Ä‘á»u rất mong Hồng sá»›m mạnh khoẻ trở lạiâ€.
Ngưá»i thất vá»ng hÆ¡n cả là Du TÄ©nh. Chẳng biết bao nhiêu lâu nữa má»›i lại được nghe tiếng Hồng nói cưá»i vui vẻ trong ký túc xá? TÄ©nh cố nén ná»—i thương cảm Ä‘ang dâng trà o, dịu dà ng nói: “Hồng Æ¡i, mình đã đến hiệu NgÅ© Phưá»ng Cư mua cho cáºu món má» vịt ngÅ© hương và món óc Ä‘áºu mà cáºu vẫn thÃch. Mình gá»i ở chá»— cô y tá, cáºu nhá»› đến cầm vá» mà ăn. Chá» khi cáºu vá», chúng ta sẽ khôi phục lệ cÅ©: cuối tuần sẽ Ä‘i dạo phố Bắc Kinh, được không?â€
Khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt cá»§a Dục Hồng bá»—ng nở nụ cưá»i: “Sao lại không được? Mình không chá» nổi nữa đâu!â€
Hồng tươi cưá»i khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u nghi hoặc: cô ấy đâu có bệnh táºt gì? Hồng lại há»i: “Nhắc đến đưá»ng phố Bắc Kinh ư? Mình ở đây ngà y cÅ©ng như đêm, hôm nay ngà y bao nhiêu rồi? Nếu mình ra viện, liệu có còn kịp đón ngà y 1-7 Ä‘i diá»…u hà nh trên đưá»ng phố Bắc Kinh không?â€
Du TÄ©nh cưá»i trả lá»i: “Hôm nay má»›i là 14 tháng 6, cáºu hãy phối hợp Ä‘iá»u trị vá»›i bác sÄ© Äình cho tốt, chắc chắn sẽ kịp chung vui chà o mừng sinh nháºt Äảng ngà y 1 tháng 7â€.
Dục Hồng chợt biến sắc: “Hôm nay là ngà y 14 tháng 6 tháºt à ? Cảm Æ¡n trá»i đất đã để cho má»i ngưá»i đến đây, nếu không thì gay rồiâ€. Äôi mắt cô ánh lên ná»—i kinh hãi cá»±c độ hiếm thấy, hÆ¡i thở hình như cÅ©ng gấp hÆ¡n.
Bác sÄ© Äình nháºn ra tình huống không hay, anh tranh thá»§ há»i luôn: “Hồng Æ¡i, cái gì gay? Cô cho tôi biết được không?â€
“Không!†Hồng khẳng định, như là không thể nà o khác.
Bỉnh Thà nh lại nhìn bác sÄ© Äình, như muốn nói: “Có lẽ bệnh cô ấy cà ng nặng hÆ¡n thì phải, đừng nói đến ra viện trước ngà y 1 tháng 7, mà phải nằm lại qua mùa hè cÅ©ng nênâ€.
Dục Hồng lại tỉnh bÆ¡ nói: “Thầy Thà nh, bác sÄ© Äình và các bạn có thể tạm lui ra ngoà i được không? Em có việc cần nói riêng vá»›i Du TÄ©nhâ€.
Bà thư chi Ä‘oà n đứng bên đánh liá»u nói xen luôn: “Nếu Dục Hồng có vấn đỠtư tưởng gì thì tổ chức cÅ©ng có thể giúp đỡ, chứ đừng nên bà n bạc kiểu nhóm đơn lẻâ€.
Hồng cưá»i khẩy: “Việc hệ trá»ng liên quan đến tÃnh mạng, mà có thể tuỳ tiện nói cho cáºu biết à ?â€
Bác sÄ© Äình và Bỉnh Thà nh đưa mắt cho nhau rất nhanh, rồi ra hiệu cho lá»›p trưởng và bà thư chi Ä‘oà n cùng theo há» ra ngoà i buồng bệnh, rồi khép luôn cá»a lại. Nhìn qua cá»a kÃnh chỉ thấy Dục Hồng nắm chặt tay Du TÄ©nh rất căng thẳng và xúc động nói gì gì đó, mặt Hồng đẫm nước mắt. Du TÄ©nh thì hết sức hoang mang và không ngá»›t gáºt đầu.
Má»™t lát sau Du TÄ©nh đỠđẫn bước ra khá»i căn buồng, thầy Thà nh và bà thư chi Ä‘oà n vá»™i vã há»i ngay: “Hồng đã nói vá»›i em những gì?â€
Du TÄ©nh miệng há hốc không nói nên lá»i, bá»—ng nhiên má»i ngưá»i nghe thấy má»™t loạt tiếng động rầm rầm, tất cả ngoái lại nhìn thì thấy Dục Hồng lao tá»›i cá»a sổ và đáºp liên hồi và o cá»a kÃnh. Hai cô y tá vá»™i chạy đến ghì chặt Hồng từ hai bên, bên trong cá»a sổ Hồng vẫn gà o thét.
Du TÄ©nh buồn rầu nhìn và o, Hồng cÅ©ng đã thôi vùng vẫy, khuôn mặt cô đẫm lệ. Hai cô nhìn nhau má»™t lát, Hồng cháºm rãi lắc đầu, TÄ©nh cÅ©ng thong thả gáºt đầu.
Sau khi Hồng bị đưa Ä‘i, bác sÄ© Äình nói: “Cô TÄ©nh ạ, để cô Hồng có thể mau bình phục, tôi mong cô đừng giấu tôi Ä‘iá»u gì, có chuyện gì cô cứ cho tôi biết. Nếu cần tôi có thể hứa sẽ giữ kÃn đối vá»›i nhà trưá»ng. Thầy giáo Thà nh có thể thông cảm cho tôiâ€.
Sau má»™t lát im lặng, TÄ©nh nói nhá» nhẹ: “Thá»±c ra chẳng có gì đáng để giấu cả. Bạn ấy nói... cháu là bạn tốt nhất cá»§a bạn ấy, bạn ấy mong sẽ được gặp lại cháuâ€.
Sau tiếng còi báo tắt đèn, Du TÄ©nh vẫn trằn trá»c mãi. Những lá»i cá»§a Hồng nói trong tiếng khóc và nước mắt ngà y hôm qua vẫn vẳng bên tai cô rõ rệt. Äến nay cô vẫn ná»a tin ná»a ngá». Ngà y mai, “bá»™ tam†bệnh viên tâm thần, Äảng á»§y khoa và Há»™i sinh viên sẽ tổ chức “há»™i thẩm†mình, nhưng mình đã thá» vá»›i Dục Hồng rằng nhất định sẽ không tiết lá»™ cho ngưá»i thứ ba biết chuyện... Có phải mình đã quá ngây thÆ¡? Lẽ ra mình nên “linh hoạt†má»™t chút và đừng quá coi trá»ng lá»i thá» như thế?
Ngoà i cá»a sổ ánh trăng sáng trắng như tuyết. Du TÄ©nh mất ngá»§, lúc nà y đầu óc cô cà ng rối bá»i: ánh trăng mà Dục Hồng nói, thá»±c ra là cái gì? Ãnh trăng ngoà i kia đẹp là thế, sao lại là m cho Dục Hồng vốn cởi mở hoạt bát trở thà nh má»™t con ngưá»i như váºy?
“Reng reng reng...†chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giưá»ng bá»—ng reo vang. Du TÄ©nh kinh ngạc ấn nút đèn, kim đồng hồ Ä‘ang chỉ đúng 12 giá». Cô thấy trong lòng á»›n lạnh: sao lại thế nà y nhỉ? Mình đã đặt chuông báo thức lúc ná»a đêm bao giá» nhỉ?
Ná»—i tuyệt vá»ng chầm cháºm lan toả trong cô: chẳng lẽ... chẳng lẽ những Ä‘iá»u Dục Hồng nói Ä‘á»u là tháºt hay sao?
Má»™t cÆ¡n gió chợt thổi và o, cá»a sổ phòng ký túc xác vẫn mở kêu kèn kẹt. Gió thốc và o trong mà n, toà n thân Du TÄ©nh râm ran nổi da gà . Gió đêm mùa hạ sao lại lạnh thế nà y?
Cô khoác áo ngồi dáºy, xuống giưá»ng rồi ra dóng cá»a sổ. Nhưng khi đến gần cá»a sổ, chân cô bá»—ng như bị chôn chặt xuống đất. Tiếng đà n vi-ô-lông cháºm rãi dịu êm từ ngoà i cá»a sổ vá»ng đến, bồng bá»nh trong ánh trăng. Du TÄ©nh bá»—ng như rÅ© hết má»i mệt má»i, má»i thứ xung quanh cô trở nên trong trẻo tinh khôi, những phiá»n muá»™n hôm qua, những ná»—i bất an ngà y mai Ä‘á»u tiêu tan theo khúc nhạc. VÄ©nh viá»…n nÃu giữ được cái cảm giác tuyệt vá»i thế nà y thì tốt biết mấy.
VÄ©nh viá»…n tốt đẹp, chẳng phải là cái Ä‘Ãch mà ai cÅ©ng luôn khắc khoải mưu cầu hay sao?
Hình như ở ngoà i kia bên dưới cá»a sổ chÃnh là cái vÄ©nh viá»…n tốt đẹp ấy.
Trong khoảng khắc Du TÄ©nh nhảy ra khá»i cá»a sổ, cô má»›i nhá»› ra lá»i dặn dò cá»§a Dục Hồng, nhưng tất cả đã muá»™n. Cô thét lên thê thảm, nhưng tuổi xanh đã ra Ä‘i không bao giá» trở lại nữa.
|